Love at first sight is often cured by a second look.

Love is sweet when it’s new, but sweeter when it’s true.

 
 
 
 
 
Tác giả: Harold Robbins
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Adventurers
Dịch giả: Lê Văn Viện
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Little rain
Số chương: 150
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3228 / 32
Cập nhật: 2016-01-08 08:10:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
ó một mảnh giấy của người Đức để lại trên bàn ăn, cảm ơn sự mến khách của anh và xin lỗi vì phải đi sớm. Anh nhìn lên khi Francois bưng cà phê vào. "Họ đi rồi à?"
"Tôi kêu taxi cho họ lúc bảy giờ. Họ đến Negresco ở Nice".
Lạ thật. Chỉ một giờ nữa là anh có thể lái xe đưa họ đi.
"Jambon và trứng, thưa ông?"
Jeremy gật đầu.
"Cả tôi nữa" Tommy vừa bước vào vừa nói. Nó rơi mình xuống ghế rồi với tách cà phê. "Ôi, cái đầu em!"
Jeremy cười. "Đêm qua chắc em đã chơi hết minh. Anh không hiểu vì sao Von Kuppen đi sớm thế".
"Ô, anh ta không đi cùng em". Tommy nói. "Họ đi rồi à?"
Jeremy chìa mảnh giấy. "Anh ta không cùng về với cậu à?"
"Cùng về với em, chỉ khi tới cổng thì bỗng đòi tản bộ một chút sau bữa tối. Vậy là em để anh ta xuống".
"Anh không nghe thấy anh ta trở về". Rồi Jeremy nhớ ra. Bóng đen trên hành lang, đúng rồi, có phải là Von Kuppen không?"
"Trông anh kỳ quá. Có chuyện gì vậy?"
Anh lắc đầu. Không hiểu Marlene có nghi rằng chồng mình có thể giăng bẫy với họ không. Francois bưng đồ ăn sáng vào, và anh gạt ý nghĩ ấy khỏi đầu. Cánh Von Kuppen đã đi rồi, chẳng có lý gì để nghĩ đến họ nữa. Anh đã may mắn.
Đến chiều hôm đó thì anh đã quên họ thật. Như thường lệ, mẹ và các bà chị anh dẫn theo khách từ Paris về. Hoàng tử Nikovitch, người đảm trách tủ trang phục của họ trong năm đó và Giselle d Arcy, cô đào xinê. Cũng có đồn đại là họ dự định lấy nhau, còn thực tế họ đã ở với nhau nhiều năm rồi. Buổi chiều thì vợ Jim và hai con nhỏ đến.
Nhà đã đầy người và Jeremy chắc chắn chỉ trong vài giờ đồng hồ, là cả Cap d Antibes đã ầm lên tin nhà Hadley trở về.
Bữa ăn tối vốn vẫn là buổi rồ dại của cả gia đình. Vào giữa bữa thì Francois cúi xuống. "Thưa ông, có điện thoại của ông".
Anh sang phòng thư viện, nhấc máy lên. "Tôi nghe đây".
"Jeremy?"
Mặc dù giọng nói chỉ là tiếng thì thầm, anh nhận ra ngay. "Gì thế Marlene?"
"Em phải gặp anh". Có sự khẩn cấp căng thẳng trong tiếng thì thầm. "Hắn giết em mất!"
"Đừng có lố lăng".
"Hắn là thế đấy" cô cộc cằn. "Anh không biết hắn có thể làm những gì đâu. Hắn điên. Tối qua em không xuống ăn là vì bị hắn đánh thâm tím mặt mày. Vì thế sáng nay phải đi sớm".
Anh im lặng giây lát. "Anh không hiểu. Hắn không có lý do gì để biết, trừ khi em bảo hắn".
"Em chẳng bảo hắn cái gì cả. Nhưng hắn bảo sẽ tiếp tục đánh em cho đến khi em nói ra sự thật".
"Sao em không bỏ đi?"
"Em không thể. Khi để em lại một mình, hắn khoá tay em vào thành giường".
"Khoá tay?" giọng anh pha chút nghi hoặc.
"Vâng", cô khóc. "Từ khi lấy nhau, mỗi khi hắn ra ngoài".
"Thế thì làm sao em gặp anh được?"
"Hắn sẽ đến casino vào khoảng mười một giờ. Em nghe được hắn đã đặt bàn đánh lớn. Hãy đến vào nửa đêm. Em sẽ bảo người gác cổng để anh vào".
"Nhưng..."
"Đến đi!" cô chợt nói dữ dội. "Em nghe hắn đang đi tới. Em phải gác máy".
Điện thoại tắt ngúm trong tay. Anh chẳng thích gì những điều đang xảy ra, nhưng sự hãi hùng của cô có lẽ là thực.
Anh dừng lại trước Negresco Hotel vài phút sau nửa đêm. Rồi đi bộ qua vài khu nhà, tới casino Đại Tây Dương.
Mới vào mùa mà các bàn roulette đã đông nghịt. Anh đi qua các bàn tài xỉu, poker...Phía sau tấm song chắn ở cuối đại sảnh là bàn đánh lớn, bàn bacara không hạn chế.
