Love at first sight is often cured by a second look.

Love is sweet when it’s new, but sweeter when it’s true.

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Linh Phạm
Upload bìa: Linh Phạm
Số chương: 125
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5883 / 211
Cập nhật: 2019-07-20 21:59:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 81 : Đan Tâm (3)
ô Thiệp loảng xoảng rút kiếm ra, Ngụy Vô Tiện lấy hai ngón tay gạt đi lưỡi kiếm, mỉm cười nói: “Làm gì đấy? Đừng có quên bây giờ ngươi mất hết linh lực nhé, uy hiếp ta thế này thì có ích gì?”
Tô Thiệp giương kiếm, đâm không được mà rút cũng không xong. Nghiến răng một cái phun ra một ngụm máu, cuối cùng ráng sức phá bỏ cấm ngôn thuật, nhưng mở miệng giọng khàn thành như người già bốn chục tuổi: “Các ngươi nhắm vào ta hết lần này đến lần khác, rốt cuộc là ném đá giấu tay mà!”
Ngụy Vô Tiện nói: “Ta đây mà ném đá giấu tay hả? Ta đây lại nói rõ hơn nhé. Các ngươi mất đi linh lực nhất định là vì đều làm cùng một việc. Việc gì? Giết tẩu thi. Lúc giết tẩu thi, vị Mạt Lăng Tô thị Tô tông chủ này một đường đi cùng các ngươi đến. Hắn giả vờ gảy đàn đánh ma, thật ra đã thần không biết quỷ không hay bóp méo một đoạn chiến khúc thành một đoạn giai điệu hại người khác. Các ngươi hăng hái chiến trong bể máu, mà hắn ngoài mặt chiến đấu cùng các ngươi, ngấm ngầm lại xuống tay nham hiểm...”
Tô Thiệp nói: “Ngậm máu phun người!”
Ngụy Vô Tiện nói: “Ở đây không ít người luyện đàn từ Lam Thị đi? Vừa nãy lúc các ngươi lên núi, chiến khúc Mạt Lăng Tô thị gảy có phải bị sai không?”
Mấy người Lam thị dùng đàn đang ngồi nghiêm chỉnh trong điện nghĩ ngợi hồi lâu, một người nói: “Lúc đó tình hình chiến trận quyết liệt... Bọn ta bấy giờ không có tinh lực mà đi chú ý người ngoài đàn có chuẩn xác hay không.”
Nghe vậy sắc mặt Tô Thiệp hơi nguôi. Lam Khải Nhân chợt nói: “Quả thật có mấy chỗ sai.”
Nhà khác có người ngờ vực nói: “Trên đời có thật có từ khúc tà môn như vậy hay không, nghe phải là có thể khiến người ta mất linh lực?!”
Ngụy Vô Tiện nói: “Tại sao không? Tiếng đàn có thể đánh ma, sao lại không thể triệu tà? Có một quyển bí khúc Đông Doanh tên” Loạn Phách Sao “, ghi chép bên trong đều là tà khúc lưu truyền ở Đông Doanh, cả bí khúc giết người cũng có luôn, khiến tạm thời mất linh lực thì sao lại không thể có? Lam Khải Nhân tiền bối ở ngay đây này. Ngươi hỏi hắn xem dưới tàng thư các của Cô Tô Lam thị, trong mật thất có quyển này hay không?”
Bình tĩnh lại, Tô Thiệp cười lạnh nói: “Kể cả có từ khúc kiểu này, hồi đó lúc ta học nghệ ở Cô Tô Lam thị phẩm cấp thiếu căn bản không vào được mật thất, không có duyên được thấy. Về sau ta cũng chưa từng bước vào Vân Thâm Bất Khả Tri một bước, quyển sách kia là mới nghe thấy lần đầu! Trái lại ngươi, hiểu rõ” Loạn Phách Sao “này như vậy, lại thân mật bất thường với Hàm Quang Quân, không phải là càng có khả năng tiếp xúc quyển sách này so với ta hay sao?”
Ngụy Vô Tiện cười nói: “Ta đâu có gảy cái từ khúc nào trước công chúng như vậy. Ai nói chắc chắn ngươi phải vào được mật thất? Không phải chủ tử của ngươi có thể thoải mái ra vào sao? Mánh khóe bóp méo bản nhạc, chắc cũng là hắn dạy cho ngươi đi.”
