Số lần đọc/download: 2077 / 16
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
77
Tác giả: Giang Hoài Ngọc
Hồi thứ bảy mươi tám
SƠN HÀ PHONG CẢNH NGUYÊN VÔ DỊ
THÀNH QUÁCH LÂU ĐÀI BÁN DĨ PHI
Nguồn: Tàng Thư Viện
“Núi sông phong cảnh nguyên như cũ,
Thành quách lâu đài nửa khác xưa.”
Lại nói, Giang Thừa Phong nghe Lưu Quốc Hiên báo cáo tình hình kinh doanh của Thái Chính Cung và các phân viện. Xong đâu đấy chàng mới hỏi sang vấn đề khác:
- Huynh đệ có nghe nói gì đến Cửu Trùng Giáo hay không?
Lưu Quốc Hiên ngẩn người, ngơ ngác nói:
- Thuộc hạ chưa từng nghe nói đến bang phái này.
Giang Thừa Phong nói:
- Hiện chúng ta đang cầm giữ một số tù binh là giáo chúng Cửu Trùng Giáo. Ta đã giao cho Công Tôn huynh đệ khai thác bọn chúng, nhưng kết quả xem chừng không được khả quan cho lắm.
Lưu Quốc Hiên hỏi:
- Tôn chỉ của bọn chúng là gì ạ?
Giang Thừa Phong nói:
- Phát dương thánh giáo, thống nhất vũ lâm.
Lưu Quốc Hiên nói:
- Xem ra dã tâm của bọn chúng cũng chẳng kém gì bọn Thông Thiên Giáo.
Giang Thừa Phong khẽ gật đầu. Chàng lại hỏi:
- Theo ý huynh đệ thì chúng ta nên đối phó với bọn chúng thế nào?
Lưu Quốc Hiên suy nghĩ một lúc, rồi đáp:
- Theo thuộc hạ nhận thấy, vũ lâm càng lúc càng trở nên rối loạn. Các giáo phái cứ theo nhau xuất hiện, tất cả đều có dã tâm không nhỏ. Chúng ta tuy chẳng sợ gì chúng. Nhưng cũng không thể đối phó hết được. Chi bằng nên tránh xa vũng nước đục này, may ra mới được yên ổn lo việc kinh thương.
Giang Thừa Phong mỉm cười nói:
- Lời huynh đệ và ý của Anh nhi thật giống nhau.
Anh nhi ngồi trong lòng chàng nói:
- Thì hài nhi thấy nên làm vậy mới là hay nhất.
Giang Thừa Phong khẽ mỉm cười, đoạn nói:
- Ta cũng nghĩ vậy. Sắp tới đây, nếu như bọn chúng biết điều, tỏ ý không xâm phạm công việc của chúng ta nữa thì chúng ta cũng nên tỏ ý cho chúng biết là sẽ không quan tâm đến những việc làm của chúng trong vũ lâm. Đương nhiên những việc nào mang lại lợi ích cho chúng ta thì vẫn cứ tiếp tục tiến hành.
Lưu Quốc Hiên hỏi:
- Nếu như bọn chúng có việc cần nhờ đến bản cung, lại đồng ý xuất ngân lượng trả cho bản cung thì sao?
Giang Thừa Phong nói:
- Nếu như bọn chúng muốn mua vũ khí, lương thực, dược liệu, độc chất … các thứ vật tư, hay muốn mua tin tức thì tùy theo điều kiện mà có thể chấp nhận. Còn nhất thiết không nên ra sức giúp phe nào cả.
Hai người bàn bạc thêm một lúc nữa, thảo luận kế hoạch xong xuôi, đoạn Giang Thừa Phong đưa mắt nhìn Anh nhi, nói:
- Anh nhi là thiếu chủ của Thái Chính Cung. Ta muốn huynh đệ đưa Anh nhi về cung để mọi người được biết mặt.
Lưu Quốc Hiên cung kính vâng dạ. Nhưng Anh nhi lại nói:
- Phụ vương. Có cần thế không ạ? Việc đó để sau này cũng được mà. Hài nhi muốn đi theo phụ vương cơ.
