Số lần đọc/download: 2023 / 26
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 82
L
ưu Vũ Phi cầm lấy tấm thẻ được đổi từ một vạn Mỹ kim ném trên số ba mươi sáu. Những người khác nhìn thấy có người chỉ một số mà đã bỏ số tiền cao nhất, không khỏi nhìn Lưu Vũ Phi với ánh mắt khinh thường. Đối với việc này nhà cái không lộ ra một vẻ mặt nào, cũng có thể thấy cũng có người thường xuyên đặt như vậy. Loại người này bình thường bị họ liệt vào đầu cơ mưu lợi, vọng tưởng chỉ một đêm có thể trở thành bạo phú.
Bất quá đến bây giờ còn chưa có ai khác đặt vào số ba mươi sáu như vậy. Nhà cái hô một tiếng rồi rời tay, luân bàn bắt đầu chậm rãi chuyển động. Lưu Vũ Phi âm thầm điều tra, phát hiện luân bàn này bên dưới có một từ châm(nam châm). Hướng đi của chỉ châm toàn bộ do nhà cái nắm chắc, bất quá nam châm phía dưới được thiết kế rất xảo diệu, người bình thường thật không thể phát hiện.
Nhìn thấy chỉ châm chậm rãi di động, muốn dừng ở con số khác. Lưu Vũ Phi phát ra một đạo ý niệm, thôi động chỉ châm đi về phía trước vài ô, rồi dừng lại ở số ba mươi sáu. Mọi người giật mình nhìn Lưu Vũ Phi, ngay cả nhà cái cũng thế, là vì bàn đầu tiên nên hắn cũng không có giở thói gian trá. Một so với ba mươi sáu, Lưu Vũ Phi rõ ràng là đã thắng. Nhà cái mặc dù đã ăn được mấy nhà nhỏ, nhưng dù sao cũng không đủ bồi Lưu Vũ Phi.
Lần thứ hai, Lưu Vũ Phi lại chọn số ba mươi sáu. Lần này sắc mặt nhà cái hơi đổi, những người khác lại phát ra tiếng cười nhạo. Nếu đặt số ba mươi sáu trong một lần mà trúng thì đã coi như tổ tiên có đức, không nghĩ tới hắn lại đặt tiếp lần thứ hai.
Không để ý tới lời người khác cười nhạo, sắc mặt Lưu Vũ Phi vẫn như thường. Nhà cái nhìn thấy vẻ mặt của hắn, trong lòng âm thầm toát mồ hôi lạnh. Lúc này đây không thể lại để cho hắn thắng, nếu không sẽ phải bồi ra hơn một ngàn vạn Mỹ kim. Chỉ châm lại xoay tròn, dần dần thong thả, những người đặt cược đều hô to dãy số của mình. Khi sắp đi tới số ba mươi, nhà cái hướng Lưu Vũ Phi cười đắc ý. Rất nhanh nụ cười của hắn đã không thấy tăm hơi, thay thế chính là sắc mặt tái nhợt.
Chỉ châm lại một lần nữa dừng ở số ba mươi sáu, những người đang vây xem chung quanh liền kêu lên một tiếng. Lần này bọn họ đều biết, Lưu Vũ Phi không phải có vận khí, mà là kỹ thuật đánh cuộc. Mồ hôi lạnh sau lưng nhà cái ứa ra, chính mình đã động tay chân, vì sao chỉ châm còn dừng lại ở số ba mươi sáu.
Nhìn thấy mắt của Lưu Vũ Phi cũng không hề chớp, lại đem hơn một ngàn vạn đặt tiếp lên số ba mươi sáu lần nữa. Lần này nhà cái đã do dự, cũng không dám tiếp tục khai bàn. Nếu lần này Lưu Vũ Phi lại thắng, vậy không phải đã bồi ra vài triệu rồi sao. Nhìn thấy hai tay nhà cái run nhè nhẹ, Lưu Vũ Phi đùa cợt nói: Như thế nào, các ngươi không có can đảm khai bàn rồi sao? Hay là sợ thua, bồi không nổi?
Lúc này nhà cái hướng ra phía sau ra dấu cho một nữ tiếp viên, thấp giọng nói vài câu. Nữ tiếp viên gật đầu, rời đi thật nhanh. Vài phút sau, từ phía sau đi ra một trung niên nhân khoảng năm mươi tuổi. Hắn đi tới trước luân bàn, lạnh lùng nhìn Lưu Vũ Phi: Chào ông, ta là tổng giám đốc của nơi này, tiên sinh tới chơi, hay là có ý đồ khác? Một chuyện mà quan hệ tới vài triệu, một quản lý bình thường đã không thể làm chủ.
