Số lần đọc/download: 3136 / 21
Cập nhật: 2015-11-16 12:41:39 +0700
Chương 79: Nhật Luyện Nguyệt Luyện Dĩ Dưỡng Sanh
H
ự! Năm ngón tay của Vương Siêu bám lấy mặt trên của quả cầu thủy ngân, nhấc mạnh lên. Ông! Quả cầu thủy ngân phát ra một tiếng trầm muộn, chỉ rung động ở trong máng đá một chút, cũng không bi các ngón tay của Vương Siêu chộp lấy mà nhấc lên.
Quả cầu thủy ngân này lớn hơn quả bóng rổ, nặng hơn ba trăm sáu mươi cân, bề mặt lại nhẵn bóng, không có chỗ chịu lực. Muốn đem nó nắm nhấc lên, phải có công phu chỉ lực khó mà tượng tượng mới có thể làm được.
Hiện tại khí lực của Vương Siêu đã trên ngàn cân, nếu lực lượng động thủ cả hai tay, có thể dễ dàng ôm lấy quả cầu này mà lăn tới lăn lui.
Nhưng muốn dùng chỉ lực mà nhắc nó lên, so với ôm lấy thì khó khăn hơn rất rất là nhiều lần.
Cho dù là một quả bóng rổ lớn, có thể sử dụng năm đầu ngón tay mà nắm nhấc lên, người thường cũng chưa chắc đã làm được. Huống chi là quả cầu thủy ngân này so với bóng rổ thể tích còn lớn hơn, bề mặt nhẵn bóng, sức nặng kinh người?
"Khá lắm, trảo này độ khó quả thật là lớn!" Vương Siêu thử nhấc lên một chút, thấy giống như là chuồn chuồn đeo cột đá, các đốt ngón tay của năm ngón tay dùng kình đã bắt đầu vang lên những tiếng răng rắc, nhưng quả cầu thủy ngẫn vẫn không chút ý tứ nhúc nhích nào.
"Công phu trên ngón tay của Trần Ngả Dương, không biết có thể dễ dàng nhấc quả cầu thủy ngân này lên hay không nữa".
Một lần không thành công, Vương Siêu đã thấy được sự lợi hại, hắn ở tại Hongkong hơn hai mươi ngày, mỗi ngày đều cùng Trần Ngả Dương trao đổi, đối với công phu trên người của vị đệ nhất cao thủ trong số những người tuổi trẻ người Hoa của giới võ thuật Đông Nam Á này cũng có sự hiểu biết rất sâu sắc.
Nhưng công phu của trảo như thế này, thật sự là quá mức gian nan, Vương Siêu cũng có chút không tin Trần Ngả Dương có thể dễ dàng làm được.
"Từ từ mà đến, phải rèn luyện công phu trên ngón tay, không phải là chuyện một sớm một chiều là có thể làm được. Công phu trên đầu ngón tay phải luyện được so với Phách quyền kình càng phải hung mãnh hơn, mới có thể đem Hổ hình thành Ưng hình luyện được quá trình chuyển đổi".
Vương Siêu thật ra cũng không nóng nảy.
Hình ý quyền mỗi một hình đều có sự tiếp nối nhau, đều phải bỏ ra công phu rất lớn để luyện tập. Điểm mấu chốt của sự tiếp nối cũng là chỗ dễ dàng lộ ra sơ hở nhất, cao thủ đánh quyền, tìm chính là những điểm tiếp nối yếu nhất này để tiến hành công kích.
Lúc Vương Siêu cùng Trương Uy luận võ, khi bắt đầu dùng Hổ hình, chỉ dùng một chút, liền lập tức biến thành Xà hình. Quá trình chuyển đổi trung gian quả thực có một chút tạm dừng, may mắn là bộ pháp của bản thân nhanh nhẹn để bù lại.
Nhưng cho dù là như vậy, Trương Uy cũng đã thấy được, liên tục tấn công mãnh liệt, liên tục va chạm mấy chục quyền. Đem lôi đài đạp sập, sau đó chợt bạo phát ra một kích cực mạnh. Vương Siêu có ngăn được cũng rơi vào hạ phong. Nếu không cuối cùng ỷ vào Long xà hợp kích mà đào thoát được một kích trí mạng, lại phun ra máu tươi chuyển bại thành thắng. Thì kẻ bị mất mạng chính là hắn.