Giang Thừa Phong ôm cậu bé thật chặt trong lòng, cười nói:
- Anh nhi ngoan. Sắp tới phụ vương cùng Lý cô cô đi lên phía bắc có chút việc, không tiện đưa con đi cùng. Cả bọn Trương tướng quân phụ vương cũng sẽ cho theo hộ vệ con. Con cứ đến Thái Chính Cung một chuyến. Khi đã xong việc rồi, phụ vương sẽ đến đấy đón con.
Anh nhi gục đầu vào vai chàng, khẽ dạ một tiếng. Giang Thừa Phong bật cười xòa, âu yếm xoa đầu cậu bé, dỗ dành an ủi hồi lâu.
Ba người ngồi lại đó một lúc nữa, rồi mới quay trở lại Phùng gia trang. Giang Thừa Phong thu xếp mọi việc, để sáng mai lên đường. Đi Lạc Dương chỉ có năm người: chàng, Lý Nhược Hồng cùng Lưu Hương Tam Kiệt. Nhưng ba người bọn Phương Nhân Kiệt sẽ đi riêng để khỏi tiết lộ lai lịch của Giang Thừa Phong. Vân Tuyết Nghi cũng rất muốn được đi theo nhưng đã không được chàng đồng ý. Nàng đành ở lại Phùng gia trang, rồi sau đó một mình quay về Bách Hoa Cung, chờ chàng trở lại.
Trên đường quan đạo dẫn về phía Lạc Dương Thành đang có hai nhân vật đang thong dong cưỡi ngựa, vừa đi vừa thưởng thức cảnh vật hai bên đường, xem thái độ ung dung nhàn nhã, chẳng có chút gì là vội vã, khác hẳn những hành nhân khác cũng đang đi gần đó.
Nhân vật bên trái là một thiếu niên dung mạo phương phi anh tuấn, vận y phục rất hoa lệ, vẻ mặt luôn hớn hở tươi cười. Còn người bên phải là một thiếu nữ vận áo màu lục, trông cũng rất xinh đẹp nhưng sắc diện hơi có vẻ lạnh lùng. Hai người chính là Giang Thừa Phong và Lý Nhược Hồng. Vì không có việc gì gấp gáp cho lắm nên hai người cứ việc thong thả mà đi, xem như đang xuất du ngắm cảnh.
Giang Thừa Phong chợt nhận thấy trên đường có rất nhiều võ lâm hào khách đều cùng hướng đến Lạc Dương Thành. Bọn họ gồm nhiều loại người: tăng ni tục đạo, nam phụ lão thiếu đủ cả. Có kẻ đi riêng một mình, một số lại tập họp thành từng nhóm năm ba người, lại có nhóm trên chục người, vừa đi vừa chuyện trò rôm rả. Trên người bọn họ, ngoài vũ khí tùy thân đeo vác trên người còn mang theo các túi vải màu hồng đựng những chiếc hộp vuông vuông, dường như là lễ vật chúc thọ. Càng đến gần thành Lạc Dương, số người đi trên đường càng thêm đông đảo. Cảnh huống tấp nập cho thấy đang có thịnh sự diễn ra.
Đã trải qua một chặng đường dài, nhận thấy tuấn mã cũng đã khá mỏi mệt, hai người liền dừng chân ghé vào một phạn điếm bên đường để dùng cơm và cho tuấn mã nghỉ ngơi dưỡng sức.
Đối với người Trung Hoa, phạn điếm cũng đồng nghĩa với tửu điếm, vì ít ai ăn xong mà không nhấm nháp vài chung rượu cho dễ tiêu hóa.
Đã giữa giờ thân mà nắng chiều vẫn còn gay gắt. Phạn điếm này cũng khá rộng rãi. Khách lữ hành đi ngang dừng chân ghé vào rất đông. Tiểu nhị thấy hai người có vẻ là dòng dõi quyền quý cao sang nên niềm nở chạy ra đón tiếp. Không ít thực khách trong quán đưa mắt nhìn hai người rồi thầm thì bàn tán với nhau.
