Nguyên tác: The Adventurers
Số lần đọc/download: 3228 / 32
Cập nhật: 2016-01-08 08:10:00 +0700
Chương 10
"T
hế là giữa hai người chấm hết à?"
Giselle nhìn Sergei. "Vâng!" cặp mắt cô đầy tư lự. "Thật lạ, phải mất nhiều năm mới nhận ra rằng cái mình yêu không còn là một bộ phận của người mình yêu nữa". Cô với điếu thuốc lá. "Dax đã thay đổi".
Sergei dướn người qua bàn, châm đầu cho cô, rồi ra hiệu hầu bàn mang tới hai ly nữa. "Mọi người đều thay đổi. Không một cái gì, không một ai còn như xưa".
"Tôi từ biệt anh ấy ở Texas" Giselle nói như thể cô không nghe thấy Sergei. "Bỗng tôi không thể chịu được nữa. Tôi phải về nhà thôi. Paris. Tôi xong việc với nước Mỹ rồi. Tôi sẽ chẳng bao giờ trở lại đấy nữa".
"Kể cả Hollywood?"
"Kể cả đấy. Ở đây tôi là một diễn viên, ở đấy tôi chẳng là cái gì ngoài một biểu tượng tình dục của nước Pháp. Giống như những bưu thiếp mà người Mỹ mua ở Pigalle ấy".
"Dax bảo sao khi cô ra đi?"
"Không gì cả. Anh ấy nói gì mới được chứ?" cặp mắt đen nhay nháy nhìn anh. "Thế là hết. Nhưng tôi cảm giác chẳng hề hấn gì đối với anh ấy. Có lẽ đấy là điều gay cấn nhất - chẳng hề hấn gì cả". Giselle nhấm nháp ly rượu. "Dax ở đấy với những con người khủng khiếp. Toàn bộ câu chuyện của họ là tiền, dầu khí và tàu bè. Lẽ ra tôi không bao giờ nên đến đấy cả. Rồi một tối tôi vào phòng mà Dax thậm chí không buồn nhìn lên nữa, cứ tiếp tục đấu khẩu với những người kia. Tôi nhìn Dax mà cứ như là lần đầu thấy anh. Rồi tôi thấy toàn bộ con cái mà chúng tôi có thể có, và cuộc sống mà chúng tôi có thể có. Rồi chợt tôi không muốn có lũ con cái ấy và cuộc sống ấy".
Sergei thấy nước mắt rưng rưng trong mắt cô, và giọng cô rất nhỏ. "Hồi mới gặp Dax, tôi cảm thấy như sau chiến tranh, sau tất cả những rối ren, chúng tôi có thể bắt đầu. Và tôi cho rằng, trong sâu thẳm Dax cũng nghĩ như tôi. Nhưng đêm đó, tôi nhận ra là mình lầm. Tất cả những gì muốn từ tôi thì anh ấy đã lấy, và tất cả những gì muốn cho thì anh ấy đã cho". Giselle lặng im một lát. "Đối với tôi vẫn không quá muộn chứ, Sergei? Tôi vẫn còn đủ trẻ trung để yêu đương, để có con cái và có một người đàn ông của mình chứ?"
Sergei tiễn cô ra taxi rồi ngập ngừng giây lát, anh quyết định đi bộ về căn hộ của mình. Chỉ mất mười phút.
Cái nóng gay gắt tháng Tám phả lên từ vỉa hè. Vì đường phố vắng tanh. Người Paris nào cũng sống đáng đồng tiền bát gạo cả, từ lãnh đạo cao nhất đến ông ký quèn, đều nghỉ hè. Họ hoặc là lên núi hoặc xuống biển, hoặc chỉ giản dị là ở nhà, kéo rèm cửa xuống, ngăn cái nóng khắc nghiệt. Những tấm biển nhỏ treo trên cửa hoặc cửa sổ của hầu hết các cửa hàng cửa hiệu là một chứng cớ hùng hồn cho điều đó, ĐÓNG CỬA.
Sergei cũng không hiểu mình làm gì ở đây nữa. Nhưng anh biết câu trả lời. Bao giờ cũng thế, anh hết tiền.
Bernstein, tay quản lý nhà băng Thuỵ Sĩ đã đưa ra một kết luận. "Anh không có đầu óc làm ăn, anh bạn trẻ". Ông ta nói.
Điều đó mới chỉ xảy ra vào tuần trước đây. Anh đã vay trước cả hai năm khoản chi trả của Sue Ann.
"Vậy tôi phải làm gì đây?"
Giọng ông ta cay nghiệt. "Điều đầu tiên tôi làm là quẳng một vài khoản đầu tư ngu xuẩn của anh đi. Ví dụ như tay thợ may y phục nữ chẳng hạn. Từ khi đầu tư vào doanh nghiệp của ông ta, anh đã bồi thêm cho ông ta mỗi năm hai mươi ngàn đô la chỉ để ông ta khỏi phá sản!"
"Tôi không thể làm thế được!" giọng Sergei như nghẹn lại.
