Đừng để tâm đến thất bại mà chỉ nên nhìn vào những sai sót của mình.

Ngạn ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 109
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 620 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 01:25:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 82: Cát Tường Tái Giá
an đêm ý thu dần dần dày, đèn đuốc đông sương phòng vẫn còn lay động lóe sáng.
Hắc Muội một bộ dạng thấy chết không sờn, mở hai tay ra, nhắm mắt hít sâu chờ Lâm Tam Mộc cởi áo tháo thắt lưng thưởng thức bạch nhục (thịt trắng) của nàng.
Không, hắc nhục!
Nào biết đợi nửa ngày không hề có động tĩnh, nàng nghi hoặc mở to mắt, trước mắt Lâm Tam Mộc nghiêng người đối diện ánh đèn, trong mắt đào hoa nước quang lưu chuyển, cười như không cười nhìn chằm chằm nàng, như hoa thuốc phiện nở rộ.
“Có nhìn hay không? Không xem ta đi ngủ!”
Lâm Tam Mộc vẫn không nói gì, nhìn chằm chằm nàng không nhúc nhích hơn nữa ngày ánh mắt dần dần chuyển xuống cổ thon dài của nàng, cổ áo màu lam hơi hơi rộng, xương quai xanh tinh xảo hơi cuốn lên, có thể thấy cái yếm màu trắng, chỉ thêu phấn nộn như ẩn như hiện, lại xuống phía dưới là đẫy đà cao ngất, xuống chút nữa là thắt lưng buộc chặt, bởi vì quanh năm suốt tháng làm ruộng tứ chi của nàng thon dài mạnh mẽ, làn da mật ong phát ra khoẻ mạnh.
Hắc Muội lạnh run, người này mặc dù không động thủ cởi bỏ áo ngủ của nàng, nhưng ánh mắt đó như nhìn xuyên qua nàng.
Nàng cắn chặt răng, ra vẻ trấn định nghênh chiến ánh mắt của hắn, dưới chân cũng không tự giác từng bước rút lui, thẳng đến kề sát mặt tường.
Nàng sắp giơ tay không nổi, nghĩ tới nàng hiện tại thật sự là gian nan, tựa như một khúc cây, còn không bằng chết sớm sớm siêu sinh.
“Mau lên, xem xong rồi ngủ!”Thẹn quá thành giận sau khi mở miệng nàng xả vạt áo bên hông ra, đồ ngủ ở cổ đại chỉ được gấp từ dây lưng bên hông, chỉ cần kéo dây lưng ra áo ngủ liền hoàn toàn mở ra, bên trong chỉ còn sót lại một cái yếm.
Hắc Muội là muốn cho người này nhìn thoáng qua nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, chính mình cũng thoải mái, tay đang đặt trên dây lưng cũng căng thẳng, Lâm Tam Mộc đặt tay lên tay nàng.
Nàng có điểm khó hiểu, vô tội nhìn hắn.
Lâm Tam Mộc đối với ánh mắt của nàng rũ xuống lông mi như cánh quạt, môi đỏ khẽ mở, “Đừng cởi!”
Hắc Muội liếc mắt xem thường, “Không cởi sao nhìn, thua thì chịu, chàng yên tâm, ta nói chuyện giữ lời!”
Nào biết Lâm Tam Mộc thâm trầm nhìn nàng trong mắt ngàn vạn cảm xúc lưu chuyển, cuối cùng chậm rãi vùi đầu vào cổ nàng, bởi vì Hắc Muội vốn đang dựa lưng vào vách tường, hiện tại hai tay bị khống chế, hắn dựa vào như vậy hoàn toàn không thể nhúc nhích, nàng vừa động, hắn càng ôm chặt thắt lưng của nàng, hít sâu một hơi, giọng buồn buồn nói, “Xem xong ta sợ ta sẽ không giữ được lời hứa!”
Hắc Muội sửng sốt, nửa ngày mới hiểu được ý của hắn, có chút ngượng ngùng kéo kéo môi, trong lòng vừa sợ hãi vừa ẩn ẩn có chút ngọt ngào.
