If you truly get in touch with a piece of carrot, you get in touch with the soil, the rain, the sunshine. You get in touch with Mother Earth and eating in such a way, you feel in touch with true life, your roots, and that is meditation. If we chew every morsel of our food in that way we become grateful and when you are grateful, you are happy.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 109
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 620 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 01:25:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 84: Người Không Vợ Mãnh Như Hổ
ởi vì có hắc mã đi trấn trở thành một chuyện vô cùng đơn giản.
Hai vợ chồng cưỡi hắc mã ra thôn, cũng không thèm để ý ánh mắt hâm mộ ghen tị hận của người trong thôn nhân, hai người nói nói cười cười chạy đi.
Lúc đi qua Trần Gia Loan vừa vặn gặp một người, là muội muội Diệp Tĩnh – Tịch Mai, nay đã là vợ Trần nhị thợ mộc, đang ở bên hồ nước rửa rau, đứng bên cạnh đúng là trượng phu của nàng Trần nhị thợ mộc, mặc dù tướng mạo dáng người đều quá mức bình thường, nếu so với Lâm Tam Mộc thì một trời một vực, nhưng giờ phút này ánh mắt hắn nhu hòa yêu thương nhìn Tịch Mai, làm cho người ta cảm thấy hai vợ chồng này đứng chung một chỗ thật hài hòa tốt đẹp.
“Hắc Muội!”Tịch Mai quay đầu, liền thấy Hắc Muội, vui sướng kêu lên, đứng ở bên hồ nước đối với Hắc Muội cười xán lạn như hoa, hiển nhiên các nàng giao tình vẫn còn.
Nhìn vẻ mặt nàng giờ phút này, Hắc Muội âm thầm giật mình.
Tịch Mai thế nhưng so với khi ở nhà xinh đẹp hơn, nhìn kỹ ngũ quan như trước bất quá khí chất thay đổi, thoạt nhìn có một loại điềm tĩnh xinh đẹp.
Nàng sớm nghe nói Tịch Mai xuất giá về sau tính tình trở nên ôn hòa rất nhiều.
Hắc Muội cùng Lâm Tam Mộc vốn không định xuống ngựa, nhưng Tịch Mai và Trần nhị thợ mộc tựa hồ thập phần nhiệt tình, nàng đành phải xuống ngựa cùng bọn họ tán gẫu vài câu.
Trong lời nói Tịch Mai cùng Hắc Muội không có hiềm khích như trước, đối với Lâm Tam Mộc cũng vô cùng có lễ.
Sau khi từ biệt Hắc Muội và Lâm Tam Mộc lên ngựa đi trước, nhìn hai người bọn họ phía sau vô cùng thân thiết nàng bỗng nhiên hiểu, trách không được nói nữ nhân có tình yêu nét mặt sẽ toả sáng, càng thêm khoan dung từ ái.
“Suy nghĩ cái gì?”Lâm Tam Mộc ôm thắt lưng của nàng nhẹ nhàng hỏi.
Hắc Muội hì hì cười dựa vào long hắn cũng không nói lời nào, mặc dù không có ngôn ngữ trao đổi nhưng hai người trong đó đã có một loại yên lặng ấm áp cùng ăn ý.
Rất nhanh liền đến trấn, bởi vì đã có một khoảng thời gian không gặp Cát Tường, Hắc Muội thực muốn nhìn xem cuộc sống của hai vợ chồng bọn họ thế nào, hai người đến thẳng cửa hàng Lâm thúc.
Nào biết phía trước đóng chặt cửa, cái này rất kỳ quái.
Vội vàng chạy đến cửa hông bên cạnh thì thấy, cũng không có khóa, đẩy, lại đẩy không ra, nàng cẩn thận nghĩ đây là khoá từ bên trong, bởi vì trên khe cửa rất lớn nàng nhìn, quả nhiên, phía sau có vòng sắt xuyên vào.
