This nice and subtle happiness of reading, this joy not chilled by age, this polite and unpunished vice, this selfish, serene life-long intoxication.

Logan Pearsall Smith

 
 
 
 
 
Tác giả: Canh Tân
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiên
Số chương: 661
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3750 / 61
Cập nhật: 2015-09-10 17:14:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 77: Một Nhà Không Hề Đơn Giản
ó lẽ sẽ không có người nào ủng hộ cho gã.
Liếc mắt nhìn xung quanh, Hạ Hầu Lan giật mình.
Gã thấy Điển Vi âm trầm đứng ở đó.
Xong rồi......
Hạ Hầu Lan thầm kêu khổ, trong lòng lại thêm do dự.
Tất nhiên là gã biết Điển Vi rất thích Tào Bằng. Hôm nay bản thân chủ động gây chuyện, chẳng khác nào tát vào mặt Điển Vi. Với tính tình của Điển Vi làm sao có thể để yên cho gã?
Vì vậy mà Hạ Hầu Lan càng thêm lo lắng.
Thêm khi nghe giọng nói thản nhiên của Tào Bằng, hơi thở của Hạ Hầu Lan có chút hỗn loạn.
Liều mạng!
Gã cắn răng, bước về phía Tào Bằng, đồng thời bên tai vang lên tiếng hét của Trương thị và Tào Nam.
Còn Tào Bằng không hề có một chút hoang mang, đón lấy quyền của Hạ Hầu Lan, bước chân xoay tay khiến cho Hạ Hầu Lan vượt qua, còn bản thân thì tới bên cạnh đối phương. Hai tay hắn xoay nhẹ, đặt vào cánh tay trên của Hạ Hầu Lan rồi cười nhẹ:
- Hạ Hầu! Ngươi mất bình tĩnh.
Tào Bằng dậm chân một cái, sức mạnh như bốc lên bừng bừng.
Sáu mươi ngày luyện thung công đã tạo cho hắn một luồng sức mạnh, trong nháy mắt bộc phát tất cả.
Quyền pháp đời sau, chủ ý tới ám kình. Trong đó ám kình không phải dựa vào lực lượng cơ thể mà dựa vào lực phát ra từ bên trong. Mặc dù Tào Bằng không đạt tới tiêu chuẩn Dịch Cốt, nhưng sức lực ẩn chứa đã có, cũng đủ khiến cho Hạ Hầu Lan chịu thiệt.
Trong mắt người ngoài thì Tào Bằng chỉ hơi đẩy Hạ Hầu Lan một chút.
Nhưng trên thực tế, Tào Bằng mượn đôi tay cộng với ám kình cùng với tinh thần Hạ Hầu Lan hơi rối loạn nên bị hắn đẩy cho loạng choạng, suýt chút nữa thì ngã. Đồng thời, Tào Bằng cũng sử dụng ám kình khiến cho trên cánh tay của Hạ Hầu Lan xuất hiện vết bầm. Hiện giờ, Hạ Hầu Lan chủ yếu dựa vào sức lực của cơ thể, mà cánh tay cũng là một phần quan trọng của bản thân. Có điều, Hạ Hầu Lan cũng không cảm thấy. Sau khi đứng vững, nghe bên tai vang lên tiếng cười khiến cho Hạ Hầu Lan đỏ mặt. Câu nói của Tào Bằng như kim châm vào lòng khiến cho gã càng thêm mất bình tĩnh.
- Hạ Hầu! Mặc dù sức mạnh của ta không thể so được với ngươi, nhưng ngươi không phải là đối thủ của ta.
- Im miệng.
Hạ Hầu Lan nổi giận gầm lên một tiếng rồi đánh về phía Tào Bằng.
Tới lúc này, nét mặt Tào Bằng nghiêm lại, bước sang bên rồi xoay người, chân theo âm dương, quay tròn theo thế công của Hạ Hầu Lan rồi như vô tình, vỗ vào cánh tay của đối phương.
- Ta đã nói, ngươi chưa chắc đã là đối thủ của ta.
Tào Bằng cười cười, nét mặt cho chút khinh thường.
