A book is a garden, an orchard, a storehouse, a party, a company by the way, a counsellor, a multitude of counsellors.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Thể loại: Kiếm Hiệp
Upload bìa: Ngô Quang Hoàng
Số chương: 632
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2605 / 15
Cập nhật: 2016-08-01 22:05:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 80: Hoành Tảo
iệp Thiên Vân còn đang suy nghĩ về chuyện tình của võ quán, đột nhiên dưới lầu vang lên âm thanh rất ồn ào, sau đó thì truỳên đến âm thanh chói tai, mặc dù không biết là chuyện gì, nhưng mà Thạch Thanh Sơn cũng nghe thấy và đang chay xuống dưới lầu.
Hai người còn đang ở trên cầu thang thì đã thấy dưới lầu có mười mấy người ăn mặc như côn đồ giống Tôn Vĩnh Nhân hôm trước, trong tay còn cầm cả vũ khí, đương nhiên vũ khí không phải sung, chỉ là gậy gộc, phiến đao, còn lại mấy thứ nhìn có vẻ cũng có thể gây sước da.
Những người này một tay cầm vũ khí, một tay đang cầm điếu thuốc hút, khiến cả đại sảnh đầy khói, làm người khác nhìn không rõ.
Tiểu Linh hoảng sợ trốn vào góc, cả người nàng run rảy, nước mắt không ngừng chảy xuống, hình như là hoảng sợ quá độ, không biết là chúng đã làm gì nàng.
Thạch Thanh Sơn hét lớn một tiếng: “Chúng mày đang làm gì? Không biết nơi này là võ quán sao?” Mặc dù hắn trước mặt Diệp Thiên Vân có thể nói là rất ôn hoà, nhìn như vô hại nhưng mà một khi đổi lại là người khác, thì Thạch Thanh Sơn thay đổi hẳn.
Có lẽ là duyên có thời gian dài theo Diệp Thiên Vân, tính cách Thạch Thanh Sơn đã thay đổi một chút, trừ sự cao ngạo trước đây, còn thêm cả cảm giác lạnh lùng nữa.
Đám người phía dưới chậm rãi có một thằng đi ra, cả người đầy thịt, trên đầu còn quấn băng, trên mặt thì sưng như cái bánh bao, hai mắt đầy oán độc, hắn nhìn về phía Diệp Thiên Vân đầy oán độc rồi cười lạnh:” Ha ha, tao hôm nay đến xin lỗi, còn mang theo chút người để tỏ rõ thành ý!” Thằng này đúng là thằng Hắc Hổ ngày đó, xem ra “lai giả bất thiện, thiện giả bất lai”.
Diệp Thiên Vân vừa nhìn thấy những người này thì cũng hơi kinh ngạc, nhưng khi thấy Hắc Hổ thì trong lòng liền hiểu ra, hôm nay thằng ôn này muốn tìm mình gây phiên toái. Thả hổ về rừng, đúng là hậu hoạn vô cùng, hắn lần đầu tiên không xuất thủ tàn nhẫn, thế nên mang lại phiền toái cho võ quán, chẳng qua lúc đó không xuất thủ tàn nhẫn là sợ mình đánh quá nặng, vì thể mà đám lưu manh này tìm đến cửa, điều này khiến Diệp Thiên Vân hạ quyết tâm, sau này tuyệt không để lại đường sống cho địch thủ.
Nghĩ đến đây, Diệp Thiên Vân bình tĩnh nói:” Hắc hổ, tao biết là ai kêu mày đến đập xe của tao.” Nói xong, hắn cẩn thận nhìn khoảng cách giữa hai người, còn đang cách nhau một cái thang lầu, cũng không tính là xa quá. Những lời vừa rồi chẳng qua là Diệp Thiên Vân muốn có thêm thời gian quan sát, thế nên không cần Hắc Hổ phải trả lời.
Hắc Hổ nghênh ngang đi về phía trước nói:” Mẹ kiếp, đánh tao xong mà mày nghĩ là hết chuỳên sao? Tao đã tìm tới nơi rồi, mày tự lo cho mày đi!” Hắn vừa nói xong thì mấy thằng côn đồ đi theo cũng hiểu ý cười rộ lên.
Khoảng cách giữa Diệp Thiên Vân và Hắc Hổ là một cái thang lầu, Diệp Thiên Vân bỗng nhiên ngảy xuống, nhất thời mọi người đều không có phản ứng, ai cũng không nghĩ được hắn lại nhảy xuống, phải biết rằng đó là hơn hai chục bậc thang, nếu bình thường thì có bị uy hiếp cũng không nhảy được xa như vậy, bởi vì trong long rất sợ hãi. Vì thế tất cả đều mở to mắt, đến cả Hắc Hổ cũng không ngoại lệ, trong mắt mọi người, nhảy như vậy chẳng khác gì là chết.
