Số lần đọc/download: 1971 / 21
Cập nhật: 2015-11-24 20:31:46 +0700
Chương 6
Ý nghĩa của hoa oải hương, chờ đợi tình yêu! Tôi cuối cùng cũng đợi chờ được tình yêu của mình rồi sao? Sau khi đã trải qua nhiều thăng trầm như vậy, tôi đã chờ đợi được tình yêu, chờ đợi được hạnh phúc ư? Tôi nghĩ đúng vậy, quay đầu nhìn về phía Đường Diệc Diễm. Tình yêu của tôi, hạnh phúc của tôi, giờ đây gắn bó với người đàn ông này, còn cả đứa nhỏ trong bụng, hạnh phúc của chúng tôi!
"Diệc Diễm... Em có chuyện muốn nói với anh!" Tôi kéo tay Đường Diệc Diễm, đứng giữa biển hoa màu tím, nhìn anh.
"Sao thế?" Khuôn mặt Đường Diệc Diễm bỗng biến sắc, tôi hẳn là không nhìn lầm, anh luôn luôn nhìn tôi với vẻ mặt tươi cưi, khi thấy tôi nghiêm túc, biểu tình trên mặt Đường Diệc Diễm có chút cứng lại, thậm chí khẩu khí của anh cũng có điểm không kiên nhẫn!
"Diệc Diễm!"
"Nếu là chuyện làm anh mất hứng, đừng nói!" Đường Diệc Diễm buông tay tôi ra, ánh mắt lảng tránh cái nhìn chăm chú của tôi, không nói gì, quay qua một bên.
Tôi hoang mang nhìn anh, sao bỗng nhiên...
Chẳng lẽ anh...
"Duyệt Duyệt, đừng nói phải đi hay cái gì gì đó bất đắc dĩ với anh, anh nói rồi, cho dù em hối hận, anh cũng sẽ không buông tay!" Cuối cùng, Đường Diệc Diễm nhìn về phía tôi, bất đắc dĩ thở dài.
Ngay từ đầu... Tôi ngây dại đến quên cả buông tay. Ngay từ đầu... Hóa ra trong lòng Diệc Diễm vẫn có một vết thương, sự kháng cự hết lần này đến lần khác của tôi, lần lượt rời bỏ, đã trở thành một vết thương bén nhọn ở trong lòng anh. Anh thậm chí vẫn hoài nghi tôi sẽ lại rời anh mà đi. Không thể nghi ngờ, người đàn ông cho tôi nhiều nhu tình và kiên định như vậy, nhưng thứ tôi cho anh lại chỉ có đau xót!
"Diệc Diễm!" Tôi một lần nữa nắm chặt tay anh, thực xin lỗi, Diệc Diễm!
"Duyệt Duyệt, anh đã nói rồi, sau này chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc, tại sao em vẫn không chịu tin tưởng?" Đường Diệc Diễm bắt đầu kích động, ngực cao thấp phập phồng, tay bắt lấy đầu vai của tôi.
Không phải, không phải Diệc Diễm!
"Diệc Diễm... Em không phải, không phải nhắc tới cái đó!" Tôi giải thích, cảm giác dở khóc dở cười, hóa ra tôi tỉ mỉ chân tình "thông báo" xem ra hoàn toàn ngược lại! Hơn nữa tôi không phải nên bội phục sức tưởng tượng của Diệc Diễm hay sao?
"Diệc Diễm, em muốn nói là... Thực ra, bây giờ em muốn nói với anh là em rất hạnh phúc... Cùng với anh một chỗ thực sự rất hạnh phúc, cho dù..." Tôi nhẹ nhàng cắn môi: "Cho dù hạnh phúc này phải cùng người khác chia sẻ, em... có thể... có thể cùng cô ấy chia sẻ anh... Cả đời đứng ở phía sau anh!"Em có thể cả đời này không quang minh chính đại xuất hiện bên cạnh anh, cho dù đứa nhỏ có lẽ chỉ là một đứa con ngoài giá thú, chỉ cần... Chỉ cần chúng tôi vĩnh viễn có thể ở bên cạnh anh, tất cả... Tôi đều có thể chịu được.
Tôi cũng nên buông một chút cứng rắn, vì anh, vì sự nghiệp của anh, tôi nguyện ý cùng một người phụ nữ ở bên cạnh anh!
"Duyệt Duyệt..." Đường Diệc Diễm hoàn toàn ngây dại, có lẽ không nghĩ rằng tôi sẽ nói như vậy, trong mắt anh... là sự kích động đang ngập đầy, sầu não... Cuối cùng, anh vội vã bắt lấy tay của tôi: "Em thật sự khờ quá!"
Đúng vậy, người bình thường sao lại có suy nghĩ như thế, thậm chí còn ngốc hơn, chúng tôi... Chính là khó khăn như vậy mới có thể ở bên nhau, bất luận kẻ nào cũng không thể tách chúng tôi ra!
Bất luận là ai!
Đường Diệc Diễm ôm lấy tôi, ở đây khắp nơi đều là hoa, tất cả hoa đều giám chứng cho hạnh phúc của chúng tôi, niềm vui của chúng tôi... Cho đến vĩnh viễn!
o O o
Nếu có thể, tôi thật sự không muốn trở lại thành phố này, thành phố tội ác. Nhưng có một số việc không có khả năng trốn tránh cả đời. Lúc máy bay bắt đầu hạ cánh, tôi hiểu, cái gì cần phải đối mặt vẫn sẽ đến, không bao giờ biến mất được. Đường Diệc Diễm kéo tay tôi đi ra cửa, nhìn dòng người này, trực giác muốn tôi buông tay ra, ở đây không phải là Nhật Bản, nơi này, Đường Diệc Diễm tựa như một ngôi sao sáng, nhất cử nhất động của anh, đảo mắt sẽ thành tiêu đề trên báo không biết chừng.
