Số lần đọc/download: 2077 / 16
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
78
Tác giả: Giang Hoài Ngọc
Hồi thứ bảy mươi chín
XUÂN SẮC MÃN VIÊN QUAN BẤT TRỤ
NHẤT CHI HỒNG HẠNH XUẤT TƯỜNG LAI
Nguồn: Tàng Thư Viện
“Sắc xuân khôn lấy then cài,
Một cành hồng hạnh chĩa ngoài tường hoa.”
Lại nói, Giang Thừa Phong sau khi ra ngoài một lúc thì mang về một chiếc hộp gỗ khá nặng, nên ngoài được chạm trổ tinh xảo, mới nhìn qua cũng đủ biết phải là bảo bối. Nhưng chàng không chịu nói rõ đó là thứ gì, chỉ úp úp mở mở khiến cho Lý Nhược Hồng và Trang lão vô cùng hiếu kỳ. Thấy Trang lão hỏi không xong, Lý Nhược Hồng liền trừng mắt nói:
- Ngươi làm sao mà có được vật đó thế? Đừng có nói với ta là mới vừa đi trộm về đó nghe.
Giang Thừa Phong cười hỏi:
- Bộ trông tiểu sinh giống kẻ trộm lắm hay sao?
Lý Nhược Hồng nói:
- Trông cũng giống lắm đấy.
Giang Thừa Phong nói:
- Vậy cũng chẳng giấu cô nương làm chi nữa. Tiểu sinh vừa mới lấy nó từ trong Vinh quốc công phủ mang về đây đấy.
Lý Nhược Hồng nói:
- Ngươi cả gan dám đến Vinh quốc công phủ trộm gà bắt chó hay sao?
Giang Thừa Phong ra vẻ ngây thơ, nói:
- Đâu có. Tiểu sinh nào có trộm gà bắt chó gì đâu. Cô nương đừng nói oan cho tiểu sinh tội nghiệp.
Lý Nhược Hồng tức cười hỏi vặn:
- Vậy làm sao mà ngươi có được nó thế?
Giang Thừa Phong cười nói:
- Đó là do Dương đại nhân thể tình mà nhượng cho đấy chứ.
Nguyên vị Dương lão quốc công này có uy quyền rất lớn. Tại đất Hà Nam, lão muốn làm gì thì làm, triều đình cũng không tiện can thiệp. Lão quốc công tuy chưa hẳn đã là thanh quan liêm chính, nhưng suốt mấy chục năm làm quan cũng chưa gây ra điều tiếng chi. Hơn nữa, trong cuộc đối đầu nam bắc hai chục năm trước, khi Vĩnh Lạc Hoàng đế dựng cờ “Tĩnh nạn”, đất Hà Nam nhờ có lão quốc công tọa trấn mà cũng tạm được yên ổn, không bị cả đôi bên bắt lương vét lính, cũng như ít phải gánh chịu hậu quả của cuộc chiến. Do đó, bách tính Hà Nam rất tôn kính lão quốc công, và khách vũ lâm đối với lão quốc công cũng có đôi phần kính nể.
Trầm ngâm một hồi lâu, bỗng Trang lão nhìn Giang Thừa Phong hỏi:
- Lão đệ quen biết Vinh quốc công hay sao?
Giang Thừa Phong lắc đầu nói:
- Không. Chỉ biết chứ không quen.
Trang lão nghiêm mặt hỏi:
- Thật ra lão đệ có lai lịch thế nào?
Giang Thừa Phong nói:
- Lão ca hỏi vậy là sao?
Trang lão nói:
- Vinh quốc công uy quyền hiển hách một phương. Vậy gia thế của lão đệ chắc cũng chẳng phải tầm thường.
Giang Thừa Phong chỉ mỉm cười, yên lặng không đáp, mặc cho Trang lão nói xa nói gần tìm cách dọ hỏi. Lý Nhược Hồng tuy đã biết, nhưng thấy Giang Thừa Phong không muốn tiết lộ nên nàng cũng chẳng nói ra. Hơn nữa, nàng đang mãi bận tâm suy nghĩ về vật đang nằm bên trong chiếc hộp kia.