Diệp Thiên Vân nhảy một cú không tưởng đến trước mặt Hắc Hổ, đông tác này thật sự quá kinh người, khiến cả đại sảnh như dừng hình, ai ai cũng đang chìm trong kinh hãi.
Hắc Hổ thấy Diệp Thiên Vân càng ngày càng gần, miễng hắn mở càng ngày càng lớn.
Diệp Thiên Vân đành khuất tất cho một thằng làm giảm xóc, sau đó đã luôn một cú vào đùi Hắc Hổ, lực lượng hơn 300kg tác dụng lên người Hắc Hổ, nhất thời một tiếng xương gãy vụn vang lên, sau đó là thanh âm thảm thiết như giết heo.
Mọi người ở đây đều không thể tin vào chuyện đang xảy ra trước mắt, phi than qua hai mấy bậc thang, lại còn đạp gãy chân Hắc Hổ, đám côn đồ bình thường mặc dù cũng thường xuyên đánh nhau, nhưng mà chúng chưa bao giờ nhìn thấy cả bạo lực như vậy, khuôn mặt thằng nào cũng biến thành trắng bệch.
Thằng côn đồ làm giảm xóc cũng vô cùng sợ hãi, còn cả đám kia đều không nghĩ dám đối phó với người đáng sợ thế này, có mấy thằng thậm chí đã lén rời đi.
Diệp Thiên Vân đi tới trước mặt Hắc Hổ, nhìn thấy nó đang đau tím mặt, lạnh lung nói:” Tao hỏi mày một lần cuối cùng, là ai sai mày đến đập xe của tao, nếu mày không nói, vậy thì chuẩn bị ngồi xe lăn cả đời đi.” Diệp Thiên Vân tuy nói rất nhẹ nhàng, nhưng mà không ai dám không tin.
Hắc Hổ cắn răng thật chặt, không nói gì, không, phải nói là nó đau đến mức không nghe thấy Diệp Thiên Vân nói gì.
Đột nhiên Thạch Thanh Sơn hô lên:” Sư phụ cẩn thận.” Hắn đứng trên lầu nhìn rất rõ, trong đám người có một thằng cầm dao muốn đâm lén Diệp Thiên Vân, mà Thạch Thanh Sơn muốn đi ngăn cản cũng không kịp nữa, cho nên hắn đành hô lên báo cho Diệp Thiên Vân .
Cùng lúc Thạch Thanh Sơn hô lên, Diệp Thiên Vân cũng đã cảm nhận được, Diệp Thiên Vân quay qua người đá ra một cước, thằng kia lập tức bị đá bay ra ngoài, trực tiếp quỳ xuống đất, máu từ miệng phun ra liên tục.
Diệp Thiên Vân không chút dừng tay, hắn như hổ vào bầy dê, mấy thằng côn đồ bên cạnh đều không chạy thoát, thời gian không lâu, cả đại sảnh chỉ còn mình hắn đang đứng, còn đám lưu manh thì đều quỳ xuống mà rên rỉ
Ở đây chỉ còn lại Tiểu Linh và Thạch Thanh Sơn, mà hai người này lại có rung động khác hẳn nhau. Chỉ không tới một phút mà hơn chục thằng lưu manh không thằng nào đứng dậy được.
Hắc hổ vốn đã bị quấn băng trên đầu như xác ướp, đến giờ chân lại còn bị gãy, trên mặt hắn đau đớn vặn vẹo, dáng vẻ 3 phần giống người, còn 7 phần giống quỷ.
Diệp Thiên Vân đi đến rồi ngồi xuống trước mặt hắn, nói:” Mày còn chưa trả lời vấn đề của tao, tao không thích nói nhiều đâu.”
Hắc Hổ vốn là muốn giáo huấn Diệp Thiên Vân một trận, nhưng nào ngờ Diệp Thiên Vân lại tàn nhẫn như vậy, vì thế nghe xong hắn thiếu chút nữa thì xón ra quần, nước mắt lem nhem, cố chịu đau, vội vàng nói: “Là Đỗ Phong nhờ tôi đưa người đến giáo huấn anh, cụ thể ra sao tôi cũng không biết, chỉ là hắn cho tôi 1 vãn, kêu đến phá anh!”
Diệp Thiên Vân nghe xong cũng không nói gì, chỉ xoay người đi về phía Tiểu Linh, mấy thằng côn đồ đã nằm nghỉ, hiện giờ hắn liền đi xem nàng có sao không.
Tiểu Linh thấy Diệp Thiên Vân đi về phía nàng, trong lúc nhất thời, những tâm tình uỷ khuất, sợ hãi đều bừng lên, nàng không khống chế được ình mà nhào vào long Diệp Thiên Vân, đánh hắn.
Vô Địch Hắc Quyền Vô Địch Hắc Quyền - Đại Đại Vương Vô Địch Hắc Quyền