Số lần đọc/download: 2023 / 31
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 68: Chuyện Cũ Như Gió .
Ở lại tướng quân phủ nửa tháng, Tần Mộ Phong hoàn toàn không có ý định rời đi .
Làm Bình Nam Vương nhiều năm như vậy hắn sớm đã mệt mỏi . Bây giờ, hắn thầm nghĩ vứt bỏ hết thảy, chỉ làm nam nhân của Phi Yên . Không cần danh lợi hay địa vị, hắn thầm nghĩ cùng Phi Yên làm một đôi vợ chồng bình thường .
Hoa mai trong tướng quân phủ nở rất đạp, màu sắc rực rỡ, mùi hương thơm ngát lan toả .
Tuyết rơi dày phủ kín mọi nơi, đây đúng là lúc tốt nhất để thưởng mai .
Nhìn Bạch Phi Yên đang chơi đùa cùng Y Tiểu Lục và Lãnh Băng Băng, Tần Mộ Phong không khỏi mỉm cười “Chỉ cần có thể nhìn thấy nụ cười của nàng, ta đã thoả mãn .” Nụ cười của Phi Yên đã từng có lúc nằm ngoài tầm với của hắn .
Ánh mắt của Hoắc Thiên chậm rãi rơi vào trên người Lãnh Băng Băng đang ở trong vườn mai “Rất ít khi thấy nàng không say .” Tần Mộ Phong cầu chính là nụ cười của Phi Yên còn hắn cầu chính là tiểu nữ nhân xinh đẹp kia ít gây chuyện sinh sự .
Tần Mộ Phong cầm lấy bầu rượu trên bếp lò, rót cho hoắc thiên một chén “Trời lạnh như thế, uống chút rượu cũng tốt .” Nữ nhân suốt ngày say sưa kia là Đại tỷ của Phi Yên, là Đại di tử (chị vợ) của hắn, hắn có thể nói cái gì ?
“Nói rất đúng, nhưng là...” Hoắc Thiên cười khổ “Mỗi ngày đều uống vài vò, có phải là quá nhiều không .” Tướng quân phủ không dự trữ nhiều rượu, không biết sau này nên làm sao bây giờ .
Tần Mộ Phong uống một ngụm rươu, nhìn hắn đồng tình “Tiểu Hoắc, lúc trước ngươi như thế nào gặp được tửu quỷ này ?”
“Ta vốn tưởng nàng là tên khất cái, mời nàng uống rượu ăn cơm . Vẻ mặt Hoắc Thiên dở khóc dở cười “Sau đó, tự nhên bị nàng quấn lấy .” Về cái vấn đề này, đến bây giờ hắn cũng không suy nghĩ cẩn thận . ( nv : triền thượng, đáng lẽ dịch là bò lên nhưng ta thấy nó cứ làm sao ấy, vì thế ta đổi lại )
“Giải thích .” Nữ nhân Lãnh Băng Băng kia làm việc hồ đồ, loạn thất bát nháo, Hoắc Thiên bị nàng quấn lấy cũng không có gì là lạ .
Hoắc Thiên thở dài một hơi “Ta cũng không rõ tại sao Phi Yên tự nhiên quấn lấy ngươi .” Một nữ tử như Phi Yên như thế nào lại gả cho Tần Mộ Phong . Chẳng nhẽ nữ nhân của Vô Tranh sơn trang đều thích quấn lấy người khác hay sao ?
Tầm mắt của Tần Mộ Phong xuyên qua đám hoa mai, dừng ở trên người một nữ tử mặc áo trắng “Duyên phận .” Đúng,là duyên phận đã đưa bọn họ đến với nhau .
“Ta cũng hiểu được đó chính là duyện phận .” Tần Mộ Phong và Bạch Phi Yên đối chọi sống chêt, trừ bỏ duyên phận, hắn nghĩ không ra vì cái gì mà bọn họ ở cùng nhau .
“Ta tính...” Tần Mộ Phong dừng lại một chút “Cùng Phi Yên thành thân, sau đó cùng nhau ngao du thiên hạ .’
Hoắc Thiên căn bản không thấy kỳ quái, cảm thán nói “Bình Nam Vương vì nữ nhân cái gì cũng có thể làm, không phải sao ?”
“Ta có hoang đường như vậy sao ?” Tần Mộ Phong cười khổ “Ngươi biết mà, ta thân bất do kỷ . Trên thực tế, ta không đa tình như vậy .”
Hoắc Thiên liếc nhìn hắn, có thâm ý khác “Ngươi diễn hay hơn rồi đấy, không biết nên nói ngươi đang diễn trò hay là bản tính của ngươi vốn như thế .” Từ nhỏ cùng nhau lớn lên, thân như tay chân, chuyện của Tần Mộ Phong, hắn là người rõ ràng nhất .
