Ta có thể vượt qua những khó khăn có thật, chứ không thể vượt qua những khó khăn tưởng tượng.

Theodore N. Vail

 
 
 
 
 
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 100
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 28
Cập nhật: 2020-10-16 09:43:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Sự Thật
hảo, con gái của người bạn chiến đấu của chúng tôi đột ngột vào thăm đơn vị. Tôi ngạc nhiên đứng trước một cô gái xinh đẹp. “Năm nay cháu ra trường nên quyết định vào thăm các chú và thăm mộ bố cháu. Sang năm làm cô giáo rồi, có lẽ cháu khó mà có thể vào được”.
Tôi quyết định mời ba anh bạn cùng đơn vị năm xưa tới để cùng đưa Thảo lên Kon Tum thăm mộ cha. Ba anh bạn tôi giờ đều đã công tác ở những cơ quan khác nhau trong các tỉnh miền Trung. Họ đều là những quý ông có cương vị xã hội cả rồi. Thôi, thế cũng là mừng cho những thằng còn sống sót sau chiến tranh.
Sau buổi đưa cháu Thảo lên thăm mộ, tất cả kéo nhau về Sở chỉ huy của sư đoàn chúng tôi để “nhậu một bữa cho đã”. Phải nói là chúng tôi đã uống khá nhiều. Cháu Thảo xin phép đi nghỉ trước, có lẽ cháu muốn cho bộ tứ chúng tôi được tự do hàn huyên.
- Nào – Lung hăng hái rót đầy cả bốn ly – Chén này chúng ta uống mừng thằng Nền đã có con gái làm cô giáo.
- Chén này cho cái chân thằng Quảng – Lung lấy cái môi gõ cồm cộp vào cái chân gỗ của thằng Quảng – rồi ngửa cổ dốc cạn chén rượu.
- Chén này… cho cái lon đại tá của thằng Vinh!… Mẹ kiếp… Đại tá là to lắm rồi đó mầy…
Lung bắt đầu say. Hắn nói lảm nhảm những gì về cái lon của tôi. Rồi, hắn loạng choạng đứng dậy, đột ngột chỉ vào mặt tôi…
- Này… Tao nói cho biết… chúng bay… chúng mày… là một bọn dối trá… Dối trá hết! Mẹ… tao hỏi, sáng nay mày… mày… hợ… mày khóc cái gì… hả… Khóc cái gì…? Khóc cái… bi đông… với… với cái bao đạn… đẫm máu của thằng Nền hả. Hơ… hơ! Mày khóc cái… bi đông nhé… Có cái đếch gì dưới đó đâu hả? Thằng… mày biết… mày cũng biết… cả mày nữa… mày cũng biết. Còn tao… tao thế nào nhỉ? Tao… tao cũng biết… Thế mà sáng nay… Mẹ khỉ… Tất cả chúng bay… đều… đều khóc… Đồ khỉ!… cho nên con bé… nó mới… khóc tu lên… Khóc! Khóc cái gì? Khóc… cái bi đông hả? Cả tao nữa… tao cũng… ừ mà sao tao cũng khóc nhỉ? Tại sao không nói cho con bé biết tất cả sự thật? Hả? Tại sao… chúng mày… chúng ta… phải dối trá cơ chứ. Nó… nó không… không còn gì… Cả một quả… 105 ly… không còn gì… Chúng mày… chôn cái bi đông… cái bao đạn… Ha ha… thế mà…
Tôi còn tỉnh táo hơn cả, hốt hoảng nhìn xung quanh rồi nhảy sang túm lấy Lung.
- Mày say rồi!
- Say… Tao cóc… say! Tao nói… nói sự thật… Tao sẽ nói… Sẽ kêu lên…
