Số lần đọc/download: 714 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 04:42:55 +0700
Chương 81: Phiên Ngoại: Bi Thương Ăn Mòn
H
ai từ ăn mòn trong từ điển loài người thường dùng để ám chỉ sự tiêu cực, nhưng đối với Anubis thì nó lại mang ý nghĩa trái ngược, thậm chí phải gọi là phát cuồng vì hai từ này.
Mấy ngàn năm nay chẳng có việc gì có thể làm khó cậu, cậu lại càng hi vọng có chuyện có thể làm khó mình, mà chuyện khó khăn nhất cũng quả thật đã xảy ra.
Cậu thích một cô gái đã nhiều năm, mới đầu cậu chỉ muốn đến trần gian để diệt trừ một gia đình dám xem thường cậu. Nhưng ai ngờ được giữa đường gặp phải thần rắn – còn phong ấn toàn bộ sức mạnh của cậu, làm cho cậu biến thành một con chó con yếu đến không thể nào yếu hơn. Điều này đối với một vị thần, chính là vũ nhục, chờ đến khi cậu khôi phục lại nhất định giết hết loài người, bao gồm cả vị thần kia.
Mà hiện tại người yếu như cậu thế nhưng bị ném tới cửa nhà người ta, còn bị một con rắn nhỏ phát hiện. Con rắn nhỏ này, vừa thấy cậu đã lập tức liều mạng nhào tới. Cậu cho rằng cô muốn cắn chết cậu, nhưng ai biết cô lại hưng phấn ngậm cậu vào trong miệng kêu lên: “Thật đáng yêu, Tiểu Quai Quai của ta…… Thật đáng yêu.”
Cậu chưa từng bị ai khen đáng yêu bao giờ, tức giận đến muốn cắn chết cô.
Nhưng lại không nghĩ đến cô gái nhỏ, sẽ hồn nhiên giữ cậu lại. Còn bị định là trở thành vật nuôi. Cậu muốn phản kháng, bởi vì mình dù gì cũng là thần.
Nhưng lại vô lực, bởi tiểu quỷ này hoàn toàn không xem cậu là người. Vô luận cậu nói thế nào, cô vẫn ầm ĩ gọi cậu Tiểu Quai Quai, hơn nữa khi ngủ cũng bắt cậu nằm kế bên, loại ngày này đến bao giờ mới kết thúc đây.
Cậu càng lúc càng hận cô, thậm chí công kích cô, nhưng đối phương có thân kim cương, cắn đến đau cả răng.
Sức mạnh khôi phục một chút, cậu khống chế Beni – tên nô lệ mặt đen như đáy nồi luôn tìm cách làm phản.
Nhưng kỳ quái là, cô lại giúp cậu che giấu chuyện này. Cô chỉ vào mũi cậu nói: “Tiểu Quai Quai không ngoan, lại học tôi đùa Beni. Lần sau không được như vậy, nếu để ba mẹ nhìn thấy thì thảm.” Nói xong, cô lại bắt cậu ngủ cùng với cô.
Cô ngốc à? Đã biết còn không nói với ba mẹ, thật sự nghĩ cậu vô hại?
Anubis lại không cam lòng, cô hiện tại đối cậu tốt lắm, mặc dù đôi khi vẫn tìm chuyện khi dễ cậu. Giống như, lừa cậu ăn chuột.
Tất nhiên, ăn xong món ngon như thế mới biết là thịt chuột.
Loài người khi quen thứ gì đó đều sẽ trở thành ‘tất nhiên’, thần như cậu thế nhưng cũng có tật xấu này. Mọi chuyện dần dà trở thành quen thuộc, thậm chí là bị cô khi dễ.
Có điều, cậu vẫn muốn trả thù. Vì thế cậu khống chế tất cả người trong trấn!
Có đôi khi loài người cũng rất đáng sợ, vạn nhất cô gái nhỏ kia bị giết thì sao, bản thân nhận khổ đó giờ chẳng lẽ cho không?
Không riêng điều đó, cuộc sống bình yên với cô cũng nên kết thúc. Không biết vì sao, cậu cảm thấy sợ hãi những ngày này thật sự sẽ kết thúc.
Có lẽ là ở địa ngục nhàm chán nhiều năm quá rồi cho nên mới sẽ nảy sinh loại ý nghĩ này?
Nhưng, vào thời điểm cô gái nhỏ ôm lấy cậu, cậu đã biết, thì ra cậu tham luyến thứ này, sự ôm ấp của cô. Khi cô ôm cậu, cậu cảm thấy thật an tâm, cảm thấy nhiệt độ cơ thể loài người thì ra tốt như vậy.
A!
Thì ra cậu thích cô rồi, đương nhiên khi đó còn không phải yêu, có thể là tình thân hoặc cũng có thể là thứ gì đó khác.
Cậu muốn tiếp tục ở chung với cô gái nhỏ, nhưng cô cũng chậm rãi lớn lên. Cô thường ở trước mặt cậu thay quần áo, thường ở trước mặt cậu cởi áo ngủ. Nhìn thân hình cô dần dần thay đổi, bản năng đàn ông của cậu cũng dần trào dâng.
