Số lần đọc/download: 2794 / 17
Cập nhật: 2017-08-29 15:38:47 +0700
Chương 81 - XÓT HỒNG NHAN HÀO KIỆT KHÓC RÒNG
T
rong nhà chỉ còn lại Từ Văn và Tưởng Minh Châu ngồi đối diện nhau. Tưởng Uý Dân lúc ra đi đưa mắt nhìn chàng là đã có ý nhắc chàng về chuyện Minh Châu. Từ Văn còn hiểu lão mượn cớ đưa chân Không Cốc Lan Tô Viên một đoạn đường là để cho Từ Văn và Tưởng Minh Châu có cơ hội nói chuyện với nhau, vì lúc ở Quỷ Hồ, Từ Văn đã hứa lời đến giải thích việc chung thân với Minh Châu. Từ Văn trong dạ bồi hồi chưa biết nói chuyện này bằng cách nào. Tưởng Minh Châu dường như đã nhìn rõ quan niệm của Từ Văn nàng cúi đầu xuống không nói nửa lời. Từ Văn đánh bạo lên tiếng:
- Thế muội. Tiểu huynh có mấy lời thật khó bề tiến thoái.. Chàng mới nói nửa câu chợt dừng lại không biết nói thế nào cho tiện, Tưởng Minh Châu vẫn không ngẩng đầu lên nàng ra vẻ bẽ bàng khép nép đáp:
- Thế huynh có điều chi xin nói rõ cho tiểu muội hay. Từ Văn nói:
- Dược hiền muội có lòng quá yêu tiểu huynh xin ghi tâm khắc cốt, nhưng thân này có nhiều mối ân cừu ràng buộc. Cuộc tao ngộ mai sau chưa biết ra sao? Vì vậy mà tiểu huynh mong rằng hiền muội lượng tình cho đừng mưu đồ hạnh phúc ở nơi tiểu huynh. Tưởng Minh Châu bỗng ngẳng đầu lên mặt nàng đầy vẻ oán hờn e thẹn, cười lạt đáp:
- Từ Văn! Ta có bảo không lấy được ngươi không xong bao giờ đâu? Từ Văn ngẩn người, mặt chàng đỏ lên nói không nói ra lời, bầu không khí trong trường trở nên trơ trẽn. Tưởng Minh Châu phất tay áo đứng dậy mắt nàng long lanh ngấn lệ. Nàng lật đật đi ra khỏi phòng. Từ Văn muốn kêu nàng lại nhưng cặp môi cứng đơ không nói ra lời, chàng biết nỗi đau lòng của Minh Châu nhưng chàng không thể nào thoả hiệp với nàng được vì còn Thiên Đài Ma Cơ tình sâu tựa bể nghĩa nặng tày non. Bất luận thế nào chàng cũng không thể cô phụ người hồng nhan tri kỷ được. Thấy tình trạng đi vào chỗ bế tắc không thể nào đi đến chỗ ưỡng toàn được, chàng buông tiếng thở dài sườn sượt. Bỗng nghe có tiếng hỏi:
- Cuộc đàm luận đi đến đâu rồi? Tưởng Uý Dân nói xong bước vào nhà nhưng chỉ có một mình lão, còn gã Tiểu Bảo chắc lão đã bảo ở ngoài không tiện cho vào. Từ Văn miệng cười méo xệch đáp:
- Thế muội không niệm tình cho. Tưởng Uý Dân chau mày nói:
- Y bề ngoài thì có vẻ ôn nhu thuần nhã nhưng trong lòng rất cương ngạnh. Ta là phụ thân mà cũng chẳng có cách nào thuyết phục được y. Nhưng việc chung thân là việc trọng đại không phải trò đùa nên ta mong rằng hiền điệt hãy suy nghĩ lại cho kỹ. Từ Văn không sao được đành đáp:
- Để tiểu điệt xin suy nghĩ lại. Tưởng Minh Châu lại xuất hiện mặt nàng như bao phủ một lớp sương dày đặt, nàng buồn rầu nói:
- Gia gia ơi! Gia gia hà tất phải miễn cưỡng đưa người ta vào chỗ khó... Tưởng Uý Dân cất giọng từ hoà nói:
- Minh Châu con ơi! Con đừng ương ngạnh quá. Tưởng Minh Châu đáp:
- Gia gia! Nữ nhi nào phải loại giang hồ, y đã bảo Hoàng sư huynh đưa vòng tay ngọc trả về là đã tỏ rõ thái độ rồi... Tưởng Uý Dân ngắt lời:
- Con người trong võ lâm thật có lắm chuyện rắc rối.
