Số lần đọc/download: 1753 / 18
Cập nhật: 2015-11-12 01:03:52 +0700
Chương 77: Đại Náo Địa Phủ (trung)
Â
m tào địa phủ, tương truyền nơi này đã tồn tại từ rất lâu. Nhưng mà âm tào địa phủ rốt cuộc hình thành như thế nào? Cái đáp án này sợ rằng vĩnh viễn không một người nào biết được. Tựa như con người vĩnh viễn đều không biết được cái gọi là thần tiên đó xuất hiện như thế nào?
Nhưng có một điểm có thể khẳng định đó là, âm tào địa phủ từ trước đến nay không một người nào dám xông vào. Ngoại trừ mấy trăm năm trước, một nhân vật trong truyền thuyết, với công lực thông thiên từng xông vào địa phủ, chỉ có điều kẻ đó đến cuối cùng cũng nhận được trừng phạt đích đáng.
Địa phủ, đó là ác mộng của nhân loại, đồng thời cũng là địa phương giải thoát cho một số người.
Chỉ là, mặc kệ là người hay là tiên, một khi chết đi nhất định phải đi xuống âm tào địa phủ tiếp nhận thẩm phán và luân hồi, điều này là pháp tắc vĩnh hằng bất biến của thế gian, trừ phi kẻ đó hình thần tất cả bị diệt sạch.
Hoàng Tuyền lộ thượng vô hồi đầu, Nại Hà kiều thượng vong tiền sinh.*
Thế giới này là thế giới của quỷ hồn, có thể lấy nhục thể phàm thai đi đến cái thế giới này, Phương Tử Vũ tuyệt đổi là người thứ hai từ trước cho đến nay. Chỉ là, người thứ nhất đại náo địa phủ sau đó nhận được trừng phạt thích đáng, vậy Phương Tử Vũ thì sao? Chờ đợi nó là điều gì? So với người đầu tiên, tu vi của nó yếu ớt giống hệt như một đứa trẻ vừa mới chào đời, tu vi như vậy có thể đại náo địa phủ như người thứ nhất không đây?
Diêm La điện, còn được thế gian gọi là Diêm Vương điện hoặc là Thẩm Phán điện, mỗi một người sau khi chết đi đều phải đến nơi này tiếp nhận phán xét cuối cùng. Là ở lại âm gian tiếp tục tu luyện quỷ đạo, là tội nghiệt chồng chất phải đi vào mười tám tầng địa ngục tiếp nhận trừng phạt, hay là phải qua cầu Nại Hà uống Mạnh Bà thang sau đó đi Luân Hồi điện chuyển thế luân hồi, trước tiên đều phải ở nơi này tiếp nhận phán quyết cuối cùng.
Diêm La điện vô cùng rộng lớn, cực kỳ giống với hoàng thành cung điện ở trên thế gian. Chỉ một điểm khác biệt duy nhất đó là, tòa Diêm La điện này cũng không biết là được xây dựng bởi loại tài liệu gì, từ mái ngói cho đến vách tường tất cả đều một mầu đen.
Trước cửa lớn, một trăm bậc đá, từng bậc từng bậc một hướng lên trên, quỷ hồn xếp thành một hàng dài nhìn không thấy cuối, đám tiểu quỷ bên cạnh đó đốc thúc vô cùng trật tự, chờ đợi phán quyết.
Phương Tử Vũ không gia nhập vào hàng đội ngũ này, đi thẳng đến lách qua một bên bước lên bậc đá đi lên. Mà đám tiểu quỷ ở xung quanh dường như đều rất phối hợp không có đi lên ngăn cản nó, chỉ là ánh mắt mang theo vẻ kỳ quái thỉnh thoảng rơi xuống trên người nó.
-A! Kẻ nào dám xông vào âm tào địa phủ!- Ngay khi Phương Tử Vũ đạp lên bậc đá cuối cùng thì trước mặt đột nhiên xuất hiện hai đoàn mây đen, mà thanh âm nọ cũng là từ một đoàn mây đen trong đó tuyền đến.
Phương Tử Vũ đột nhiên rùng mình một cái, hai đoàn yên vụ(mây mù) này phát ra âm khí thật sự là rất nặng, khiến cho nó mơ hồ cảm thấy gió lạnh thấu xương. Nó dừng lại, lạnh lùng nhìn hai đoàn yên vụ trước mắt, đang chậm rãi biến hình ngưng đọng, đến cuối cùng hai đoàn yên vụ này huyễn hóa thành hai hình người cao lớn.
