Số lần đọc/download: 2121 / 14
Cập nhật: 2015-11-25 18:53:20 +0700
Chương 76: Đột Nhiên Tỉnh Ngộ
H
ạ Thần hoài nghi nhìn Hàn Cảnh Hiên, anh cùng Đới Tư Dĩnh biểu hiện vô cùng quái lạ, cách nói chuyện cũng khiến người ta kinh ngạc, chuyện gì đã xảy ra vậy? Chẳng lẽ đã có chuyện gì mà cô không biết, hay anh ấy đã dần dần chấp nhận sự tồn tại của cô.
Quay lại nhìn Hàn Cảnh Hiên, cô biết, cho dù cô có hỏi anh cũng sẽ không nói cho cô biết, xem ra cô cần phải tự đến tìm Tư Dĩnh nói chuyện.
Đới Tư Giai đứng trước phòng xét nghiệm, trong lòng có chút lo lắng, liệu cô có mang thai không? Thầm xin ông trời phù hộ để cô mang thai.
"Đới Tư Giai." Bác sỹ cầm phiếu xét nghiệm, gọi tên.
"Tôi đây...." Tay cô có chút run rẩy đón nhận tờ phiếu, rõ ràng, trên tờ giấy có hai chữ DƯƠNG TÍNH.
Cô vui sướng, nước mắt không ngừng theo khóe mắt rơi xuống, cô cuối cùng đã có thể làm chuyện này vì Tư Dĩnh, nhưng liệu cô có thể giấu bọn họ được bao lâu? Bởi mọi người đều hiểu, lúc cô sinh đứa bé này ra cũng là lúc cô vĩnh viễn rời xa bọn họ.
Trong nhà Đới Tư Dĩnh.
Đới Tư Dĩnh đang ngồi vừa đọc tạp chí vừa ăn táo bỗng nhiên tiếng điện thoại vang lên, không xem tên người gọi cô đã vội bắt máy: "Alô...."
"Tôi đây, Hạ Thần, cô có thời gian không? Tôi có chuyện muốn nói."
"Hạ Thần, cô có chuyện gì sao?" Tư Dĩnh hơi bất ngờ hỏi.
"Tôi có chuyện muốn nói với cô, buổi chiều gặp nhau một chút ở quảng trường Mai Lũng, quán trà lầu hai." Hạ Thần không để cho cô có cơ hội cự tuyệt, vừa nói xong liền ngay lập tức cúp máy.
Đới Tư Dĩnh cầm di động, vẫn còn rõ vẻ sửng sốt trên mặt, không hiểu Hạ Thần muốn tìm cô làm gì?
Khi Đới Tư Dĩnh đến quán trà thì đã nhìn thấy Hạ Thần ở đó, Hạ Thần đang ngồi, trên bàn là hai tách trà.
"Tôi thích trà hoa nhài, thế nên tôi cũng kêu thêm cho cô một ly, không phiền chứ." Hạ Thần nhìn cô nói.
"Không sao, tôi cũng thích trà hoa nhài." Đới Tư Dĩnh khẽ cười nói.
"Tôi không muốn nói nhiều, tôi đến đây là muốn hỏi cô, cô không hận tôi chứ?" Hạ Thần trực tiếp vào đề.
"Tại sao tôi phải hận cô? Vì cô có mang đứa con của Cảnh Hiên sao? Tôi nói rồi, cảm ơn cô, tôi cũng rất hâm mộ cô, nhưng tôi cũng không hận cô." Khóe môi Đới Tư Dĩnh hiện lên một nụ cười thản nhiên ưu thương.
"Không cần nói thế, tôi biết cô không hận đơn giản là vì cô không yêu." Hạ Thần lạnh lùng nhìn cô, không hiều vì sao Cảnh Hiên lại yêu một người phụ nữ trong lòng đã có người đàn ông khác.
Đới Tư Dĩnh bất ngờ, cười khổ nói: "Có lẽ thế...."
"Vậy thì xin cô hãy trả lại Hàn Cảnh Hiên cho tôi, tôi yêu anh ấy, tôi sẽ làm cho anh yêu tôi..." Hạ Thần cứng rắn nói, dường như cho rằng Cảnh Hiên vốn phải thuộc về cô.
"Hạ Thần, tôi đã buông tha cho Cảnh Hiên, đã trả anh ấy lại cho cô, còn chuyện anh ấy có đến với cô không thì chỉ có thể dựa vào chính sức của cô thôi." Đới Tư Dĩnh chân thành nói.