- Nữ nhi không muốn nhắc tới chuyện này nữa. Từ Văn bẽ bàng nói:
- Thế muội, tiểu huynh thật ân hận vô cùng. Minh Châu nói:
- Thế huynh băn khoăn làm quái gì? Tưởng Uý Dân vội xua tay đi nói:
- Thôi bây giờ không nói chuyện đó nữa, hãy đi ăn cơm đi. Từ Văn ở vào tình trạng rất ngượng ngùng, chàng muốn cáo từ nhưng lại có điều không ổn vì làm như vậy không phải là tác phong của kẻ trượng phu. Đồng thời mối quan hệ giữa hai bên không thể đứt đoạn được, nếu phất tay áo ra đi thì sau này gặp mặt lại càng khó chịu, hơn nữa tình nghĩa của cha con đối phương khiến chàng không thể mạt sát được. Chàng gật đầu theo Tưởng Uý Dân rời khỏi phòng. Những căn nhà hầm cửa ngõ trùng điệp cách bố trí đã được dày công khảo cứu. Tưởng Uý Dân đã tỏ ra là một tay rất giỏi về xây dựng. Vào tới nhà biệt thất cỗ bàn đã được chuẩn bị rất tề chỉnh, tuy không phải là sơn hào hải vị nhưng các món ăn đều rất tinh khiết. Bầu không khí trên bàn tiệc rất nặng nề, hai bên đều ít nói cả Tiểu Bảo cũng im tiếng còn Tưởng Uý Dân thì tìm những câu chuyện trên giang hồ để điều hoà bầu không khí miễn cưỡng vui vẻ lên một chút, cho giảm bớt phần lạnh nhạt. Từ Văn chẳng buồn nghe lão nói đầu óc chàng đang xoay chuyển về cách đối phó với những vấn đề gay go. Đột nhiên một bóng người xuất hiện ra trước bữa tiệc, rõ ràng là một thiếu niên tuấn mỹ mặt đẹp như ngọc mình mặc áo gấm. Từ Văn bỗng la lên:
- Ngũ Phương sứ giả. Chàng đứng phắt dậy rời khỏi chiếu tiệc, thiếu niên áo gấm nhìn Tưởng Uý Dân kính cẩn nói:
- Đồ nhi xin tham kiến sư phụ. Từ Văn nghe thanh âm đối phương chàng không khỏi bẻn lẽn người mới đến chính là Thiểm Điện Khách Hoàng Minh. Thực ra chàng không biết mặt thật của gã bao giờ, không trách người ta nói thầy nào trò nấy từ tác phong cho đến cách cải trang hoàn toàn giống nhau không ai biết đâu mà mò. Hoàng Minh lại nhìn Tưởng Minh Châu và Tiểu Bảo vấn an rồi quay sang ngó Từ Văn nói:
- Chuyến đi Quỷ Hồ vừa rồi chắc hiền đệ vất vả lắm. Từ Văn nghiêng mình đáp lễ nói:
- Đại ca! Cũng chẳng có gì vất vả lắm đâu, đại ca hãy ngồi xuống uống một chung rồi hãy nói chuyện.
- Xin lỗi hiền đệ, tiểu huynh không có thì giờ. Tưởng Uý Dân cất giọng trầm trọng hỏi:
- Tình trạng tiến triển ra sao? Hoàng Minh đáp:
- Vẫn chưa tìm ra manh mối, nhưng...
- Nhưng làm sao?
- Có một điểm rất khả nghi.. Tưởng Uý Dân hỏi:
- Có phải cách dịch dung của đối phương dường như cùng một nguồn gốc với bản môn? Hoàng Minh ngắt lời:
- Cái đó chưa lấy chi làm lạ, trong thiên hạ thuật dịch dung của ba phái lớn tương tự như nhau chỉ khác những điểm nhỏ. Mục đích chủ yếu là để khám phá chân tướng đối phương hoặc tìm ra lai lịch cùng nơi xuất thân của họ.
- Tình thực thì thủ đoạn của đối phương rất ghê gớm, hắn là tay xảo quyệt lõi đời. Bọn đệ tử ở cấp sứ giả vẫn không thể tự do hoạt động ở tổng đàn. Hoàng Minh nói:
- Nhưng chúng có thể dùng đến thủ đoạn khác.
