Số lần đọc/download: 1080 / 24
Cập nhật: 2016-06-27 10:18:02 +0700
Chương 77
T
iếng chuông cửa vọng lên từ dưới nhà tạo nên một âm báo thức sỗ sàng vào sáng hôm sau. Nora bật dậy trên giường. “Ai có thể đến lúc sớm thế này chứ?”.
Tôi nhìn vào đồng hồ đeo tay. “Chết tiệt”. “Gì vậy?”.
“Không còn sớm lắm đâu. Giờ đã là chín rưỡi rồi”. Cô đáp trả bằng một nụ cười nghịch ngợm, vừa mang vẻ tử tế và gợi tình. “Em đoán là chúng ta thực sự làm cho nhau mệt nhoài”.
“Cứ cười đi, nhưng lẽ ra anh đã phải có mặt tại văn phòng từ một giờ trước”. “Đừng lo, em sẽ viết đơn xin phép cho anh”.
Chuông cửa lại vang lên. Lần này lặp đi lặp lại. Nghe như thể tiếng gió trong một cơn cuồng phong. “Dù là ai thì em cũng sẽ tống khứ đi hết”, Nora nói. Cô trườn ra khỏi giường cùng dáng hình tuyệt mĩ với không một mảnh vải che thân và bước tới cửa sổ. Cô hé nhìn qua tấm rèm cửa. “Chết thật, em quên bẵng mất”.
“Quên gì cơ?”. “Đó là Harriet”.
Tôi không biết Harriet là ai, nhưng điều đó không quan trọng. Tất cả những gì tôi biết là tôi không muốn cô gái đó hay bất kỳ ai tới cửa lúc này, nhất là khi mình có mặt tại phía bên kia. “Em có thể bảo cô ta đi đi, phải không?”. “Thật ra là không. Cô ấy đang giúp em một việc lớn”.
“Nếu cô ấy thấy anh ở đây với em thì sao?”. “Sẽ không có chuyện đó đâu. Em đã nhờ cô ấy tới xem qua đồ đạc để ủy thác cho cửa hàng. Anh cứ loanh quanh ở đây, em sẽ bảo đảm rằng bọn em không xem qua phòng này. Sẽ không lâu lắm đâu”.
John O’Hara không hề có vấn đề gì với việc đó. Tuy nhiên, Craig Reynolds thì cần phải đi làm. “Nora, ngay bây giờ thì anh cũng muộn giờ làm rồi”. Tôi nói. “Phải có một cách nào đó để anh có thể đi bằng lối cửa sau hay gì đó chứ”. “Cô ấy đã nhìn thấy xe anh rồi. Nếu nó biến mất lúc cô ấy rời đi thì chắc chắn cô ấy sẽ hỏi em. Cả hai chúng ta đều không muốn như vậy”.
Tôi hít một hơi dài và thở hắt ra. “Việc này sẽ mất khoảng bao lâu?”. “Em nói với anh rồi, sẽ không lâu lắm đâu”. Cô mở khóa cửa sổ. “Xin lỗi, Harriet. Tớ xuống ngay đây”, cô gọi xuống. “Cái mũ trông ổn lắm, bạn yêu ạ”.
Nora xoay người lại, chạy tới và nhảy ngay trở lại giường với tôi. “Còn giờ thì về việc đi làm của anh hôm nay”, cô nói, bàn tay luồn xuống dưới tấm chăn. “Em không nghĩ đó là ý hay đâu”. “Ồ, em không nghĩ thế à?”.
“Đương nhiên là không. Em nghĩ anh nên bùng việc để chúng ta có thể vui vẻ một chút. Anh thấy sao?”. Việc tôi nghĩ gì là không quan trọng. Bàn tay của Nora dưới chăn đã có thể nói rõ những gì tôi nghĩ.
“Anh cho là mình có thể nghỉ một ngày”. “Thế mới đúng tinh thần chứ”.
“Chúng ta nên làm gì?”. Nora nhìn xuống tấm chăn đang phủ trên người tôi. “À, để em nói cho anh nghe. Có vẻ như ai đó đang muốn đi cắm trại đấy”.
Cô nhảy ra khỏi giường. Vô cùng mềm dẻo. Chắc hẳn phải luyện tập khá nhiều. “Từ từ đã, em không thể bỏ anh lại lúc này”, tôi nói.
“Em phải làm thế. Harriet đang đợi và em phải đi mặc quần áo”. Cô liếc nhìn về phía tấm chăn một lần nữa, nụ cười nghịch ngợm trở lại trên khuôn mặt. “Cứ giữ ý nghĩ đó nhé”, cô nói.