Trời ạ, mình khi nào thì có bệnh thích trẻ con?
Tựa hồ cũng không phải, bởi vì trong lòng cậu vẫn luôn chờ cô lớn lên.
Chờ vẫn chờ, cô gái cũng trưởng thành. Bạn khác giới cùng lứa tuổi với cô cũng càng ngày càng xuất hiện nhiều, ánh mắt nhìn cô cũng càng ngày càng kỳ quái. Cậu có chút buồn bực, cho dù sức mạnh của mình đã khôi phục rất nhiều cậu vẫn không thể an tâm. Cậu biết các cô gái loài người lớn lên rất nhanh, lấy chồng, rồi cùng người đó qua cả đời.
Cô cũng sẽ như thế đi, tìm một người cùng lứa yêu nhau, sau đó kết hôn?
Này không thể được, ý nghĩ hiện tại của cậu có chút giống một người cha mà cũng có chút giống người yêu ―― người yêu!?
Đúng rồi, chỉ cần cô trở thành của mình, mình cũng sẽ không cần sợ cô sẽ thuộc về người đàn ông khác. Nghĩ đến đây Anubis thoải mái hơn, cũng càng bi kịch hơn.
Bởi cô gái này rõ ràng chỉ xem cậu như một con chó, vẫn chỉ là một con chó nhà.
Cậu vội vàng muốn cô biết mình là người, là một người đàn ông. Đàn ông cần phải làm là ôm ấp người phụ nữ của mình!
Sức mạnh của cậu cuối cùng khôi phục, cậu biến thành hình người. Buổi tối khi ở chung với nhau cậu sẽ ôm cô chứ không phải cô ôm cậu nữa. Nhưng chuyện vẫn không thay đổi, cô đối với thân thể cậu không có hứng thú. Có lẽ là quá nhỏ, có lẽ là vì đi tới Trung Quốc cô càng thích đàn ông Trung Quốc đi! Hơn nữa cậu thật sự ghen, bởi cô mặc quần áo của người đàn ông khác.
Cô không cảm thấy gì, nhưng cậu tức giận, cũng càng muốn có được cô hơn. Vì thế khi nhìn thấy cô ngã xuống, cùng với quần áo xốc xếch, tâm cậu đã rung động, cũng ngăn không được chính mình. Cậu là đàn ông, dùng mắt thường cũng có thể thấy chỗ đó của cô cũng đã có thể nhận chuyện này rồi, cho nên cậu mang cô về phòng của mình.
Hết thảy tuy rằng đột ngột, nhưng cậu cảm thấy thật thuận lợi thật thoải mái. Cậu thoải mái đến chịu không được, rốt cục bộc phát. Một thời gian dài cũng đã không cùng phụ nữ triền miên, cậu cơ hồ dùng hết sức lực, nhưng không nghĩ đến cô gái này không chỉ có thân kim cương, mà tầng màng kia cũng như thế.
Đáng sợ, cậu nghĩ mình hình như bị phế rồi. Mà lời cô nói càng làm cậu xấu hổ hơn, cô nghĩ tử thần cậu là xử nam.
Nhiều đả kích cùng một lúc khiến cậu không gượng dậy nổi, nhưng khi cô gái gặp nguy hiểm cậu vẫn đứng ra. Hơn nữa, cậu thấy nước suối, đây là một loại sức mạnh hắc ám từ dưới lòng đất Trung Quốc chảy ra. Mặc dù bản thân có thể dùng sức mạnh phá thân cô, nhưng hai loại sức mạnh trái ngược, sợ sẽ làm cô bị thương.
Cậu cảm thấy loại nước suối này có thể dùng, vì thế đã thu lại.
Chờ mọi chuyện kết thúc bọn họ trở về tới Ai Cập, thừa dịp có thời gian, cậu đã trở về địa ngục triệu tập lên linh hồn của các thầy thuốc. Chỉ cần bọn họ có thể chế tạo ra loại nước có thể phá thân kim cương, cậu sẽ cho bọn họ cơ hội lần nữa làm người.
Chuyện này làm cho bọn họ điên cuồng nghiên cứu, rốt cục làm thành thành phẩm. Bọn họ nói loại nước này có tính ăn mòn, có thể chậm rãi khiến cho kim cương hòa tan.
Đây không phải là giầy vò sao?
Có điều có còn hơn không.
Anubis cầm thuốc ra, nắm chắc thời gian buổi tối tìm cách áp đảo cô gái kia. Cô luôn tinh lực dư thừa, nhưng khi ngủ vẫn rất hay mơ màng. Cậu lợi dụng khoảng thời gian này, chờ cô sắp sửa ngủ thì áp đảo cô.
Cậu chưa từng nghĩ mình sẽ làm nũng với một cô gái, nhưng lúc đó cậu đã làm được. Trách không được đàn ông và phụ nữ có thể vì yêu mà điên cuồng, thì ra thật sự vẫn có thể buông tha cho tự tôn và mặt mũi.