Người quyền cao chức trọng có thể ra vào Vân Thâm Bất Khả Tri thoải mái, chủ tử Tô Thiệp, khỏi nói ai cũng biết, chỉ có Liễm Phương Tôn!
Tô Thiệp nói: “Nực cười! Mục đích Liễm Phương Tôn sai ta làm vậy là gì? Hắn đã là thống lĩnh tiên đốc trăm họ, lại không thèm tranh quyền xưng bá, khiến nhiều người đi vào chỗ chết như vậy, hắn được lợi gì?”
Ngụy Vô Tiện nói: “Nếu thật là không có lợi, hắn cũng sẽ không nhiều lần sai ngươi cải trang thành một người mặt sương vụng trộm lén lút để cướp thi thể Xích Phong Tôn và mảnh Âm Hổ Phù còn thiếu. Chủ nhân ngươi có ý tốt khắp nơi bắt cóc đệ tử các nhà, nhiều người như vậy dẫn hết lên Loạn Táng Cương, cào cào bắt ve chim sẻ chờ sẵn, bản thân hắn mượn cớ bị thương không tới để tránh hiềm nghi, trong ngoài phối hợp với ngươi, một dùng tà khúc đánh bay linh lực mọi người, một dùng âm hổ phù thao túng hung thi vây núi. Cuối cùng toàn quân hơn ngàn người bị diệt trên địa bàn của ta, nói không phải là ta ra tay, có phải không ai tin không? Các ngươi cũng không sợ chạm trán ta, Ngụy Vô Tiện đào ngũ tiếng xấu rõ ràng, thù mới hận cũ nhất loạt dâng trào, quần tình kích động căn bản không ai nghe ta giải thích, nói không chừng lại suy ra ta sát tính quá lớn đại khai sát giới, thì đỡ cho các ngươi phải ra tay!”
Giữa một dàn kinh nghi bất định, Tô Thiệp gắng tự trấn định, nói: “Lời lẽ phiến diện.”
Ngụy Vô Tiện liếc hắn, nói tiếp: “Ngươi xuất thân Cô Tô Lam thị, thân là môn sinh khác họ, nhờ ăn cắp bắt chước bí kỹ của bổn gia mà thành lập gia tộc của mình. Ngươi có biết trong Cô Tô Lam thị rất nhiều người đều lòng đầy khinh miệt với ngươi và Mạt Lăng Tô thị, khinh miệt với cái phần tư lợi này của ngươi. Tà khúc dù có thể hại người nhưng cũng có đòi hỏi với linh lực người gảy, chỉ có mình ngươi dĩ nhiên không tài nào gảy đến khiến gần nghìn người đều mất linh lực uy lực, cho nên ngươi mang hết đám người dùng đàn của Mạt Lăng Tô thị tới, sai bọn họ hợp tấu cùng ngươi! Mấy nhà ở đây chỉ có Cô Tô Lam thị mới nghe được ra chỗ sai, nhưng họ không thèm để ý tới ngươi, cho dù có để ý thấy các ngươi đàn sai chiến khúc, cũng chỉ nghĩ là ngươi học nghệ không tinh, dạy môn sinh cũng sai hết rồi.
“Ngươi đã thề thốt nói đây là lời lẽ phiến diện, vậy ngươi có dám ngay bây giờ trước mặt ta đàn lại chiến khúc Mạt Lăng Tô thị dùng đánh thi đuổi ma dọc đường lên núi lúc trước lần nữa không? Lam Trạm ngươi đừng nghe, ta nghe là đủ. Ta phản bội chính nghĩa tu quỷ đạo thì không cần linh lực, không có cũng không hề chi.”
Lam Khải Nhân còn đứng đây nghe. Nếu như bây giờ Tô Thiệp đàn không giống lúc nãy cũng bị bắt quả tang ngay!
Mọi người trong Phục Ma điện len lén dịch ra khỏi mấy người Mạt Lăng Tô thị mỗi lúc một xa, bỗng chốc chừa ra một khoảng đất trống lớn, cô lập bọn họ ở giữa. Ngụy Vô Tiện nhân cơ hội nói: “Không chịu đàn? Được thôi, không sao. Hay là ngươi nhìn xem đây là cái gì?”