Sợ nó kêu lên thật tôi vội đẩy nó vào nhà vệ sinh chốt cửa lại, nhưng Lung vẫn la lên oai oái:
- Tao… tao phải nói sự thật… Không… không có mẹ gì… hết… không còn gì hết… Dưới đó không có gì… không có thằng Nền… chỉ có cái… cái bi đông.
Tôi dúi nó vào la-va-bô, xối nước vào đầu nó. Nó rên lên òng ọc, rồi nó nôn. Nôn thốc nôn tháo. Tôi bỏ nó đó rồi trở ra, chốt chặt cửa nhà vệ sinh từ bên ngoài.
Đám tiệc thế là tàn. Nửa giờ sau, nghe tiếng đấm cửa. Tôi vội mở cửa buồng vệ sinh. Lung đã tỉnh rượu… mặt mày tái mét, tóc tai xõa xượi.
- Tao say quá! Tao… tao đã nói bậy phải không?
- Không… – Tôi lạnh lùng nói – Mày không nói bậy. Mày chỉ nói sự thật.
Lung ngơ ngác nhìn ba chúng tôi.
- Sự thật! Sự thật nào vậy?
- Sự thật là… Là mộ thằng Nền không có gì hết. Chỉ có cái bi đông và cái bao đạn đẫm máu.
- Trời ơi! Tao… tao đã nói thế hả? Vậy… vậy con bé có…
- Cũng may, lúc đó nó đã đi nghỉ rồi.
Lung ngã phịch xuống ghế.
- Sao mà tao lại… ngu ngốc thế nhỉ? Ờ… sự thật! Sự thật cái cóc khô gì? Ai cần đến cái sự thật ấy kia chứ?
Tôi vội xua tay:
- Thôi! Tất cả không nói đến điều đó nữa. Con Thảo nó sắp trở dậy rồi đấy.
Buổi chiều, tôi lấy xe ôtô đưa Thảo xuống Quy Nhơn để đi tàu. Các chiến hữu của tôi đưa tiễn một đoạn rồi chia tay, mỗi đứa lại một phương. Tối hôm đó, khi Thảo lên tàu rồi, tôi mới thở phào quay về đơn vị. Bốn năm trước đây, tôi đã phải vất vả lắm mới thuyết phục được người vợ góa bụa của Nền để không bốc mộ Nền về quê trước khi cô ấy đi bước nữa. Lần này Thảo vào, tôi đã lo đến cái sự ấy. Nay thế là mọi việc đã trót lọt cả.
Một tuần lễ sau tôi nhận được thư của Thảo. Thư viết:
“Chú Vinh kính mến!
Các chú đừng buồn khi cháu nói ra điều này… Cháu đã biết được sự thật. Hôm đó cháu không đi nghỉ mà đứng ngắm hoa ngoài vườn. Cháu đã nghe được những lời của chú Lung nói trong lúc say. Lúc đầu… cháu đã bị xốc. Cháu đã định xông ra. Nhưng rồi, cháu đã ghìm nén được. Dù sao, cháu cũng đã trưởng thành. Cháu đã đủ từng trải để hiểu rằng, không phải sự thật nào cũng cần phải nói ra và không phải sự dối trá nào cũng hoàn toàn là xấu xa.
Và, có một sự thật lớn hơn tất cả những điều ấy. Đó là, bố cháu quả thực đã hy sinh trên vùng đất cao nguyên ấy và các chú quả thực là những người bạn tốt, những chiến hữu trung thành của bố cháu. Các chú mãi là niềm tin cậy của cháu.
Tái bút: Nếu chú thấy rằng sự thật này không cần nói với các chú khác, nhất là chú Lung thì chú cứ im lặng. Hãy để các chú ấy tin rằng cháu chưa biết gì cả. Như thế, có lẽ các chú ấy sẽ cảm thấy yên lòng hơn.
Cháu Phương Thảo”.
* * *
100 Truyện Hay Cực Ngắn 100 Truyện Hay Cực Ngắn - Nhiều Tác Giả 100 Truyện Hay Cực Ngắn