Hai người đưa mắt nhìn khắp lượt phạn điếm rồi chọn một bàn trống cùng ngồi xuống. Tên tiểu nhị chắp tay cung kính hỏi:
- Chẳng hay nhị vị khách quan định dùng chi? Bản điếm có rất nhiều món ngon nổi tiếng.
Giang Thừa Phong nói:
- Nếu vậy thì ngươi hãy dọn ra vài món ngon nhất.
Tên tiểu nhị cả mừng, vui vẻ hỏi thêm:
- Nhị vị khách quan có dùng thêm rượu hay không? Bản điếm hiện có mấy vò Nữ Nhi Hồng thượng hạng.
Giang Thừa Phong gật đầu nói:
- Vậy thì ngươi cứ mang ra đây.
Tiểu nhị cung kính nói:
- Dạ. Xin khách quan chờ cho một lát. Tiểu nhân sẽ mang ra ngay.
Nói rồi tên tiểu nhị nhanh nhẹn chạy vào trong. Giang Thừa Phong lơ đãng nhìn về phía xa xa. Lúc này, vầng thái dương đỏ rực đang lơ lửng trên bầu trời. Nhưng chỉ còn hơn canh giờ nữa là bóng đêm sẽ buông xuống bao phủ khắp mọi nơi. Buổi chiều tà nên lữ khách ghé vào phạn điếm mỗi lúc một đông. Chẳng mấy chốc là đã không còn bàn nào bỏ trống.
Lát sau, nhà hàng đã mang ra mấy chục món ăn ngon nhất bày đầy trên bàn, trong đó có cả một vò Nữ Nhi Hồng thượng hạng. Vì Giang Thừa Phong không định số lượng nên bọn họ cứ việc mang ra thật nhiều để thu được nhiều tiền. Số thức ăn này e rằng bốn năm người ăn cũng không hết.
Lý Nhược Hồng khẽ cau mày nói:
- Ngươi lại phung phí nữa rồi.
Giang Thừa Phong chỉ mỉm cười, nâng vò rượu lên định rót vào chung. Bỗng từ bên ngoài tiến vào một lão già tuổi trạc thất tuần, da ngăm đen, tướng mạo không xấu nhưng toát ra vẻ kỳ quái khác thường.
Lão già đưa mắt nhìn khắp các bàn, chỉ thấy duy nhất bàn của Giang Thừa Phong đang ngồi là còn chỗ trống, liền rảo bước đi đến. Nhưng khi đến gần, nhìn thấy thức ăn bày đầy trên bàn thì lão chợt cau mày. Hơi rượu từ vò Nữ Nhi Hồng tỏa ra khiến lão không ngừng nuốt nước bọt.
Giang Thừa Phong nhìn lão, mỉm cười nói:
- Nếu tiên sinh không chê thì xin mời uống vài chung.
Lão già không hề khách sáo, liền ngồi ngay xuống. Giang Thừa Phong gọi tiểu nhị lấy thêm chén đũa. Lão già cười hỉ hả nói:
- Số thức ăn này nhị vị ăn cũng không hết. Thôi thì để lão phu ăn tiếp cho.
Giang Thừa Phong chỉ mỉm cười. Chàng cũng không hỏi danh tính lai lịch của lão nhân. Nhưng lão đã nhanh nhẩu tự giới thiệu:
- Lão phu là Trang Sĩ Hùng. Chẳng hay nhị vị xưng hô thế nào?
Giang Thừa Phong nói:
- Tiểu sinh họ Giang. Còn đây là Lý cô nương.
Lúc này, tiểu nhị đã mang thêm chén đũa ra. Lão nhân không e dè khách sáo, với tay lấy vò rượu rót đầy vào chung rồi đưa lên miệng uống ực một hơi, sắc mặt lộ vẻ khoan khoái. Nếu như không vì sự có mặt của Giang, Lý hai người thì lão đã bưng nguyên vò rượu lên uống cạn rồi chứ chẳng hơi đâu mà rót ra chung cho phiền phức. Hai người thấy tính tình của lão cũng có vẻ hay hay.