Điều đó càng khiến cho Hạ Hầu Lan thêm nổi giận.
Dưới sự quan sát của rất nhiều binh lính, Tào Bằng vừa đẩy vừa vỗ một cách bình thản, không có gì là lạ.
Rất nhiều người nghĩ hắn chỉ là một đứa trẻ, không có bao nhiêu sức lực. Tuy nhiên cũng có một vài người có thể nhận ra sự khác biệt.
Điển Vi có thể nói là một trong những người đó, ánh mắt y lập tức trở nên sáng ngời.
- Lão Vương! A Phúc luyện được công phu gì vậy?
Vương Mãnh cười khổ:
- Chuyện này thực sự ta không biết.
Gã không đi theo Tào Bằng luyện công nên không biết rõ.
- Chỉ có Đầu Hổ luyện công cùng với hắn, sau đó có thêm Đại Hùng. Nếu ngươi muốn biết thì tìm chúng mà hỏi.
Nói xong, Vương Mãnh ngoắc tay, gọi Vương Mãi và Đặng Phạm lại.
Điển Vi lại hỏi:
- Sư phụ của a Phúc là ai?
Tào Cấp trả lời:
- A Phúc không có sư phụ. Ngày trước, chúng ta từng có một phương sĩ đi dạo chơi qua, dạy a Phúc học chữ. Vốn chúng ta cũng không để ý, nhưng sau đó nghe a Phúc nói, vị phương sĩ đó dạy cho nó rất nhiều bản lĩnh, trong đó có cả võ nghệ.
Nói dối một lần, mười lần, hai mươi lần...thậm chí trăm lần sẽ trở thành lời nói thật.
Vốn Tào Cấp không nghi ngờ Tào Bằng nên bây giờ khiến cho lời nói dối đó lại càng thêm chân thật.
Điển Vi thở dài:
- A Phúc đúng là tốt số.
Những người luyện qua Thái Cực quyền đều biết rằng kiến thức cơ bản của nó chính là bước chân. Bộ pháp kết hợp với luyện thôi thủ. Muốn cho thôi thủ mềm mại thì phải luyện trạm thung. Mà trạm thung chính là tu dưỡng khiến cho tinh thần sảng khoái.
Bộ pháp, thôi thủ, nếu một người không có cơ sở thì nếu không mất một, hai năm là điều không thể.
Nhưng Tào Bằng không như vậy. Đời trước hắn đã luyện tập bộ pháp và thôi thủ có thể nói là nhuần nhuyễn.
Hiện giờ, chỉ đổi sang một thân thể mới, tái dựng lại nên lúc đầu mặc dù có chút khó khăn, nhưng sử dụng theo thời gian liền có được cảm giác thuận. Dù sao thì kiếp trước hắn cũng có thời gian khổ luyện. Chỉ có trạm thung thì sang kiếp này, Tào Bằng cần phải từ từ tu luyện.
Cuối cùng thì Hạ Hầu Lan mới tỉnh táo lại.
Khuôn mặt tức giận tới méo mó của y cũng từ từ bình tĩnh.
Trong đầu y vang lên tiếng nói của lão sư: “Ngươi rất cố gắng, rất chăm chỉ, vốn có thể bù lại thiên phú yếu kém của mình. Nhưng tâm ngươi lại quá nóng. Nếu ngươi không thể làm cho bản thân bình tĩnh lại thì ngươi vĩnh viễn không có được thành tựu. “
Lúc ấy, Hạ Hầu Lan không để ý.
Tuy nhiên qua một vài năm, Hạ Hầu Lan cũng từ từ hiểu ra một chút.
Gã thu hồi bước chân, hít một hơi thật sâu rồi gầm nhẹ, hai tay giãn ra giống như một con hổ vồ tới.
Thú quyền!
Một tia sáng lóe lên trong mắt Điển Vi. Y gật đầu rồi lại lắc đầu.
Bên kia, Vương Mãi và Đặng Phạm cũng bắt chước động tác của Tào Bằng, hiểu được sự biến hóa trong đó. Bất ngờ cả hai nghe thấy tiếng thở dài của Điển Vi liền ngẩng đầu lên.
