Số lần đọc/download: 600 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 06:59:46 +0700
Chương 79: Ấm Áp
Sau khi gọi điện báo bình an cho bên phía Phùng gia xong, Phùng Lộ Phi cũng nhanh chóng đi tắm. Vì tay đang băng bó nên Phùng Lộ Phi cũng mất khá nhiều thời gian để tắm. Đến lúc ra ngoài thì thấy Từ Dịch Phàm đã ngồi sẵn ở trên giường rồi. Muộn thế này rồi mà anh vẫn còn ở phòng của cô, sao không đi nghỉ đi nhỉ?
- Ủa Từ Dịch Phàm, sao anh lại ở đây thế? Trời cũng đã khuya lắm rồi đấy, anh cũng nên đi nghỉ đi. Cũng không cần phải lo cho em đâu, em vẫn ổn. Chỉ là bị thương nhẹ ở tay thôi, không phải là gãy tay gì cả, chưa đến mức không làm được việc gì.
- Vừa rồi là em hỏi tôi tại sao lại ở đây hả? Có đúng không vậy? – Từ Dịch Phàm quay sang hỏi Phùng Lộ Phi.
- Phải. Hỏi như thế thì có làm sao đâu chứ. Em nhắc lại, bây giờ cũng đã muộn rồi đấy, anh cũng nên trở về phòng mà nghỉ ngơi đi. Không sáng mai thức dậy lại mệt mỏi.
- Em muốn đuổi tôi?
Phùng Lộ Phi nhíu mày nhìn Từ Dịch Phàm, cô chẳng hiểu anh hiện giờ đang nói những gì.
- Mẹ đã sắp xếp cho chúng ta ngủ trong phòng này. Em đuổi tôi, tôi biết ngủ ở đâu?
- Hả? Anh nói cái gì đấy hả? Đừng bảo là em nghe nhầm đấy.
Phùng Lộ Phi kinh ngạc nhìn Từ Dịch Phàm. Những lời này… cô không nghe nhầm đấy chứ?
- Còn hả cái gì nữa? Những lời mà tôi vừa nói em không nghe nhầm đâu. Vợ chồng không phải là ngủ cùng nhau hay sao? Điệu bộ ngạc nhiên kia của em là có ý gì?
- Em…
Nhìn thấy bộ dạng của Phùng Lộ Phi lúc này, Từ Dịch Phàm không thể nhịn cười được nữa:
- Muốn nhường giường cho tôi, em định ra sofa ngủ à? Nếu như thế tôi cũng không từ chối đâu.
- Cái gì?
- Nếu em thích ngủ ở sofa thì ra đi.
Phùng Lộ Phi bĩu môi. Từ Dịch Phàm cũng tưởng tượng quá đấy. Cô nhanh chóng lên giường:
- Anh nói cái gì thế hả? Em đâu phải là một đứa ngốc mà đi nhường giường cho anh rồi ra sofa ngủ chứ. Em sẽ ngủ ở trên giường, đêm lạnh, ngủ sofa thì không chịu nổi, sáng dậy còn đau người nữa. Nếu như anh thích, anh cũng có thể ra sofa ngủ.
Phùng Lộ Phi nhanh chóng nằm luôn xuống giường, kéo chăn lên đắp ngang người. Từ Dịch Phàm cũng nằm xuống, quay sang nhìn Phùng Lộ Phi, mỉm cười nói:
- Như em vừa nói lúc nãy, trời ban đêm cũng lạnh lắm nên ngủ ở sofa không tốt. Hơn nữa sáng dậy lại còn đau người nữa. Tôi cũng giống em, không phải là một kẻ ngốc nên sẽ không ra sofa ngủ đâu. Ngủ ở giường vẫn tốt hơn. Em thấy đúng không?
- Vậy… vậy thì ngủ đi.
Phùng Lộ Phi nằm xoay lưng về phía Từ Dịch Phàm, với tay tắt đèn ngủ ở đầu giường. Từ Dịch Phàm mỉm cười rồi cũng tắt đèn ngủ đi. Trong căn phòng trở nên im lặng hơn.
Có Từ Dịch Phàm ngủ bên cạnh như thế này đương nhiên là Phùng Lộ Phi chẳng dễ dàng ngủ được. Tuy nhắm mắt, dùng hết mọi cách nhưng cô vẫn không tài nào ngủ.
Phùng Lộ Phi cảm thấy, hình như Từ Dịch Phàm đang ở gần cô hơn. Cô có thể cảm nhận được hơi ấm cũng như hơi thở của anh. Gần sao? Không phải anh nằm ở mép giường à?
Từ Dịch Phàm đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy Phùng Lộ Phi, kéo cô vào lòng. Phùng Lộ Phi bất ngờ quá hỏi:
- Này Từ Dịch Phàm, anh làm gì thế? Sao lại ôm em như thế? Buông tay ra đi, khó chịu quá.
Từ Dịch Phàm càng ôm chặt cô hơn, giọng nhẹ nhàng nói:
- Yên tâm đi, tôi sẽ không làm việc gì vượt quá giới hạn cho phép đâu, tôi chỉ là muốn ôm em ngủ thế này thôi. Cả ngày nay em cũng mệt rồi, mau nghỉ đi, muộn rồi đấy.
- Anh… Anh cứ ôm như thế này, anh không cảm thấy khó chịu à, không sợ đau tay à?
- Có gì mà khó chịu với đau tay chứ? Được rồi, đừng ồn ào nữa, em mau ngủ đi, muộn rồi đấy.
- Em…
- Ngủ đi.
Từ Dịch Phàm vẫn ôm Phùng Lộ Phi như vậy, không có ý định buông tay. Phùng Lộ Phi chỉ có thể nằm yên trong vòng tay của anh. Chẳng hiểu sao lúc này cô cảm thấy rất vui vẻ đến nỗi nở một nụ cười cùng với gương mặt ngập tràn niềm hạnh phúc.
Hơi thở nóng nhẹ của Từ Dịch Phàm phả vào cổ cô. Một lúc sau Phùng Lộ Phi cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Giấc ngủ này của cô đặc biệt tốt, yên bình và cũng thoải mái…