Outside of a dog, a book is man's best friend. Inside of a dog it's too dark to read.

Attributed to Groucho Marx

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Địch Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Trần Thanh Sơn
Số chương: 89
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2324 / 35
Cập nhật: 2015-12-01 17:31:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 39
hư Sướng thấy hai mắt nóng lên, ánh mắt từ từ nhòe đi, cô cắn môi, lau nước mắt tràn mi, “Anh mất máu quá nhiều, không được nói chuyện, chúng ta đến bệnh viện”. Cô tiến lên kéo anh ta.
Anh ta mở mắt ra, giơ bàn tay không bị thương lên, dùng lưng ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt cô, “Thư Thư, lúc em cắn anh bị thương em cũng nhìn anh như vậy. Đừng rời khỏi anh được không? Anh thật sự yêu em, chỉ là anh quá ngốc, không biết cách biểu đạt. Em dạy anh, chuyện gì anh cũng nghe em”.
“Không được nói nữa”. Thư Sướng kêu to một tiếng, nước mắt điên cuồng chảy ra như vỡ đê.
“Được, anh không nói”. Ninh Trí im lặng, đột nhiên cúi đầu hôn lên nước mắt trên mặt cô, “Vậy em cũng không được khóc nữa”.
Thư Sướng lui lại hai bước, “Chúng ta đến bệnh viện”.
“Em đưa anh đi?” Ninh Trí hỏi.
Thư Sướng gật đầu, xoay người cầm một chiếc áo ngoài khoác lên người cho anh ta.
Ninh Trí bình tĩnh lại để cô dìu ra cửa.
Đến bệnh viện, bác sĩ trực cấp cứu chậm rãi kéo chiếc khăn mặt đã trở thành một tấm vải đỏ ra, vừa thấy vết thương của Ninh Trí đã cau mày lại, “Tại sao lại thành như vậy?”
Thư Sướng trả lời, “Không cẩn thận bị ngã. Có cần truyền máu không?”
“Tốt nhất là nên truyền máu”. Bác sĩ dặn y tá chuẩn bị dụng cụ, bông băng.
Ninh Trí nằm trên giường, mặt trắng như một tờ giấy không có nội dung, một tay nắm chặt tay Thư Sướng.
“Nhưng nhóm máu của anh ấy rất đặc biệt”, Thư Sướng lo lắng nói.
“Đặc biệt thế nào?”
“Là nhóm AB, RH âm tính”, Thư Sướng biết điều này từ mười năm trước. Cô cắn tay anh ta bị thương, lúc đưa anh ta đến bệnh viện khâu, cô khóc hỏi cần truyền máu hay không, Ninh Trí trợn mắt nhìn cô, nói anh ta không nhận được máu bình thường. Cô hỏi vì sao, anh ta nói cô là đồ ngớ ngẩn, không biết trên đời không chỉ có các nhóm máu A, B, AB, O. Máu anh ta là nhóm AB RH âm tính, nhận máu khác sẽ chết người.
Bác sĩ đang sát trùng vội dừng lại kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Ninh Trí với khóe miệng đang co giật vì đau, “Anh cũng là nhóm máu RH âm tính?”
“Còn có ai nữa?” Thư Sướng hỏi.
Bác sĩ cười, “Nhóm máu này rất hiếm thấy, nhưng trong vòng vài ngày tôi đã gặp được hai người. Mấy ngày hôm trước có một cô bé bị cảm cúm đến bệnh viện xét nghiệm máu, cũng là nhóm máu này”.
“Cái gì?” Ninh Trí đang yên lặng lập tức ngồi dậy.
“Cô bé đó là một cô bé người Hồng Kông, đến viện cùng với bà nội”. Bác sĩ chép miệng, “Cũng không biết có phải vì nhóm máu đặc biệt hay không mà cô bé đó bị thiểu năng. Mấy ngày nay các bác sĩ ở viện vẫn thảo luận việc này”.