Hôm sau, mới vừa sáng sớm mà trên đường phố Lạc Dương đã tấp nập nhân vật vũ lâm qua lại. Hàng nghìn người từ khắp các miền đại giang nam bắc lũ lượt kéo đến Lạc Dương thành dự lễ mừng thọ lục tuần của bang chủ Cái Bang, Thần Hành Thiết Bổng Hà Vĩnh Tuấn.
Một số đại diện cho các môn phái lớn nhỏ trong vũ lâm mà trước nay vốn có giao thiệp, quan hệ với Cái Bang. Tuy vậy, cũng có rất nhiều nhân vật đến chúc thọ chỉ vì kính ngưỡng, hay đơn giản hơn, chỉ do hiếu kỳ, thích nhiệt náo. Những người như vậy thường không thuộc một môn phái nào cả.
Trang lão thuộc về cả hai loại trên. Lão vốn là bạn hữu thân thiết lâu năm với sư phụ của Hà Vĩnh Tuấn, bang chủ Cái Bang đời trước. Nhưng mục đích của lão khi đến dự lễ chẳng phải là để chúc thọ mà là đến xem nhiệt náo. Vì thế, suốt cả ngày hôm ấy, lão đã cùng Giang Thừa Phong và Lý Nhược Hồng lân la khắp thành xem những trò nhiệt náo do bọn hào khách vũ lâm gây ra. Mãi đến gần chiều tối mới đi đến Tổng đà Cái Bang. Và ngay cả quà mừng của lão cũng chỉ là một vò rượu mà lão vừa mới ghé mua ở một tửu quán bên đường.
Phố xá Lạc Dương hôm ấy thật là náo nhiệt. Hàng nghìn khất cái trông cũng có vẻ sạch sẽ hơn, nụ cười luôn hiện diện trên môi. Bọn họ tỏa ra khắp các ngả đường hướng dẫn quần hùng đến dự lễ, cũng như giữ gìn trật tự. Trong số này có cả các vị Trưởng lão tám túi đang túc trực sẵn sàng để đón tiếp các vị chưởng môn, chưởng giáo cũng như những nhân vật có thân phận cực cao trong vũ lâm.
Ba người bọn Giang Thừa Phong do Trang lão dẫn đầu vừa đi được độ nửa đoạn đường thì có một lão khất cái trên áo có tám chiếc túi từ trong một góc phố bước ra, tiến đến trước ba người. Lão khất cái hướng về Trang lão vòng tay thi lễ, nói:
- Trang sư thúc hôm nay đến dự khiến cho Cái Bang thêm phần vinh hạnh. Hiện bang chủ đang ở Tổng đà chờ đón sư thúc quang lâm.
Trang lão cười nói:
- Họ Cam ngươi không nên quá khách khí như thế. Lễ mừng thọ bang chủ của các ngươi đương nhiên lão phu phải đến quấy quả một phen. Chỉ sợ Cái Bang không có đủ rượu thịt để tiếp đãi lão phu mà thôi.
Lão khất cái vốn là Trưởng lão tám túi, tên Cam Nhất Hòa, ngoại hiệu Thiên Thủ Cái. Lão cười hề hề nói:
- Sư thúc không cần phải lo chuyện đó. Bản bang đã chuẩn bị rất nhiều rượu thịt, đảm bảo đủ cho sư thúc say sưa suốt ba ngày ba đêm.
Trang lão chỉ Giang Thừa Phong và Lý Nhược Hồng nói:
- Đây là Giang công tử và Lý cô nương, hai vị hảo hữu của lão phu, cũng cùng đến dự lễ mừng thọ.
Cam Nhất Hòa vội vòng tay nói:
- Được nhị vị quang lâm thật là vinh dự cho bản bang.
Giang Thừa Phong chắp tay đáp lễ:
- Cam trưởng lão khách sáo quá.