“Đúng vậy .” Khoé miệng Tần Mộ Phong hiện lên ý cười “Mặc kệ sự thật như thế nào, ta đã gặp nàng .”
“Khống nói điều này nữa, làm hỏng cả phong cảnh .” Lúc thưởng mai không nên nói những chuyện phá hoại phong cảnh “Cổ trên người ngươi làm sao bây giờ ?’
“Ngươi không phải nói phá hoại phong cảnh sao ?” Tần Mộ Phong uống một ngụm rượu, thản nhiên quay về phía hắn nói một câu “Có tả thủ thần y ở đây, không chết được . Không có bệnh gì tả thủ thần y không trị được . Không có chuyện gì Vô Tranh sơn trang không làm được .”
Tần Mộ Phong vừa dứt lời thì từ phía sau truyền đến một giọng nói bất mãn khiếu nại “Lão công, ta như thế nào lại cảm thấy Tần Mộ Phong tính lợi dụng Vô Tranh sơn trang ? Vì cái gì lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn đã không vừa mắt, nhìn lần hai càng không thuận mắt, lần thứ ba thì không muốn nhìn ?
“Xem ta là đủ rồi, ngươi xem hắn làm cái gì ?” Nam nhân có bản tính chiếm hữu rất mạnh đang nheo mắt . ( Nhị tỷ lên sàn, kèm theo cả phu quân Tiêu Triệt )
Nàng gật gật đầu, đôi mi thanh tú giương lên “Cũng đúng, ta cảm thấy được hắn không đẹp trai bằng ngươi . Vì cái gì tiểu muội lại thích hắn ? Không có mắt nhìn .”
Quân Hạo Đình tuấn nhã, mặc một thân áo trắng, cười như gió mùa xuân “Nhị tỷ, tình nhân nhãn lý xuất Tây Tthi ( chỉ cần là người mình yêu thì đều thấy đẹp như Tây Thi ), ngươi tự nhiên sẽ cảm thấy tỷ phu đẹp trai .” Kỳ thực Tần Mộ Phong cũng rất được, mặc dù....so với hắn kém một chút .
“Chủ nợ của Đại tỷ cũng không khác lắm, so với nam nhân của tiểu muội....” Nữ tử xinh đẹp lấy từ trong tay áo ra một bàn tính làm bằng vàng, ngón tay ngọc thuần thục đẩy hạt châu “Được hơn.” ( chậc, dung nhan của mấy anh mà chị cũng dùng bàn tính để tính )
“Cái này cũng có thể tính ?” Quân Hạo Đình dở khóc dở cười .
Nàng thu hồi bàn tính, khoé miệng nhếch lên lộ ra một nụ cười hào phóng “Đương nhiên, bàn tính vàng của Đông Phương nhị ta cái gì cũng có thể tính .”
Ba người nói qua nói lại cả nữa ngày, cuối cùng cũng đã đến phiên chủ nhân của tướng quân phủ mở miệng “Ách...nói vậy vị này chính là Nhị tỷ của Phi Yên – Đông Phương cô nương .
Đông Phương Nhị nhàn nhã thu hồi bàn tính, ưu nhã không giống như phàm nhân “Hoắc tướng quân, nghe danh đã lâu .”
Tần Mộ Phong cũng không cam yếu thế, hắn đánh giá hai vị nam tử bên cạnh Đông Pương Nhị “Thiên Cơ các chủ ? Sát Thủ môn chủ ?” Theo truyền thuyết thì Nhị cô nương của Vô Tranh sơn trang gả cho môn chủ Sát Thủ môn lạnh như băng tuyết, vậy nam tử mặt lạnh như tiền kia là môn chủ Sát Yhủ môn . Giang hồ đồn đại Thiên Cơ các chủ bạch y phiêu phiêu (áo trắng bay nhẹ ), ưu nhã tuấn mỹ, người bên cạnh, Sát T môn chủ chính là Thiên Cơ các chủ .
Quân Hạo Đình cười tao nhã “Bình Nam Vương, nghe danh đã lâu .”
“Ba vị, mời ngồi .” Tần Mộ phong cũng đồng dạng bày ra nụ cười ưu nhã .
“Đều là người một nhà, không cần khách khí như vậy .” Ánh mắt Quân Hạo Đình đảo qua ba nam tử ở đây “Mắt nhìn người của Đại tỷ, Nhị tỷ, tiểu muội đều rất tốt .” Ba nam nhân này đều là nhân trung long phượng ( rồng phượng trong cõi người ), tỷ muội của hắn quả nhiên đã chọn lựa đúng .