"Tại sao? Anh yêu cái thẳng cha đồng tính quắt queo ấy à?"
"Tất nhiên là không. Nhưng ông ta rất tài năng. Một ngày nào đó, ông ấy sẽ vượt lên được, ông sẽ thấy. Vấn đề là ông ấy vượt quá xa thời đại của mình".
"Và vào lúc đó anh sẽ phá sản!"
"Điều ông ta cần là một nhà tài trợ".
"Một năm trước đây anh đã nói thế, và anh đã khuyên Giselle d Arcy may phục trang ở đấy. Trật lấc".
"Tôi muốn có một người Mỹ. Họ mới đưa ra kiểu mẫu được. Cái gì họ chấp nhận thì suôn sẻ, cái gì họ khước từ thì không".
"Sao anh không nói với vợ cũ của anh?" Tay nhà băng hỏi.
Segei nhìn ông ta. Anh không nghĩ tay này có cảm quan khôi hài. "Sue Ann, một người tiên phong về kiểu mẫu? không. Phải ai đó khác. Một người nào đó mà dân Mỹ đã chấp nhận như là đỉnh cao của thời trang".
"Quẳng cái doanh nghiệp đó đi", tay nhà băng nhấn mạnh như phán quyết "chẳng có người nào như thế cả. Vả lại, nếu có thì cô ta cũng đã làm cho Dior, Balmain, Balenciaga, Chanel hoặc Maggy Rouff rồi, chẳng ai có tầm cỡ ấy lại tìm đến ông bạn anh đâu. Mua sắm quần áo do một tay vô danh tiểu tốt thiết kế thì còn uy tín gì nữa".
Sergei đứng lên, đầy phấn khích. "Hoàng tử Nikivitch! Trúng phóc rồi!"
"Trúng phóc cái gì?"
"Dân Mỹ ưa tước hiệu. Có thể không phải mọi phụ nữ đều lấy được một hoàng tử, nhưng ai cũng có thể được một hoàng tử nâng váy sửa khăn".
"Lố lăng!" Bernstein nói.
"Không thực sự như thế, chúng ta chỉ phải chứng tỏ là đã được những đàn bà Pháp lỗi lạc chấp nhận. Rồi dân Mỹ sẽ đến".
"Nhưng làm cách nào để anh hấp dẫn được một phụ nữ Pháp lỗi lạc?"
"Caroline De Coyne Xenos phu nhân. Cô ấy sẽ làm vì tôi".
"Nhưng bà ấy ở Mỹ".
"Cô ấy có thể trở về" Sergei bướng bỉnh.
"Nhưng làm thế nào?" Tay nhà băng hỏi. "Đã tháng Bảy rồi, tất cả các show đều đã được tổ chức. Sẽ chả có ai đến cả".
"Nếu Caroline đã từ Mỹ đến, thì mọi người sẽ đến, thậm chí chỉ để xem cái gì đã làm cô ấy đến. Chúng ta sẽ mở show vào đầu tháng Chín. Và chúng ta sẽ quảng cáo nó như là một show đích thực của mùa thu".
"Có thể được đấy. Nhưng anh lấy tiền ở đâu?"
Sergei cười. "Ông sẽ đưa tiền cho tôi".
"Anh điên à? Tôi đã bảo rồi, anh sắp khánh kiệt!"
"Bà Bernstein sẽ rất buồn nếu như khám phá ra rằng bà đã hụt mất một giấy mời tới dự buổi khai trương show Bộ Sưu Tập Paris chỉ vì tính keo kiệt của ông".
Bersnstein nhìn anh. Thoáng như nét cười trong đôi mắt mù sương của ông. "Anh là gã du thủ du thực vô liêm sỉ!"
Sergei cười. "Đấy lại là chuyện khác".
"Thôi được, tôi sẽ cho anh mượn tiền. Với hai điều kiện".
"Điều kiện gì?"
Bernstein ngả người trên ghế. "Một, anh cho tôi xem chấp nhận của bà Xenos. Hai, anh hiện diện tại nhà may ở Paris cho đến bế mạc show".
"Tôi chấp nhận" Sergei nói, đưa tay nhấc điện thoại.
"Anh làm gì đấy?" tay nhà băng hỏi, khí bối rối.
"Còn cách nào nhanh hơn để tiếp cận bà Xenos hơn là điện thoại? Ông nghĩ là tôi để cho ông có thì giờ thay đổi ý định à?"
Giữa đường về nhà Sergei thay đổi ý định, đến thẳng Nhà may. Anh dừng lại trước một toà nhà nhỏ, ngắm hai tấm biển đồng có khắc gia huy và tiêu ngữ của anh gắn ở hai bên cổng. Người gác vội vàng mở cửa "Thưa ngài", ông kính cẩn.
Sergei trừng trừng nhìn ông. "Biển đồng bóng quá" anh chỉ lên đó. "Bôi bụi lên, đừng để nó trông mới quá".
