Số lần đọc/download: 3824 / 95
Cập nhật: 2017-09-13 10:34:46 +0700
Chương 78
T
hứ ba ngày 2 tháng 7 năm 2013.
Xảy ra rất nhiều việc.
Hôm nay gặp Đinh Hạo và cô em kết nghĩa Phổ Phổ của cậu ấy, Hạo Tử là người bạn thân nhất của mình hồi học tiểu học, mấy năm chưa gặp, trước đây bọn mình cao bằng nhau, bây giờ cậu ấy rất cao. Nếu như đọc được cuốn "Bí quyết tăng chiều cao" sớm từ mấy năm trước, chắc không như thế này đâu, mình đã phạm rất nhiều điều cấm kỵ, đặc biệt không được uống nước ngọt có ga, sau này quyết không uống!
Cậu ấy muốn ở lại nhà mình mấy ngày, mình rất vui, ngày nào cũng chỉ có một mình rất là nhàm chán. Nhưng sau đó cậu ấy nói cho mình biết, khi bắt đầu năm lớp bốn, cậu không phải là chuyển trường, mà là bố mẹ cậu giết người và bị giết chết, cậu quay trở về quê, sau đó bị buộc chuyển đến một cô nhi viện ở Bắc Kinh. Cậu quen Phổ Phổ ở trong cô nhi viện, cũng là con của một kẻ giết người. Bọn họ chạy trốn khỏi cô nhi viện, sáng nay ở bên đường bị người ở trạm cứu trợ bắt đưa đi, nửa đường bọn họ nhảy xuống xe, tìm được đến nhà mình.
Mình bắt đầu vô cùng lo lắng việc bọn họ ở trong nhà mình, sau đó thấy bọn họ cũng không xấu xa, chắc là cũng sẽ không ăn trộm đồ của mình. Sau đó nói đến việc của bố mẹ Phổ Phổ, Hạo Tử nói bố nó giết mẹ và em trai nó rồi bị tử hình, nhưng Phổ Phổ kiên trì nói bố nó là bị cảnh sát đổ oan, bị ép thừa nhận giết người. Nó còn hỏi mình có máy ảnh không, tháng sau là ngày giỗ của bố nó, nó muốn chụp ảnh để đốt cho bố nó.
Buổi chiều mình nhận được cuộc điện thoại của bố. Mình lo lắng sau khi mình đi, bọn họ ở lại sẽ ăn trộm đồ, nhưng bọn họ nghe nói mình sắp phải đi thì nói sẽ ra ngoài đứng chờ tới khi mình về. Bố mình và các chú khác đang đánh bài, mẹ con bà ta đã đi sở thú rồi. Nhưng chỉ một lúc sau, thật không ngờ bà ta quay trở lại nói pin máy ảnh hỏng rồi, nên đành phải về sớm. Lúc đó mình trốn ở phía sau, nhưng vẫn bị bà ta nhìn thấy, con ôn con còn hỏi mình là ai, bố mình sợ ảnh hưởng tới tâm lý của nó còn nói mình là cháu chú Phương.
Sau đó chú Phương nói quần áo của mình quá cũ, bảo bố mình dẫn mình đi mua quần áo, kết quả là hai mẹ con bà ta cũng đi theo, đúng là đồ không biết liêm sỉ. Trước khi đi, bố đã lén đưa mình năm nghìn tệ, dặn mình không được để cho bà ta biết. Mình nhìn thấy chiếc máy ảnh bọn họ định vứt đi, muốn chụp ảnh cho Phổ Phổ, hỏi bố mình có thể cho mình được không, lần này thì bố mình trực tiếp tặng máy ảnh cho mình. Ở trung tâm mua sắm, mình vừa mới thích một đôi giày, con ôn đó đã đòi bố phải đến chỗ nó, bố mình bị nó gọi đi, con ôn đó còn nhổ nước bọt
về phía mình. Điều này chắc chắn là do bà ta dạy, cả đời này mình sẽ nhớ nét mặt ngày hôm nay của bọn họ!
Mình đành phải ngồi xe buýt trở về nhà, lúc đó mình thật vô dụng, ngồi trên xe khóc, ngẫm lại thấy thật quá buồn cười, tại sao mình phải khóc, đúng là chả ra sao cả.