Vò rượu hơn mười cân mà hầu như chỉ có một mình Trang lão uống. Giang Thừa Phong và Lý Nhược Hồng chỉ nhấp nháp chút ít thấm giọng. Rượu được vài tuần thì ba người bắt đầu dùng cơm. Xung quanh có rất nhiều tiếng cười nói rất ồn ào nhưng cả ba chỉ lặng lẽ ăn uống, không ai nói tiếng nào.
Lão nhân họ Trang nín lặng hồi lâu không chịu được, những muốn bắt chuyện, nhưng thấy hai người cứ một mực im lặng nên cũng không tiện mở miệng. Đợi sau khi đã ăn uống no nê, lão mới lên tiếng hỏi:
- Nhị vị đến Lạc Dương phải chăng là để chúc thọ?
Giang Thừa Phong đã hiểu rồi, nhưng vẫn làm ra vẻ ngơ ngác, lắc đầu nói:
- Chúc thọ gì thế? Tiểu sinh cùng Lý cô nương đến thành Lạc Dương có chút việc riêng. Chẳng hay tiên sinh thì thế nào?
Trang lão đáp:
- Lão phu đến dự lễ mừng thọ một tên sư điệt.
Giang Thừa Phong hỏi:
- Chẳng hay vị đó là ai? Tiểu sinh nhận thấy cũng có không ít người từ những nơi xa xôi đến chúc thọ.
Trang lão gật đầu nói:
- Đó là bọn họ đến dự lễ mừng thọ lục tuần của Hà Vĩnh Tuấn. Hắn có ngoại hiệu là Thần Hành Thiết Bổng, hiện là Bang chủ Cái Bang, cũng đáng kể là một nhân vật có chút tên tuổi trong vũ lâm.
Giang Thừa Phong khẽ lẩm bẩm:
- Bang chủ Cái Bang. Thần Hành Thiết Bổng Hà Vĩnh Tuấn.
Trang lão hỏi:
- Lão đệ có định đến dự hay không? Có rất nhiều nhân vật vũ lâm đến đó, quang cảnh chắc hẳn là phải vô cùng náo nhiệt.
Lão nói với giọng hồ hởi, có vẻ như lão là một người rất ưa nhiệt náo. Giang Thừa Phong chưa trả lời ngay mà quay sang nhìn Lý Nhược Hồng hỏi ý. Nàng suy nghĩ một lúc rồi gật đầu nói:
- Nơi đó xuất hiện rất nhiều nhân vật vũ lâm. Hay là chúng ta hãy đến đó một chuyến? Dù sao thì chúng ta cũng chẳng có việc chi phải gấp gáp.
Giang Thừa Phong nói:
- Nhưng mà chúng ta lại chẳng hề quen biết họ Hà, đến đó sao tiện?
Trang lão cười lớn nói:
- Lão đệ không cần phải ngại. Cứ đi theo lão phu là được rồi.
Giang Thừa Phong gọi tiểu nhị tính tiền rồi cùng Lý Nhược Hồng và Trang lão đi đến Lạc Dương. Vì Trang lão đi bộ nên hai người cũng cho tuấn mã đi thong thả, vừa đi vừa nói chuyện.
Khi trời sụp tối thì ba người cũng vừa vào thành. Theo thói quen, Giang Thừa Phong tìm đến Như Ý đại khách điếm, một tòa khách điếm sang trọng bậc nhất thành Lạc Dương. Đây là nơi ghé chân của các bậc vương tôn công tử, hào phú bốn phương, nên rất tiện nghi, trong khách điếm có phục vụ cả ăn uống, và giá cả cũng rất đắt. Người thường chẳng bao giờ dám bước chân đến đây.