Hiển nhiên trong nhà có người, Hắc Muội nghĩ có lẽ Lâm thúc đi trong thành, Cát Tường một mình ở nhà, vậy nàng cần phải dọa tỷ nàng, vì thế đối với Tam Mộc ở phía sau nói, “Tam Mộc, chàng dẫn ngựa về nhà của chúng ta trước, ta đi vào cho tỷ ta một kinh hỉ, nói xong nghịch ngợm cười, còn giơ cao nửa con gà và gói hạt dẻ to trên tay.
Tam Mộc gật đầu rời đi.
Hắc Muội trực tiếp cầm móng vuốt nửa con gà thò vào trong cửa, lắc một cái cửa mở ra.
“Hắc hắc!”
Vừa thấy cửa mở ra Hắc Muội lộ ra tươi cười đắc ý cười, nhẹ nhàng vào sân.
Kỳ quái là trong nhà chính không có người, nàng nghĩ có lẽ Cát Tường đang ở trong bếp thu dọn chén đũa gì đó, vì thế hướng nhà bếp bên cạnh đi đến.
Trong bếp vẫn không có người nhưng ở cửa nghe được tiếng vang kỳ quái, tiếng vang đến từ kho hàng cách vách phòng bếp, đó là nơi Lâm thúc dùng đặt một ít da, vải dầu.
Hắc Muội còn tưởng là trộm, cảnh giác, buông gà và hạt dẻ xuống trước cửa bếp, cầm lấy một khúc gỗ rón ra rón rén đi về phía kho hàng.
Càng đến gần càng nghe rõ tiếng vang, hình như là tiếng người thở, tiếng va chạm, nàng dần dần đến gần hé cửa sổ ra nhìn vào trong, nhất thời ngây ra như phỗng ——
Tầng tầng lớp lớp da, là một người đàn ông lộ ra cái lưng cường tráng, nàng liếc mắt một cái có thể nhận ra người nọ chính là Lâm thúc, theo hai bên sườn lộ ra hai cái chân non mịn trắng nõn, hiển nhiên phía dưới còn có một người.
Tiếng thở dốc dần dần rõ ràng, mang theo quyến rũ thở gấp cùng nức nở, đúng là âm thanh của Cát Tường.
Đây là đang ——
Giờ phút này Lâm thúc đã hoàn toàn quên tất cả.
Cát Tường gắt gao bóp chặt bờ vai của hắn, tất cả cảm giác đều tập trung ở nơi va chạm lặp đi lặp lại, phía dưới từng trận run rẩy co rút, bất ngờ khoái cảm dâng lên làm cho cả người nàng run run cầu xin tha thứ, phảng phất muốn giảm bớt cảm xúc Cát Tường, người hắn cong xuống, toàn bộ đầu đều ở hạ thân của nàng khống chế, phát ra tiếng nước chậc chậc, theo đó còn có tiếng rên của Cát Tường không khống chế được, trở thành tiếng ngâm nga thật dài ——
Đối mặt xuân sắc khôn cùng như vậy, Hắc Muội đã hoá đá, trợn tròn mắt.
Tiếng thở gấp liên tục mang theo khoái hoạt, còn có tiếng Lâm thúc trìu mến vội vàng hô nhỏ, “Bảo bối, bảo bối ——–“
Nàng chưa từng nghĩ đến có một ngày mình sẽ nhìn thấy cảnh tượng chân thật như thế, huống chi còn là tỷ tỷ và tỷ phu của mình, động tác phóng đãng tùy ý như vậy, nàng thật tình là xấu hổ vô cùng.
Trên mặt nàng đã như thiêu như đốt, có chút không biết làm sao định thần không biết quỷ không hay đào tẩu, vừa quay đầu lại phát hiện Tam Mộc đã ở phía sau, buồn cười nhìn nàng.
Mặc dù làn da đen, nhưng nàng tin tưởng giờ phút này trên mặt không chỉ có máu đen, mà là tím đen, vốn đã xấu hổ, huống chi Tam Mộc chẳng những thấy được cảnh tượng như vậy không nói còn thấy được chính mình túng quẫn!