Sau khi luận võ thắng lợi, Vương Siêu cũng chưa biết được điều này, nhưng sau khi cùng Trần Ngả Dương trao đổi, lập tức liền lĩnh ngộ nhược điểm trí mạng của mình. Vì thế trở về khổ luyện bù đắp, tiếp tục tiến bộ.
Hổ hình tuy cương mãnh, nhưng không có hậu chiêu. Xà hình tuy linh hoạt, nhưng không có đòn cắn xé cuối cùng. Cho nên đối với những kẻ địch mạnh cũng không có chiêu lấy mạng. Mãng xà tuy dùng thân thể xiết chết kẻ địch nhưng sạch sẽ nhất vẫn là dùng nanh độc của mình.
Đứng tấn trước quả cầu thủy ngân, Vương Siêu dùng Hổ hình chậm rãi ung dung bổ ra. Động tác mềm nhẹ, giống như là đánh Thái Cực quyền dưỡng sinh vậy.
Vào khoảng khắc bổ tới bề mặt của quả cầu thủy ngân, hắn chợt tập trung toàn bộ tinh thần, ánh mắt vào năm đầu ngón tay, mãnh liệt dùng trảo nhắc lên.
Quả cầu thủy ngân lại phát ra một tiếng ông, vẫn như trước không bị một trảo này của hắn nhấc lên.
Vương Siêu cũng không có gì bực bội, vẫn như trước nhẹ nhàng bổ ra, mạnh mẽ thu trảo trở về. Vào thời điểm hắn bổ xuống thì cánh tay tuy mềm nhẹ, nhưng lỗ chân lông toàn thân lại mở ra khép vào, da lông khẩn trương đến cực điểm.
Hiển nhiên đây chính là gân cốt thả lỏng, da lông tấn công đã đến cốt tủy.
Một lần vẫo trảo xuống, hai lần bổ trảo xuống! Ba lần bổ trảo xuốn!...
Cho đến khi luyện mấy trăm lần, toàn bộ tinh, khí, thần của Vương Siêu đã tập trung lên đầu ngón tay cảu mình. Trong mắt hắn, tất cả đều đã biến mất, trong măt chỉ còn lại có động tác bổ trảo xuống mềm mại mà cực mạnh đơn giản đó.
Cánh tay co duỗi, trong không trung vẽ ra những đường cong giống như nhau.
Quên mình trong luyện tập, trầm mê bổ trảo. Làm cho hắn hoàn toàn quên đi thời gian.
Hắn mỗi một lần bổ trảo, đều đem bốn chữ chân quyết "Khinh xuất trọng thu (Xuất mạnh thu nhẹ)" của Hình ý quyền luyện pháp thực hiện cực tốt.
"Thái cực như mạc ngư, bát quái tượng thôi ma, hình ý thị tróc hà (Thái cực như bắt cá, Bát Quái giống đẩy cối đá, Hình ý như bắt tôm)".
Một bổ một trảo của Vương Siêu, toàn bộ tinh thần tập trung, giống như là đang bắt một con tôm lớn trong nước vậy.
Cùng Trần Ngả Dương trao đổi, làm cho sự lĩnh ngộ của hắn đối với Hình ý quyền luyện pháp càng thâm hậu thêm một tầng. Hơn nữa đối với Phách quyền kình, hắn lĩnh ngộ lại càng thấu triệt.
Thái Cực công phu đắc ý nhất của Trần Ngả Dương, thật ra rất đơn giản, chính là Tiên thủ. Vào lúc hai cánh tay vận kình, liền tựa như một ngọn roi thép cực lớn, trúng đá đá nát, trúng sắt gãy sắt. Người trúng phải cũng không tốt đẹp gì.
Thái Cực Tiên thủ cùng Hình ý Phách quyền, Bát Quái Trừu kình, đều tương thông với nhau.