- Phải rồi! Từ Văn nghe hai người nói chuyện là hiểu ngay, Hoàng Minh bữa trước không đi với mình lên Quỷ Hồ và gã bảo là phải làm một việc gấp. Té ta là gã đến nằm vùng trong Ngũ Phương giáo, mặt khác Tưởng Uý Dân bảo là đã bày một thế cờ thì đại khái cũng là vụ này. Chàng liền cất tiếng hỏi xen vào:
- Phải chăng hiện giờ đại ca làm Ngũ Phương sứ giả?
- Đúng thế! Từ Văn trầm trồ khen ngợi:
- Địa vị đại ca khá cao đấy! Phải là một tay ghê gớm mới làm được. Hoàng Minh trỏ vào mặt nói:
- Hoàn toàn nhờ vào cái bộ mặt này. Từ Văn gạc nhiên hỏi:
- Đại ca nói vậy là nghĩa làm sao? Hoàng Minh nói:
- Ngũ Phương giáo lựa chọn sứ giả căn cứ vào ba điểm. Thứ nhất là phải bộ mặt cho xinh đẹp, thứ hai là phải tuổi trẻ và thứ ba là võ công cho trác tuyệt.
- Ủa! Nhưng họ đi đâu mà kiếm được nhiều tay cao thủ tuổi trẻ măng như vậy?
- Chỉ cần người có căn cơ tốt còn võ công hoàn toàn do Giáo chủ truyền thụ cấp tốc trong vòng một tháng là thành tài. Từ Văn hỏi:
- Đến nay mà đại ca vẫn chưa biết được chân tướng hắn ư?
- Không biết đâu! Tiểu huynh e rằng khó có người thấy được chân tướng hắn kể cả những tay cao thủ và giữ địa vị quan trọng trong giáo phái.
- Tại sao hắn lại giữ bí mật như vậy?
- Đó là lãnh vực để phân biệt kẻ chính người tà. Nhân si phải chính thì hành động phải cho quang minh lỗi lạc. Còn nhân vật phe tà thì hành động cốt sao đạt được mục đích chứ không cần lựa chọn thủ đoạn. Chỗ nào họ cũng lấy bí ẩn làm phương châm gian trá làm đường lối. Từ Văn nói:
- Tiểu đệ xin cung cấp cho đại ca một mối đầu dây. Hoàng Minh hỏi:
- Đầu mối thế nào?
- Ngũ Phương giáo chủ chính là Khách qua đường người đã hạ thủ toan giết tiểu đệ và đã dùng nguỵ kế để đoạt Phật Tâm.
- Hay lắm! Tưởng Uý Dân nói xen vào:
- Tiểu tử! Đừng có ngớ ngẩn mà để lộ hình tích, còn việc gì nữa thì nói mau đi rồi lên đường. Hoàng Minh nói:
- Còn một việc nữa có liên quan đến hiền đệ. Từ Văn chấn động tâm thần hỏi:
- Có liên quan đến tiểu đệ ư? Hoàng Minh ngập ngừng nói:
- Phải rồi!
- Việc gì vậy?
- Hiền đệ hãy coi cái này rồi sẽ nói chuyện. Dứt lời Hoàng Minh đưa ra một gói giấy. Từ Văn kinh nghi đón lấy mở coi, bỗng chàng biến sắc hai tay run lẩy bẩy đó là triệu chứng một chuyện bất thường xâm chiếm tâm hồn chàng. Trong gói giấy chỉ có một món tóc đen láy. Từ Văn ấp úng hỏi:
- Đại ca.. vụ này.. là thế nào? Hoàng Minh cất giọng buồn thảm đáp:
- Đó là của Thiên Đài Ma Cơ gởi cho hiền đệ. Từ Văn cất giọng run run hỏi:
- Nàng.. gởi cho tiểu đệ ư?