Ninh Trí sợ hãi trợn mắt, rất lâu sau anh ta rút tay về, tóm tóc, kêu lên như phát điên, “Không, không phải, không phải như vậy…”
Không biết làm thế nào, bác sĩ đành phải tiêm môt mũi thuốc an thần cho Ninh Trí.
Rốt cục anh ta cũng ngủ mất, có điều trán vẫn căng lên đau khổ, giống như trong lòng có rất nhiều chua xót không thể nói ra.
Bàn tay máu thịt lẫn lộn bị mấy mảnh thủy tinh vỡ đâm vào, bác sĩ gắp vụn thủy tinh cho anh ta một hồi lâu rồi rửa sạch vết thương, cuối cùng mới khâu lại.
Tổng cộng hai mươi mũi, Thư Sướng thở dài buồn bã, tâm tình cực kì phức tạp. Vừa rồi hành động kịch liệt, bàn tay Ninh Trí làm dây rất nhiều máu ra ga trải giường, bây giờ nhìn lại vẫn thấy sợ hãi. Cô đề nghị y tá đổi giường khác cho anh ta, bác sĩ dặn y tá tiêm cho anh ta thêm một mũi phòng uốn ván.
Sau khi làm thỏa đáng mọi việc Thư Sướng mới kéo ghế ngồi xuống bên giường, xem điện thoại, đã là hai giờ sáng. Cô cẩn thận đắp chăn cho Ninh Trí rồi tắt đèn cho anh ta ngủ yên giấc. Ánh đèn mờ mờ ngoài hành lang len qua khe cửa sổ chiếu lên gương mặt vàng như nghệ của Ninh Trí.
Thư Sướng nhìn không chớp mắt.
Mười năm đã khiến một thiếu niên ngây ngô biến thành một nam giới trưởng thành, điều này đã đủ xa xôi. Bây giờ bóng dáng xa xôi lại đổi một khuôn mặt khác, nói thật, kì thực cô cảm thấy Ninh Trí là một người lạ. Tất cả mọi cảm giác của cô đối với anh ta đều đến từ quá trình tiếp xúc giữa hai người sau khi Thần Thần chết.
Cảm giác này không phải hận, không phải thích, mà là bằng phẳng như gương. Cô nói anh ta coi cô như đối tác hợp tác, còn cô coi cô là gì của anh ta?
Chắc chắn không phải bạn gái. Trước mặt anh ta, cô chưa từng tỏ ra thẹn thùng bao giờ, cũng không căng thẳng tim đập thình thịch. Cô không làm nũng anh ta, không giận dỗi anh ta, không buông thả, cũng không ỷ lại. Không biết tại sao trong lòng cô vẫn có một chút phòng ngự đối với anh ta.
Có thể anh ta không biết rằng cô biết quá nhiều về những việc anh ta đã làm.
Trong mơ, đột nhiên Ninh Trí kêu lên một tiếng.
Thư Sướng ghé sát lại nhìn, anh ta giơ bàn tay bị thương lên, cô vội đè lại, có lẽ là vì vết thương quá đau.
Cô vỗ vỗ anh ta, anh ta kêu khẽ mấy tiếng rồi lại ngủ say.
Mí mắt Thư Sướng bắt đầu nặng trĩu, cô chống cằm nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Hình như chỉ ngủ được một lát nhưng cô mở mắt ra thì trời đã sáng rồi. Hai mắt Ninh Trí mở to nhìn lên trần nhà không chớp mắt.
“Anh tỉnh rồi à?” Cô mở miệng, nghe thấy giọng mình khàn khàn, hắng giọng mấy tiếng mới đỡ hơn một chút.
Ninh Trí quay mặt sang, hành động như một thước phim quay chậm.
Thư Sướng giật nảy, cô chưa từng thấy một ánh mắt như vậy, nó sâu thẳm như giếng cổ sâu không lường được, nước dưới giếng đã chết rất nhiều năm.