Hoắc Thiên ho khan một tiếng “Ba vị, đến đây có việc...” Hắn cùng Lãnh Băng Băng không quan hệ, không thích Quân Hạo Đình dùng ánh mắt này nhìn hắn . ( sao lại không quan hệ, chị ấy là tiểu thiếp của anh mà )
“Cứu hắn .” Quân Hạo Đình và Đông Phương Nhị rất ăn ý, ngón tay chỉ thẳng vào Tần Mộ Phong, trăm miệng một lời .
“Nhị tỷ, Ttam ca, tỷ phu .” Một giọng nói vui sướng xen vào giữa bọn họ, theo sau đó là một nữ tử mặc áo trắng đi đến .
Đông Phương Nhị liếc mắt đánh giá Phi Yên từ đầu đến chân “Hình như lại gầy đi .”
“Không có a, ta tốt lắm .” Vì muốn chứng minh mình rất tốt, Phi Yên mở rộng vòng tay ra, cho Đông Phương Nhị hảo hảo đánh giá .
Quân Hạo đình tiến đến ghé vào tai nàng, nhỏ giọng nói thầm . “Có phải đồ ăn không ngon không ?”
“Đại tỷ đâu ?” Ánh mắt của Quân Hạo Đình nhìn vào vườn mai, cũng không thấy bóng dáng Lãnh Băng Băng đâu .
Trong đáy mắt của Bạch Phi Yên xẹt qua một ý cười tính toán “Y Tiểu Lục vội vàng chạy mất, đại tỷ đuổi theo .”
“Y Tiểu Lục ?” Ánh mắt Quân hạo Đình tầm xuống “Kẻ lừa đảo ?”
“Đúng vậy .” Bạch Phi Yên thảnh thơi uống một ngụm rượu “Nàng là thị thiếp Yên Chi của Tần Mộ Phong .”
Trên mặt Quân Hạo Đình hiện lên một tia phẫn nộ, nhưng ngay lập tức khôi phục lại vẻ tươi cười “Phi Yên, thân thể của ngươi như thế nào ?”
Phi Hên tươi cười “Hoàn hảo, sư phó đâu ?”
Quân Hạo Đình thở dài một tiếng “Các nàng đã sớm không để ý tới chuyện giang hồ, rất ít khi rời nhà, đem cục diện rối rắm cột cho ta . Ánh mắt của hắn cố ý vô tình tìm kiếm trong rừng mai . ( Lục tỷ chạy rồi còn đâu cho anh tìm )
Đông Phương Nhị liếc mắt nhìn Quân Hạo Đình cười trêu “Mẹ nói, các nàng đã già rồi, bây giờ là thiên hạ của chúng ta . An toàn của ngươi giao cho chúng ta . Nếu ngươi vạn nhất xảy ra chuyện gì, nàng sẽ lột da Hạo Đình làm áo khoác .” (ách, dã man.....nhưng ta thích )
“Tìm Đại tỷ về đây bàn vấn đề giải cổ, chuyện khác sau này hãy nói .” Quân Hạo Đình vuốt vuốt má Phi Yên “Tiểu Phi Yên nhà ta thật gầy .”
Tần Mộ Phong gạt tay Quân Hạo Đình ra “Ta sẽ chăm sóc nàng .” Đừng tưởng hắn là Tam ca của nàng thì có thể sờ loạn . (anh ghen khủng khiếp quá )
“Hẹp hòi .” Quân Hạo Đình nhún nhún vai, coi như không có chuyện gì “Ta không sờ nữa .”
“Giải cổ rất đơn giản, thực sự phi thường đơn giản .” Lãnh Băng Băng không biết xuất hiện từ khi nào, nhàn nhã đi từ trong rừng mai ra “Đê ngăn chặn cổ độc đáng ghét, sư công ( là sư phụ của sư phụ), sư thúc công, dì ba đã dùng trăm loại côn trùng và thảo dược kết hợp với một loại vi-ta-min trong truyền thuyết . Trải qua nửa tháng nghiên cứu cùng thí nghiệm của ta, phát hiện ra ‘si tâm không thay đổi’ cùng các loại cổ khác có sự khác biệt . Khác biệt ở chỗ cổ mẫu của ‘si tâm không thay đổi” được nuôi dưỡng trong cơ thể người hạ cổ, người bị trúng cổ sẽ một lòng một dạ yêu nàng . Cho dù nàng chết, cổ mẫu vẫn như cũ nằm lại trong cơ thể . Những loại cổ khác thì có thể giải trực tiếp ở trên mình người bị trúng cổ . Nhưng đối với cổ ‘si tâm không thay đổi’, muốn giải thì phải lôi cổ mẫu trên người kẻ hạ cổ ra ngoài, sau đó bóp chết . Cho dù nàng đã chết, chúng ta cũng phải lấy cổ mẫu trong cơ thể nàng ra, nếu không nàng sẽ khống chế tên tiểu quỷ không may kia cả đời, cho đến khi hắn chết mới thôi .” Lãnh Băng Băng dùng ngón tay chỉ chỉ, liếc nhìn Tần Mộ Phong “Hiểu không ? Tiểu quỷ không may .”