- Phải rồi! Từ Văn lại hỏi:
- Đại ca có gặp nàng không? Hoàng Minh gật đầu. Từ Văn lại hỏi:
- Nàng.. có bình yên không? Hoàng Minh nhìn xuống đất đáp bằng giọng thê lương:
- Hiền đệ ơi! Y.. chết rồi. Từ Văn giật mình khác nào sét đánh vào đỉnh đầu đến binh một tiếng, chàng ngồi trên ghế da mặt co rúm lại cặp mắt trố ra như đôi hạc đồng, châu lệ đầm đìa chàng la lên:
- Nàng.. nàng đã chết rồi!.. Tưởng Uý Dân, Tưởng Minh Châu cùng Tiểu Bảo đều cả kinh thất sắc. Hoàng Minh tiến lại đưa tay ra vỗ vai Từ Văn cất giọng đồng tình nói:
- Hiền đệ ơi! Người đã chết rồi chẳng thể sống lại. Hiền đệ nên bớt nỗi bi ai thuận theo biến cố. Từ Văn đột nhiên đứng phắt dậy nắm chặt tay Hoàng Minh lớn tiếng hỏi:
- Nàng chết trong trường hợp nào? Vì chàng bị xúc động mãnh liệt bóp mạnh quá khiến cho Hoàng Minh đau đến nổi nhăn răng méo miệng, gã nhăn nhó nói:
- Đó là y tự tử. Từ Văn hỏi:
- Tự tử ư? Làm sao mà tự tử?
- Vì thân thể y đã bị Ngũ Phương giáo chủ làm cho nhơ nhuốc. Từ Văn gầm lên:
- Phải giết! Phải giết chết nó... Mắt chàng trợn ngược lên làm cho đứt cả kẻ máu chảy ra, nứớc mắt hoà lẫn máu đầm đìa đầy mặt, tình trạng bi thảm này khiến cho người ta không dám nhìn thẳng vào. Tay Hoàng Minh bị bóp mạnh quá, gã la lên:
- Chao ôi! Từ Văn dường như người sực tỉnh chàng vội buông tay ra, Tưởng Minh Châu cúi gầm mặt xuống Tiểu Bảo miệng há hốc ra không ngậm vào được nữa. Nét mặt gã còn non nớt mà cũng chứa đầy phẫn nộ. Tưởng Uý Dân thở dài nói:
- Hiền điệt! Hiền điệt hãy bình tĩnh lại. Từ Văn tay run bần bật ôm lấy mớ tóc máu cùng nước mắt chảy ra như suối. Trái tim chàng bị cảnh ngộ tàn khốc xé tan, linh hồn chàng tựa hồ rời khỏi xác thịt. Nỗi bi phẫn quá độ khiến cho đầu óc chàng biến thành trơ như gỗ không còn ảm giác nữa. Tình chưa đến! Ân chưa trả! Mà nàng đã chết rồi, lại chết trong vòng khuất nhục thì nàng làm sao có thể nhắm mắt được? Mớ tóc xanh này đại biểu cho tình nghĩa muôn vàn, nàng chết đi còn để lại nó cho người yêu tâm lý. Nàng chỉ có một hy vọng duy nhất là cùng chàng kết tóc, mà chàng cũng tự thề là quyết không phụ nàng. Thế mà nhất thiết đều hỷ diệt, nàng ôm mối sầu hận sâu cay mà đi kết liễu cuộc đời thanh xuân như hoa tựa ngọc bằng một cách rất thảm khốc. Bầu không khí trong trường biến thành bi thảm chết chóc, thật là một khắc nặng nề không ai nói được câu gì. Hồi lâu bỗng Từ Văn ngẩng đầu lên cất giọng bi thiết hỏi:
- Tình trạng xảy ra thế nào? Hoàng Minh cất giọng trầm trầm đáp:
- Mấy bữa trước vừa gặp Giáo chủ ra ngoài tiểu huynh được phái vào viện cảnh giới liền bày cách cho đồng bạn uống rượu say tuý luý để mò vào nội viện. Bỗng nghe tiếng khóc rất bi thiết của người đàn bà, tiểu huynh coi lại thì chính là Thiên Đài Ma Cơ.. Từ Văn giục:
- Rồi sao nữa?
- Tiểu huynh nói rõ lai lịch thì y cắt món tóc này trao cho tiểu huynh nói: Xin gởi lại cho lang quân, kiếp này đành đã lỡ rồi. Xin chờ kiếp sau xin se tơ kết tóc. Từ Văn hỏi:
- Nàng còn nói gì nữa không?
- Y dặn hiền đệ cần phải thận trọng tấm thân, món tóc này là kỷ vật duy nhất trao cho lang quân. Y còn nói trái tim kia dù chết cũng không thay đổi và mối tình kia y sẽ đem theo xuống dưới cửu tuyền, rồi y tự chấn động cho đứt tâm mạch mà chết. Từ Văn khoé mắt vẫn chảy máu chàng thét lên như gười điên khùng:
- Sao đại ca lại không ngăn trở mà để y tự sát?
