Số lần đọc/download: 1025 / 8
Cập nhật: 2016-03-20 21:01:46 +0700
Chương 79
C
húng tôi bước đi. Một lúc lâu. Chúng tôi không thể ra theo lối đã vào, vì thế chúng tôi sẽ phải đi qua bãi biển trong khi cảnh sát thì vẫn ở đó. Chúng tôi nghe thấy tiếng họ. Chúng tôi thấy ánh sáng đèn pin của họ. Chúng tôi đi qua các đường hầm, qua các khúc xương, đường dây điện và các hốc lỗ, cho tới khi chúng tôi đến tầng hầm của một xưởng ô tô bỏ hoang.
Phía nam Boulevard Périphérique. Ở Montrouge. Chúng tôi lao lên một cầu thang sắt rỉ ra khỏi tầng hầm lên trên sàn xưởng. Quang cảnh nơi này trông như trong một bộ phim kinh dị. Các máy móc bị hỏng lù lù vẻ ám muội. Xích lơ lửng treo trên trần nhà. Nến và những mẩu thuốc lá tàn cùng lon bia vương vãi trên sàn.
Có một hàng cửa sổ dọc một bên tường, từ trần tới sàn, tất cả đều vỡ và bị đóng thanh gỗ bên ngoài. Virgil tìm thấy một thanh lỏng. Cậu bò ra, rồi giúp tôi ra, và chúng tôi thấy mình đứng trên một con đường cũ, đầy đường nứt nẻ và đầy ổ gà. Một dòng suối nhỏ đùng đục, lác đác những lốp xe và xe đẩy hàng bên cạnh.
Chúng tôi đi theo con đường ra trước nhà máy. Lối vào đã bị đóng ván. Rác rưởi khắp nơi – những tảng bê tông, một cái tủ lạnh rỉ, một cái tivi cũ, và băng ghế sau của một cái xe đã rách tả tơi. Chúng tôi tập tễnh đi lại chỗ đó và ngồi xuống. Tôi vẫn thấy người run rẩy, nhưng cơn choáng váng đã hết.
Không khí trong lành hơi lạnh và cảm giác thật dễ chịu. Xa xa, tôi có thể thấy ánh sáng đèn điện của Paris. Virgil nhìn đồng hồ. “Mấy giờ rồi?” tôi hỏi cậu. “Một giờ,” cậu nói, thò tay vào túi quần. “Điện thoại của tớ đâu rồi ấy nhỉ?” Một giờ. Cảm giác như nhiều ngày đã trôi qua hóa ra lại chỉ là một tiếng đồng hồ.
Tôi không biết chuyện gì vừa xảy đến với tôi. Nó là thật ư? Hay không? Hay là do thuốc Qwell? Hay tôi bị ngã đập đầu? Thứ duy nhất tôi biết chắc chắn là cách đây vài tiếng, tôi ở tháp Eiffel, sẵn sàng lên thang máy lên đỉnh. Tôi muốn tự sát bởi tôi không đương đầu nổi với nỗi buồn của mình.
Lúc này thì sao? Tôi ước gì mình biết được. “Tớ sợ, Virgil ạ,” đột nhiên tôi nói. Cậu thôi không gọi điện nữa mà bỏ điện thoại xuống. Tôi nghĩ cậu sẽ bảo tôi, “Sợ gì?” và rồi cố thuyết phục tôi đừng sợ, khiến cho tôi hiểu rằng mình đang sợ hãi vô lý. Rằng mọi người khác đều thế.
Nhưng rồi cậu lại nói, “Ừa, không sợ thì có mà điên.” Cậu nở một nụ cười buồn bã với tôi. “Tớ cũng sợ. Mỗi đêm tớ đều sợ hãi ở cái khu nhà của nợ của mình. Tớ sợ mình sẽ bị tống khứ đi khi tớ ra khỏi nhà và khi về nhà. Tớ sợ mình sẽ không bao giờ làm được gì với âm nhạc của mình.
Tớ sợ mình sẽ lái xe taxi suốt cả đời. Tớ sợ sau tối hôm nay, tớ sẽ không bao giờ gặp lại cậu nữa.” Cậu lại nhấn số. Nói chuyện với một trong những người bạn lái taxi của mình. Cậu nắm lấy tay tôi và siết chặt khi nói chuyện. Tôi sợ hãi không dám siết lại, nhưng tôi vẫn làm.
Tôi nhìn một bên mặt cậu, lắng nghe khi cậu nói cho anh kia bọn tôi đang ở đâu, và phải, chuyện dài lắm, nhưng bạn cậu bị thương, cần phải tới bệnh viện và anh ta đến đón chúng tôi được không? Cậu cảm ơn anh kia rồi tắt máy. Chúng tôi ngồi đó một lúc, nắm tay nhau. Cậu bắt đầu hát, khẽ khàng.
Cậu hát những lời từ bài hát chúng tôi đã chơi lúc trước, “Bạn bè tôi.” Tôi lắng nghe một cô gái nhỏ Nói lên những điều đẹp đẽ Hãy trao đi tình yêu dù thế nào chăng nữa Cô đã nói Tôi ngẩng mặt lên nhìn trời đêm. Nó vẫn tối đen. Nhưng tôi có thể thấy các vì sao.