“Ách... đã hiểu .” Kỳ thực chuyện rất đơn giản, chỉ cần lôi cổ mẫu trong cơ thể thải hà ra rồi giết chết nhưng lại bị Lãnh Băng Băng làm cho phức tạp lên .
“Vi-ta-min là cái gì ?” Hình như cho tới bây giờ chưa từng nghe qua . (hắc hắc, anh mà hiểu được thì em quỳ xuống bái anh làm sư phụ )
Bốn người trong Vô Tranh sơn trang trăm miệng một lời “Nguyên tố duy trì sinh mệnh .”
Sát Thủ môn chủ nhìn vẻ mặt mờ mịt của hai nam nhân kia mà có cảm giác đồng tình, mở miệng vàng “Năm đó Đại phu nhân của Vô Tranh sơn trang, nhạc mẫu của ta từng trúng cổ, sau các vị tiền bối liên thủ lại chế tạo thuốc giải . Nhạc mẫu ta gọi thuốc giải là vi-ta-min, nghĩa là nguyên tố duy trì sinh mạng . (thực ra cái vi-ta-min nv trong bản tiếng Trung là duy sanh tố nhưng ta thích dịch là vi-ta-min hơn, Bạch Mạn Điệp là người tương lai mà ) Muốn nói chuyện với người của Vô Tranh sơn trang quả thực là rất khó . ( vì toàn từ ngữ quái lạ )
Thiên Cơ các chủ Quân Hạo Đình cười hắc hắc, móc từ trên người ra một cái bình nhỏ, giơ cao lên “Vi-ta-min ta đã mang đến, tới Hoàng lăng đào thi thể,”
Lãnh Băng Băng lườm hắn một cái “Sao không nói sớm .”
“Bây giờ đi đi .” Bạch Phi Yên không khách khí giật lấy cái bình trong tay hắn “Đi” . nàng đã đợi rất lâu, không muốn đợi thêm nữa .
“Ngươi quay lại cho ta .” Lãnh Băng Băng kéo vạt áo Bạch Phi Yên, đứng lên trước mặt nàng “Một mình ta đi là được, ngươi ở nhà . Lúc ta lôi cổ mẫu ra, nam nhân của người sẽ đem cổ trùng nhổ ra, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì ngươi cũng sẽ nôn ra mấy con tiểu trùng .”
“Ta muốn nhìn Thải Hà .” Bạch Phi Yên cười nhợt nhạt, thanh nhã giống như hạnh hoa tháng ba “Ta muốn biết, bản thân mình đến tột cùng thua nàng ở điểm nào . Ta muốn biết nữ nhân mà Tần Mộ Phong yêu lâu như vậy rốt cuộc là cái dạng gì .”
Tần Mộ Phong nhẹ nhàng cầm lấy tay của nàng, nhẹ giọng thở dài “Nàng thắng nàng ta .” Phi Yên là kỳ nữ thế gian ít có, Thải Hà không cách nào so sánh với nàng .
Phi Yên nắm chặt tay Tần Mộ Phong, nàng ngẩng đầu lên nhìn vào mắt hắn “Mộ Phong, để cho thiếp đi nhìn nàng .”
Tần Mộ Phong nhìn nàng một lúc lâu, sau đó gật đầu .
“Đừng ở chỗ này làm mấy cái chuyện khiến người ta nổi da gà, hai ngươi là người bệnh, ngoan ngoãn ở nàh, ta cùng nhị nhi đi là được .” Lãnh Băng Băng đoạt lấy cái bình trong tay Bạch Phi Yên “Nôn ra cái gì đó kinh tởm thì ngàn vạn lần đừng kinh sợ, chúng ta sẽ rất nhanh quay lại .”
“Hoàng lăng có cơ quan, các ngươi vào không được .” Hoắc Thiên tức thì mở miệng .