“Đau lắm à?” Cô nhỏ giọng hỏi.
Ninh Trí lắc đầu, dùng bàn tay không bị thương vén chăn ra, ngồi dậy, “Anh đến công ty làm việc đây”. Giọng nói của anh ta lành lạnh, bình tĩnh như từ trước đến giờ vẫn vậy.
“Hôm qua anh mất rất nhiều máu, hôm nay phải nghỉ ngơi cho tốt. Em sẽ nhờ mẹ nấu cho anh bát canh tẩm bổ”.
“Không, anh phải về công ty”, Ninh Trí rất kiên quyết.
“Làm gì mà sốt ruột như vậy?” Thư Sướng cau mày.
Ninh Trí nhìn cô thật sâu, “Công việc là một chiếc áo ngoài rất tốt. Có chiếc áo ngoài này, anh còn có thể hít thở tự nhiên được. Không có nó anh sẽ không dám nhìn ai”.
Thư Sướng chớp mắt, giơ tay lên sờ sờ trán anh ta, không sốt, tại sao lại nói nhảm vậy?
Ninh Trí mím chặt môi không nói thêm câu nào nữa. Thư Sướng đành phải kéo anh ta đi tìm bác sĩ xem lại vết thương. Bác sĩ kê đơn thuốc chống viêm cho anh ta, dặn cách ngày đổi thuốc một lần.
Hai người ra khỏi phòng cấp cứu, thời gian còn rất sớm, trên đường không có bao nhiêu người, chỉ có quán bán hàng ăn sáng gần bệnh viện là rất náo nhiệt.
Sáng sớm mùa thu, không khí đã bắt đầu lạnh lẽo đìu hiu, lá cây mới rụng phủ kín đường mòn, kêu lên xào xạc dưới gót giầy.
Thư Sướng lái chiếc Chery từ bãi đỗ xe ra, nhìn thoáng qua sắc mặt Ninh Trí, “Chúng ta đi ăn sáng đã!”
Ninh Trí lắc đầu.
Thư Sướng xuống xe đi mua một hộp bánh bao và hai cốc sữa đậu nành về nhét vào tay anh ta. Anh ta lặng lẽ cầm lấy.
Trên đường đi hai người đều rất yên lặng.
Anh ta chỉ nói một câu: “Đưa anh đến công ty”.
Xe dừng lại trước cửa công ty Trí Viễn, Thư Sướng chuẩn bị xuống xe mở cửa cho anh ta, đột nhiên anh ta ôm chặt lấy cô từ phía sau, đầu vùi sâu vào bên cổ cô, “Thư Thư, đừng cử động, chỉ một lát thôi”. Anh ta nói, giọng khản đặc.
Mỗi tế bào trên người Thư Sướng đều cứng đờ.
“Thư Thư, cảm ơn!”
Cổ cô nóng bỏng, ướt át.
Thật sự chỉ có một lát rồi Ninh Trí đột nhiên buông cô ra. Cô xoay người lại, anh ta đã đẩy cửa xuống xe, bóng lưng thẳng tắp, bước chân hơi loạng choạng. Cô không thấy vẻ mặt anh ta, nhưng trên gương mặt đã phẫu thuật đó cũng sẽ không thể có vẻ mặt gì khác lạ.
Đột nhiên trong lòng cô cảm thấy rất không đành lòng, cô kích động muốn gọi tên anh ta, nhưng cô cố nhịn.
Thông cảm không phải tình yêu, cô không thể cho anh ta thứ anh ta cần nên chỉ có thể ra lệnh cho chính mình nhẫn tâm.
Tổng biên tập mới lại đến, đó là một phụ nữ nhanh nhẹn, hơi gầy, tóc ngắn, khuôn mặt trắng trẻo, đeo kính đen, nhìn hơi giống vị đệ nhất phu nhân Giang Thanh giai đoạn đầu dựng nước. Ngày đầu tiên nhậm chức bà ta đã rầm rộ triệu tập hội nghị toàn tòa soạn để bà ta đọc diễn giảng nhậm chức.