"Ý cô là gì?" Hạ Thần kinh ngac, cô ấy đã trả cho cô, từ khi nào?
"Cô thông minh như vậy hẳn phải biết rằng, tôi đã ly hôn với Cảnh Hiên, nếu không, cô nghĩ xem, khi gặp tại bệnh viện chúng tôi có thể thản nhiên đối mặt với nhau như vậy sao?" Đới Tư Dĩnh trực tiếp nói rõ ràng với cô.
"Hai người đã ly hôn??? Khi nào?" Hạ Thần hỏi đến cùng.
"Hai tháng trước."
"Ha ha." Hạ Thần đột nhiên cười lớn, bọn họ ly hôn, đã hai tháng, nhưng tại sao anh không hề nói với cô? Chẳng lẽ anh không hề có ý định kết hôn với cô sao? Hàn Cảnh Hiên, anh điên rồi!!!
"Hạ Thần, sao vậy?" Đới Tư Dĩnh thấy vẻ mặt ưu thương của cô, liền hỏi.
"Không sao... thật xin lỗi, tôi làm phiền cô rồi." Hạ Thần dịu giọng lại, sau đó đỡ lấy thân hình cồng kềnh của mình đứng lên.
Thấy bộ dáng cô đơn của Hạ Thần, Đới Tư Dĩnh bỗng thấy lo lắng, cũng vội vàng đứng lên theo.
Hạ Thần mãi đi về phía trước, suy nghĩ cẩn thận, Cảnh Hiên không thương cô, cho dù cô có đứa con của anh, anh cũng sẽ vĩnh viễn không yêu cô, miễn cưỡng ở cùng một chỗ thì sẽ hạnh phúc sao? Không, cô âm thầm hạ quyết tâm, vừa ngẩng đầu lên thì thấy một chiếc ô tô lao như bay tới......
"A.........." Hạ Thần kêu lên sợ hãi, theo bản năng bảo vệ bụng, cô không nhớ rõ vì sao mình lại đang đứng giữa đường.
"Hạ Thần, cẩn thận...." Đới Tư Dĩnh chạy tới kêu to, đẩy cô ngã sang một bên.
Hạ Thần bị ngã sang một bên, vội vàng đứng dậy, thấy cảnh trước mắt, ngây ngốc đứng nhìn............
"Hai người muốn chết à...." Chiếc xe dừng đúng lúc trước mặt các cô, tài xế ngó đầu ra mắng.
"Xin lỗi...." Đới Tư Dĩnh vẫn còn sợ hãi, vỗ vỗ ngực giải thích.
"Tư Dĩnh, cô không sao chứ???." Hạ Thần kinh ngạc, toàn thân toát mồ hôi lạnh, vội vàng chạy lại, kiểm tra kỹ càng xem Tư Dĩnh có bị thương không.
"Hạ Thần, cô không sao chứ? Đứa bé có sao không?" Đới Tư Dĩnh kéo cô vào lề đường hỏi.
"Không sao, tôi không sao, đứa bé cũng không việc gì." Hạ Thần lắc đầu, trong mắt đầy nước, chính cô đã hại cô ấy, vậy mà cô ấy lại là người ra tay giúp đỡ cô.
"Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi." Tư Dĩnh thở phào, cô ấy không việc gì là tốt rồi.
"Tại sao cô lại cứu tôi?" Hạ Thần nhìn cô, cho dù cô ấy không hận cô thì ít nhất cô ấy cũng phải oán trách cô chứ.
"Tôi không nghĩ nhiều thế." Cho dù là người cô không biết thì cô cũng sẽ ra tay giúp đỡ thôi.
"Xin lỗi Tư Dĩnh, tha thứ cho tôi, tôi đã làm tổn thương cô." Hạ Thần ôm cô, cảm động, hối lỗi, lại tự cảm thấy mình thật ích kỷ, hẹp hòi.
"Hạ Thần, đừng nói thế, như cô đã nói rồi đấy, bởi vì tôi không thương, nên tôi cũng không hận cô, cô cũng không cần xin lỗi tôi, tôi sẽ chúc phúc cho cô và Cảnh Hiên." Đới Tư Dĩnh nhẹ nhàng ôm lấy cô nói.
"Tư Dĩnh, sau này tôi còn có thể là bạn cô không? Tôi còn có tư cách làm bạn cô không?" Hạ Thần buông cô ra, lau nước mắt hỏi.