- Nếu Hạ Hầu từ đầu đã như vậy thì có thể chiến thắng được a Phúc.
- Vậy bây giờ?
Tào Cấp lo lắng hỏi.
Điển Vi lắc đầu:
- Hơi chậm...cân cốt của hắn đã bị thương, không thể tái chiến được nữa.
Nói xong, Điển Vi quay đầu bước đi.
“Gân cốt bị thương? “
Vương Mãi và Đặng Phạm quay sang nhìn nhau. Chẳng lẽ mấy động tác mềm mại tưởng chừng như không có sức của Tào Bằng đã làm ra điều đó?
Hạ Hầu Lan gầm lên một tiếng khiến cho bản thân phấn chất.
Từ người gã tản ra một thứ khí thế bức người, lao về phía Tào Bằng. Tào Bằng vội vàng lui lại, chân đạp âm dương, một tay để trước người, mu bàn tay hướng về phía trước, lòng bàn tay hướng vào người. Tay kia thì thả lỏng ở phía sau. Những động tác liên tiếp của hắn giống như nước chảy, hết sức thong thả.
Tào Nam không nhịn được lên tiếng:
- Mẹ! A Phúc thật đẹp.
Một cái động tác mặc dù không hiểu nhưng cũng khiến cho mọi người khen ngợi.
Hạ Hầu Lan căn răng, dậm chân lao lên. Nhưng ngay vào lúc gã thu vai, chuẩn bị lao ra thì cánh tay đột nhiên đau đớn. Lúc đầu, gã không có cảm giác, nhưng bây giờ khi phát lực, cơn đau lập tức tăng lên rất nhiều.
Gã kêu lên một tiếng, bước chân lập tức lảo đảo.
Hạ Hầu Lan biến sắc, tay kia đang định giữ lấy bả vai thì phát hiện cánh tay đã sưng lên, nhìn mà ghê người.
- Ngươi...
- Hạ Hầu! Nếu trong chiến trường, ngươi chỉ cần một chiêu là có thể xử lý ta. Nhưng ngay từ khi mới bắt đầu, ngươi không nên tìm ta khiêu chiến. Trong lòng ngươi có quá nhiều tạp niệm, khi giao thủ lại tính toán được mất, thậm chí ngươi nghĩ ta không làm gì được nên xuất ra không tới năm phần lực. Ta biết sư phụ của ngươi có con mắt cao nhưng chẳng lẽ chưa bao giờ dạy cho ngươi chớ có xem thường đối thủ hay sao? Sư tử vồ thỏ cũng dùng hết sức... Ngươi không phải là sư tử mà ta cũng không phải là con thỏ nên ngay từ đầu ngươi đã thua.
Tào Bằng vẫn thong dong như trước, thu tay lại rồi lắc nhẹ đầu.
Động tác này là hắn học được khi xem phim Hoàng Phi Hồng ở kiếp trước. Lúc ấy, gã chỉ cảm thấy đẹp, không ngờ hôm nay lại sử dụng.
- Nếu ngươi tiếp tục dùng sức, ta dám cam đoan bả vai của ngươi sẽ bị hỏng, sau này chỉ là một tên tàn phế mà thôi.
Ngay lập tức, xung quanh vang lên những tiếng hô kinh ngạc.
Đã mấy lần, Hạ Hầu Lan định vung tay lên khiến cho bả vai từ đau đớn chuyển sang nhức nhối, không thể giơ lên được nữa.
Tôi thua?
Trong đầu Hạ Hầu Lan hoàn toàn trống rỗng.
Hiện tại gã biết bản thân mình không suy nghĩ cẩn thận rơi vào hoàn cảnh như Tào Bằng nói...
Đêm đó, Hạ Hầu Lan ngồi một mình trong trướng như kẻ mất hồn.
Vốn tương lai của gã có thể nói là thênh thang rộng mở, hai mươi tuổi đã đứng ở vị trí quân hầu, thuộc hạ dưới tay gần năm trăm người. Lần này, gã theo Điển Vi trở về, vốn có thể được phong thưởng nhưng không ngờ vừa rồi lại làm trò đánh cuộc với Tào Bằng trước mặt nhiều người như vậy.