Khi quay về, Hạo Tử và Phổ Phổ nhận ra mình đã khóc, tưởng rằng mình hối hận vì giữ họ ở lại, nói muốn đi. Mình không muốn bọn họ hiểu nhầm nên đã nói chuyện xảy ra ngày hôm nay cho họ. Phổ Phổ rất bực tức, muốn giúp mình báo thù con ôn đó, nó nói muốn ném con ôn đó vào trong thùng rác, còn muốn lột quần áo của con ôn, rồi ném vào trong nhà vệ sinh để cho nó khóc đến chết. Nó nói việc này không cần mình xuất hiện, nó nói nó và Hạo Tử sẽ làm, như vậy thì sẽ không biết sự việc có liên quan tới mình, nhưng mình không biết con ôn đó học ở trường tiểu học nào, nghĩ qua có vẻ không thực tế, thôi bỏ đi. Bọn mình trò chuyện suốt cả buổi tối, bọn họ nói ở cô nhi viện quản lý quá nghiêm khắc, luôn đóng chặt cửa cho nên mới bỏ chạy ra ngoài. Trước khi chạy trốn, Hạo Tử đã ăn trộm ví tiền của hiệu trưởng, có hơn bốn nghìn tệ, mình chợt nghĩ thấy hơi sợ, may mà không nói cho bọn họ biết bố cho mình năm nghìn tệ. Sau đó mới biết Hạo Tử quen trộm cắp, sau khi bố mẹ cậu ta chết, cậu ta một mình ở quê thường xuyên ăn trộm đồ, có lần cuối cùng cũng bị bắt, bị đánh cho một trận, tối hôm đó cậu ta lại cầm đá ném vào cửa hàng nhà người ta, kết quả lại bị bắt được và bị đưa vào cô nhi viện. Hạo Tử nói món nợ này rồi sẽ tính sổ với ông chủ cửa hàng, đến lúc đó sẽ đánh cho chết thì thôi. Ở cô nhi viện cũng vậy, cậu ấy thường xuyên ăn trộm tiền của thầy giáo rồi trốn ra ngoài chơi game, cậu ta còn là vua đánh đấm, trong cô nhi viện không có ai đánh được cậu ta, mục tiêu của cậu ta chính là làm đại ca của băng đảng, cho nên trên cánh tay của cậu ta xăm hai chữ “Nhân Vương”, muốn làm vua giữa tất cả mọi người.
Sau khi bố mẹ Phổ Phổ chết, nó sống ở nhà chú, có hôm nó cãi nhau với bạn học cùng lớp, người bạn đó chửi bố nó, nó đánh đối phương. Ngay tối hôm ấy người bạn đó bị người ta phát hiện ra đã chết đuối ở hồ chứa nước, mọi người đều nói là nó đã đẩy người bạn xuống hồ chứa nước, cảnh sát bắt nó đi, cuối cùng không có chứng cứ nên lại thả về. Nhưng người nhà của người bạn đó luôn đến tận nhà gây chuyện, thím nó không muốn nuôi dưỡng nó nữa nên đã đưa nó đến cô nhi viện. Lúc đó, mình rất phẫn nộ, những người lớn đó sao lại đổ oan cho nó, thực sự là quá xấu xa. Nào ngờ nó bật cười, mình hỏi nó cười gì, nó lắc đầu, nhưng một lúc sau nó nói, người bạn đó thực ra đúng là do nó đẩy xuống, con bé đó đúng là đáng bị như thế!
Mình sợ hãi giật nảy mình, nó mới bé như vậy mà đã từng giết người. Nó nhận ra sự lo lắng của mình, bảo mình yên tâm, mình là bạn của nó, nó sẽ không làm bất kỳ việc xấu xa gì đối với bạn bè, bao gồm sau này nếu ai bắt nạt mình, nó và Hạo Tử sẽ đều giúp đỡ mình.
Mình nghĩ lúc đó nó vẫn còn nhỏ không hiểu chuyện, thấy cảnh ngộ của nó thật quá đáng thương, bây giờ nó là bạn mình, mình chắc chắn sẽ giữ bí mật này cho nó.
Bây giờ bọn họ ngủ trong phòng mình, trong phòng mẹ có tiền cho nên mình phải ngủ ở phòng này. Nhật ký của ngày hôm nay là viết dài nhất, xảy ra nhiều chuyện như vậy, trong lòng mình rất buồn phiền, chỉ có hai bọn họ trò chuyện cùng mình, mình thực sự coi bọn họ là bạn. Bọn họ nhất định đừng có ăn trộm đồ của nhà mình.
Đọc xong đoạn nhật ký này, Nghiêm Lương nhắm mắt lại, trước mắt ông hiện lên hình ảnh một đứa bé sống nội tâm, hiếu học nhưng lại thường xuyên bị bắt nạt, gặp hai đứa “thiếu niên có vấn đề”.
Một đứa là “thằng bé bạo lực”, thường xuyên ăn trộm tiền, muốn làm đại ca băng đảng, trên tay xăm chữ “Nhân Vương”, muốn làm vua đánh nhau.
Đứa còn lại là đứa bé gái mới tí tuổi đầu, vì cãi nhau với bạn học mà đã đẩy bạn xuống hồ chứa nước khiến bạn chết đuối. Có lẽ là do những sự việc trải qua trong cuộc sống, từ nhỏ đã có sự trưởng thành và nham hiểm hơn hẳn những bạn cùng độ tuổi, thậm chí cảnh sát bắt đi điều tra cũng không thừa nhận đã đẩy bạn học. Tâm lý của đứa bé gái này chỉ mới nghĩ thôi cũng khiến người ta không lạnh mà run.
Hai đứa thiếu niên bố mẹ đều bị xử tử hình, trong đó có một đứa tin chắc bố mình bị cảnh sát đổ oan, cảnh ngộ đặc biệt nó gặp phải đã tạo nên con đường sai trái trong tâm lý của nó.
Ăn trộm đồ, đánh nhau, xăm trổ trên người, đẩy bạn học xuống hồ chứa nước, ăn trộm ví tiền của viện trưởng, chạy trốn khỏi cô nhi viện, chạy trốn khỏi trạm cứu trợ.
Năm học cấp hai đang là độ tuổi phản nghịch nhất, một đứa trẻ sống nội tâm gặp phải hai đứa trẻ có vấn đề đã trải qua những việc không bình thường, Nghiêm Lương không kìm được cảm thấy lo lắng đối với số phận sau này của Chu Triều Dương.