Chàng chỉ nói bấy nhiêu, tự hồ không muốn nhiều lời. Vẻ mặt chàng tuy lúc nào cũng luôn tươi cười, nhưng khó mà đoán biết tâm ý của chàng thế nào. Còn Lý Nhược Hồng thì vẫn giữ thái độ lạnh lùng thường nhật. Cam Nhất Hòa tuy là người lịch duyệt mà cũng lúng túng không biết nên xử sự thế nào cho phải. Cũng may là Trang lão đã kịp thời lên tiếng:
- Chúng ta không nên đứng mãi ở giữa đường nói chuyện kẻo làm cản trở người qua lại. Mau đi thôi.
Cam Nhất Hòa liền đi trước dẫn đường, ba người đi theo phía sau lão. Họ Cam đã đôi ba lần định bắt chuyện nhưng thủy chung Lý Nhược Hồng vẫn không lên tiếng, còn Giang Thừa Phong thì cũng không muốn nói nhiều. Hai người đang bận suy tính những việc cần làm. Cam Nhất Hòa đành quay sang nói chuyện với Trang lão.
Chẳng mấy chốc mà Tổng đà Cái Bang đã hiện ra trước mắt.
Đó là một tòa trang viện to lớn và rất rộng rãi. Gian chính viện kiến trúc đơn giản nhưng không kém phần uy nghi đồ sộ, được quây quanh bởi một vòng phòng ốc, tất cả đều bằng gỗ. Không có hoa viên, không nhà thủy tạ, chỉ có một khoảng sân trước rộng mênh mông dùng làm nơi hội họp hàng kỳ.
Hà Vĩnh Tuấn đã được bọn đệ tử Cái Bang về trước báo lại nên đã ra tận cổng trang nghênh đón. Vừa nhìn thấy Trang lão từ xa, lão đã vội bước đến đón, chắp tay vái chào, tươi cười nói:
- Sư thúc. Đã hơn mười năm không gặp sư thúc rồi. Suốt mấy năm qua lúc nào tiểu điệt cũng mong mỏi, nhưng mãi mà vẫn không thấy sư thúc hạ cố đến chơi. Hôm nay nhân ngày vui lại được sư thúc giá lâm, thật là may mắn.
Trang lão cười ha hả nói:
- Lão phu định đến quấy quả các ngươi một bữa đây.
Hà Vĩnh Tuấn cười nói:
- Bọn tiểu điệt đã chuẩn bị sẵn rất nhiều rượu thịt, sư thúc có uống suốt ba ngày ba đêm cũng không hết.
Trang lão bật cười lớn, quay sang Giang Thừa Phong giới thiệu:
- Còn đây là bằng hữu của lão phu: Giang công tử và Lý cô nương. Giang lão đệ. Hắn là Hà Vĩnh Tuấn, bang chủ Cái Bang đấy.
Hà Vĩnh Tuấn vòng tay nói:
- Lão phu rất hân hạnh được nhị vị quang lâm.
Lão đưa mắt ngắm nhìn Giang Thừa Phong, thầm kinh ngạc trước dung mạo và phong độ của chàng. Lão vuốt râu nói:
- Giang công tử nhân phẩm tuyệt thế, phong thái như rồng phượng, sau này ắt hẳn sẽ danh lừng vũ nội.
Giang Thừa Phong khẽ mỉm cười, nói:
- Hà tiên sinh quá lời rồi. Hôm nay là ngày mừng thọ tiên sinh, tiểu sinh và Lý cô nương có chút lễ vật, chúc tiên sinh trường thọ khang an.
Vừa nói chàng vừa đưa chiếc hộp gỗ đàn hương cho họ Hà. Chỉ nhìn qua chiếc hộp cũng đủ biết vật bên trong hẳn phải là một kỳ trân. Hà Vĩnh Tuấn trịnh trọng đưa hai tay nhận lấy chiếc hộp, nói:
- Công tử ban cho vật quý thế này. Lão phu thật vô cùng cảm kích.
Trang lão cũng đưa vò rượu của lão cho Cam Nhất Hòa cầm, rồi nói:
- Lão phu chỉ có một vò rượu mang đến làm lễ vật chúc mừng, hy vọng các ngươi không chê lễ bạc.