Lãnh Băng Băng cười tự phụ “Biết lão tứ nhà chúng ta làm gì không ? Công phu trộm gà bắt chó của hắn là số một .” Thiên hạ đệ nhất đạo mộ tặc ‘Mị Ảnh’ đâu phải là hư danh . ( đào trộm mộ mà cũng khoe )
Hoắc Thiên cảm thán, cái loại trộm gà bắt chó này tốt lắm sao mà đem ra khoe, thật xấu hổ .
Lãnh Băng Băng không thèm để ý đến Hoắc Thiên, cười rất đắc ý “Tta nhớ tên tiểu tử này chính sự thì bỏ mặc, chỉ yêu thích việc trộm mộ, lão nương mang theo một đám đệ muội xông vào Giang Nam đạo mộ thế gia ( trời, còn có cả một gia tộc chuyên nghề đào trộm mộ ), ăn trộm ‘bí kíp đào trộm mộ’ gia truyền của nhà chúng đem về cho lão tứ học . Tiểu tử này quả thực không phụ sự kỳ vọng của chúng ta, trở thành tên trộm mộ đệ nhất thiên hạ . Nhan gia ở Giang Nam là gia tộc trộm mộ nổi tiếng thiên hạ . Trên đời này không có ngôi mộ nào người của Nhan gia không vào được . Nhưng hôm nay ‘Mị Ảnh’ đã vượt qua Nhan gia trở thành thiên hạ đệ nhất, tự nhiên không phải là chuyện đùa .
Tần Mộ Phong hơi nhíu mày “Tứ ca là thiên hạ đệ nhất đạo mộ tặc, nhưng là, hắn không ở nơi này .” Đại danh của ‘Mị Ảnh’ hắn đã từng nghe qua . Có hắn ra tay, vào lăng mộ của hoàng tộc là chuyện dễ như trở bàn tay .
Bạch Phi Yên rút bàn tay trắn nõn ra khỏi tay hắn, thản nhiên nói “Chúng ta đều có phần trong việc đi trộm ‘bí kíp trộm mộ’, tất nhiên cũng đã học qua .” Lúc ấy bởi vì tò mò nên đã đọc qua ‘bí kíp trộm mộ’ .
Lãnh Băng Băng lười biếng ngáp một cái “Đi đi, đừng nói nhảm .”
Quân Hạo Đình phe phẩy cái quạt, ưu nhã không giống như phàm nhân “Các ngươi đi đi, ta không tham gia .” Nụ cười lạnh quỷ dị nơi khoé miệng hắn làm cho người ta kinh hãi run sợ .
Bạch Phi Yên chứng kiến nụ cười nơi khoé miệng của Quân Hạo Đình, trên môi hiện lên ý cười ẩn hiện “Đại tỷ, chúng ta đi đi .” Tiểu Lục, tỷ tỷ không cứu được ngươi, ngươi tự mình cầu phúc đi nha .
Đi được vài bước, Bạch Phi Yên quay đầu lại, cười rạng rỡ “Quên mất không nói cho ngươi, thị thiếp Yên Chi của Mộ Phong chính là kẻ tiếng tăm lừng lẫy trong võ lâm - tiểu phiến tử Y Tiểu Lục .” ( phiến tử là kẻ lừa đảo )
Nụ cười tươi trên khoé miệng Quân Hạo Đình lập tức cứng ngắc .
:panda92::panda92: sếp Phi Yên bỏ rơi muội muội rồi tội quá:panda92::panda92:
cuối cùng mình cũng phải thò mặt vào góp vui:))
sao truyện này dài thế nhỉ:panda40:
:panda8::panda8:2 người cùng post 1 đoạn giống y hệt nhau:panda8::panda8:
hay qua:panda40::panda40::panda40:
cuối cùng mình cũng phải thò mặt vào góp vui:))
sao truyện này dài thế nhỉ:panda40:
cái nè có 69 chap thôi sắp hết rồi:panda92::panda92:
Mặc dù là ban ngày nhưng bốn người bọn họ vẫn dễ dàng né tránh thủ vệ của Hoàng lăng mà thuận lợi tiến vào bên trong ngôi mộ của thải hà .
Tần Mộ Phong hình như có ý muôn chôn cùng Thải Hà nên cửa mộ vẫn chưa phong kín, cơ quan cũng không trí mạng .
Tránh qua một ít cơ quan đơn giản, bốn người dễ dàng tiến vào ngôi mộ chủ . Tiến vào Hoàng lăng dễ dàng như thế này cũng là chuyện mà bọn họ trước đó không hề nghĩ đến .
Trong ngôi mộ chủ có đặt một cái quan tài bằng đá, hai bên bày vô số trân bảo có giá trị liên thành .
Bạch Phi Yên sớm đã không màng đến tiền tài, đối với những vật này coi như không thấy .