- Y nói: Tấm thân nhơ nhuốc này mà còn sống trộm đến ngày nay là chờ cơ hội để đưa tin ra ngoài. Y mong rằng hiền đệ hãy vì thầy trò y mà trả mối thù sâu tựa bể đó. Từ Văn gắt lên nhắc lại:
- Tiểu đệ hỏi đại ca vì lẽ gì không ngăn trở y kia mà?
- Tiểu huynh muốn ngăn trở mà không kịp. Từ Văn trách móc:
- Đại ca chỉ biết mình không có lòng hỷ xả. Hoàng Minh loạng choạng lùi lại một bước trong lòng rất kích động:
- Sao hiền đệ lại nói vậy? Tiểu huynh là hạng người như thế ư? Câu này vừa ra khỏi miệng Từ Văn biết ngay là không ổn vì không những nó mạt sát Hoàng Minh còn khinh mạn cả cha con Tưởng Uý Dân nữa, chàng muốn dừng lại song không kịp mất rồi. Lòng hối hận mới thoáng qua lại bị mối bi hận vô biên che khuất ngay chàng cất giọng thê thảm hỏi:
- Đại ca đã biết nàng tất đi đường này sao lại không ngăn kịp? Hoàng Minh tức mình hỏi lại:
- Chẳng lẽ hiền đệ còn muốn tiểu huynh mổ bụng móc tim ra cho hiền đệ coi nữa chăng?
- Bất tất phải thế! Hoàng Minh thở dài nói:
- Hiền đệ ơi! Tiểu huynh đã biết rõ tâm tình của hiền đệ lúc ấy đau khổ đến thế nào rồi, nên tiểu huynh không chấp trách hiền đệ.. Từ Văn nghiến răng hỏi:
- Di thể của nàng hiện ở đâu?
- Mai táng rồi.
- Mai táng ở chỗ nào?
- Mai táng ở khu rừng sau Tổng đàn. Từ Văn lại hỏi:
- Tổng đàn Ngũ Phương giáo ở đâu?
- Tổng đàn ở sau núi Tung Sơn chỗ khe suối thứ ba, chỗ xuyên qua một cái sơn động là tới nơi. Tưởng Uý Dân buồn rầu nói:
- Hiền điệt! Lòng ta cũng đau xót vô cùng chẳng biết nói thế nào. Ta chỉ mong hiền điệt bình tĩnh lại Thiên Đài Ma Cơ gặp điều bất hạnh cực kỳ thê thảm. Nhưng trong võ lâm còn biết bao nhiêu người gặp cảnh ngộ thê thảm hơn y. Từ Văn ngơ ngẩn gật đầu chàng vẫn nhìn Hoàng Minh chằm chặp hỏi:
- Đại ca ơi! Đại ca có được tin tức gì về gia phụ và gia mẫu không? Hoàng Minh trợn mắt lên hỏi:
- Lệnh tôn cũng ở trong Ngũ Phương giáo ư?
- Phải rồi! Chính miệng Ngũ Phương giáo chủ tiết lộ điều đó.
- Để khi trở về tiểu huynh sẽ hết sức điều tra xem sao. Tưởng Uý Dân vẫy tay nói:
- Thôi ngươi đi đi, kẻo lỡ việc lớn. Hoàng Minh dạ một tiếng rồi nhìn sư phụ hành lễ đoạn gã nhìn Từ Văn nói bằng giọng rất thành khẩn:
- Hiền đệ! Hiền đệ trách tiểu huynh là phải, đáng lý tiểu huynh phải đề phòng Thiên Đài Ma Cơ đi vào bước đường này, thế mà tiểu huynh không đề phòng trước. Về điểm này tiểu huynh sẽ hối hận suốt đời có điều hiền đệ cũng nên lượnh giải cho, tiểu huynh quyết không phải là người cố ý ngồi nhìn để xẩy tấn bi kịch.
- Đại ca dạy quá lời.
- Tiểu huynh đi đây, hiền đệ hãy trân trọng, tiểu huynh hết sức hành động để chuộc tội..
- Đại ca nói vậy khiến cho tiểu đệ hổ thẹn vô cùng. Hoàng Minh từ biệt mọi người lần nữa rồi trở gót đi ngay. Tưởng Minh Châu từ hồi nào không mở miệng bây giờ nàng bỗng đổi giọng lên tiếng:
- Thế huynh đối với Thiên Đài Ma Cơ quả có mối tình rất sâu xa. Từ Văn đỏ mắt nhìn nàng nói như người muốn khóc:
- Tiểu huynh chịu ân nàng rất nhiều mà chưa báo đáp được lấy một dây tơ sợi tóc.