Giang Thừa Phong tướng mạo anh tuấn quý phái, lại vận y phục rất hoa lệ. Lão chưởng quầy là người dạn dày kinh nghiệm trong nghề nên khi thấy chàng bước vào thì đã biết ngay là khách quý, hớn hở chạy ra đón tiếp. Lão khom lưng vái chào thật sâu, miệng trơn như bôi mỡ:
- Công tử nhân phẩm cao quý như rồng phượng. Ngài hạ giá vào đây khiến bản điếm muôn phần vinh dự.
Giang Thừa Phong khẽ gật đầu chào, bão lão dành cho hai phòng thượng hạng, thực đơn loại đặc biệt. Tên tiểu nhị dắt ngựa và xách hành lý từ ngoài vào được chàng tiện tay thưởng cho một đỉnh bạc khiến hắn mừng rỡ cảm tạ rối rít. Lão chưởng quầy thấy chàng rộng rãi như vậy lại càng cung kính hơn. Lão cúi người thật thấp, nói:
- Xin công tử cho biết đại danh để tiểu nhân tiện xưng hô?
Giang Thừa Phong nói:
- Ta họ Giang. Còn đây là Lý cô nương, Trang tiên sinh.
Lão chưởng quầy bảo tiểu nhị đưa ba người về phòng. Sau khi tắm rửa nghỉ ngơi, ba người lại xuống khách sảnh dùng bữa tối. Bữa ăn đã được dọn sẵn, toàn là sơn hào hải vị, hương thơm ngào ngạt. Trang lão cười hà hà nói:
- Lão phu may mắn được đồng hành cùng Giang lão đệ nên mới có phúc được hưởng thụ sung sướng thế này.
Giang Thừa Phong chỉ khẽ mỉm cười. Mọi người cùng ngồi vào bàn. Chàng và Lý Nhược Hồng chậm rãi thưởng thức món ăn, còn Trang lão thì chỉ chú tâm uống rượu. Thấy lão uống rượu như uống nước, chàng mỉm cười nói:
- Tiên sinh uống rượu như uống nước, thật chẳng khác Thái lão ca. Hai người mà gặp nhau chắc là hợp ý lắm.
Trang lão cả cười hỏi:
- Vị Thái lão ca đó là ai thế?
Giang Thừa Phong mỉm cười nói:
- Thiên Nam Địa Bắc ấy mà.
Trang lão cười lớn nói:
- Thì ra chính là lão ta. Lão phu nghe danh đã lâu nhưng chưa có dịp gặp gỡ. Lão đệ có quen biết lão ta ư?
Giang Thừa Phong khẽ gật đầu. Trang lão lại nói:
- Lão đệ đã gọi lão Thái là lão ca, vậy không thể gọi lão phu một tiếng lão ca được sao?
Uy vọng và địa vị của Thiên Cực lão nhân trong giới võ lâm còn cao hơn Trang lão nhiều nên lão ta đối với Giang Thừa Phong lại càng kính nể hơn nữa. Nghe lão ta nói thế, chàng chỉ khẽ mỉm cười. Nhưng chàng không gật đầu mà cũng chẳng lắc đầu, không biểu thị có đồng ý hay không. Trang lão cũng không để ý đến chuyện đó, cứ mãi huyên thuyên nói những chuyện trên trời dưới đất. Khác với lúc ở phạn điếm ngoài thành, lần này mọi người vừa ăn uống vừa vui vẻ chuyện trò.
Sau khi ăn xong, Lý Nhược Hồng bỗng nhìn Giang Thừa Phong hỏi:
- Chúng ta đi dự lễ mừng thọ mà không lẽ lại đi hai tay không hay sao?
Giang Thừa Phong gật đầu nói:
- Việc này cứ để tiểu sinh lo liệu. Cô nương và Trang lão ca hãy ở đây hàn huyên trò chuyện. Tiểu sinh ra ngoài một lát.
Nói xong là chàng đã rảo bước đi ngay. Lý Nhược Hồng và Trang lão ngồi lại vừa uống rượu vừa trò chuyện. Trang lão là võ lâm tiền bối, hiểu biết nhiều chuyện trong võ lâm nên Lý Nhược Hồng nghe lão kể chuyện rất say mê.