Từ khi đi vào mộ thất, ánh mắt của nàng thuỷ chung chỉ nhìn vào bức hoạ treo ở giữa ngôi mộ . Nữ tử trong bức hoạ đứng ở trong mưa bụi, trên tay cầm một cái ô, miệng cười như ngọc, phong tư uyểu điệu . Bên cạnh mỹ nhân có đề mấy câu : Bóng mỹ nhân lờ mở hiện ra, mùi hương bay trong mưa gió, giọt mưa như hạt châu rơi trên tay áo lụa, bàn tay trăng nõn cầm một chiếc ly vàng .
Bạch Phi Yên nhìn mỹ nhân trong bức hoạ mỉm cười “Thải Hà, ngươi rất may mắn .” Bất kẻ là tình yêu do trúng cổ cũng tốt, mà tình yêu thực sự cũng được . Thải Hà có thể gặp được người coi nàng như tánh mạng là Tần Mộ Phong thì cũng nên thấy đủ .
Nàng dùng tay gỡ bức hoạ trên vách đá xuống “Trước đây Mộ Phong là của ngươi, bây giờ, chàng là của ta .” Từ nay về sau, chàng đều là của ta .
“Ngươi gỡ bức hoạ xuống làm cái gì ?” Đông Phương Nhị đứng ở sau nàng thò cái đầu nhỏ ra, tò mò nhìn bức hoạ trong tay nàng .
Phi Yên nhanh chóng cuộn bức hoạ lại “Không có gì .”
Lãnh Băng Băng vươn ngón tay trỏ ra, ở trên cuộn tranh hung hăng chọc chọc vài cái “Thải Hà, hôm nay lão nương đào mộ của ngươi, không phục thì bật dậy cắn chết ta .”
Bạch Phi Yên đem cuộc tranh để ra phía sau, nghiêm mặt “Đại tỷ, đừng bất kính với người chết .” Thải Hà đã chết, không cần phải tiếp tục vũ nhục nàng .
Môi của Đông Phương Nhị nhếch lên, trong đáy mắt hiện ra một tia tàn độc “Không cho chạm thì thôi, lão nương đi đốt xác .” Người đàn bà này làm cho Phi Yên khổ như vậy, như thế nào có thể dễ dàng buông tha nàng .
Ánh mắt của Lãnh Băng Băng chợt biến lạnh, nụ cười tươi trên khoé miệng kia âm hiểm vô cùng “Đem đầu khớp xương mang về nấu canh .”
Nhị nhi gật đầu đồng ý “Điểm này thông qua .”
“Đại tỷ, Nhị tỷ .” Bạch Phi Yên dở khóc dở cười, chỉ có thể bất lực “Nàng cũng đã chết, các ngươi ngược đãi nàng làm gì ?”
Tiêu Triệt đứng bên quan tài bằng đá, mặt không thay đổi “Mau tới đây .” Thừa dịp ba nữ nhân tranh luận quanh bức họa Thải Hà, hắn đã mở được nắp quan tài .
Ba người không hẹn mà cùng chạy đến bên cạnh quan tài, đem ánh mắt nhìn vào nữ nhân đang nằm trong đó, mỗi người đều hít một ngụm khí lạnh .
Thải Hà mặc một thân hỉ phục sang trọng, đầu đội mũ phượng, an bình nằm trong quan tài . Hai mắt nhẹ nhàng nhắm lại, miệng hơi mở, làn da tuyết trắng mềm mại như nước, giống như là một người đang ngủ say .
Liếc mắt nhìn thân thể của Thải Hà, giọng nói của Lãnh Băng Băng lạnh thấu xương “Thân thể có thể bảo tồn nguyên trạng thế này tự nhiên là có quan hệ đến cổ mẫu bên trong cơ thể .”
Đông Phương Nhị chậm rãi lấy từ trong người ra một cái bàn tính làm bàng vàng, ngón tay ngọc gảy hạt châu “Trong ngôi mộ này có thiệt nhiều thứ đáng tiền, xong việc chúng ta chia đều .” ( tỷ tỷ lúc nào cũng chỉ nghĩ đến tiền )
Lãnh Băng Băng cười lạnh “Ta thấy quần áo trên người nàng cũng không tồi, cởi .”
“Giầy cũng thể, cởi .” Nụ cười của Đông Phương Nhị cùng Lãnh Băng Băng không sai biệt lắm, đều âm trầm quỷ dị .
“Đại tỷ, Nhị tỷ, nàng đã chết .” Thải Hà đã chết, cần gì phải nhục nhã nàng ?
Lãnh Băng Băng không hờn giận bĩu môi “Chỉ nói thôi mà .” Nàng bóp miệng của Thải Hà, ném vào đó một viên thuốc, thản nhiên nói “Tiểu Nhị, đỡ Phi Yên .”