Bát quái chưởng của Trình Đình Hoa có nói "Luyện chưởng như thôi sơn, đả nhân như luân tiên (Luyện chưởng như đẩy núi, đánh người như quất roi)" Ý cảnh của quất roi này cũng chính là ý cảnh của Thái Cực Tiên thủ.
Vương Siêu cùng Trần Ngả Dương trao đổi quyền thuật, hai bên đều thu được lợi ích không ít.
Vương Siêu tuy biết Thái Cực nghe kình, nhưng hắn lại không luyện quá Thái Cực quyền cương kình đả pháp, Đường Tử Trần cũng không có dạy hắn. Lúc võ công chưa thành tựu, không nên tham nhiều, chiêu pháp không thuần chính là tối kỵ.
Nhưng hiện tại, quyền thuật của hắn đã có thành tựu, lĩnh ngộ ám kình, thanh tùy thủ xuất. Đã đến cấp bậc đại sư, hiện tại cần chính là học rộng biết nhiều, sau đó bản thân lĩnh ngộ, bỏ giả lấy thật, bỏ thô lấy tinh, hình thành phong cách luyện pháp cùng đả pháp độc đáo riêng của mình.
Như vậy mới có thể từng bước hướng tới cảnh giới của các đại tông sư như Dương Lộ Thiền, Đổng Hải Xuyên.
Đơn giản Phách trảo rèn luyện chỉ công, trong đó lại ẩn chứa sự lĩnh ngộ độc đáo của một thế hệ quyền thuật đại sư.
Không biết bổ trảo mấy ngàn lần, Vương Siêu trở nên từ trong trầm mê tỉnh táo lại, năm đầu ngón tay đã đỏ bừng lên, hiển nhiên là đã vận động đến cực hạn.
Bên ngoài sắc trời đã tối, đêm đã về khuya.
Vương Siêu bất tri bất giác, đã luyện cả ngày.
Trong những ngày sau đó, Vương Siêu đóng cửa không ra ngoài, từ chối hết tất cả những sự lui tới, cả ngày đều ở trong phòng luyện công tại hậu viện biệt thự mà luyện công.
Hắn cũng không luyện thân pháp, không luyện các hình thể khác, mỗi ngày chỉ đơn giản bổ trảo. Ban ngày nhìn chằm chằm vào quả cầu thủy ngân mà bổ trảo. Ban đêm lại nhắm mắt dùng tâm mà bổ trảo vào không khí.
Ban ngày luyện mắt luyện tay, đêm dưỡng mắt dưỡng tay.
Nếu chỉ tập luyện khác khổ, các đốt ngón tay dù sao cũng là da thịt. Sẽ có lúc chịu đựng không nổi.
Mà hắn vừa luyện vừa dưỡng như vậy, đúng là phù hợp với đạo dưỡng sinh âm dương giao dung của đạo gia.
Nhẹ nhàng bổ tới, thu trảo thật mạnh. Cũng là một âm một dương.
Gân cốt thả lỏng, da lông dựng lên, cũng là một âm một dương.
Cứ luyện tập đơn giản như vậy, hắn tựa hồ bắt đầu lý giải được đạo âm dương huyền bí thâm thúy mà lại đơn giản.
"Võ học đến cảnh giới thượng thừa cực kỳ cao thâm, nhất cử nhất động, đều không có gì mà không theo đạo âm dương, nước lửa tương giao. Tất cả đều thu phát tự nhiên, không cần dụng ý mà làm. Đây cũng là đạo lý mà Khổng Tử qua bảy mươi tuổi lĩnh ngộ ra 'Tòng tâm sở dục bất du củ'- Tùy tâm mà làm không vượt quá quy củ".
Vương Siêu cứ đơn giản trong "Phách trảo" "Âm dương" "Động tĩnh" "Luyện tập" "Dưỡng sinh". Đột nhiên đối với một số câu nói trong Quốc thuật thực lục của Đường Tử Trần lĩnh hội được thần ý chân chính trong đó.
Tuy không biết Đường Tử Trần hiện tại ở nơi nào, nhưng khi nghĩ tới văn tự cảu nàng, lĩnh ngộ được tâm của nàng. Tâm của Vương Siêu tựa hồ cùng với nàng có một mối liên hệ chặt chẽ.