- Y cũng yêu thế huynh lắm phải không?
- Đúng thế! Không những chỉ vì tình yêu mà nàng còn vì tiểu huynh mà hy sinh nữa, nhưng tiểu huynh không biết thành ra thờ ơ với nàng sau khi tiểu huynh phát giác thì nàng sẵn lòng hỷ xả. Hỡi ơi! Thế là hết rồi, cái gì cũng chậm mất rồi, nàng không nên chết thế mà sao lại đi vào con đường giải thoát này? Dù thân thể nàng đã bị ác ma làm cho nhơ nhuốc nhưng linh hồn nàng vẫn trong sạch phi thường, khi nào tiểu huynh lại chấp trách điều đó. Tưởng Minh Châu nói:
- Y được thế huynh tận tình như vậy dù có chết cũng nhắm mắt được.
- Thế muội ơi! Nàng không biết đâu. Nàng không biết lòng tiểu huynh, tiểu huynh chưa tỏ cho nàng hay mà nàng cũng chỉ tỏ bề ngoài yêu ta. Lúc chia tay lần sau cùng cả hai bên đều không được vui vẻ, ngờ đâu ly biệt biến thành vĩnh quyết.. Từ Văn giơ tay lên bứt tóc chàng muốn cho xác thịt đau khổ để giảm bớt mối đau về tinh thần. Tưởng Minh Châu trong lòng chua xót chính nàng cũng vì chàng mà điên đảo thần hồn. Từ Văn nói:
- Thế muội ơi! Nếu không có nàng thì ta chẳng thể sống được đến ngày nay. Tưởng Minh Châu hỏi:
- Tại sao vậy?
- Lần đầu tiên tiểu huynh bị Ngũ Phương giáo chủ mạo xưng gia phụ để hạ độc thủ nàng đã dùng huyết trong người nàng để cứu tiểu huynh.
- Huyết ư?
- Phải rồi! Nàng đã uống chất Thạch long huyết tương trong huyết có chứa một chất rất quý để bảo vệ sinh cơ, vì thế mà tiểu huynh đã mấy lần chết đi còn sống lại.. Cha con Tưởng Uý Dân bật lên tiếng la hoảng:
- Úi chao! Thật là một thiên giai thoại chưa từng nghe thấy trong võ lâm. Tưởng Uý Dân biết nhiều hiểu rộng Thạch long huyết tương là vật gì dĩ nhiên lão cũng biết rồi, lão không khỏi gật đầu lia lịa và đâm ra đồng tình với chàng rồi giải thích:
- Hiền điệt ơi! Ta hoàn toàn biết rõ tâm tình của hiền điệt rồi. Tưởng Minh Châu cũng vô cùng xúc động song nàng là thân gái mỏng manh đồng thời nàng lại hoan hỷ ngấm ngầm nên lẳng lặng không nói gì, nhưng nét vui mừng không khỏi lộ ra ngoài mặt. Mối bi phẫn của Từ Văn không phải có một điều, song thân chàng bị bắt giữ làm con tin. Người yêu của chàng bị chết trong vòng khổ nhục, kẻ thủ phạm lại là một tên bạo đồ của bản môn khiến chàng khôn hở ra lời. Chàng nói:
- Thế thúc! Tiểu điệt xin cáo từ. Tưởng Uý Dân hỏi:
- Hiền điệt định đi đâu?
- Đi kiếm tổng đàn của Ngũ Phương giáo.
- Sao hiền điệt không bàn tính rồi sẽ hành động?
- Tiểu điệt không thể nhẫn nại được một phút nào nữa. Tưởng Uý Dân nói:
- Trong Ngũ Phương giáo cao thủ đông như kiến cỏ mà hiền điệt lại trơ trọi một mình mạo hiểm dấn thân vào hổ huyệt... Từ Văn ngắt lời:
- Tiểu điệt xin gia tâm đề phòng. Tưởng Uý Dân nói:
- Được rồi! Ta cùng đi với hiền điệt. Từ Văn gạt đi chàng lắc đầu nói:
- Thế thúc bất tất phải theo tiểu điệt. Giữa lúc ấy một bóng người loạng choạng chạy vào rồi té huỵch xuống đất máu chảy loang mặt đất, gã Tiểu Bảo thét lên một tiếng. Tưởng Uý Dân, Tưởng Minh Châu cùng Từ Văn đều cả kinh thất sắc.