Hà Vĩnh Tuấn vội nói:
- Đâu dám. Được sư thúc hạ cố đến dự là bọn tiểu điệt mừng lắm rồi. Sư thúc cần gì phải sắm sửa lễ vật chi cho phiền phức.
Tuy nói vậy, nhưng bọn họ ai cũng cười thầm về món lễ vật của Trang lão. Có ai đi chúc thọ lại mua một vò rượu làm lễ vật như vậy. Chỉ duy có Trang lão là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả.
Hàn huyên khách sáo vài câu rồi Hà Vĩnh Tuấn mời mọi người cùng vào trong đại sảnh dự tiệc.
Trang Sĩ Hùng là một vị vũ lâm quái khách thuộc hàng tiền bối, có danh vọng khá lớn trong vũ lâm. Lão lại là sư thúc của Bang chủ Cái Bang nên các vị chưởng môn nghe lão đến vội kéo nhau ra đón. Đến dự có đủ các vị chưởng môn của Cửu đại môn phái. Bọn họ cùng ngồi tại dãy bàn chính giữa, nơi dành cho hàng trưởng bối. Ba người bọn Giang Thừa Phong cùng được mời ngồi tại đây.
Giang Thừa Phong thấy bọn Lưu Hương Tam Kiệt cũng đang ngồi ở đấy. Cả ba kín đáo chào chàng, rồi dịch ra ngồi ở phía xa xa, vừa để tránh tiết lộ lai lịch của chàng mà cũng để âm thầm bảo vệ chàng.
Trang lão được mọi người vây quanh hỏi han trò chuyện. Trong số những người hiện diện tại đây, lão là người có danh vọng cao nhất, nhiều người ở các bàn phía ngoài cũng không ngớt kéo đến chào hỏi, ra mắt.
Nhưng Trang lão chỉ nói chuyện lấy lệ, đôi mắt cứ đăm đăm nhìn chiếc hộp trên tay Hà Vĩnh Tuấn, những mong họ Hà mau mau mở hộp ra để biết bên trong là vật gì. Suốt đêm qua, lão cứ trằn trọc không yên, luôn cố vắt óc đoán thử xem đó là vật gì, nhưng vẫn hoài công.
Nhận thấy thái độ kỳ lạ của lão, Hà Vĩnh Tuấn ngạc nhiên hỏi:
- Sư thúc sao vậy?
Trang lão nói:
- Lão phu muốn ngươi mau mau mở chiếc hộp đó ra để xem thử vật bên trong là vật gì. Hay là ngươi muốn lão phu chết vì thắc mắc?
Hà Vĩnh Tuấn hỏi:
- Sư thúc cũng không biết bên trong là vật gì ư?
Trang lão trừng mắt nói:
- Chiếc hộp đó là của Giang lão đệ chứ có phải là của lão phu đâu? Lão phu làm sao mà biết được? Chỉ nghe nói vật bên trong là cống phẩm của Ba Tư, đáng xem là trân phẩm. Suốt đêm qua lão phu đã cố vắt óc đoán thử xem thật ra nó là cái gì, mà vẫn không sao nghĩ ra được.
Mọi người nghe lão nói đến cống phẩm Ba Tư thì lập tức trố mắt nhìn chiếc hộp. Chính Hà Vĩnh Tuấn cũng nôn nao muốn biết. Lão liền đặt chiếc hộp ngay ngắn trên bàn rồi mở niêm phong. Sau đó mới trịnh trọng dùng hai tay nâng nắp hộp lên. Lập tức, một vầng sáng lấp lánh chiếu vào mắt mọi người.
Đến khi tất cả định thần nhìn kỹ lại thì đồng ồ lên kinh ngạc. Bên trong hộp là một chiếc bình lưu ly trong suốt chứa đựng một thứ chất lỏng đỏ hồng óng ánh, sủi tăm như hạt châu. Ngoài ra còn có thêm một cái chung uống rượu cũng bằng lưu ly. Chỉ riêng chiếc bình thôi cũng đã là một bảo vật vô giá rồi. Còn thứ chất lỏng kia, mọi người đều đoán là rượu mà không biết là thứ rượu gì, nhưng chắc chắn phải là một thứ hảo tửu vô cùng trân quý.