Đây là hai tên quái vật. Một tên thân cao năm thước, trên cổ nhưng lại mọc ra một cái đầu trâu, lỗ mũi có xâu một cái vòng sắt, trên đầu một đôi sừng thú. Tên còn lại thân hình cao lớn, khuôn mặt bị kéo dài ra, lại là một khuôn mặt ngựa! Hóa ra đây chính là đầu trâu mặt ngựa trong truyền thuyết.
Hai tên này đứng chặn trước mặt Phương Tử Vũ, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Phương Tử Vũ.
Đám tiểu quỷ và quỷ hồn xung quanh từ lúc hai tên đầu trâu mặt ngựa xuất hiện thì toàn bộ đều cung kính quỳ rạp trên mặt đất.
Tên mặt ngựa đắc ý quét mắt nhìn đám quỷ một cái, ánh mặt lại rơi trên người Phương Tử Vũ, lên tiếng hỏi:
-Ngươi là người phương nào? Dám lấy nhục thể phàm thai xông vào âm tào địa phủ?
Phương Tử Vũ lạnh nhạt nói:
-Ta đến tìm người.
Tên đầu trâu lúc lắc đầu nói:
-Nơi này chỉ có quỷ hồn, không có người.
Mặt ngựa ngay lập tức bồi thêm một câu, nói:
-Mặc kệ là người hay là quỷ, chỉ cần đến nơi này đều phải tuân theo quy củ ở đây. Hừ hừ, mặc kệ ngươi đến với dụng ý gì, lần này người đi không được.
Phương Tử Vũ hừ mạnh một tiếng, không nói gì, đột nhiên cực nhanh xông về phía hai tên đó, trực tiếp lấy chưởng làm đao chém ngang một nhát.
Đầu trâu mặt ngựa trong tay trống rỗng xuất hiện hai cây tam xoa hình dáng kỳ dị, vung xoa đón đỡ.
"Keng!" Một tiếng kêu giòn vang lên, tam xoa trong tay đầu trâu đột nhiên đứt thành hai đoạn, nó hú lên một tiếng quái dị vội vàng lui về phía sau, nhưng một cỗ đao khí chính diện bức tới,"Roẹt" một tiếng, lồng ngực của nó lập tức bị đao khí cắt vỡ, một cỗ hắc vụ từ miệng vết thương phun ra.
Đầu trâu vội vàng ném đi đoạn xoa trong tay, tay phải xoa nhẹ lên lồng ngực, miệng vết thương tự động khép lại. Đầu trâu mặt ngựa hoảng sợ đưa mắt nhìn nhau, đầu trâu lại nói:
-Cẩn thận, đồ chơi trong tay nó rất lợi hại.
Nói xong, tay phải chụp vào hư không, một thanh tam xoa mới nguyên lại xuất hiện trong tay nó.
Phương Tử Vũ lúc này mới phát hiện ra, trong tay nó không biết từ lúc nào xuất hiện thêm một thanh đao, trường đao ngăm đen. Rõ ràng đây chính là thanh tiên khí vẫn một mực ẩn núp ở trong cơ thể nó, mà một đao trảm đoạn tam xoa chém thương đầu trâu chính là thanh trường đao này. Tiên khí này xuất hiện như thế nào vậy? Phương Tử Vũ từng thử vô số lần đem nó lấy ra khỏi cơ thể, nhưng bất luận là dùng cách nào vẫn một mực không di động. Tại sao nó lại tự xuất hiện ở nơi này? Chẳng lẽ là có quan hệ với hoàn cảnh nơi này?
Không để cho nó nghĩ nhiều, đầu trâu mặt ngựa lại một lần nữa xông lên.
Tam xoa trong tay đầu trâu hung hăng đập xuống đầu Phương Tử Vũ, nó theo bản năng lắc mình né tránh,"Ầm!" một tiếng, trăm bậc đá tựa như bị một búa bổ xuống, mạnh mẽ bị bổ ra một rãnh sâu từ trên xuống dưới. Đám tiểu quỷ và quỷ hồn xung quanh vẫn như cũ quỳ rạp trên mặt đất, run lẩy bẩy, nhưng không một kẻ nào dám đứng dậy bỏ chạy.