"Đương nhiên rồi, sau này chúng ta vẫn là bạn, giờ tôi đưa cô về." Đới Tư Dĩnh nắm tay Hạ Thần, tùy ý vẫy một chiếc taxi.
"Được, cảm ơn cô."
o O o
Giấu diếm
Hàn Cảnh Hiên lái xe đến nhà cha mẹ. Hai tháng, anh đã nghĩ thông suốt nhiều chuyện. Đây là thời điểm anh nên đón nhận Hạ Thần, để hai người có cơ hội bắt đầu lại từ đầu, cho dù là vì đứa bé.
Hạ Thần ngồi trong phòng ngủ, nhìn quanh một lượt khắp căn phòng, đã đến lúc cô cần phải rời đi, không thể là cô, vĩnh viễn không thể là cô, cô cũng nhận ra mình không thể tiếp tục dùng đứa bé để gây áp lực với Cảnh Hiên, không yêu thì mãi mãi sẽ không yêu? Đã đến lúc cô phải tỉnh ngộ.
Cánh cửa nhẹ nhàng bị mở ra.
"Cảnh Hiên, Cảnh Hiên, anh đến rồi...." Hạ Thần quay đầu nhìn về phía anh.
"Hạ Thần, anh có chuyện muốn nói với em." Hàn Cảnh Hiên ngồi xuống bên cạnh, cầm tay cô nói.
"Thật may, em cũng có chuyện muốn nói với anh." Hạ Thần sửng sốt, sau đó mỉm cười nói.
"Em nói trước đi."
"Thôi, anh nói trước đi...." Hai người nói xong đều nở nụ cười.
"Hạ Thần, anh với Tư Dĩnh đã ly hôn, em cũng biết, anh yêu Tư Dĩnh, không thể ngay lập tức quên cô ấy, nhưng anh nghĩ mình cần cho anh và cho em một cơ hội, để anh dần nhận ra em là một người tốt, để anh từ từ yêu thương em, được không?" Hàn Cảnh Hiên giữ chặt tay cô, ánh mắt thâm tình nhìn cô nói.
Nước mắt không ngừng tuôn rơi, cô vô cùng cảm động, những lời nói sau cùng là có ý gì? Tại sao không sớm nói cho cô một chút, lúc đó cô nhất định sẽ không hề do dự nói đồng ý, nhưng giờ thì đã muộn rồi.
"Hạ Thần, đừng khóc nữa, em có đồng ý cho anh một cơ hội không?" Hàn Cảnh Hiên ôm lấy cô, để cô khẽ tựa vào ngực mình, tay khẽ đặt lên bụng cô.
Hạ Thần im lặng dựa vào người anh, cảm nhận sự chăm sóc dịu dàng ấy. Thật lâu sau, cô mới thẳng người lại, ngẩng đầu nhìn anh nói: "Cảnh Hiên, anh có yêu em không, cho dù chỉ là một chút thôi."
Cảnh Hiên cứng người, không trả lời, anh không muốn làm tổn thương Hạ Thần, cũng không muốn trái lương tâm mà nói yêu cô.
Nhìn biểu hiện cứng ngắc của anh thì biết ngay đáp án, tuy rằng cô đã đoán từ trước nhưng vẫn không khỏi hy vọng nhận được lời nói đó của anh, cho dù là một lời nói dối.
"Hạ Thần, em có chuyện muốn nói với anh, đó là chuyện gì vậy?" Hàn Cảnh Hiên vội chuyển đề tài.
Sắc mặt Hạ Thần hơi thay đổi, chậm rãi nói: "Cảnh Hiên, chuyện Tư Dĩnh không thể sinh con là em nói với bác, còn chuyện lần đó anh uống say, cũng là do em dựng lên để đưa anh lên giường, em làm thế là vì em yêu anh, muốn dùng đứa bé để đoạt lại anh.........." Cô nói một tràng, không hề xuống giọng
"Là em sao...???" Hàn Cảnh Hiên nghe xong thì thật sự tức giận, ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn cô, hóa ra tất cả mọi chuyện đều do một tay cô gây ra.
"Cảnh Hiên, em thật sự xin lỗi, xin anh hãy tha thứ cho em...." Hạ Thần rơi lệ giải thích.
"Em......." Hàn Cảnh Hiên nắm chặt tay lộ cả gân xanh, tức giận nhìn cô, vừa định giơ lên nhưng lại thôi, sau đó đi về phía cửa, anh sẽ không tha thứ cho cô, cô quả là đáng sợ, nhưng anh cũng không biết phải làm thế nào?