Chiếc bình lưu ly ánh sáng chói lòa, màu rượu xanh biếc lóng lánh khiến ai nấy đều kinh ngạc, thầm khen là bảo vật vô giá.
Hà Vĩnh Tuấn trịnh trọng mở niêm phong.
Lập tức, hương rượu tỏa ra ngào ngạt lan tràn khắp cả đại sảnh. Mùi hương hấp dẫn lôi cuốn cả những người không quen uống rượu. Nhiều người tuy là tay sành rượu có tiếng nhưng khi vừa ngửi thấy mùi hương sực nức bất giác cũng ra chiều ngây ngất. Lắm người không nhịn được, nuốt nước bọt ừng ực. Còn những người tửu lượng hơi kém một chút, vừa mới ngửi hơi rượu là đã thấy chếch choáng.
Hà Vĩnh Tuấn hướng về Giang Thừa Phong chắp tay nói:
- Giang công tử đã ban cho một bảo vật quý giá đến thế này. Lão phu vô cùng cảm kích.
Giang Thừa Phong mỉm cười nói:
- Chỉ là chút quà nhỏ, Hà tiên sinh không nên quá khách sáo.
Trang lão chép miệng nói:
- Quả là một thứ hảo tửu trân quý hiếm có trên đời. Không biết hương vị của nó như thế nào nhỉ?
Hà Vĩnh Tuấn liền nói:
- Sư thúc hãy uống thử thì sẽ biết liền.
Vừa nói lão vừa rót rượu ra chung ngọc lưu ly. Trang lão nãy giờ chỉ chờ câu nói đó, cả mừng thích chí, cười híp mắt nói:
- Vậy thì lão phu không khách sáo đâu đấy.
Nói rồi lão liền cầm chung rượu đưa lên môi nhấm nháp từng ngụm một, từ từ thưởng thức hương vị. Đôi mắt lão nhắm nghiền, vẻ mặt ra chiều khoan khoái cực độ. Mọi người chăm chú quan sát sắc mặt lão, chờ nghe nhận xét. Nhưng hai mắt lão cứ nhắm nghiền rất lâu khiến mọi người phải hồi hộp chờ đợi.
Mãi thật lâu sau đó, lão mới khẽ thở phào một tiếng, từ từ mở mắt ra, rồi lớn tiếng cười ha hả:
- Tuyệt. Tuyệt. Quả là hảo tửu. Được uống thứ rượu này một lần, dù có chết ngay lão phu cũng cảm thấy mãn nguyện.
Hà Vĩnh Tuấn cũng rót rượu ra uống thử, rồi lão cũng khen ngợi không ngớt lời. Sau đó lão đưa bình rượu cho mọi người uống thử, mà bắt đầu là Không Hư đại sư, phương trượng Thiếu Lâm Tự. Lão cười hể hả nói:
- Mọi người cũng nên uống thử cho biết.
Người xuất gia lý ra phải giới tửu, nhưng Không Hư đại sư không dằn được tính hiếu kỳ, cũng rót ra một ít nhấp thử. Vậy là lòng phàm của lão hòa thượng cũng chưa dứt. Sau đó đến phiên các vị chưởng môn khác. Vì bình rượu rất ít, chỉ độ chưa đến nửa cân, nên mọi người chỉ có thể nhấp nháp chút đỉnh. Nhưng ai nấy đều tỏ vẻ khoan khoái, khen ngợi không ngớt lời.
Trong lúc mọi người đang mải chú ý đến bình rượu, Giang Thừa Phong đã đưa mắt ra hiệu cho Lý Nhược Hồng. Cả hai cẩn thận quan sát tất cả những người hiện diện trong đại sảnh.
Giữa những người đang trố mắt ngắm nhìn chiếc bình ngọc lưu ly, Giang Thừa Phong nhận thấy có một kẻ cứ thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía chàng và Lý Nhược Hồng, hành vi có vẻ kỳ lạ, khả nghi. Gã đó trạc tuổi trung niên, vóc người cao gầy, vận trường bào thư sinh, vẻ ngoài bảnh bao trông cũng dễ coi. Nhưng chàng lại thấy ánh mắt gã sắc lạnh, có vẻ gian hiểm xảo trá.