Hơn nữa, bản thân lại còn bị thua...
Hạ Hầu Lan có thể chối nhưng sau này đừng mong còn đứng ở bên Tào được nữa.
Trong thời điểm này, lễ giáo tan vỡ cho nên mọi người chỉ còn trông vào hai chữ tín nghĩa. Nếu mất đi thì gã còn đâu mặt mũi?
Nhưng để cho gã làm nô bộc cho một tên nhóc con, Hạ Hầu Lan cũng chẳng còn mặt mũi nào.
Tất cả những người học võ, trong máu thịt đều có một sự kiêu ngạo. Đôi khi sự kiêu ngạo đó khiến cho người ta thăng tiến rất nhanh, nhưng cũng có thể làm cho người ta mất đi tương lai. Tới giờ phút này, Hạ Hầu Lan có thể cảm nhận được tương lai của mình trở thành bi kịch.
Gã chỉ còn biết thở dài khe khẽ, bởi vì cái bi kịch đó là do bản thân tự chuốc lấy.
Cánh tay của gã đã bớt sưng, chỉ còn hơi đỏ. Cảm giác đau đớn ở bả vai cũng bớt đi nhiều.
Đúng lúc này, cửa trướng được vén lên, một người cao lớn đi vào.
- Điển hiệu úy.
Điển Vi liếc mắt nhìn Hạ Hầu Lan ý bảo ngồi xuống, sau đó nhìn vết thương của gã mới nhẹ nhàng gật đầu.
- Cũng không phải là nặng. A Phúc ra tay có chừng mực, nếu không xương cánh tay này của ngươi sẽ nát hết.
- A!
Điển Vi nói xong liền lấy trong người ra một thứ thuốc mỡ, dán lên vết thương của Hạ Hầu Lan.
- Hạ Hầu! Ngươi dự định thế nào? Nếu ngươi không muốn thì ta có thể cầu tình giúp ngươi với a Phúc.
Hạ Hầu Lan biết Điển Vi lâu như vậy nhưng gã chưa từng thấy y nói chuyện hòa ái với ai thế này. Trong lúc nhất thời, Hạ Hầu Lan vừa vui vừa sợ hãi, không biết nói thế nào cho phải. Câu nói của Điển Vi khiến cho Hạ Hầu Lan hơi động lòng. Nếu Điển Vi nói hộ cho, Tào Bằng nhất định sẽ bỏ lời đánh cuộc đó. Như vậy, gã cũng không phải làm nô bộc. Nhưng suy nghĩ đó chỉ lóe lên trong đầu gã rồi biến mất.
- Điển hiệu úy! Hạ Hầu đánh cuộc chịu thua, không có gì hối hận.
Gương mặt đen đúa của Điển Vi chợt nở nụ cười.
Mặc dù lúc gã cười trông còn xấu hơn là khi không cười...
- Phục là tốt rồi.
Gã vỗ nhẹ vài Hạ Hầu Lan:
- Cả nhà a Phúc cũng không đơn giản như người thấy. Dã tâm của ngươi quá lớn, đi rèn luyện một chút cũng tốt. Nhưng ta thấy sau này, ngươi sẽ còn thành tựu hơn nữa.
Điển Vi nói xong liền đứng dậy.
Hạ Hầu Lan ngơ ngác nhìn Điển Vi, không hiểu ý gã nói là gì.
“Cả nhà Tào Bằng không đơn giản hay sao? “
Nếu người khác nói vậy, Hạ Hầu Lan chắc chắn sẽ phun ngụm nước trong miệng ra ngoài.
Nhưng Điển Vi nói vậy khiến cho gã phải suy nghĩ thật sâu xem cả nhà Tào Bằng có gì thần kỳ. Tào Bằng là một tên nhóc con, Tào Cấp rõ ràng là một kẻ thô lỗ, còn Trương thị và Tào Nam không có gì đặc biệt. Còn về phần Đặng Tắc? Cho dù có đặc biệt thì cũng mất một cánh tay. Cả cái nhà này có gì đặc biệt? Thậm chí Hạ Hầu Lan còn thấy cha con Vương Mãnh so với nhà họ Tào còn tốt hơn.