Hắn vẫn như trước chôn sâu trong cổ nàng, nơi đó là hương vị sạch sẽ, cảm giác điềm tĩnh ấm áp, hương vị như vậy hắn bỗng nhiên rất cảm động, rất chua xót, có một loại cảm giác vĩnh viễn không muốn buông ra.
“Ta đã không thể rời được nàng làm sao bây giờ!”
Hắc Muội bên tai còn quanh quẩn câu thổ lộ ám ách trầm thấp của hắn, giờ phút này trong lòng bỗng nhiên có chút xúc động, từ từ giơ tay khoác lên sau lưng của hắn vừa định an ủi hắn vài câu bỗng nhiên lại nghe hắn nói, “Mùi trên người nàng thật thơm thật dễ ngửi, giống bà vú của ta!”
Hắc Muội nhất thời dở khóc dở cười, tay vốn vươn ra an ủi lại ở trên vai hắn gõ một cái, “Chàng mới là bà vú!”
Thẹn quá thành giận nhìn hắn.
Hắn cũng thâm trầm nhìn nàng, bỗng nhiên liền vùi đầu đến ngực của nàng cách một lớp áo ngủ mỏng manh cắn một ngụm xuống chỗ hơi hơi nhô cao, Hắc Muội hô nhỏ một tiếng, “Đau! Chàng thực sự cầm tinh con chó à!”
Đứng dậy Lâm Tam Mộc nhìn nàng tức giận nở nụ cười, “Thật sự rất đau hử?”
Hắc Muội ngượng ngùng gật đầu.
“Ta giúp nàng xoa xoa!”Nói xong liền muốn giơ tay vo vê đùa giỡn.
Hắc Muội xoay người thập phần linh hoạt tránh thoát tay hắn, nhìn hắn tà mị tươi cười mắt trợn trắng, “Không đau, ngủ!”
Nói xong không nhìn hắn, đi đến bên giường mở chăn liền chui vào.
Hắn cười hì hì, theo sát sau cũng chui vào chăn nằm sát bên nàng.
Hắc Muội hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, nàng tự cho là hung ác bất quá trong mắt hắn lại có một loại quyến rũ.
“Do chàng không xem nha, đến lúc đó đừng nói ta nói chuyện không giữ lời!”Hắc Muội vội vàng nói.
“Ừm, nàng là nhất ngôn cửu đỉnh!”
Hai người nhắm mắt ngủ, Tam Mộc lại nói một câu, “Nàng thật muốn tập võ!”
Hắc Muội lập tức trở mình bò dậy, “Là muốn học.”
“Học võ rất cực!”
“Ta không sợ, nói sau ta cũng không phải muốn học được võ nghệ cao cường như chàng, ta chỉ học một chút thuật phòng thân, thời điểm đánh nhau dùng được là được!”Hắc Muội nói đến cao hứng phấn chấn, dáng vẻ nóng lòng muốn thử.
“Chỉ biết đánh nhau!”Tam Mộc nở nụ cười, “Chờ nàng lo xong chuyện hôn sự của tỷ nàng ta mà bắt đầu dạy nàng!”
Vừa bán lúa xong người một nhà liền bắt tay vào chuẩn bị hôn sự cho Cát Tường và Lâm thúc.
Ở quê nhà có tập tục bất thành văn, nữ nhân tái giá bình thường chỉ làm rượu mừng ở nhà trai, nếu không làm, mọi người thường sẽ nói là ăn không phải trả tiền, cũng không tặng lễ, cho nên lâu dài, nữ nhân tái giá ở nhà mẹ đẻ sẽ không xử lý tiệc rượu, bởi vì tuyệt đối là lỗ vốn.
Mà Hắc Muội thương lượng với người trong nhà muốn làm tiệc rượu, Cát Tường cũng chối từ, dù sao đã khiến Hắc Muội tốn nhiều tiền lắm rồi.
Hắc Muội muốn giữ lại một trăm lượng bạc bán lúa làm đồ cưới cho Béo Nha, nàng còn có bảy tám chục lượng, có thể xa xỉ một chút. Hơn nữa Lâm thúc cũng không phải người bản thôn, xem xét làm tiệc rượu cũng không có bao nhiêu người, nàng không muốn tiệc cưới của bọn họ vắng lạnh.
