Mỗi con người có 03 loại tính cách: tính cách anh ta phô bày, tính cách anh ta có, và tính cách anh ta nghĩ anh ta có.

Alphonse Karr

 
 
 
 
 
Tác giả: Harold Robbins
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Adventurers
Dịch giả: Lê Văn Viện
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Little rain
Số chương: 150
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3228 / 32
Cập nhật: 2016-01-08 08:10:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
ánh xe của máy bay khổng lồ chạm đất và Dax quay sang Mèo Bự ngồi bên. "Chúng ta về nhà rồi".
Mèo Bự nhìn qua cửa sổ. Chiếc máy bay đang lăn bánh tới một nhà ga mới. "Tôi không thích. Tôi thích đi biển hơn".
"Vì sao?"
"Từ biển vào, người ta thấy một đất nước bao la, còn từ trên không thì thấy chúng bé nhỏ quá".
Dax cười. "Chúng ta có phải là nước lớn đâu".
"Tôi biết. Nhưng tôi không nghĩ thế. Tôi thích nghĩ chúng ta to lớn và quan trọng".
Máy bay dừng lại, Dax cởi dây an toàn. "Thì Coterguay vừa to lớn vừa quan trọng. Nhưng chỉ đối với chúng ta thôi".
Mặt trời chói chang làm họ nhức mắt khi bước ra. Ở chân cầu thang, một sĩ quan bước tới, giơ tay chào. "Ông Xenos?"
"Vâng".
"Đại uý Maroz xin được phục vụ. Tổng Thống nói tôi đưa ông về gặp ngài ngay".
"Cảm ơn đại uý".
"Chiếc limousine đang chờ ông" đại uý Maroz nói, dẫn họ qua các cửa sân bay. "Đã thu xếp cho hành lý của ông rồi".
Với một cái vẫy tay, Maroz đưa họ qua hải quan để bước vào một sảnh đợi lớn. Viên đại uý để ý thấy Dax dõi nhìn những bức mosaic khổng lồ trên tường. "Đẹp, phải không ạ?"
Dax gật đầu. "Rất ấn tượng".
Viên đại uý cười. "Tổng Thống nói nó rất quan trọng đối với khách du lịch. Sân bay phải để lại ấn tượng cho họ".
Dax nhìn xuống khu chờ. Chẳng mấy người, mà hầu hết mặc đồng phục. "Mỗi ngày có mấy máy bay hạ cánh ở đây?"
Đại uý Maroz lúng túng. "Mỗi tuần chỉ có hai chuyến bay quốc tế, một từ Hoa Kỳ và một từ Mexico. Họ dừng ở đây trên đường xuống phía Nam. Nhưng chẳng bao lâu sẽ có nhiều hơn. Và Tổng Thống dự định sang năm sẽ lập hãng máy bay của mình. Nhân dân ta vui mừng lắm".
Dax cho là họ cũng có thể vui mừng, vì kiếm được công ăn việc làm. Đến bên chiếc limousine, đại uý Maroz mở cửa xe. Dax và viên đại uý ngồi ở ghế sau. Mèo Bự ngồi ghế trước, bên tài xế.
Chiếc xe lượn vòng rồi tiến vào xa lộ sáu luồng khổng lồ. Trên đầu họ là tấm biểu ngữ to đùng, ĐẠI LỘ TỔNG THỐNG.
"Đại lộ cũng mới luôn" Maroz nói. "Sân bay dùng làm gì nếu không tiếp cận được?"
"Nó dẫn đến đâu?"
"Đến thành phố, rồi đến cung điện mùa đông mới của Tổng Thống ở trên núi". Đại uý Maroz nhìn ra ngoài xe. "Rất ấn tượng. Tổng Thống nhập một nhóm kỹ sư Mẽo xây đấy ạ".
Còi xe ré lên, chiếc xe to đùng lượn ra để vượt một xe bò chở đầy phân. Dax xoay người nhìn lại. Người nông dân đang gà gật trên chiếc xe thậm chí không ngẩng lên khi họ vượt qua. Dax có thể thấy cả con đường tới sân bay. Không một chiếc xe nào khác đi trên nó.
Giọng viên đại uý bên tai anh. "Thật ra, đã cấm nông dân sử dụng xa lộ này, nhưng không thể ngăn được bọn ngu ấy".
Dax ngả người ra ghế. Trên những cánh đồng họ đi qua, vài nông dân ngẩng lên nhìn, còn hầu hết phớt lờ. Chợt xe đi chậm lại. Dax nhìn lên. Bắt đầu vào thành phố.
"Tôi biết chính xác là bọn Texas ấy nghĩ gì" Tổng Thống nói. "Chúng cho là chúng ta ngu, là trẻ nít, để dắt mũi". Ông đứng lên sau chiếc bàn. "Rồi chúng sẽ thấy ngược lại".