Hai người đang nói chuyện đến hồi hào hứng thì từ bên ngoài bỗng có một hán tử trung niên bước đến vái chào Trang lão, hỏi:
- Lão trượng đây có phải là Trang lão tiền bối?
Trang lão nghe hỏi liền ngước mặt lên nhìn. Đại hán kia mắt hổ mày kiếm, mặt vuông chữ điền, khí phách hiên ngang, có vẻ một trang hán tử đỉnh thiên lập địa. Y phục của gã sạch sẽ nhưng trên áo có đính vài mảnh vá cho thấy đây là đệ tử Cái bang. Trang lão gật đầu nói:
- Lão phu chính là Trang Sĩ Hùng. Còn túc hạ là …
Đại hán chắp tay nói:
- Vãn bối là Dư Hóa Long, vâng lệnh Bang chủ cung thỉnh lão tiền bối hạ giá đến Tổng đà Cái bang để bản bang được trọn tình địa chủ.
Trang lão xua tay nói:
- Lão phu còn có mấy vị bằng hữu nên không thể đi trước được. Ngươi cứ về nói với Hà Vĩnh Tuấn là ngày mai lão phu sẽ đến.
Dư Hóa Long nói:
- Vậy vãn bối xin mời các vị ấy cùng đi luôn thể.
Trang lão lắc đầu nói:
- Không được. Ngươi cứ về đi. Ngày mai lão phu sẽ đến.
Lão nói vậy cũng phải. Bởi Giang Thừa Phong thân phận tôn quý, dòng dõi cao sang, đến ở chung với đám ăn mày sao tiện. Họ Dư nài nỉ một hồi, biết không sao mời được, đành phải cáo từ ra về. Trang lão và Lý Nhược Hồng lại tiếp tục cuộc chuyện trò còn đang dang dỡ.
Lát sau, Giang Thừa Phong quay về, trên tay cầm một chiếc hộp gỗ đàn hương, trên mặt hộp có chạm trổ những hoa văn ngoằn ngoèo rất kỳ lạ. Không chỉ riêng hai người họ mà hầu hết những người hiện diện trong sảnh đều trố mắt nhìn chiếc hộp, đầy vẻ lạ lùng thắc mắc.
Giang Thừa Phong đi đến chỗ hai người, khẽ mỉm cười nói:
- Nhị vị nói chuyện có vẻ cao hứng lắm. Xem ra nhị vị rất hợp chuyện đấy
Vừa nói chàng vừa đặt chiếc hộp lên bàn. Chiếc hộp vuông vắn mỗi bề khoảng một gang tay, cao độ nửa gang, không biết bên trong đựng vật gì mà xem chừng khá nặng. Phía trên nắp hộp có chạm khắc những nét hoa văn ngoằn ngoèo trông giống như văn tự mà không phải văn tự.
Đợi chàng ngồi xuống xong, Lý Nhược Hồng mới hỏi:
- Đây là vật gì thế? Xem chừng khá là kỳ quái.
Giang Thừa Phong mỉm cười nói:
- Không kỳ quái đâu. Nó rất hấp dẫn đấy. Nhất là đối với Trang lão ca. Hễ mà lão ca nhìn thấy rồi là cầm lòng chẳng nổi đâu.
Lý Nhược Hồng hỏi:
- Đó là vật gì thế?
Trang lão cũng lên tiếng:
- Lão đệ nói thế là sao? Bên trong hẳn nhiên phải là một bảo vật rồi. Nhưng lão phu xưa nay vốn không ham mê bảo vật.
Giang Thừa Phong cười nói:
- Đương nhiên phải là bảo vật rồi. Trong này đựng một vật nguyên là cống phẩm của Ba Tư, đáng được xem là trân phẩm đấy.
Trang lão hiếu kỳ hỏi:
- Vậy rốt cuộc đó là vật gì thế?
Giang Thừa Phong mỉm cười ra vẻ bí ẩn:
- Thiên cơ bất khả tiết lộ.
Chàng úp úp mở mở như thế lại càng khiến cho Trang lão và Lý Nhược Hồng thêm hiếu kỳ.