Những điều này cũng rất là đơn giản. Đạo võ nghệ luyện đến tầng cao, không phải là ở gân cốt da lông. Mà là đối với tất cả con người, sự vật đều có lĩnh ngộ cùng lý giải.
"Động trung bất tri niên nguyệt nhật (Ở trong động thì không biết ngày tháng năm)".
Ngày qua ngày, Vương Siêu hồn nhiên không suy nghĩ tới. Mỗi ngày trừ ăn ngủ cùng các sự tình tất yếu phải làm, thì chỉ là luyện Phách trảo, hội âm dương, xem mặt trời lặn mọc.
Hắn hiện tại cũng đã là phú ông triệu phú. Tự nhiên có tiền để thuê người nấu ăn dọn dẹp.
Mà phòng luyện công tại hậu viện biệt thự. Cũng không có ai được phép tiến vào, hắn cũng được thanh tịnh.
Cứ như vậy ngàyq ua ngày, mặt trời mọc rồi lặn, trăng hiện rồi mất. Luyện đến cuối cùng, quyền thuật của hắn tựa hồ cũng phối hợp với quy luật của mặt trời. Mỗi ngày khi mặt trời mọc, kình lực bổ trảo của hắn tự nhiên bộc phát, mà khi mặt trăng mọc lên, kình lực sẽ thả lỏng xuống, từ luyện tập chuyển sang điều dưỡng.
Cho dù là là thời tiết mưa gió, mây ceh mất mặt trời mặt trăng, đối với hắn cũng không tạo thành chút ảnh hưởng nào.
Bởi vì hắn đã đem quy luật của nhật nguyệt lên xuống dung nhập vào quy luật kình lực bộc phát của thân thể. Mây có dày đến mấy cũng không che phủ được.
"Trong Võ Đang kiếm thuật có câu 'Ngày luyện, tháng luyện, cầu thiên nhân hợp nhất'. Quy luật âm dương của con người phối hợp với quy luật của thiên địa. Chính là phương pháp dưỡng sinh tốt nhất".
Cho đến một ngày, Vương Siêu đột nhiên vừa bổ ra một trảo. Kình lực trên ngón tay chợt bộc phát ra, một thanh âm răng rắc vang lên, cả khối cầu thủy ngân giống như bị ngón tay của hắn hút lấy, bị nhấc lên khỏi máng đá!
Trong các khớp xương của ngón tay hắn chợt bùng nổ, lốp bốp rung động, thanh âm thanh thúy. Lực lượng cùng uy thế không hề thua kém Thiết chỉ thốn kình của Trương Uy.
Bàn tay nắm lấy quả cầu thủy ngân trơn nhẵn đó, Vương Siêu như đánh bóng rổ xoay chuyển quanh thân thể một vòng, lại chuẩn xác nhẹ nhàng đặt vào trong máng đá.
Quả cầu rơi vào trong máng đá, phát ra một tiếng chấn động, cũng làm cho bản thân bừng tỉnh.
"Ồ! Ta lại đã có thể luyện đến bực này sao?" Vương Siêu sau khi bừng tỉnh đi tới, nhìn quả cầu trong máng đá, lại tiến lên bổ một trảo, quả nhiên, quả cầu kia lại bị chộp nhấc lên.
"Tốt, tốt, tốt" Hắn trong lòng tràn đầy vui mừng, đột nhiên ra tay, một kích Hổ hình bổ ra, nhất thời tiếng gió chấn động, tiếng hổ gầm quanh quẩn quanh bốn vách tường.
Phách quyền đến cuối, hắn lại chuyển sang xuất trảo, phối hợp thành Ưng hình, khí tức hung hãn trong ngực đột nhiên trở nên sắc nhọn vô cùng, giống như một lưỡi dao bén nhọn từ trong yết hầu phát ra, vừa bén vừa nhọn, như đại bàng hùng ưng từ trên trời cao ngàn thước hạ xuống.