Trên đài Chủ tịch, bà ta hết lắc mông lại vỗ bàn, vẻ mặt phấn khởi, hăng hái. Bà ta định ra cho chính mình n mục tiêu, đọc n khẩu hiệu cho tòa soạn, hạ đạt n yêu cầu đối với nhân viên. Đã lâu lắm các nhân viên tòa soạn mới thấy một lãnh đạo đáng yêu như vậy, người nào người nấy hăng hái bừng bừng, còn nội dung diễn giảng thì vào tai này lại ra tai kia. Sau hội nghị, lãnh đạo mới công bố khoản phúc lợi đầu tiên sau khi nhậm chức. Bà ta sai người chở mấy xe cam đường từ Hoàng Nham đến, mỗi nhân viên được hai mươi cân. Nghe Trưởng phòng nhân sự tuyên bố xong, mọi người đưa mắt nhìn nhau không nhịn được cười.
Hình như đã có một thời gian khá dài tòa soạn không phát hiện vật, ngày lễ ngày Tết cũng chỉ phát phiếu mua hàng tại các bách hóa hoặc siêu thị lớn.
Mấy ngàn nhân dân tệ nắm trong tay cũng chỉ có mấy tờ mỏng manh. Cam Hoàng Nham ngoài chợ bán hai tệ một cân, hai mươi cân chỉ có mấy chục tệ, nhưng cầm trong tay một túi lớn nhìn cũng rất hoành tráng.
Mọi người khẽ thảo luận: Rốt cục vẫn là phụ nữ, chỉ biết làm mấy trò trẻ con này, có lẽ sau này cũng không có gì để trông chờ.
Hết giờ làm, Diệp Thông xách cam xuống lầu giúp Thư Sướng. Thư Sướng nghe điện thoại, có người báo tin thời gian trước quốc khánh có nhân viên bến xe cấu kết với cò vé đầu cơ vé xe. Đặt điện thoại xuống, mọi người trong phòng làm việc đều đã về hết, Thư Sướng vội khóa cửa đi đến thang máy.
Thang máy dừng lại ở tầng có văn phòng Tổng biên tập, một lát sau mới từ từ hạ xuống. Cửa thang máy mở ra, Thư Sướng nhìn thấy chỉ có một mình Mạc Tiếu trong đó, trên tay bê một thùng các tông.
“Cam nặng lắm, thư kí Mạc, cô để cháu giúp”. Thư Sướng hảo tâm đỡ cái thùng nhưng phát hiện cái thùng này rất nhẹ. Cô cúi đầu, chỉ có mấy thứ đồ dùng cá nhân và mấy quyển sách dạy đan len chứ không phải cam.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Mạc Tiếu mỉm cười, “Hôm nay cô xin thôi việc rồi”.
“Có chuyện gì vậy cô?” Thư Sướng ngây người, hình như còn có mấy năm là Mạc Tiếu đến tuổi nghỉ hưu, “Tổng biên tập mới khó tính quá à?” Cô hỏi như thể gặp chuyện bất bình.
“Không phải, là cô chủ động xin nghỉ”.
Sao lại vậy, bây giờ xin thôi việc thì sẽ không có lương hưu, mấy chục năm vất vả làm việc trước đó thành ra đổ sông đổ biển?
Nhận ra vẻ nghi hoặc của cô, Mạc Tiếu dịu dàng vuốt tóc cô, “Tổng giám đốc Bùi gọi cô đến Hằng Vũ giúp anh ta. Cô làm thư kí cho anh ta ba năm, hai bên đều quen rồi, hơn nữa anh ta trả lương cao hơn Hoa Đông buổi chiều rất nhiều, tiền lương hưu sau này cũng rất cao. Con gái cô đã tìm được việc làm ở nước ngoài, cô cũng không có việc gì nên suy nghĩ một thời gian rồi quyết định qua bên đó”.