Lưu Vũ Phi nhàn nhạt trả lời: Chơi thì chơi thế nào, có ý đồ khác thì thế nào, nơi này là sòng bạc, ta nghĩ muốn chơi thế nào thì chơi, sòng bạc các ngươi nếu chơi không nổi, thì cứ nói thẳng đi. Một lời nói chính là khẩu âm Đông Kinh, để cho vị quản lý nhất thời không rõ Lưu Vũ Phi từ đâu đến đây. Tại Đông Kinh còn ai chẳng biết, sòng bạc này là sản nghiệp của ai. Từ khi sòng bạc khai trương đến nay, còn chưa có người nào có gan đến đây giương oai.
Trong lòng quản lý âm thầm nghĩ: Người này đã dám đến, phải chứng mình hắn có chỗ dựa sau lưng, Cung Bổn gia tộc với hai nhà kia, thời gian này tranh đấu rất ác liệt, nếu người tuổi trẻ này là bọn họ, có lẽ là người của một trong hai nhà phái tới. Ánh mắt quản lý nhìn về phía Lưu Vũ Phi chợt biến đổi.
Tiên sinh, nếu ngài muốn chơi lớn, thì lên phòng khách quý, nơi này bất quá chỉ là nơi bình thường thôi.
Không được, ta thấy nơi này rất tốt, vì thế ta mới thắng được nhiều như vậy, đổi chỗ khác ta sợ sẽ thua.
Nhìn thấy Lưu Vũ Phi khó chơi như vậy, hai mắt quản lý đột nhiên biến lạnh, một đạo tinh quang từ trong mắt chợt hiện ra. Ý tứ đó tức là ngươi rõ ràng muốn chết, vậy trách không được ta rồi. Có thể ngồi lên vị trí tổng giám đốc này, đã nói lên năng lực của hắn không phải bình thường. Hắn nhìn số ba mươi sáu đã đặt ít nhất hơn một ngàn vạn.
Quản lý lạnh lùng nhìn Lưu Vũ Phi nghĩ thầm: Ngươi đã dám ở nơi này gây náo loạn, thì ta cũng không cần phải khách khí với ngươi, mặc kệ ngươi có lai lịch gì, đều cũng phải đem mạng sống giao ra đây.
Trong lúc nhất thời toàn trường chợt yên tĩnh lại, cơ hồ cây kim rơi cũng có thể nghe được. Theo chỉ châm từ mau biến chậm rồi từ từ dừng lại, mọi người hầu như ngừng hít thở, cho đến lúc cuối cùng như là nín thở.
Rốt cuộc chỉ châm di động rồi nhẹ nhàng dừng lại ở số ba mươi sáu. Có tiếng xôn xao: Lại là số ba mươi sáu. Mọi người thất thanh kêu lên.
Sắc mặt của quản lý thay đổi mấy lần, nếu không phải vì danh dự của sòng bạc, hắn chỉ sợ sẽ hạ độc thủ với Lưu Vũ Phi ngay đương trường. Khẽ cắn môi, quản lý phân phó thuộc hạ, đi cầm lại hơn bốn triệu ngân phiếu.
Lưu Vũ Phi thấy mới chỉ ba lần đánh cược, mà đã từ một vạn biến thành bốn triệu, thầm than: Khó trách có nhiều người dính vào chiếu bạc, đúng là không thể dừng tay, đồng tiền này cũng tới quá dễ dàng rồi.
Nhìn tới không bao lâu mà Lưu Vũ Phi đã thắng được vài triệu, kỹ thuật này thật sự làm cho người bên ngoài xem tâm phục. Tất cả mọi người biết rõ, đây chính là đánh cuộc về thủ đoạn, kỹ thuật, đổi lại là mình vốn không thể làm được.
Đương nhiên cũng có vài người, vì Lưu Vũ Phi mà âm thầm đáng tiếc. Bọn họ vốn biết rõ chi tiết về sòng bạc này, ngươi ở chỗ này thắng số tiền lớn thì xem như người sẽ gặp không may. Bọn họ nhìn thấy Lưu Vũ Phi thắng được vài triệu Mỹ kim, sòng bạc không hạ độc thủ với hắn mới là lạ.
Lưu Vũ Phi muốn đánh cược một lần nữa, đem cả sòng bạc thu về mình. Lúc này quản lý từ chối, nói rằng tiền mặt hôm nay đã bị hắn thắng hết, để sang lần sau hắn lại đến. Hắn sợ nếu tiếp tục đánh cuộc, chính mình thua hết, không có tiền bồi ra, còn không phải mất luôn cả sòng bạc hay sao.
Đối với sự từ chối của quản lý, Lưu Vũ Phi chỉ cười cười, nghĩ thầm: Được rồi, vậy các ngươi cũng đã phái người đi tới rồi a! Hắc hắc.