Sergei vào nhà, vội vã lên thang, tới đại sảnh. Các hoạ sĩ và các nhà trang trí nội thất đã làm việc cật lực. Gia huy cùng tiêu ngữ của anh xuất hiện khắp nơi. Anh đi qua đó, tới xưởng.
Nơi đấy là cả một sự hỗn loạn. Các trợ lý mang vác các súc vải chạy ngược chạy xuôi, các người mẫu thì đứng tứ tung như hờn dỗi, một vài cô đã được găm phục trang vào người, những cô khác thì nửa khoả thân với những cặp vú tròn trĩnh, lộ ra một cách vô tình. Trên tất cả những cái mớ này, anh nghe được giọng của Jean- Jacquesla thét om xòm, như mắc chứng cuồng loạn.
Sergei đi qua xưởng, mở tung cửa. Một người mẫu đang đứng trên một bệ nhỏ, vây quanh cô là hai trợ lý và người thợ cả. Jean- Jacques đang ngồi sau chiếc bàn của ông ta, nước mắt ròng ròng trên má. Thấy Sergei, ông bước đến, hai bàn tay cứ vặn vào nhau.
"Tôi làm gì được đây?" ông ta ré lên. "Bọn họ chẳng có tài cán gì cả, và ngu xuẩn nữa! họ thậm chí không làm nổi những điều đơn giản mà tôi hướng dẫn". Hai tay ông ôm đầu, đầy kịch tính. "Tôi gục mất. Tôi nói cho anh biết. Gục. Tôi sẽ phát điên mất!"
Ông nắm cánh tay Sergei, lôi anh tới một người mẫu "Nhìn đi! Xem họ đã làm gì với thiết kế của tôi! huỷ diệt!"
"Bình tĩnh đi, ông Jean- Jacques" Sergei an ủi "giải thích cho tôi ông đang cố đạt đến cái gì. Rồi tôi có thể giúp họ làm được điều ông muốn".
Jean- Jacques đứng trước người mẫu. "Nhìn đi.ý tưởng mới cho một bữa cocktail. Tôi thấy chuỗi các tam giác trên đôi vai của mệnh phụ như những chuyển động để cho ta cái cảm giác xông xênh ở tất cả các điểm quan trọng. Ngực, mông, đầu gối".
Sergei nhìn người mẫu. Bộ trang phục y hệt mô tả của Jean- Jacques, y hệt thiết kế ông cầm trong tay. Và anh hiểu được cơn thịnh nộ của ông. Nó đã không làm được điều mà Jean- Jacques muốn nó làm. Anh nhìn ông ta rồi nhìn lại người mẫu.
Cả văn phòng lặng thing như chỉ chờ anh nói. Một lát sau, Sergei gật đầu rồi quay về phía nhà thiết kế. "Jean- Jacques, ông là một thiên tài! Tôi hoàn toàn hiểu vấn đề của ông. Và tôi nghĩ là tôi biết điều gì đã làm ông phiền muộn".
"anh hiểu?" cả kiêu hãnh lẫn bối rối trong giọng ông ta.
"Tôi hiểu" Sergei nói chắc chắn. "Đây!" đầy kịch tính, anh chỉ vào cặp mông của người mẫu. "Ở đây chính là chỗ tam giác phải rộng, như ý đồ của ông, cửa không chật và khép góc thế này".
Jean- Jacques cực kỳ bối rối. "Thật à?"
Sergei gật mạnh đầu. "Chính cái từ xông xênh của ông đã cho tôi câu trả lời. Váy phải mở rộng ở phần dưới để mệnh phụ có thể cảm nhận luồng gió thoảng qua cái hĩm khi bà ta vận động, và vì thế mà bà luôn được nhắc nhở về nữ tính của mình".
Jean- Jacques lặng lẽ xem xét người mẫu. Sergei không để ông kịp nói gì. "Tôi có cái hẹn, phải về văn phòng ngay. Cảm ơn ông đã cho tôi dịp may này để được sưởi ấm trong hào quang thiên tài của ông".
Sergei dừng ở cửa. Anh nhìn các trợ lý rồi nhà thiết kế. "Giờ thì tôi chắc là họ sẽ thừa khả năng đem đến cho ông đích thực cái mà ông muốn".
Khi anh đã khuất sau cửa, Jean- Jacques lẩm bẩm điều gì đó không thể nghe được về việc phải có một cái gì đó mới hòng đáp ứng Hoàng tử, rồi ông vụt ra khỏi phòng. Hai người trợ lý nhìn nhau. "Cậu có hiểu Hoàng tử nói gì không?"
Người kia lắc đầu. "Không" bà quay sang người mẫu. "Cô có hiểu gì không?"
"Có trời mà hiểu được bất cứ ai trong cái nghề này" người mẫu nói với một biểu hiện chán nản khi bước từ trên bục xuống. "Họ điên hết. Song nếu bà đưa thêm một luồng gió nào nữa vào cái hĩm tôi, thì tôi có thể gục vì chứng viêm phổi đấy".