Chàng thấy gã rất đáng ngờ, nhưng không nói cho Lý Nhược Hồng biết, sợ nàng nôn nóng mà hỏng việc, chỉ lặng lẽ ghi nhớ nhân diện gã kia. Chàng cũng chỉ nhìn phớt qua hắn một lần rồi thôi.
Nhưng Lý Nhược Hồng thì lại không có được sự lịch duyệt như chàng. Nàng vẫn cứ mãi nhìn ngắm từng người một cách chăm chú. Lúc đầu, vì mải chú tâm đến việc thưởng thức mỹ tửu, mọi người hãy còn chưa để ý. Nhưng dần dần rồi bọn họ cũng đã nhận ra ánh mắt của Lý Nhược Hồng đang nhìn bọn họ đăm đăm. Một số có vẻ chột dạ, vội quay mặt đi chỗ khác. Trang lão cũng đã nhận thấy. Lão vốn có cảm tình với nàng, nên hạ giọng hỏi:
- Cô nương nhìn mọi người như thế là vì chuyện gì vậy?
Lý Nhược Hồng ngượng ngùng nói:
- Tiểu nữ bôn ba mấy tháng nay là định tìm gặp mấy vị bằng hữu của tiên phụ. Nhưng mỗi khi tiểu nữ tìm đến nhà thì chẳng hiểu sao các vị đó đều đi vắng cả. Tiểu nữ chỉ định tìm xem trong số các vị ở đây có ai quen hay không thôi.
Trang lão gật đầu hỏi:
- Vậy lệnh tôn là ai?
Lý Nhược Hồng khẽ đưa mắt nhìn Giang Thừa Phong hỏi ý. Thấy chàng gật đầu, nàng liền đáp:
- Tiên phụ là … là Lý Thái.
Mọi người trong sảnh đường nãy giờ vẫn chú tâm lắng nghe hai người đối đáp, giờ nghe nàng nói thế, bất giác đều giật nảy mình. Bỗng trong đám đông có tiếng nấc, rồi một giọng hớt hãi vang lên:
- Sao? Lý đại ca đã qua đời rồi ư?
Thanh âm nghẹn ngào, tỏ ra vô cùng đau thương. Đoạn, một phụ nhân tác độ bốn mươi, nhưng hãy còn xinh đẹp như đào lý, vận y trang bằng lụa hồng, dáng vẻ thiểu não, chạy ra nắm tay Lý Nhược Hồng, hỏi với giọng run run:
- Hài tử là Hồng nhi đấy ư? Lý đại ca làm sao mà qua đời?
Lý Nhược Hồng ngẩn người nhìn trung niên mỹ phụ với vẻ ngơ ngác. Bà ta hiểu ý, liền nói:
- Ta là Hồng Liên Tiên tử Trần Huyền Sương. Mẫu thân con là tỷ tỷ của ta.
Lý Nhược Hồng chợt gục đầu vào người Hồng Liên Tiên tử, tuôn đôi dòng lệ. Hồng Liên Tiên tử đưa tay vỗ nhẹ vào lưng nàng, thầm thì an ủi.
Đợi nàng đã bình tâm lại, bà mới ôn tồn hỏi:
- Sao? Lý đại ca làm sao mà qua đời? Bị kẻ gian hãm hại chăng?
Lý Nhược Hồng đôi mắt rướm lệ, chỉ nhẹ gật đầu trong tiếng nấc. Hồng Liên Tiên tử lại hỏi:
- Thế mẫu thân con đâu? Sao con lại một mình đi khắp nơi thế này?
Lý Nhược Hồng nghẹn ngào nói:
- Dạ. Gia mẫu vì quá đau buồn nên cũng đã qua đời.
Chỉ nói được đến đây, nàng lại òa lên khóc nức nở. Hồng Liên Tiên tử bất giác cảm thấy choáng váng, cả người loạng choạng một lúc, khóe mắt cũng long lanh đôi dòng lệ.