Như thường lệ, đám đông bu quanh phía ngoài tấm chắn hào hứng xem các tay chơi tiền lớn. Đứng sau đám đông, anh kiễng nhìn qua đầu họ. Ít nhất thì cô đã nói đúng. Von Kuppen ngồi ngay bên trái người chia bài, mắt dính xuống bàn trong sự tập trung đáng sợ. Hắn thậm chí không ngẩng lên khi người chia ném hai lá bài trước mặt hắn.
Anh trở lại, nhấc điện thoại nội bộ khách sạn gọi.
Cô thì thầm "Phòng 406".
Anh vào thang máy. Khi tới lầu bốn, anh đi đến quầy trực. Người trực phòng lặng lẽ dẫn anh đi dọc hành lang. Đến trước phòng 406, ông ta lấy chìa khoá ra, mở cửa.
"Cảm ơn" Jeremy nhét tờ bạc vào tay ông ta.
"Cảm ơn ông" người trực phòng cúi đầu kính cẩn.
Anh khép cửa lại rồi đứng giữa lối đi vào phòng khách. "Jeremy?" giọng cô xa xăm sau cánh cửa.
"Ừ" anh mở cửa. Không được.
"Hắn cầm chìa và khoá ngoài. Hãy kêu người trực trở lại".
"Thế thì ngu xuẩn thật". Anh cáu. Von Kuppen đúng là đồ điên.
"Phải có một chìa khác ở đâu đó chứ".
Có. Trên cánh cửa vào phòng để đồ. Với tính căn cơ điển hình của người Phạp toàn bộ cửa đều lắp một thứ khoá, chỉ một chìa là mở được mọi phòng. Marlene không nói dối. Có chiếc còng nối cổ tay cô với cọc giường. Cô nằm đấy, trân trân nhìn anh, chăn kéo tận cằm. "Trông em khủng khiếp lắm hả?" cô bất ngờ nói rồi bật khóc.
"Đừng khóc. Anh sẽ đưa em ra khỏi đây".
Anh thử chiếc còng. Thép tốt, và được khoá chặt, đương nhiên. "Anh phải kiếm cái gì đó để phá khoá".
Sau quầy bar nhỏ, anh thấy chiếc nậy đá. "Em tụt xuống chân giường đi, anh cần đủ chỗ để loay hoay với cái xích này".
Mất gần một giờ để cuối cùng phá được khoá. Anh nhìn cổ tay cô. Nó trầy trợt và chảy máu. Anh nhìn cô với niềm cảm phục mới. Cô không hé một lời. "Em đứng lên được không?"
"Em sẽ cố". Cô đưa hai chân xuống sàn, rồi một tay túm chiếc chăn, một tay túm lấy anh.
"Em ổn chứ?"
"Được mà" cô chỉ phòng để đồ. "Quần áo của em ở trong ấy".
Anh mang ra đầy đủ trang phục cho cô. "Anh giúp em nhé"
"Anh cũng muốn vậy, ngồi xuống cho dề hơn đi".
Marlene thở dài nhẹ nhõm. Cô đưa tay ra để mặc áo lót. Anh nhìn cô mà như nghẹn thở. Cặp vú tròn đầy của cô đầy những vết thâm tím và bụng cô, lưng cô chi chít những lằn roi đỏ sẫm. Cô thấy cảm xúc trên mặt anh. "Anh đã không tin em. Chẳng ai tin được".
Cô nằm sấp xuống. Đôi mông cô là hai hàng cách đều các vết tròn bỏng dộp. "Hắn làm thế với điếu xì gà".
"Đêm qua?" anh hỏi với chút hoài nghi.
"Đêm qua".
"Nhưng sao chứ? Có ai nghe thấy gì đâu?"
"Hắn nhét giẻ vào miệng em".
"Dậy đi" anh nói gay gắt "ra khỏi đây nào". Bỗng lòng căm thù bọn Đức hồi chiến tranh trở lại. Anh gần như phát bệnh.
Cho đến khi ngồi vào xe và, như cái máy, anh quay xe trở lại vila, cô mới hỏi. "Chúng ta ta đi đâu đây?"
"Anh đưa em về nhà".
Nỗi hốt hoảng trở lại trong giọng cô. "KHông, anh không làm thế được. Đấy là nơi đầu tiên hắn đến tìm".
"còn đưa em đi đâu được nữa? Em cần được chăm sóc y tế".
"Bất cứ đâu, chỉ không phải là ở đây".
"Anh không thể đưa em đến khách sạn khác, hắn giữ hộ chiếu của em". Anh liếc chiếc đồng hồ trên bảng điêu khiển. Đã gần hai giờ rưỡi. "Hắn ở casino đến mấy giờ?"
"Thường là đến khi đóng cửa".
"Vậy còn hai giờ đồng hồ. Không nhiều lắm để chúng ta có quyết định".
Rồi anh chợt có một ý tưởng, không hiểu nó đến với anh thế nào hay là anh đã thấy nó ở đâu - có thể trong tờ Nice- Matin mà mỗi sáng Francois vẫn đặt bên ly cà phê của anh, mà trên đó là cái tin Dax đã thuê một vila ở Saint- Tropez cho vụ hè.
Anh phóng qua chỗ rẽ vào Antibes và hau háu hy vọng Dax sẽ ở đấy. Anh đã không gặp Dax kể từ độ ở Palm Beach, hơn một năm nay, trước khi Dax và Caroline ly dị nhau.
Những Kẻ Phiêu Lưu Những Kẻ Phiêu Lưu - Harold Robbins Những Kẻ Phiêu Lưu