Nàng thật tình hối hận muốn chết, hiện tại cũng không phải con nít, sao lại muốn hù dọa Cát Tường kia chứ, bằng không cũng sẽ không đụng phải cảnh tượng như vậy.
Thật sự là kích thích đến trái tim của nàng sắp chịu không nổi.
Nàng cố nén lý trí dùng mắt bảo Tam Mộc cùng nàng lặng lẽ rời đi.
Thẳng đến vào nhà chính, Hắc Muội vẫn mặt đỏ tim đập, giống như người làm chuyện đó chính nàng.
Tam Mộc vẫn cười như không cười nhìn nàng, bỗng nhiên nói, “Xem ra nàng không cần lo lắng, tỷ nàng thật sự hạnh phúc a!”
Hắc Muội hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái.
Nào biết đối với nàng trừng mắt hắn đã quen, còn ẩn ẩn có chút hưởng thụ, “Bất quá về sau nàng cũng sẽ thực hạnh phúc!”
Lời này nói vào hoàn cảnh này tự nhiên mang theo trêu chọc cùng ám chỉ, Hắc Muội lập tức xấu hổ vô cùng, trong đầu kìm lòng không đậu hiện ra cảnh tượng chính mình cùng Tam Mộc như thế, nhất thời hận không thể kiếm một cái lỗ chui xuống, nhìn cũng không dám liếc nhìn hắn một cái.
Hắn cũng không buông tha, “Ta cũng sẽ hảo hảo thương nàng, bao gồm tính phúc!”
“Chàng còn nói, còn nói!”Hắc Muội giơ quyền muốn đấm hắn, hắn thuận thế kéo nàng vào trong ngực, bế nàng ngồi lên chân, thật là ái muội vùi đầu vào lòng nàng phun khí. Bỗng nhiên liền cách vạt áo ở trên ngực đẫy đà của nàng cắn một ngụm.
Hắc Muội lập tức cả người run run, chân đều như nhũn ra, chỉ có thể bất lực ôm cổ của hắn hít thở không xong.
Nàng còn muốn lắc lắc đứng dậy.
Lực đạo của hắn lập tức nổi lên, siết thắt lưng của nàng, ở trong lòng nàng cọ xát hai luồng mềm mại, giọng khàn khàn nói, “Chờ ta cũng làm như vậy với nàng! Xem nàng còn có dám không thành thật hay không!”
Lời này nói được trầm thấp khiến Hắc Muội kinh tâm động phách, chưa bao giờ tâm hoảng ý loạn lại ngọt ngào ngượng ngùng như thế.
Tam Mộc buông nàng ra, nhìn nàng nhăn nhó e lệ có chút buồn cười, Hắc Muội từ trước tới nay luôn thẳn thắng vô tư, chưa từng gặp qua dáng điệu thơ ngây.
Khẽ xoa hai má hồng nóng của nàng, bỗng nhiên nói, “Nàng đem này nọ đặt ở bên kia, một lát bọn họ đi ra sẽ biết nàng xem thứ không nên xem!”
Hắc Muội nghe xong sửng sốt, thế này mới nhớ tới nửa con gà và hạt dẻ đặt ở bên kia, cứ như vậy, Lâm thúc cùng Cát Tường đi ra nhìn thấy nhất định hoài nghi thời điểm bọn họ làm chuyện tốt đã bị nàng xem.
Hắc Muội lập tức đứng lên đi ra ngoài.
“Đúng rồi, ta phải lén lút đi lấy lại!”
Nào biết đi đến cửa phòng nàng vừa cầm lấy này nọ, Lâm thúc liền ôm Cát Tường từ trong kho hàng đi ra, hai người quần áo không xốc xếch, trên mặt Cát Tường ửng hồng, khóe mắt đều mang theo xuân ý dạt dào.
Lâm thúc không nghĩ tới Hắc Muội ở ngay cửa phòng bếp lập tức ngây người, mà Cát Tường lại xấu hổ đến chui vào lòng hắn, nhắm mắt bịt tay trộm chuông.