Cuối cùng kết quả thương lượng là ở trấn làm tiệc rượu, làm chung với nhà Lâm thúc, Hắc Muội bên này mời ít người họ Phùng thân cận đi trấn ăn cưới. Lâm thúc ngoại trừ mời Diệp Lý Chính ra cũng chỉ mời mấy hàng xóm cách vách, cứ như vậy, hai nhà hợp cùng một chỗ nhiều người náo nhiệt, cũng không cần rước dâu thật xa từ trong thôn đến nhà Lâm thúc ở trân.
Cát Tường liền từ nhà nàng đưa đồ cưới xuất phát, như vậy cũng tiện.
Ngày thành thân là hai mươi tháng mười hôm nay, ngày hôm trước Phùng Quý cùng Béo Nha Tứ Nha đã đi trấn giúp đỡ Lâm thúc đặt mua lễ nghi rượu mừng.
Hắc Muội ở nhà cùng Tam Mộc sửa sang lại đồ cưới cho Cát Tường, chỉnh chỉnh sáu mâm này nọ.
Một mâm đồ mới áo bông giầy, một mân chăn mới, một mâm đồ dùng sinh hoạt hằng ngày, một mâm lương thực rau củ, một mâm gà vịt thịt cá, còn có một mâm hỗn tạp gì đó, bên trong bao gồm đậu phộng đậu tằm rang Hắc Muội đã chuẩn bị lâu ngày.
Nghĩ về sau Cát Tường đi theo Lâm thúc sống ở trấn hẳn nhiều nên có quan hệ tốt với hàng xóm xung quanh, mấy ăn vặt này là ở hỉ yến tặng cho người ta.
Sáng sớm hai mươi, vài tiểu tử họ Phùng tới bưng này nọ đưa đi trấn.
Hắc Muội cùng Lâm Tam Mộc dắt hắc mã, Cát Tường ngồi ở trên, trùm khăn đỏ thẫm, chung quanh là dàn nhạc Hắc Muội đặc biệt thuê, khua chiêng gõ trống vô cùng náo nhiệt.
Phía sau là sáu mâm lớn này nọ người bên ngoài ao ước huống chi còn có một tòa nhà.
Hắc Muội lần này xem như làm cho Cát Tường nở mày nở mặt một phen, lại không có người ghét bỏ nói Cát Tường nữ nhân bị hưu, người người nhìn xem chậc chậc ra tiếng.
Phùng bà bà và một nhà Vương Kiều Nga nhìn thật sự là hâm mộ ghen tị hận, nhưng cũng không dám nữa nói gì, sợ bị trừng phạt a.
Càng hâm mộ ghen tị hận dĩ nhiên là Diệp bà bà, cuộc sống không tốt cũng ngộ ra khuyết điểm trước kia của mình, mặc dù có căm giận bất bình nhưng nay cũng chỉ có thể xám xịt trốn tránh ở nhà, một ánh mắt châm chọc khiêu khích của người ta đều có thể giết chết một nhà bọn họ.
Người người đi lên nịnh bợ Phùng Quý cùng Hắc Muội, Hắc Muội càng đắc ý a, bỗng nhiên lại nghĩ nếu hiện tại nương nàng còn sống thấy cả nhà bọn họ cuộc sống khá giả thì tốt biết mấy, nhìn một đám con gái đều có chỗ nương tựa tốt, trong nhà cũng không lo ăn uống.
Cửa hàng Lâm thúc ở trấn cùng sân đều giăng đèn kết hoa treo vải lụa đỏ thẫm, hàng xóm hai bên đều đến, chúc mừng, tặng lễ, xem náo nhiệt, cả một con phố cũng náo nhiệt hẳn lên.
Phùng Quý làm cha vợ vốn nên ngồi ở nhà mình ở trấn, nhưng Lâm thúc dù sao không có thân nhân, đơn giản mọi người đều hỗ trợ với nhau, hơn nữa nhà mẹ đẻ Cát Tường bên này không phải còn có Hắc Muội cùng Tam Mộc sao.