Bậc đá tựa như vật sống nhu động một trận, cái khe sâu dài mới vừa rồi bị một xoa của đầu trâu bổ ra, trong nháy mắt tự động khép lại, tựa như chưa từng bị phá hỏng.
Cùng lúc đó, mặt ngựa đâm tới một xoa.
"Đinh!" Một chùm tia lửa lóe lên, tam xoa của mặt ngựa đã bị trường đao trong tay Phương Tử Vũ một đao chém đứt, hoàn toàn biến thành một cây gậy đen thui.
Mặt ngựa hừ mạnh một tiếng, cũng không nhìn thấy bất kỳ động tác nào của nó, cây gậy trong tay tự động duỗi dài, nháy mắt khôi phục lại hình dạng của tam xoa.
Đầu trâu sở trường lực lượng, thích dùng cứng đối cứng, mỗi một chiêu qua đi trên mặt đất đều lưu lại rất nhiều vết nứt thật sâu. Còn mặt ngựa lại sở trường về tốc độ, thích tránh nặng tìm nhẹ, thường nhằm lúc Phương Tử Vũ sơ ý lén lút đâm một xoa ở góc độ vô cùng xảo quyệt, bức nó chân tay luống cuống.
May là hai kẻ này đều kiêng dè thanh trường đao trong tay Phương Tử Vũ, không dám đánh bừa quá mức, nếu không lấy tu vi trăm ngàn năm của hai kẻ này như thế nào có thể đem Phương Tử Vũ, một kẻ tu chân giả đặt ở trong mắt, chỉ cần vài xoa đã sớm giải quyết xong.
Chỉ có điều cho dù là như vậy, Phương Tử Vũ cũng không tốt hơn được, mặc dù nó dựa vào lưỡi đao sắc bén tạm thời còn có thể đọ sức một trận, nhưng nó cũng rõ ràng, bản thân tuyệt đối không thể chống đỡ lâu.
Tam xoa trong tay của đầu trâu mặt ngựa cùng với kiến trúc của nơi này không biết được dùng cái gì làm nên, bất luận là tam xoa bị Phương Tử Vũ chém đứt bao nhiêu lần, mặt đất cũng mặc kệ là bị đầu trâu phá hỏng nghiêm trọng đến đâu, chỉ trong nháy mắt công phu, tất cả đều khôi phục trở lại như ban đầu.
Nghĩ đến đây, Phương Tử Vũ không khỏi âm thầm oán hận những kẻ viết ra tiểu thuyết trong tàng thư các, ở trong đó đám tiền bối cao nhân này đều nói âm tào địa phủ xông vào dễ dàng như thế này thế kia, còn đầu trâu mặt ngựa thì rác rưởi như thế nào thế nào, ba chiêu hai thức lập tức có thể dọn dẹp xong. Bây giờ nhớ lại, đám người đó chắc chắn là chưa từng đến âm tào địa phủ, chỉ vì ra vẻ ta đây mà dám bịa đặt viết ra. Cũng chỉ trách Phương Tử Vũ kiến thức không nhiều, đối với những chuyện này lại tin là thật, cho nên mới dám một mình xông vào âm tào địa phủ. Nhưng lại không dự đoán được, ngay cả hai kẻ đầu trâu mặt ngựa đã khó chơi như thế này, càng đừng nói đến bên trên còn có Hắc Bạch vô thường, thập đại diêm vương, còn có một kẻ tuyệt đối thần bí, Địa Tạng vương bồ tát. Phương Tử Vũ thầm nghĩ, nếu nó có thể sống sót trở về, sau này để cho nó một lần nữa gặp được những kẻ đối với âm tào địa phủ viết bậy bạ, nhất định một đao xử lý hết, tránh cho đám người này ở trên thế gian đầu độc ý thức của mọi người.
Âm tào địa phủ tuyệt đối không có dễ dàng xông vào như trong sách vở.
Công kích của đầu trâu và mặt ngựa một lượt lại mạnh hơn một lượt, hơn nữa hai tên này trải qua trăm ngàn năm phối hợp ăn ý không sơ hở. Phương Tử Vũ như con thuyền nhỏ cô độc trong cơn bão biển, theo sóng lên xuống ngừng, nó bây giờ chỉ có thể đau khổ chống đỡ, tuyệt không có lực đánh trả.
*=đi trên hoàng tuyền lộ không thể quay đầu, qua cầu nại hà quên hết chuyện kiếp trước.
--------------------------------