Nhưng Hắc Muội càng bối rối, ấp úng nói không thành câu, Lâm thúc xấu hổ cũng không biết phản ứng thế nào cho đúng.
“Hắc Muội không phải nàng muốn đem mấy thứ này đặt ở cửa sao?” Giọng Lâm Tam Mộc tùy ý vang lên, như là bỗng nhiên nhìn thấy hai vợ chồng Lâm thúc còn nói thêm, “Làm sao vậy, Cát Tường xỉu à?”
Lâm thúc nhìn thấy Tam Mộc vốn càng hoảng loạn cả lên, đột nhiên nghe được hắn nói như vậy nhất thời mượn sườn hạ lừa, “A, đúng vậy, Cát Tường có thể là mệt mỏi, có chút choáng váng, ta ôm nàng về phòng nghỉ ngơi một lát!”
Nói xong ôm Cát Tường nhanh như chớp chạy vào trong phòng.
Nằm ở trên giường Cát Tường mở mắt vừa thẹn vừa giận, đấm vào ngực trượng phu, “Đều tại chàng, đều tại chàng, không nên —– hiện tại, hiện tại —— xấu hổ muốn chết!”
Lâm thúc cười ha ha túm tay nàng, “Đừng đánh đau chính mình, đều do ta, trách ta “
Nhìn bộ dạng Cát Tường xấu hổ tức giận hắn thật tình cảm thấy chính mình lại muốn nữa, phía dưới có xu thế ngẩng đầu lần hai.
Cát Tường nhìn thấy đỏ mặt nói, “Về sau ban ngày không được —— “
“Vậy buổi tối —— “Lâm thúc vội vàng lo lắng hỏi.
“Buổi tối nói sau!”Cát Tường tức giận nói, giận dữ nhìn người đàn ông như tiểu hài tử tham ăn, chính là hắn lại làm cho trong lòng nàng tràn đầy hạnh phúc, nàng cảm thấy chính mình rốt cục sống được như một người phụ nữ.
Nhưng nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi Hắc Muội cùng Tam Mộc nhìn thấy bọn họ, khẳng định là biết được, “Ta không còn mặt mũi gặp người!”
Vùi đầu đem mặt bổ nhào vào gối.
“Đừng lo lắng, không có việc gì, vừa rồi Tam Mộc đã nói, Hắc Muội là vừa đến phòng bếp đặt này nọ, sẽ không nhìn thấy gì, hơn nữa, Tam Mộc còn hoà giải, không sợ a!”
Lâm thúc kiên nhẫn dỗ Cát Tường.
Mà Hắc Muội cùng Tam Mộc xấu hổ vô cùng trực tiếp chạy ra ngoài đường mua này nọ.
Hai người đều có có chút mất tự nhiên đi trên đường.
“Tam Mộc, chàng, chàng nói, tỷ của ta hạnh phúc không?”
“Đương nhiên, không tin, tự nàng đi hỏi tỷ nàng đi!”Tam Mộc nhíu mày nhìn nàng.
Không biết chết sống lại bỏ thêm câu, “Năm sau nàng sẽ biết!”
Hắc Muội xấu hổ muốn chết, mạnh miệng đáp, “Ta không muốn biết!”
“Khó mà làm được, nàng phải biết, còn phải ngày ngày đêm đêm đều biết, bằng không chẳng phải là hại hạnh phúc cả đời ta sao!”
“Động vật nửa người dưới!”Hắc Muội khẽ mắng, cũng không biết hắn có nghe rõ hay không, trên mặt lại thủy chung xuân phong đắc ý.
Cũng vì giảm bớt không khí xấu hổ vừa rồi, Hắc Muội đi đến ngã tư gặp cửa hàng liền đi vào xem.
Nàng muốn mua vải dệt, nghĩ Béo Nha cũng nên chuẩn bị thêu đồ dùng xuất giá đi là vừa.