Vì thế hàng xóm cũng khen Lâm thúc tìm được nhà vợ tốt, cha vợ, em vợ đều bận trước bận sau.
Nghĩ lát nữa Cát Tường sẽ được nghênh vào cửa, Lâm thúc cười đến toe tóe.
Giữa trưa hỉ yến tuy rằng không phô trương như mấy nhà giàu có, nhưng thịt cá rượu ngon cũng đầy đủ, đặc biệt người họ Phùng ở Đại Diệp đến, ăn uống rất vui thích.
Diệp Lý Chính vẫn làm chủ hôn như trước.
Mặc dù lần này số người tham gia tiệc cưới ít nhưng so với hôn lễ lần đó của Hắc Muội Tam Mộc tựa hồ càng chú ý hơn, thứ nhất Hắc Muội Tam Mộc lần đó quá mức vội vã, Cát Tường lần này được Hắc Muội chuẩn bị thời gian rất lâu, thứ hai, Hắc Muội cố ý khiến cho tinh xảo chút, xem như cho Cát Tường mặt mũi, nếu không, về sau ở trấn người khác khi dễ nàng là thành thân hai lần.
Cát Tường và Lâm thúc Phùng Quý đều biết Hắc Muội dụng tâm lương khổ cũng ra sức làm việc.
Một đại viện người người ăn uống đùa giỡn từ giữa trưa cho tới xế chiều mới về nhà.
Lâm thúc tiếp đón khách nhân ăn uống, thỉnh thoảng lại chạy đến tân phòng xem Cát Tường, ba tỷ muội Hắc Muội đều ở trong phòng ăn uống, thấy Lâm thúc thỉnh thoảng đến xem Cát Tường đều trêu ghẹo, nhất là Béo Nha, Béo Nha sinh ra không lâu thì Lâm thúc đến ở thôn Đại Diệp, từ bé được Lâm thúc chơi đùa, hiện tại đã có cơ hội chọc Lâm thúc.
Lâm thúc thật là người biết nịnh bợ, sớm lấy ra ba cái hồng bao lớn chia cho cho các nàng.
Được hồng bao tốt xấu cũng để cho người ta cùng một chỗ trong chốc lát, vì thế trong phòng chỉ còn Cát Tường và Lâm thúc chồng già vợ trẻ.
Cát Tường thấy Lâm thúc uống mặt mày đỏ bừng, hé miệng cười cười, trong mắt đầy ý cười, hai má như một đóa hoa hồng kiều diễm nở rộ.
Lâm thúc nhất thời ngây ngốc, “Cát Tường, hôm nay nàng thật đẹp!”
“Trước kia khó coi sao?”Cát Tường nghịch ngợm nháy mắt mấy cái.
Hắn ha ha cười ngây ngô, “Trước kia cũng đẹp, nhưng ta không dám nhìn nhiều!”
Cát Tường mặt đều đỏ, lại thấy Lâm thúc từ trong lòng lấy ra một túi đỏ thẫm lớn.
“Ta cũng có!”Cát Tường còn tưởng là hồng bao khó hiểu tiếp nhận mở ra vừa thấy, bên trong là khế đất cửa hàng căn nhà còn có một tấm ngân phiếu một trăm lượng.
“Đây là gì?”Nàng nghi hoặc hỏi.
“Đây là tất cả tài sản của ta, từ hôm nay trở đi cũng là của nàng! Giao cho nàng bảo quản!”Lâm thúc nói, từ từ ngồi vào bên cạnh nàng, vô cùng xấu hổ sát lại gần chút.
Cát Tường lập tức ngây ngẩn cả người, nhìn mấy thứ trong tay hốc mắt lập tức ẩm ướt, “Lâm thúc đối với ta tốt với!”Cát Tường kêu Lâm thúc nhiều năm như vậy đã quen thật đúng là khó sửa miệng.
“Còn gọi Lâm thúc?”Lâm thúc thật sự cảm thấy không được tự nhiên, trên mặt đều có chút không nhịn được.