Ba người sửng sốt, không rõ ý tứ của Lãnh Băng Băng .
Đôi mắt lạnh lùng của Lãnh Băng Băng nhìn vào Thải Hà đang nằm trong quan tài “Đó, xem đi .”
Bạch Phi Yên cúi đầu, sắc mặt trong nháy mắt bỗng trở nên cứng ngắc . Đó là cái gì vậy ? Miễn cưỡng gọi là sâu đi .
Con quái trùng này màu sắc sặc sỡ, mỗi con đều to như con ếch . Một con nối tiếp một con, chui ra từ thất khiếu của Thải Hà ( thất khiếu gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng ) . Một con vừa chui ra, Lãnh Băng Băng liền bắn ra một cây ngân trâm, con quái trrùng lập tức biến thành tro bụi .
“Ghê tởm a .” Đông Phương Nhị che miệng, vẻ mặt chán ghét “Loại trùng gì đây ?”
“Gíông trùng mới, bắt về làm.....ác .” Không biết có phải do ghê tởm bọn trùng đó hay do nguyên nhân nào khác, Bạch Phi Yên tự nhiên cảm thấy buồn nôn, dựa vào Đông Phương Nhị nôn khan “Ác....”
thấy Bạch Phi Yên muốn nôn, Lãnh Băng Băng thở dài một hơi “Nôn đi .”
Lãnh Băng Băng vừa mới dứt lời, Phi Yên lập tức nôn mửa .
“Oa, nữ nhân này thật đáng giận, dám cho Phi Yên ăn cái loại đồ vật này .” Đông Phương Nhị kinh dị, trong lòng run lên .
Ngay cả người tung hoành giang hồ nhiều năm như Tiêu Triệt cũng nhịn không được mà thay đổi sắc mặt “Trúng cổ chính là Tần Mộ Phong, ngươi tại sao lại bị...”
Bạch Phi Yên vừa nôn mửa vừa trả lời vấn đề của Tiêu Triệt “Ta hút độc cho hắn, không cẩn thận nuốt phải máu của hắn, đại khái là...” Nàng cũng có nghiên cứu y thuật nên dễ dàng đoán được mối quan hệ trong đó .
“Cái gì mà đại khá, vốn là như vậy .” Lãnh Băng Băng chậm rãi thu hồi ngân châm “Nôn hết thì tốt rồi .”
Một mùi khó ngửi bay vào trong mũi, Đông Phương Nhị nhịn không được bịt mũi lại “Mùi gì đó ?”
Lãnh Băng Băng nắm lấy cái gáy của Đông Phương Nhị “Cúi đầu nhìn .”
Đông Phương Nhị theo lời cúi đầu nhìn vào trong quan tài, bỗng dưng trừng lớn con mắt . Mỹ nhân nằm ở bên trong đã đi đâu ? Tại sao lại chỉ còn lại có một đống xương trắng ?
*****
Lúc trở về tướng quân phủ đã là hoàng hôn .
Đi vào tướng quân phủ, Bạch Phi Yên còn chưa phục hồi lại tinh thần, liền rơi vào trong lồng ngực ấm áp của Tần Mộ Phong . Trên mặt hiện lên nụ cười, nàng vươn tay, gắt gao ôm lấy thắt lưng hắn .
Gió lạnh thổi qua, không khí trong tháng mười hai rất lạnh . Bọn họ đứng ở trong tuyết, ôm chặt lấy nhau . Hoa mai bị gió thổi bay, cả bầu trời nhuộm một màu đỏ ửng .
Tần Mộ Phong tựa vào cổ nàng, nói từng câu từng chữ “Bạch Phi Yên, Tần Mộ Phong - yêu - nàng .” Giọng nói của hắn tự nhiên rất dịu dàng, khiến cho nàng cảm thấy thật thân thiết .
Phi Yên cười cười, buông tay ra “Thiếp mang về cho chàng một món lễ vật .”
“Cái gì ?” tần mộ Phong hơi nhíu mày .
Nhẹ nhàng cởi bỏ bức tranh, một nữ nhân xinh đẹp cầm ô hiện ra, nàng quay về phía Tần Mộ phong mỉm cười .
“Lưu lại làm kỷ niệm nha .” Vô luận là như thế nào, Thải Hà từng là người mà hắn yêu sâu đậm .
Tần Mộ Phong nhìn kỹ nữ nhân trong bức hoạ, đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt xinh đẹp như ngọc của Thải Hà “Nàng không ngại ?” Thải Hà vẫn như trước xinh đẹp động lòng người nhưng trong trái tim hắn đã không còn sự quyến luyến như lúc đầu .