Hổ hình khí thế thanh âm vốn hung mãnh vô cùng, nhưng sau khi chợt chuyển đổi thành một trảo Ưng hình này, khí thế kình lực trên người hắn cũng bộc phát ra rất cao, càng kịch liệt, càng cao hơn một tầng.
Rắc! Vương Siêu một trảo đánh lên trên mặt đất, ám kình bộc phát, sàn nhà bằng đá Granit cứng rắn lập tức bị trảo đánh thủng, xuất hiện năm lỗ ngón tay sâu đến một tấc ướt sũng.
Một trảo phá mặt đất, Vương Siêu đột nhiên nhớ tới sát chiêu trong Hầu hình, tay chân không ngừng lại, hốt một nắm đá vụn ném thẳng về phía trước.
Những mảnh đá đánh trúng vào quả cầu thủy ngân, phát ra thanh âm kim loại trầm muộn.
"Thì ra là như thế này, Sau Ưng liên thông có thể là Hầu. Chẳng qua ta hiện tại chỉ mới luyện đến một kích bổ trảo chuyển thành trảo Ưng hình, cả Ưng hình còn chưa luyện xong, chưa thể quán thông chuyển đổi qua lại nhiều hình được".
Vương Siêu ngừng quá trình thăm dò.
"Hiện tại đã là khi nào rồi? Ta rốt cuộc luyện bao lâu, cảm giác giống như là 'Động trung phương thất nhật, thế thượng kỷ thiên niên (trong động bảy ngày, bên ngoài như đã mấy ngàn năm)" vậy?"
Mấy ngày nay, hắn luyện công, phối hợp với quy luật của nhật nguyệt mà điều dưỡng, bộc phát âm dương. Con người đã tiến vào quy luật rèn luyện dưỡng sinh hợp lý nhất của đạo gia, đã tới bước thiên nhân hợp nhất. Hoàn toàn quên đi ngày tháng ở bên ngoài.
Xem lịch thì đã là tháng Mười thu vàng, thời tiết vẫn còn chút nóng bức cuối thu. Hắn khi từ Hongkong trở về là tháng Sáu. Có nghĩa là, hắn cả ngày dưỡng sinh luyện tập, nhoáng cái đã qua ba bốn tháng.
Ba tháng không liên hệ với bên ngoài, hiện tại hồi tưởng lại, Vương Siêu đột nhiên nhớ lại mình đã gia nhập tổ chức, biến mất trong nhiều ngày như vậy, không biết là có nhiệm vụ gì mới không?
"Tào Nghị sao lại ngoan như vậy? Ba bốn tháng nay cũng không đến quấy rầy ta? Chẳng lẽ là hắn không biết nơi ta ở sao? Không có khả năng, biệt thự này của ta hắn sớm đã biết. Nói như vậy, chính là tổ chức gần đây cũng không có nhiệm vụ gì. Hay là để cho ta chuyên tâm luyện công?"
Vương Siêu suy đoán phía sau là chính xác, từ khi hắn đánh bại Trương Uy, Tào Nghị đem sự tình báo cáo lên trên. Hắn lập tức trở thành một trong các trọng điểm dưỡng, hiện tại Thiếu tướng quân trưởng Chu Lương cùng Tào Nghị đang chờ đợi kế hoạch của tổ chức nên đã có thời gian nửa năm thong thả này.
Tào Nghị biết Vương Siêu bế quan luyện công, đối với hắn mà nói, công phu của Vương Siêu càng cao càng tốt, tự nhiên sẽ không đến quấy rầy hắn, thậm chí còn an bài những người chuyên môn bảo vệ không cho người khác đến quấy rầy.
Khi Vương Siêu ngừng bế quan đi ra, vừa liên hệ với Diêu Hiểu Tuyết, liền nhận được một tin ngắn: "Triệu Tinh Long tại Đài quyền đạo cùng người ta luận võ bị thương, hiện tại đang ở trong bệnh viện đã hơn một tháng nay. Tào Nghị không cho phép kẻ nào đến quấy rầy ngươi, chúng ta cũng không được phép liên hệ với ngươi".
"Cái gì? Triệu Tinh Long bị người ta đánh đến phải vào bệnh viện?" Vương Siêu vừa nghe, bật thốt lên.
--------------------------------