Nhìn anh đi ra khỏi cửa, nước mắt Hạ Thần lại tuôn rơi, sớm đã đoán được anh sẽ như vậy nhưng cô cũng không hề hối hận vì đã nói cho anh mọi chuyện.
Trong nhà Đới Tư Dĩnh.
Cô nghi ngờ nhìn chị, chị cô làm sao thế? Suốt ngày ngủ, ăn cơm thật chậm chạp, ăn cũng ít nữa.
"Chị....chị ăn thêm chút nữa đi." Cô gắp một miếng thịt nướng to vào bát chị.
Ọe, ọe, Đới Tư Giai đột nhiên che miệng lại, vội vàng chạy đến phòng vệ sinh ói ra.
"Chị, chị sao thế?" Đới Tư Dĩnh sợ hãi, sắc mặt lo lắng, chẳng lẽ bệnh tình chị cô lại thay đổi.
"Tư Dĩnh, đừng lo, chị không sao." Một lúc lâu sau, Tư Giai mới ngừng nôn ọe, đứng dậy, chỉ biết cười trừ, hóa ra mang thai lại vất vả thế.
"Chị, ngày mai chúng ta đến bệnh viện kiểm tra một chút, em muốn kiểm tra toàn bộ." Thấy sắc mặt chị cực kém, Đới Tư Dĩnh lo lắng đề nghị.
"Tư Dĩnh, chị thật sự không sao cả, em đừng lo lắng, tại gần đây chị không muốn ăn mấy món đầy dầu mỡ thôi."
"Chị, em thấy mình cũng nên kiểm tra một chút." Đới Tư Dĩnh vẫn vô cùng lo lắng, nếu bệnh tình biến hóa thì kiểm tra sớm một chút cũng tốt.
"Được được, nếu em đã lo lắng thế thì để chị gọi điện cho bác sỹ Bạch, hỏi xem hôm nào anh ấy rảnh thì chúng ta qua đó kiểm tra một chút, được chưa????." Đới Tư Giai bất đắc dĩ nói, chỉ sợ em gái không thấy mình đến bệnh viện thì sẽ không thể an tâm được thôi.
"Như vậy là tốt nhất." Đới Tư Dĩnh rốt cuộc cũng thở phào.
Đới Tư Giai nhìn em, thấy cô chưa nhận ra mình mang thai, như vậy cũng tốt, đợi đến khi đứa bé lớn lên một chút, lúc đó nói ra thì mọi sự đã rồi.
Hạ Thần thu thập hành lý, lặng lẽ dời khỏi Hàn gia, quay về nhà mình.
Ấn chuông cửa biệt thự nhà mình, người hầu ra mở cửa, thấy cô, ngạc nhiên nói: "Tiểu thư, cô đã về."
"Cha mẹ tôi đâu?" Hạ Thần gật gật đầu hỏi.
"Lão gia cùng phu nhân đang ở trên lầu, cô mau vào đi." Người hầu vội đỡ lấy hành lý trên tay cô.
Cố gắng lấy lại bình tĩnh bước lên lầu, mở cửa phòng cha mẹ nói: "Cha mẹ, con đã về đây."
Mẹ cô kinh ngạc, nhìn sắc mặt con gái tiều tụy, lại thấy bụng bầu đã to, đau lòng chạy lại đỡ cô.
"Cô là ai, sao còn dám về đây, cút đi cho tôi, tôi không có đứa con gái không biết xấu hổ như cô." Cha cô cố nén đau lòng, tức giận nói.
"Cha mẹ, xin lỗi... Là con gái không hiểu chuyện." Hạ Thần lập tức quỳ xuống khóc nói.
"Tiểu Thần, con mau đứng lên." Mẹ cô kéo tay cô đứng dậy.
"Bà kéo cái gì? Chuyện nó làm còn chưa đủ khiến nhà này xấu hổ sao?" Cha cô vội lôi tay mẹ cô ra.
"Ông sao thế? Nó là con gái ông, sao ông có thể nhẫn tâm như thế, nhất định con gái mình ở bên ngoài đã chịu vất vả rồi, ông còn đối xử với nó như thế, ông muốn giết nó à???? Được, ông đã tuyệt tình như thế, tôi sẽ cùng con gái rời khỏi đây, tiểu Thần, chúng ta đi thôi......." Mẹ cô cũng giật khỏi tay cha cô, tức giận nói.