Mà cô gái đối với cậu cũng không có cảnh giác, hoặc có thể là vì cậu khiến cho cô thoải mái, tóm lại mặc dù chưa hoàn toàn có thể đi vào, nhưng ở cửa tiến tiến vào vào cậu cũng đã cảm thấy rất tuyệt vời rồi.
Lần đầu tiên cậu phát tiết, cô gái cũng thật giật mình, cô nhìn chất lỏng màu trắng rồi lại nhìn cậu, nhìn đến lúc cậu cũng cảm thấy xấu hổ cô mới mở miệng nói: “Như thế cũng đã bắn sao, em còn nghĩ anh mạnh lắm……”
Lúc đó, Anubis tức giận đến mức gân xanh nổi lên, hận không thể bóp chết cô. Cũng may còn nhịn được, nhưng thời gian về sau cậu vẫn nghẹn khí làm, cứ như thế ép buộc hơn một năm, cậu cho rằng mình sẽ điên mất, nhưng hoàn hảo không có.
Đêm hôm đó cậu vẫn như thường lệ chờ đến lúc cô không có cảnh giác thì bắt đầu, cô gái bị cậu đùa giỡn đến khi mặt mũi đỏ ửng thì cậu đi vào.
Cho rằng tự tôn của mình sẽ lại như trước tổn thương thêm một lần, vì rất hưng phấn cho nên cậu không kiềm chế được. Nhưng khi dùng sức thì cậu cảm thấy có gì đó không đúng, cảm giác hình như mình đâm vào sâu hơn thường lệ.
Cô gái hét thảm một tiếng, hai người sợ run một cái nhìn về chỗ kết hợp, có vài giọt máu chậm rãi chảy ra, điều này kích thích toàn bộ thần kinh của Anubis.
Cậu không thích cô gái khóc, mạnh mẽ hôn trụ môi cô nói: “Từ hôm nay, em rốt cục biết anh lợi hại đến đâu rồi phải không, cô bé ngốc.”
Có điều cuối cùng cậu vẫn phải kiềm chế lại, bởi vì cô chịu không nổi. Thanh âm của cô mềm yếu, luôn nói: “Anh rất lợi hại, thật sự rất lợi hại, cho nên dừng đi mà.”
Cậu bị ức hiếp rất nhiều lần, đến nay cuối cùng tìm về được một chút mặt mũi đàn ông, trong lòng thật thoải mái, rất khoái nhạc. Đương nhiên càng vui mừng là, cậu có thể kết hôn với cô rồi, từ nay về sau cô là của cậu không thể tách ra.
Cha mẹ cô gái làm khó cậu, cậu dùng một đống lớn vàng bạc và tài bảo mới có thể đả thông mẹ vợ, lại cực kỳ nhẫn nại đả thông cha vợ.
Cậu chuẩn bị một hôn lễ thật lớn và nguy nga cưới cô về địa ngục, trở thành thần hậu của mình, cô gái không thích cuộc sống ở địa ngục, cho nên cậu quyết định hai người tiếp tục sinh sống ở trần gian.
Nhưng có một việc cậu thật không ngờ tới, cậu còn chưa hoàn toàn hưởng thụ đủ mùi vị của cô gái thì cô đã mang thai.
Đối với người ở địa ngục hoặc thần giới, phụ nữ rất khó mang thai, cậu không nghĩ nhanh như vậy sẽ có nên hoàn toàn không kịp chuẩn bị. Cũng may cha mẹ vợ có kinh nghiệm, cho nên cậu chỉ cần làm theo là được. Tuy rằng quá trình khó tránh khỏi bị hắt nước đen vài lần, nhưng cậu vẫn thật vui vẻ và hạnh phúc.
Một vị thần như cậu, yêu người khác đã rất khó. Cậu lại càng coi rẻ mạng sống và tình yêu trần thế, mà lúc này cậu trở thành chồng thành cha, có lẽ cậu cuối cùng đã hiểu yêu là gì rồi.
Có một ngày, thần rắn xuất hiện trước mặt cậu cười nói: “Về sau còn muốn chơi trò gì nữa sao?”
Vừa giặt quần áo cho cô gái vừa nói: “Không rảnh.”
Thần rắn nói: “Không cảm thấy làm loại chuyện này rất thấp kém sao?”
Anubis méo miệng, nói: “Chẳng lẽ tôi để cô ấy làm? Hiện tại cô ấy muốn đi hai bước cùng phải dùng hết sức.” Thở dài, cậu có rất nhiều nô lệ, nhưng vợ lại không thích sai khiến người khác, cho nên cậu đành phải tự làm thôi.
“Anubis anh giặt xong chưa? Còn có một bộ này.” Made ở trong phòng hô to.
“Lập tức tới lấy.” Cậu nhìn thoáng qua thần rắn nói: “Tôi còn có việc.” Nói xong xoay người trở về phòng.
Thần rắn dùng xà ngữ, không nghĩ đến kết cục sẽ trở thành như vậy!–
Nữ Tư Tế – Dạ Tử Vũ
Editor: Thập Tam Thoa
___ END ___