Nhìn thấy Lưu Vũ Phi rời đi, quản lý âm hiểm cười, hướng một thuộc hạ giao phó vài câu. Rồi quay trở về văn phòng, chờ đợi tin tức tốt.
Lưu Vũ Phi vừa rời khỏi sòng bạc, hắn liền phát hiện phía sau có mấy cái đuôi đi theo. Hắn cố ý hướng tới một ngã tư đường hẻo lánh vắng vẻ đi tới, sáu bóng đen nhất thời vây quanh bọn họ: Tiểu hỗn tạp kia, mau nói ra thân phận của ngươi, đem ngân phiếu vừa rồi ngươi đã thắng giao ra đây, sau đó tự chặt hai tay, chúng ta có thể bỏ qua cho các ngươi.
A! Sáu tiếng kêu thảm thiết xé gió đồng thời vang lên, chỉ còn là sáu thi thể đang run rẩy không ngừng trên mặt đất. Ở giữa mi tâm có một lỗ nhỏ, máu tươi bàng bạc chảy ra, giống như bị một viên đạn xuyên qua.
Thiếu gia, bọn họ không đáng cho ngài ra tay, bọn họ chỉ là người thường, nếu muốn giết hãy để cho tôi.
Lưu Lôi, vì là người thường, nên ta giết so với ngươi còn tốt hơn. Tu vi của ngươi rất thấp, không thể ngăn cản thiên kiếp, nhớ kỹ đối với người thường, có thể không cần ra tay thì cũng đừng ra tay.
Lưu Lôi gật gật đầu, tỏ vẻ nhớ kỹ.
Sáu thi thể, không lâu đã bị người của sòng bạc phát hiện. Quản lý không nghĩ đã phái ra sáu người, thế nhưng đều bị giết hết. Hắn không thể không báo về cho ông chủ tại Cung Bổn gia tộc: Chủ thượng, nhiệm vụ của chúng ta đã thất bại, xin chủ thượng trách phạt.
Bên đầu dây điện thoại truyền đến tiếng xé gió: Thất bại? Đối phương là ai, tổn thất bao nhiêu người?
Chủ thượng, theo thuộc hạ phỏng chừng, bọn họ có thể là Liễu Sinh, Vũ Điền hai nhà, ngoại trừ bọn họ, tại Nhật Bổn những người khác không có dũng khí đập bể chỗ của chúng ta, giết người của chúng ta.
Vũ Điền, Liễu Sinh, chắc là bọn họ chăm chăm nhìn vào lợi nhuận trong sòng bạc của chúng ta, tốt lắm việc này ta sẽ có an bày, đối với lần sai phạm này của ngươi sẽ phạt sau.
Việc này...
Còn có mấy ngày nay các ngươi phải tăng mạnh đề phòng, phỏng chừng người kia sẽ không dừng tay, mặt khác ta sẽ phái mấy tên nhẫn giả đến đó.
Quản lý hồi đáp vài tiếng, gác điện thoại, lúc này cảm thấy bàn tay đã ướt mồ hôi. Ngày hôm sau, Cung Bổn gia tộc còn đang chờ đợi nhưng Lưu Vũ Phi lại không đến. Nhưng bọn họ tin rằng người đã mang đi vài triệu mỹ kim khẳng định sẽ trở lại.
Lưu Vũ Phi đi đâu? Hắn không có đi sòng bạc, nhưng lại đi đến một bến tàu. Hôm nay là đi nơi của Vũ Điền gia tộc, khống chế dưới quyền của Anh Hoa Xã, sẽ có một cuộc giao dịch lớn về thuốc phiện. Anh Hoa Xã vốn chuyên môn làm việc sản xuất tiêu thụ ma túy. Hàng năm bọn họ sản sinh gần trăm tấn ma túy, một phần ba là đổ vào Trung Hoa đại lục.
Mặt khác, hai phần ba còn lại là chảy về Russia, lại chuyển sang quốc gia phương Tây. Lần này bọn họ ở bến tàu tiến hành một lần giao dịch lớn nhất và cũng là chuyến cuối cùng của năm nay.
Nửa đêm, từ trên biển truyền đến vài ánh đèn chiếu sáng yếu ớt mỏng manh. Loáng thoáng hiện lên vài lần, lại biến mất. Anh Hoa Xã đáp lại vài lần, ý bảo hết thảy bình thường. Lúc này trên biển truyền đến tiếng du thuyền chạy trên biển. Vài phút sau, du thuyền dừng lại trên bến tàu, từ phía trên đi xuống mấy người Trung Quốc, bởi vì cả bến tàu đều là sản nghiệp của Vũ Điền gia tộc. Những người đi trên bến tàu cũng không vội vã kiểm nghiệm hàng hóa, mà là cùng người Nhật Bổn nói chuyện một hồi mới bắt đầu giao dịch.
G I N