Dax nhìn qua chiếc bàn khổng lồ, Tổng Thống như chẳng thay đổi gì. Nếu có, thì tóc ông lại như đen hơn. Nhuộm chăng?
"Chúng cho là ở đấy có dầu". Tổng Thống tiếp tục "Ừ, cứ để chúng tin vậy. Phải mất nhiều năm nữa để chúng nghĩ khác đi".
Dax ngạc nhiên. "Nhưng còn tìm kiếm thăm dò…"
Tổng Thống cười ngạo. "Cả cánh chuyên gia địa chất nữa. Cũng có thể mua chúng được…"
"Nhưng…"
Tổng Thống mỉm cười. "Ô, họ đúng, thềm lục địa kéo dài suốt bờ biển chúng ta. Song phải cách bờ ba trăm dặm và phải xuống sâu tới hai dặm. Ta nghĩ kể cả cánh Yankee giỏi giang cũng chẳng tìm được giải pháp thực tiễn để mà khoan xuống độ sâu ấy". Ông nhìn Dax. "Nhưng trong khi hiểu ra điều đó, chúng sẽ tiêu nhiều đô la ở đây. Sẽ là một thúc đẩy lớn cho nền kinh tế, và nó cũng làm cho cánh du lịch Mỹ biết đến chúng ta".
Ông đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài. Rồi ông ra hiệu cho Dax "Ở kia, trên Ngọn đồi của Tình nhân, sẽ là địa điểm tốt để xây một khách sạn, phải không?"
"Nhưng chưa có khách du lịch ạ"
"Sẽ có. Hãng hàng không Pan American đã tiếp xúc với tôi về địa điểm. Họ cho cảnh quan sẽ là tuyệt vời".
"Và họ sẽ cung cấp tài chính chứ ạ?"
Tổng Thống gật đầu. "Tất nhiên".
"Và ai sẽ cấp đất ạ?"
Tổng Thống nhún vai, trở lại bàn. "Trước hết phải thu hồi đất, rồi sẽ cho họ thuê".
"Ai sở hữu đất ạ?"
Tổng Thống nhìn Dax, mỉm cười. "Amparo".
Dax trở lại ghế, ngồi xuống. "Ngài đã nghĩ trọn mọi thứ, con không hiểu ngài gọi con đến làm gì?"
"Anh rất quan trọng cho kế hoạch này. Anh là người duy nhất trong chúng ta biết thế giới bên ngoài. Anh được bổ nhiệm đứng đầu Uỷ ban Quy hoạch Du lịch".
Dax lặng thinh. Tổng Thống nhìn anh. "Tôi biết anh đang nghĩ gì - rằng tôi là lão già bất tín, vô liêm sỉ. Có thể anh đúng. Nhưng tất cả những việc tôi làm sẽ mang lại nhiều tiền, và sẽ nâng cao hơn mức sống ở Corteguay".
Dax đứng lên. Anh cười thầm với ý nghĩ về tên cướp già này đã bịp được tất cả những kẻ tự coi mình là khôn ngoan, lanh lợi. Cánh Texas giàu có và tham lam, Marcel. Vậy những cuối cùng thì có khác gì?
Đối với cánh Texas, đấy chỉ là một bãi giếng nữa không khả thi, và họ sẽ tiếp tục với các giếng khác. Và Marcel sẽ có cả một đội thương thuyền của mình. Chúng sẽ kéo cờ Corteguay và đem lại tiền thuế. Vậy là Corteguay và Tổng Thống sẽ có lời, còn điều gì sẽ xảy ra thì có sao.
Thưa ngài, ngài không bao giờ làm con ngừng sửng sốt".
Tổng Thống mỉm cười. "Giờ chúng ta phải nghĩ cách để hấp dẫn khách du lịch Mỹ, một cái gì đó để in vào đầu họ rằng Corteguay là một nơi hấp dẫn".
"Ở Hoa Kỳ có những công ty chuyên về những vấn đề này, kêu là những công ty quan hệ quốc tế. Con sẽ liên hệ với một loạt công ty để xem họ đề nghị gì".
"Một ý tưởng tuyệt vời" Tổng Thống ấn nút chuông trên bàn. Cuộc họp xong. "Mời anh đến ăn tối. Chúng ta sẽ nói thêm".
Đại uý Maroz đang chờ ở phòng ngoài. "Tôi mang một lời mời nữa cho ngài" anh ta kính cẩn nói.
"Gì vậy?"
"Từ ngài con gái của Tổng Thống. Bà muốn ngài dùng trà ở chỗ của bà vào năm giờ chiều".
Dax nhìn đồng hồ. Đã hơn ba giờ. Thừa thời gian để chợp mắt một chút, rồi thay quần áo. "Nói với ngài rằng tôi rất sung sướng được gặp lại ngài".
Những Kẻ Phiêu Lưu Những Kẻ Phiêu Lưu - Harold Robbins Những Kẻ Phiêu Lưu