Hắn lấy từ trong ngực ra hai tờ giấy ố vàng quơ quơ, chỉ để người khác mơ hồ thấy ghi trên giấy chính là bản nhạc: “Ngươi nghĩ hôm trước ở Kim Lân đài chúng ta thực sự tay không đi về sao? Phía sau gương đồng trong mật thất, Kim Quang Dao giấu hai trang giấy xé từ Loạn Phách Sao, đã bị chúng ta tìm ra rồi. Chỉ cần đưa tiền bối Lam Khải Nhân nhìn, để hắn nói xem bên trong có giai điệu ngươi mới chơi lúc nãy hay không, chân tướng liền rõ ràng thôi.”
Tô Thiệp cười lạnh nói: “Ngươi bịa đặt. Ta biết sao được này có phải bản nhạc ngươi tùy tiện viết bậy, đem đi đổ tội hay không.”
Ngụy Vô Tiện nói: “Lẽ nào ta còn cả ngày mang theo hai tờ nhạc trên người chuẩn bị tùy thời lấy ra nữa? Phản bội chính nghĩa có bịa đặt hay không, tiền bối Lam Khải Nhân nhìn cái biết liền.”
Tô Thiệp vốn nghi ngờ có cạm bẫy, nhưng thấy vẻ mặt gian xảo, giọng điệu ung dung của Ngụy Vô Tiện, Lam Khải Nhân đi qua đón lấy, xem xong cau mày, lòng căng thẳng nói: “Lam tiền bối, cẩn thận có bẫy!” Nói rồi thò tay cướp hai tờ giấy.
Đúng lúc đó, kiếm quang băng giá sắc xanh của Tị Trần hướng hắn chém tới.
Bội kiếm bên hông Tô Thiệp ra khỏi vỏ đỡ đòn, cả giận nói: “Đê tiện!”
Đỡ xong một lát, hắn mới chợt phản ứng kịp, bị lừa rồi!
Kiếm của Tô Thiệp tên là “Nan bình”, lúc này va chạm với Tị Trần, trên thân kiếm màu bạc đang lưu chuyển kiếm quang đỏ sậm – chứng tỏ linh lực dồi dào!
Ngụy Vô Tiện thoắt cái giựt hai tờ giấy lộn lần nữa giắt vào trong ngực, kinh ngạc nói: “Ta không nhìn lầm chớ? Ngươi lại vẫn còn linh lực phòng thân! Chúc mừng chúc mừng. Nhưng mà, xin hỏi nếu như không phải mưu đồ gây rối, sao ngươi lại phải giấu giếm sự thực là bản thân không có mất linh lực?”
Hai tờ giấy kia hiển nhiên không phải trang lẻ “Loạn Phách Sao” lấy ở Kim Lân đài gì gì đó, mà là giai điệu Kim Quang Dao gảy qua do Lam Vong Cơ chép tay lúc ở mật thất.
Lúc đó Lam Vong Cơ để lại một bản cho Lam Hi Thần đối chiếu, Ngụy Vô Tiện lại tiện tay thu lại cả hai bản của hắn và Lam Vong Cơ, mang theo trên người. Vừa rồi vừa vặn lôi ra lừa người, khiến Tô Thiệp lo nghĩ sốt ruột. Hơn nữa trước đó hắn cố tình mở miệng chọc ngoáy, hết lần này đến lần khác kích thích Tô Thiệp, quả nhiên làm hắn thấp thỏm không yên. Cuối cùng không cần Ngụy Vô Tiện mở miệng nói, Lam Vong Cơ bất thình lình thử một phát, Tô Thiệp liền lọt hố.
Vốn là có thể trực tiếp ra tay với Tô Thiệp, buộc hắn tự vệ để lộ chuyện thật ra không mất linh lực. Nhưng nếu không từng bước dẫn dụ Tô Thiệp tự lộ ra sơ hở, lại đem chân tướng nhỏ giọt tiết lộ cho người ngoài, kết quả e rằng sẽ không được tốt như thế này.
Tô Thiệp thấy nhất thời sơ suất bại lộ bản chất, ra mấy chiêu với Lam Vong Cơ đã thấy trầy trật, vừa định nhảy lên ra tay bắt con tin, Ngụy Vô Tiện lập tức nhìn rõ ý đồ của hắn, nói: “Cẩn thận! Hắn muốn bắt lá chắn sống!”
Mọi người đều nhanh núp. Thật ra trái lại chẳng cần, vì Lam Vong Cơ chuyển qua chuyển lại y như Ngụy Vô Tiện nói tới nói lui, từng bước ép sát không để lại đường lui, Tô Thiệp phải toàn lực ứng đối mới có thể không rơi vào thế yếu. Hắn lảo đảo lùi về trước bậc thềm, cúi xuống liếc, dưới chân là chú trận đỏ máu.