Thư Sướng ngẩn ra, “Cô sẽ đến Hồng Kông?”
“Không, cô làm ở chi nhánh bên này. Ở Hồng Kông anh ta có thư kí khác”.
“Ơ, cháu tưởng là ấn tượng của cô đối với anh ta không tốt lắm?” Thư Sướng mất tự nhiên chuyển ánh mắt đi, chóp mũi toát mồ hôi lấm tấm, “Trước kia cô đã nói cô không muốn gả con gái cho một người đàn ông như anh ta”.
“Bây giờ cô vẫn nói như vậy. Tổng giám đốc Bùi là một lãnh đạo xuất sắc, nhưng làm con rể thì cô không chấp nhận. Mặc dù anh ta đẹp trai, đứng đắn, cũng lắm tiền. Anh ta xuất thân phú hào, con nhà bình thường vào nhà anh ta sẽ rất khổ cực, nhưng điều này cũng có thể khắc phục. Điều không thể khắc phục là trong lòng anh ta đã yêu người khác”.
Mạc Tiếu nhìn Thư Sướng với ý tứ sâu xa.
Thư Sướng đột nhiên cảm thấy khó thở.
“Thư Sướng, cháu… còn bắt Tổng giám đốc Bùi đợi bao lâu nữa?” Mạc Tiếu hỏi.
“Anh ấy… chờ cháu làm gì?” Thư Sướng cứng họng.
“Thư Sướng, cháu cần một người đàn ông yêu cháu như thế nào?” Thang máy xuống đến tầng trệt, hai người sóng vai đi ra bãi đỗ xe.
“Có thể cô là người duy nhất trong tòa soạn biết rõ tình cảm của Tổng giám đốc Bùi dành cho cháu không chỉ là tình cảm giữa đồng nghiệp với nhau. Thực ra anh ta hoàn toàn có thể nói rõ với cháu từ sớm, nhưng nghĩ đến sự tự tôn, mẫn cảm của cháu, anh ta sợ cháu nghĩ rằng những gì cháu đạt được là nhờ có sự giúp đỡ của anh ta, vì vậy cháu sẽ hoài nghi đối với năng lực của mình. Anh ta kìm nén tình cảm của mình để đóng vai một lãnh đạo nghiêm khắc trước mặt cháu. Anh ta mua kẹo cho cháu ăn mỗi lúc cháu buồn bực. Mỗi một bài báo cháu được đăng anh ta đều cắt thành một tập, sau đó đề nghị cháu viết sách, liên lạc với nhà xuất bản cho cháu. Khách sạn cháu ở mỗi lần cháu đi công tác không phải do Phòng nhân sự sắp xếp mà chính anh ta đích thân lên mạng đặt phòng trước cho cháu, nếu không tại sao cháu vừa vào phòng anh ta đã gọi điện thoại tới, thời gian cực kì chính xác? Cháu đi công tác về, lần nào anh ta cũng trùng hợp ở tòa soạn, đó cũng là anh ta cố ý sắp xếp, chỉ để được gặp cháu. Chờ đến lúc cháu đã tự tin, anh ta mới quyết định tỏ tình. Sau khi đi, ngày nào anh ta cũng gọi điện thoại tới hỏi cô cháu có khỏe không, bởi vì cháu phớt lờ anh ta, anh ta muốn biết tin tức của cháu thì chỉ có thể hỏi thăm cô như vậy. Lần này cô thôi việc, anh ta cũng không còn nguồn tin nữa”.
Hai người đã đi tới cạnh xe của Mạc Tiếu, Thư Sướng đặt cái thùng vào ghế sau. Cô vẫn hạ thấp tầm mắt, không biết nên nói gì.
“Thư Sướng, cháu để bụng chuyện anh ta đã có vợ đúng không?” Mạc Tiếu lại hỏi.