Bạch Phi Yên mỉm cười, lắc đầu “Nàng không còn có khả năng theo thiếp tranh đấu .” Bạch Phi Yên nàng không hẹp hòi như vậy, lại ăn dấm chua của một người đã chết .
Tần Mộ Phong quay về bưc hoạ Thải Hà mỉm cười “Thải Hà, đi tìm hạnh phúc thuộc về ngươi đi .” Chuyện tới hôm nay, hết thảy quá khứ đều đã không còn quan trọng nữa .
“Cho chàng .” Trong tay Bạch Phi Yên tự nhiên xuất hiện một cái hộp .
“Cái gì ?” Cầm cái hộp trong tay, Tần Mộ Phong có chút nghi hoặc .
“Xương cốt của Thải Hà .” Đông Phương Nhị chậm rãi đi đến bên Bạch Phi Yên, lấy bức hoạ trong tay nàng đưa cho Tần Mộ Phong . Đôi mi thanh tú nhíu lại, nàng kiêu ngạo nói với hắn “Gia đình của Phi Yên đều ở đây, ngươi tính xử lý như thế nào .”
Tần Mộ Phong cầm cái hộp và bức hoạ, cười khổ “Nhị tỷ, đời này kiếp này, ta quyết không phụ Phi Yên .”
Lãnh Băng Băng hừ hừ, đôi mi thanh tú nhíu lại, không cho là đúng “Lợi nói của nam nhân mà đáng tin thì heo mẹ cũng biết leo cây, dùng hành động chứng minh đi .”
“Đúng vậy, khống có hành động cụ thể thì ngươi đừng mơ tưởng ta sẽ đem muội muội đã nuôi dưỡng vài chục năm giao cho ngươi .” Đông Phương Nhị kéo Phi Yên về phía sau .
“Đại tỷ, Nhị tỷ, ta tin tưởng chàng .” Bạch Phi Yên cầm lấy tay Tần Mộ Phong, kiên định nói “Đời này, ta đều muốn ở cùng chàng .”
Đông Phương Nhị trừng mắt “Ngu ngốc, ngươi cho mình là rau xanh hay củ cải mà bán phá giá thế hả ? Muốn lấy ngươi, không có chút thành ý thì làm sao coi được ?” Đông Phương Nhị móc bàn tính ra, cố ý vô ý gảy gảy hạt châu .
“Nữ nhân tham tài cũng không đến cái mức độ này .” Tiêu Triệt ôm lấy Đông Phương nhị vác lên vai “Muội phu, các ngươi tiếp tục .” Mấy năm trước khi Nhị nhi còn chưa gả cho hắn, hắn cũng bị người ta chỉnh đến phát điên . Nhìn lại người cùng rơi vào hoàn cảnh giống mình, coi như giúp đỡ Tần Mộ Phong một lần .
Lãnh Băng Băng dụi dụi mắt, ngáp một cái rồi đi vào trong nhà “Hai vị cứ tiếp tục, ta đi uống rượu .” Đi được ba bước đầu đã gật xuống, rõ ràng là đã ngủ mơ màng .
Bạch Phi Yên cùng Tần Mộ Phong nhìn nhau, nhất thời không biết nói gì . Đứng cũng có thể ngủ, bọn họ thật khâm phục .
Giọng nói của Đông Phương Nhị theo gió mắt truyền đến, bay vào trong tai của bọn họ “Phi Yên, nhớ kỹ phải mang lão công của ngươi về nhà vào lễ mừng năm mới . A...cứu mạng a...Tiêu Triệt, ngươi ngược đãi ta . Uy, ngươi dẫn ta đi đâu, ta muốn cùng tiểu muội nói lời từ biệt...Tiêu Triệt, ta muốn ly hôn .”
“Về nhà nấu cơm .”
“Ô ô, ta không muốn làm nữ nhân chỉ biết nấu cơm .”
“Cho ngươi tiền công .”
“Bao nhiêu ?”
“Một lượng .”
“Tiêu triệt, ta muốn ly hôn với ngươi .”
“Ngươi một ngày nói mười lần .”
“Ô ô, lần này là thật...”
Đông Phương Nhị cùng Tiêu Triệt dần dần đi xa, tiếng nói bị gió lạnh thổi bay .
Phi Yên liếc nhìn Yần Mộ Phong “Làm sao bây giờ ?” Nàng rất muốn về Vô Tranh sơn trang, nhưng là....
Tần Mộ Phong mỉm cười, cầm tay nàng “Lấy nàng, sau đó về nhà mừng năm mới .”