Lam Vong Cơ biến sắc, Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: “Hỏng rồi! Hắn muốn phá hỏng cái trận pháp vừa mới chữa xong kia!”
Quả nhiên, Tô Thiệp cắn chót lưỡi, ngậm một ngụm máu phun một cái lên mặt đất. Vết máu đan xen chi chít che phủ vệt đỏ ảm đạm mơ hồ. Lam Vong Cơ bất chấp đang phải đấu với hắn, tay trái vạch một nhát lên lưỡi Tị Trần, cố vẽ lại. Tô Thiệp nhân cơ hội này lấy tờ phù chú ra quẳng lên đất, một ngọn lửa xanh nhạt cùng khói mù cuồn cuộn bốc lên.
Truyền tống phù! Kẻ mặt sương nhiều lần xuất hiện quả nhiên chính là Tô Thiệp!
Ngụy Vô Tiện ngồi xuống cạnh Lam Vong Cơ, nói: “Thế nào?”
Lam Vong Cơ lấy ngón tay chảy máu vẽ vẽ một hồi trên đất, lắc đầu. Máu mới đã hoàn toàn che phủ phá hủy ấn chú ban đầu, không chữa lại được.
Ngụy Vô Tiện nắm tay hắn lên, lấy tay áo mình lau đi máu và bụi trên đó, nói: “Không được thì đừng vẽ.”
Trận pháp bị phá, lung lay sắp đổ. Mạt Lăng Tô thị đám kia môn sinh vẻ mặt ngu ngơ, xem ra Tô Thiệp hoàn toàn không nói cho bọn họ biết thứ mình đàn là từ khúc sai, cũng không nói cho bọn họ cách tránh mất linh lực. Nói cách khác, nguyên bản trong kế hoạch, đám môn sinh Mạt Lăng Tô thị này giống như người ngoài, đều phải đi vào chỗ chết. Bọn họ chỉ sợ người ngoài sinh lòng oán hận, muốn tìm bọn họ trả thù trút hận, co cụm thành một khối. Nhưng trong Phụ Ma điện đã một mảnh kinh hãi, chẳng mấy ai lo trả thù bọn họ. Vài gia chủ túm con cái mình dặn dò: “Chút nữa bầy thi vừa xông vào, ngươi bảo vệ bản thân, nghĩ cách chạy thoát, bất kể thế nào cũng phải sống! Biết không?!”
Kim Lăng nghe thấy xót xa một hồi, nhưng đáy lòng cũng có chút chờ mong cậu mình cũng nói những lời này, đợi hồi lâu vẫn không thấy hắn có chút biểu hiện nào, nhịn không được ra sức nhìn hắn.
Cuối cùng Giang Trừng cũng chuyển ánh mắt nhìn lại, chút xíu mờ mịt đã tan biến, lại cau mày: “Mắt ngươi làm sao vậy?”
... Kim Lăng có tí buồn bực mà nói: “Không có mà!”
Ngụy Vô Tiện đang vừa nhỏ giọng bàn bạc với Lam Vong Cơ, vừa xé một bên tay áo sạch sẽ xuống chùi rửa băng bó vết thương trên tay cho Lam Vong Cơ. Hai người tựa như quyết định gì đó, khi còn đang gật đầu, một bóng người bỗng lao tới từ phía sau, rút kiếm chém tới. Hai người nhẹ nhàng né tránh, Ngụy Vô Tiện định thần nhìn lại, nói: “Sao lại là ngươi?”
Lại là gã đàn ông trung niên vì ở thành Bất Dạ Thiên một đêm mà mất đi một chân. Gã hai mắt sung huyết, cầm kiếm nói: “Ngụy Vô Tiện, những điều ngươi vừa mới nói ta một chữ cũng không tín!”
Ngụy Vô Tiện nói: “Sự tình bại lộ, Tô Thiệp cũng đã rút kiếm, lại còn chạy trốn. Ngươi còn không tin cái gì?”
Gã đàn ông trung niên lại chém tới một nhát, hét lớn: “Ta không tin! Chỉ cần là ngươi nói, ta đều không tin!”
Thù hận sẽ làm mờ mắt con người, khiến hắn tuyệt không chịu tiếp nhận lời nói của kẻ thù mặc dù điều ấy có lợi cho bản thân.