Nhưng Đường Diệc Diễm không chịu buông tay, đưa tôi chen qua đám đông, tôi thấy vài người dường như đang nhìn chúng tôi, rồi khe khẽ thì thầm, có phải đã nhận ra rồi không? Tôi xấu hổ cúi đầu, Đường Diệc Diễm không chịu buông tay, tôi cũng không có cách nào, đành phải đi theo anh, trốn tránh những ánh mắt đó, khi nào thì tôi bỗng nhiên cảm thấy ở bên anh là phải trốn tránh như vậy, có lẽ là từ hôm biểu lộ tình cảm với anh, tôi đã chấp nhận vĩnh viễn đứng sau lưng anh, cho dù không thể nhìn thấy ánh sáng!
Ngoài sân bay đã có người đến đón chúng tôi, xem ra hẳn là cấp dưới của Đường Diệc Diễm, như vậy anh ta nhất định cũng biết...
Tôi khó xử dừng bước.
Đường Diệc Diễm nhìn tôi, biểu tình khó chịu, lúc thấy tôi vừa xuống sân bay đã muốn buông tay, anh chính là như vậy, mặt không chút thay đổi, lại khiến người ta cảm nhận được rõ sự tức giận của anh.
Tức giận? Tôi đã làm sai sao? Tôi còn không phải muốn ngăn cản mấy người không hiểu chuyện đó ác ý đả kích? Tính toán quá nhiều, không thể không cẩn thận!
Người đàn ông kia nhìn thấy chúng tôi đi tới gần, vội mở cửa xe, khóe mắt lơ đãng liếc tôi một cái, mím môi!
Động tác rất nhỏ này không tránh được ánh mắt của tôi, biết rõ tổng tài đã có vị hôn thê, mà bây giờ lại quang minh chính đại nắm tay một người phụ nữ khác như vậy.
Có thể nói anh không coi ai ra gì, hay là lo lắng không chu toàn?
Đường Diệc Diễm đương nhiên sẽ không thể không biết địa vị của anh trong thành phố này, nhưng tại sao anh còn muốn làm như vậy? Chỉ sợ chỉ có anh biết, quả thực, ngày hôm đó, sau khi tôi nói với anh những lời kia, tôi cảm thấy Diệc Diễm đang tính toán điều gì đó, anh không nói, ai cũng không có cách biết được!
Ngồi trên xe, Đường Diệc Diễm mới chịu buông ra, lòng bàn tay bởi vì anh gắt gao nắm mà có một chút mồ hôi!
Tôi nắm chặt tay, nhìn cảnh vật bên ngoài càng ngày càng quen thuộc, đây là đường về nhà, anh không trở về công ty sao? Mọi nhân viên ở công ty đều đợi đón anh?
"Diệc Diễm... bây giờ anh không về công ty một chút sao?"
Hơn một tuần, công ty lớn như vậy, công việc sợ đã chồng chất như núi! Lúc tôi nói những lời này, người đàn ông kia xuyên qua kính chiếu hậu nhìn tôi một cái, ánh mắt quái dị, làm như lơ đãng, nhưng tay cầm vô lăng lại siết chặt!
Anh...
"Không cần phiền toái như vậy, anh muốn nghỉ ngơi một chút!" Đường Diệc Diễm cởi bỏ cúc áo ở cổ tay, thản nhiên nói, đầu dựa vào lưng ghế, tay phải ôm chầm lấy tôi, nhắm mắt dưỡng thần!
Trong xe một đường chạy thẳng, yên tĩnh đến quỷ dị!
Mà người đàn ông kia vẫn còn nhìn tôi, thấy tôi nhìn lại, ánh mắt lập tức bối rối trốn tránh, chột dạ quay đi, không phải người do Diệc Diễm gọi tới sao? Tại sao đột nhiên cảm thấy anh ta là lạ!
Xe chậm rãi chạy, rốt cuộc cũng tới nơi.
"Đường tổng, đã đến nơi rồi!"Người đàn ông vừa dừng xe lại, lập tức báo cáo với Đường Diệc Diễm.
"Anh về công ty trước đi!" Đường Diệc Diễm mở mắt ra, thản nhiên nói, kéo tôi. "Đi thôi, Duyệt Duyệt, về đến nhà rồi!"
Về nhà? Không rõ tại sao, tôi cảm thấy Đường Diệc Diễm như là cố ý nói như vậy, cố ý để người đàn ông kia nghe thấy, mà sau khi anh ta nghe được lời nói của Đường Diệc Diễm, sắc mặt chợt biến đổi, ánh mắt mất tự nhiên lóe ra.
Chẳng lẽ là...
"Không phải anh sắp xếp anh ta tới đón chúng ta sao?" Đi đến hàng lang, tôi nhịn không được tò mò hỏi.
"Có vấn đề gì sao?" Đường Diệc Diễm lãnh đạm, lấy chìa khóa mở cửa.
Đương nhiên là có vấn đề, nếu không phải anh, chỉ sợ cũng chỉ có một người quan tâm đến hành tung của chúng tôi như vậy, có lẽ là vị hôn thê của anh, Phác Mĩ Thiện! Vị hôn phu mất tích một tuần liền, cùng người phụ nữ khác vui vẻ đi du lịch, cô ấy khẳng định là đã biết. Mà nếu là cô ấy phái người tới đón chúng tôi, như vậy đây là phản ứng của cô ấy, hoặc là "cảnh cáo"!
Đi vào trong phòng, tôi vẫn không ngừng lo lắng, nếu phán đoán của tôi không sai, vậy thì Đường Diệc Diễm không có lý do gì không biết, anh lại suy tính cái gì đây?