Cát Tường chính mình cũng ngượng ngùng, nhăn nhó nửa ngày thấp giọng gọi, “Phu quân!”
Lâm thúc nghe trong lòng ngọt như đường!
Cát Tường vốn trái ngược với Hắc Muội kiên cường, tính tình dịu dàng, làm việc đều nhẹ nhàng, nói chuyện lại uyển chuyển nhu hòa, một tiếng phu quân, kêu mang theo ba phần e lệ ba phần cảm động ba phần thân thiết, khiến Lâm thúc tâm can muốn chảy ra.
Mượn rượu ngoài cửa tiếng động lớn rầm rĩ hắn đã khó lọt vào tai, trước mắt chỉ có thê tử nhu tình mảnh mai, hắn nghiêng qua khe khẽ hôn lên môi đỏ mọng tiên diễm.
Trên người Lâm thúc khí thở nam nhân dương cương thành thục thổi quét đến, nhiệt liệt cùng cấp bách như vậy, Cát Tường cả kinh tim đập bang bang, như là băn khoăn đến cảm thụ của nàng.
Lâm thúc dần dần chậm tiết tấu lại, thương tiếc ở trên môi liếm liếm vô cùng thân thiết, khi thì nhẹ nhàng cắn, khi thì lại mút vào thăm dò.
Cát Tường đã hoàn toàn mềm yếu.
Trước kia Diệp Bình chưa từng ôn nhu tinh tế hôn nàng như vậy, mỗi lần đều gấp gáp tự thỏa mãn hoàn toàn không để ý đến cảm thụ của nàng, hiện tại Lâm thúc ôn nhu che chở hôn môi như thế nhất thời cảm thấy trong mắt có chút ẩm ướt.
Lâm thúc nhẹ nhàng đặt nàng nằm trên giường mới, nhìn khóe mắt nàng ứa nước không hề nghĩ ngợi liền hôn lên, nổi khổ trong lòng nàng hắn thật sự thương tiếc, ở bên tai nàng khe khẽ dỗ dành, “Đừng sợ, về sau đã có ta ở đây!”
Cát Tường vươn tay ôm cổ hắn nhìn hắn.
Nam nhân này so với nàng lớn hơn gần mười tuổi, giống một người cha cho nàng cảm giác an toàn vô tận, đối với hiện tại mà nói, hắn chính là ông trời của nàng, nàng cười cười, từ từ trầm tĩnh lại.
Dường như cảm nhận được Cát Tường thoải mái cùng an tâm, Lâm thúc cũng hướng về phía nàng cười cười, “Đem chính mình giao cho ta!”
Cúi đầu ở bên gáy tai nàng hôn lên như trân bảo, một đường xuống phía dưới ——
Quần áo Cát Tường đã dần dần cởi sạch, thân thể bạch ngọc ở trong không khí lạnh run.
Thân mình cường tráng của hắn từ từ phủ lên, ôm nàng, khe khẽ ma sát, gây cho nàng sức nóng, cũng gây cho nàng dần dần choáng váng khát vọng.
Vì giảm bớt khẩn trương cho nàng Lâm thúc đã hết sức nhẫn nại, trên trán thậm chí chảy ra từng giọt mồ hôi.
Thẳng đến cảm giác được Cát Tường khát cầu, hắn mới hít một hơi thật sâu, chậm rãi tiến vào ——
Cát Tường tựa như một nhánh cây khô héo nháy mắt được dòng nước tưới mát, cảm giác đó ùn ùn kéo đến đem thân thể của nàng kêu gào tỉnh lại.
Liền như vậy si mê nhìn người phía trên, bộ ngực tinh tráng màu lúa mì, một tầng mỏng mồ hô phủ lên gợi cảm mê người, trên làn da rắn chắc thấm ra rậm rạp, giống như trong cơ thể nàng giờ phút này một trận sóng to quay cuồng, làm cho nàng chợt cao chợt thấp lay động giữa ngọn sóng lớn.
Bưu Hãn Dân Quê Bưu Hãn Dân Quê - Thập Nhị Cửu Lâu