Lam Vong Cơ nhìn nhìn trên tay băng bó mới được nửa, còn chưa buộc vải, tay phải duỗi ngón bắn ra, một tiếng kim loại sắt đá va chạm vang lên, tay không bắn văng lưỡi kiếm lỗ mãng của gã đàn ông kia.
Gã trung niên kia ngã trên đất, từ trong đám người lại chạy ra một gã thiếu niên, chính là tên tu sĩ trẻ tuổi cha mẹ đều mất, nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện, oán hận nói: “Ngụy Vô Tiện, ngươi đừng tưởng rằng... Ngươi... Trên tay ngươi chồng chất nợ máu, chúng ta cuối cùng đều phải đòi lại!”
Ngụy Vô Tiện buộc xong cái nút cho Lam Vong Cơ, nói: “Còn nữa?”
Hắn quay lại nói: “Đúng. Trên tay ta đúng nợ máu chất chồng. Có điều, ngay hồi mười ba năm trước các ngươi không phải đã đòi xong một lần rồi sao?”
Hắn nói: “Các ngươi còn muốn đòi cái gì? Chẳng qua là muốn ta kết cục thê thảm để tiêu tan mối hận trong lòng bản thân mà thôi. Xin hỏi kết cục của ta các ngươi còn có gì không hài lòng sao?
“Ngươi mất một chân, ta băm thân nghìn đoạn, chết không toàn thây; Ngươi mất song thân, mà ta đã sớm tan cửa nát nhà, bị gia tộc xua đuổi, như con chó nhà có tang, tro cốt song thân chưa thấy được một lần.”
Giang Trừng ngồi ở trong đám người nghe được đoạn này, năm ngón tay khoác trên vai Kim Lăng từ từ siết chặt.
Ngụy Vô Tiện tiếp tục nói: “Hay là hận dư nghiệt Ôn thị? Nhưng Ôn thị dư nghiệt đã không còn một mống. Phần lớn chết trên chiến trường Xạ Nhật Chi Chinh, số ít ở những khu giam giữ các ngươi phân định cho bọn họ.
“Cuối cùng hơn năm mươi người già trẻ con còn lại, tất cả đều chết ở đây, ngay trên mảnh đất dưới chân các ngươi đây. Đã chết trong tay các ngươi.”
Hắn nói: “Nói đi. Các ngươi còn muốn ta thế nào nữa?”
Lam Vong Cơ chăm chú nhìn cái nút thắt kia trên tay mình, sau cùng, rốt cuộc buông tay áo xuống che lại.
Trong Phục Ma điện nhất thời lặng như tờ.
Bầy thi ngoài điện đã có một dàn tràn vào cửa, bị Ôn Ninh cản lại nhưng rất nhanh lại có dàn khác xông vào từ mặt bên, không chống đỡ được bao lâu.
Kẻ thù ngay trước mặt bản thân lại vô lực tới giết, lại bị đám sinh vật không phải người này rít gào kích thích lòng sợ hãi, gã đàn ông trung niên kia tuyệt vọng: “... Cả ngọn Loạn Táng Cương phản bội chính nghĩa này đã bị hung thi tầng tầng vây quanh... Hôm nay dù sao cũng đều phải chết! Thù này...”
Ngụy Vô Tiện lại nói: “Ai nói hôm nay dù sao cũng phải chết?”
Hắn vừa nói lời này, vừa cởi bỏ áo ngoài màu đen. Chẳng biết người này cuối cùng là muốn làm gì, mọi người bán tín bán nghi nhìn hắn.
Dưới áo đen là trung y trắng bóc, Lam Vong Cơ rút kiếm ra khỏi vỏ, Ngụy Vô Tiện tiện thể rạch một nhát trên mũi kiếm Tị Trần, cúi đầu vẽ hơn chục vệt đỏ lòe lên người.
Chú ấn đỏ thẫm vẽ lên càng nhiều, đám người trong điện càng nín thở tập trung.
Bọn họ đều nhận ra họa tiết này, lại đều khó mà tin được, hoặc giả khó có thể thừa nhận.
Thêm vào một nét cuối cùng, Ngụy Vô Tiện ngẩng lên sửa sang lại áo.
Khoác trên người hắn đã không còn là một bộ áo trắng – rõ ràng là một thứ đều hấp dẫn hết toàn bộ hung tà yêu sát vật vào trên một người, triệu âm kỳ!
Ma Đạo Tổ Sư Ma Đạo Tổ Sư - Mặc Hương Đồng Xú Ma Đạo Tổ Sư