Thư Sướng cười khổ, “Thư kí Mạc, thật sự nhất thời nửa khắc không nói rõ được. Diệp Thông còn đang đợi cháu, cháu đi trước đây!”
Mạc Tiếu im lặng, cảm thấy con bé này thật sự bướng bỉnh, sau này Bùi Địch Văn nhất định sẽ rất vất vả.
Có điều, đối với những người yêu nhau thì vất vả cũng là hạnh phúc.
Diệp Thông đi nhờ xe Thư Sướng về nhà, cậu ta giới thiệu một quán cơm Thượng Hải với Thư Sướng, nói rằng đồ ăn ở đó cực ngon. Thư Sướng không nói gì, chỉ đưa cậu ta về nhà rồi quay đầu xe về nhà mình.
Thư Tổ Khang và Vu Phân ngồi bóc lạc ngoài sân, đó là lạc mới do hàng xóm mang từ quê Sơn Đông lên, vỏ đỏ, hạt to, ăn rất ngon.
“Xướng Xướng, dạo này Ninh Trí nó bận cái gì thế?” Vu Phân phủi mấy cái vỏ lạc trên người, rửa tay vào bưng mâm cơm ra, “Đã sắp một tuần nó không đến nhà mình, mẹ gọi điện thoại tới hỏi, người ta nói nó đi công tác rồi”.
“Bận công việc thôi mà. Anh ấy là Tổng giám đốc, làm sao mà rảnh rỗi được”. Thư Sướng trả lời. Dường như Ninh Trí đã từ từ tránh ra khỏi cuộc sống của gia đình cô. Cô đã gọi điện thoại tới hỏi tay anh ta thế nào, anh ta nói anh ta đang họp, không tiện nói chuyện. Sau đó anh ta cũng không gọi lại.
Anh ta cũng không nói đến cái nhẫn và chìa khóa nhà mới nữa.
Thư Sướng nghĩ, có thể tất cả đã chấm dứt như vậy! Tâm tình cô không khỏi buông lỏng.
“Thế công ty nó có thể trúng thầu mở rộng khu thành bắc không?” Thư Tổ Khang hỏi.
“Các công ty dự thầu đều rất mạnh, muốn trúng thầu cũng rất khó”, Thư Sướng nói đúng trọng tâm vấn đề, sau đó hết sức thận trọng nhìn bố mẹ, “Bố, các hàng xóm đều muốn chuyển tới khu phía đông thành, bên đó giá nhà tương đối thấp, cũng đông vui, chúng ta cũng chuyển qua bên đó được không?”
“Bố cũng muốn ở gần hàng xóm một chút. Nhưng thế thì lại xa con”.
“Xa được bao nhiêu chứ, Tân Giang cũng chỉ lớn như vậy thôi”.
“Ninh Trí có đồng ý không?” Thư Tổ Khang đã tới xem căn hộ hai tầng đó và cũng không thích lắm, ông cảm thấy ở đó rất không tự nhiên, giống như mặc một bộ quần áo đắt tiền không hợp với mình.
Thư Sướng đảo mắt mấy vòng, “Đương nhiên anh ấy đồng ý, con đã nói chuyện với anh ấy rồi”.
“Được, vậy ngày mai con đến thành đông xem xem có căn hộ nào phù hợp không”.
“Vâng ạ!” Thư Sướng cười.
Mở rộng khu bắc thành phố là việc phải làm của chính quyền Tân Giang, di chuyển là điều chắc chắn. Nghĩ đến việc bố mẹ đã lớn tuổi, không nên để tới lúc bị ép phải di dời mới chuyển nhà, Thư Sướng muốn đi tìm nhà mới, hoàn thiện lắp đặt xong xuôi rồi chuyển đi sớm một chút, sau đó thỏa thuận về việc di dời với cơ quan hữu quan cũng không muộn.
Hoa Hồng Sớm Mai Hoa Hồng Sớm Mai - Lâm Địch Nhi Hoa Hồng Sớm Mai