Vì thế tự nhiên nhớ tới lần trước gặp má Ngô, lại khẳng định nghĩ tới Thanh Thủy, nghĩ Thanh Thủy dây dưa, bỗng nhiên trong lòng vừa động, không bằng thừa dịp này dẫn Tam Mộc qua đó cho bọn họ gặp nhau, cũng làm cho hắn hết hy vọng, miễn cho về sau gặp phải chuyện xấu gì.
Không hề do dự thẳng đến cửa tiệm má Ngô.
Nào biết cửa tiệm đã đổi người, là một phụ nhân tuổi hơi lớn vóc dáng cao gầy.
Thì ra tháng trước má Ngô đã mang theo Thanh Thủy vào thành chuẩn bị kỳ thi vào mùa xuân năm sau, đã đem cửa hàng cho người khác thuê kinh doanh.
“Bà Ngô thật là có phúc, con trai bà Thanh Thủy là người cầu tiến, tuyệt đối có thể thi đậu, chờ thành quan, bà Ngô chỉ cần ngồi chờ thành quan lão phu nhân, ha ha ha ha —– “
Phụ nhân này nói xong vẻ mặt hâm mộ.
Hắc Muội thấy bà là người hiền lành thành thật vì thế cũng hàn huyên thêm vài câu, cũng mua rất nhiều vải vóc, nhưng khiến bà chủ mừng như điên, liên tiếp khen Hắc Muội giỏi giang xinh đẹp, đợi cho gặp Tam Mộc quay sang lại khen cười toe tóe.
Mua thêm ít thức ăn, thịt cá, tâm trạng hai người thế này mới thoải mái trở lại nhà Lâm thúc.
Lâm thúc và Cát Tường đã mở cửa hàng, thấy Hắc Muội Tam Mộc trở về xem như không có việc gì lại nghiêm trang tiếp đón hai người.
Tam Mộc vẫn bộ dạng vân đạm phong khinh, mà Hắc Muội vẫn cảm thấy xấu hổ, nói được vài câu liền muốn về nhà.
Kết quả Cát Tường vội vàng ngăn lại, “Nhị muội, Tam Mộc, buổi tối ở lại ăn cơm rồi về!”
“Không được, về nhà còn phải bận làm thịt đông chí!”
Hắc Muội từ chối.
“Hắc Muội, ở đây ăn cơm đi, chuyện thịt đông chí muội có thể yên tâm, sáng sớm nay tỷ đã làm xong, còn định hai ngày nữa mang về thôn, vừa khéo hôm nay muội đến đây, liền mang về, miễn cho còn phải chạy về làm.”
“Đúng vậy, Tam Mộc, mau khuyên nhủ Hắc Muội, ở lại trấn một đêm, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm!”
Cát Tường quay đầu đối với Tam Mộc xuống tay.
Cuối cùng Hắc Muội cùng Tam Mộc vẫn ở lại trấn một đêm.
Hoàng hôn cuối thu tới luôn rất nhanh, không đợi hơi nước tiêu tán, mặt trời đã lọt vào núi Tây.
Trên Trấn nhỏ gió lạnh mang theo nồng đậm cảm giác mát, xua đi sương mù màu trắng, bóng tối càng ngày càng đậm, dần dần cùng bóng đêm hoà làm một thể, nhưng không lâu, lại bị ánh trăng chiếu thành màu xám bạc.
Buổi tối, ánh đèn rực rỡ nổi lên, bốn người tụ tập một bàn.
Cát Tường làm thật nhiều món ngon, Lâm thúc lôi kéo Hắc Muội uống rượu, Cát Tường thì ôn nhu săn sóc bận rộn gắp thứ ăn cho bên trái bên phải.
Hắc Muội và Lâm thúc uống rượu nói chuyện phiếm, hai người nước miếng bay tứ tung, một bên Cát Tường dịu dàng cười nói, Lâm Tam Mộc không tự giác bên môi nhộn nhạo ý cười yếu ớt, tươi cười xán lạn như ánh sao.
Bưu Hãn Dân Quê Bưu Hãn Dân Quê - Thập Nhị Cửu Lâu