Điển Vi đi tới cửa trướng đột nhiên dừng bước.
- Vốn ta không định nói. Nhưng do a Phúc lo ngươi nghĩ quẩn vì vậy bảo ta tới đây thăm. - Điển Vi xoay người, nhìn Hạ Hầu Lan chằm chằm rồi nói:
- Nếu vừa rồi ngươi không hiểu ra, ta sẽ chặt đứt cánh tay của ngươi, cho ngươi thành người tàn phế suốt đời. Hạ Hầu! Ta không có bản lĩnh gì nhưng không thể nhìn nhầm người. Tương lai của cả nhà a Phúc không hề đơn giản. Ta thấy sau này ngươi sẽ không hề hối hận.
Hạ Hầu Lan giật nảy mình, mà cảm thấy ớn lạnh.
Cảm giác đó của gã không phải vì câu nói đằng đằng sát khí của Điển Vi mà bởi vì Tào Bằng có thể hiểu được tâm trạng của gã đang rối loạn.
Hạ Hầu Lan ngẩng đầu, cười khổ một tiếng:
- Chuyện này từ nay về sau, mạt tướng không suy nghĩ. Xin hiệu úy cứ yên tâm, Hạ Hầu Lan không phải là người chối nợ.
Điển Vi nở nụ cười.
Ngày hôm sau, Tào Bằng đang dắt Trương thị trèo lên xe...
Khi quay đầu lại, hắn thấy Hạ Hầu Lan ăn mặc trang phục màu xám đứng một bên.
Cây ngân thương của gã không có trong tay, ngay cả áo giáp cũng không thấy, chỉ có một bộ trang phục màu xám và chiếc khăn đen... Nghiễm nhiên đó là trang phục của một kẻ nô bộc.
Có điều nhìn nét mặt Hạ Hầu Lan hết sức bình tĩnh.
Khi thấy Tào Bằng quay lại, gã còn chắp tay cung kính:
-Tiểu nhân Hạ Hầu Lan bái kiến thiếu gia.
Tào Bằng lặng đi một chút rồi nở nụ cười.
- Hạ Hầu! Ngươi phụ trách chiếc xe ngựa này đi.
- Cẩn tuân lệnh của thiếu gia.
Tào Bằng gật đầu, xoay người rời đi tới cách đó một đoạn rồi nhảy lên ngựa.
Còn Hạ Hầu Lan thì tự nhiên, không thèm để ý người khác đang chỉ trỏ mình mà ngồi lên kệ xe, vung roi quát một tiếng:
- Giá! Đi thôi.
Con ngựa kéo xe hí lên một tiếng thật dài.
Roi ngựa vung lên trong không trung phát ra ba tiếng nổ.
“A Phúc! Điển hiệu úy nói ngươi rất đặc biệt. Hãy để cho ta thấy ngươi đặt biệt như thế nào. “
Tháng hai, năm Kiến An thứ hai giặp cướp hoành hành Lang Lăng.
Có thái thú Mãn Sủng tự mình suất binh, bình định nạn trộm cướp nhờ đó dẹp yên Nhữ Nam. Nhưng mà gần như cùng một thời gian, Tây Bộ Đốc Bưu tuần tra Lang Lăng phát hiện huyện lệnh Lang Lăng là Thành Nghiêu âm thầm cấu kết với bọn trộm cướp. Tây Bộ Đốc Bưu Đặng Tắc chém huyện lệnh Thành Nghiêu sau đó tìm ra trong huyện nha một số phong thư giữa Thành Nghiêu và thái thú Giang hạ là Hoàng Tổ. Thái thú Nhữ Nam là Mãn Sủng biết tin tức lập tức sau người theo khoái mã tới Hứa Đô trình báo.
Đồng thời, cử Tây Bộ Đốc Bưu Đặng Tắc tạm thời làm huyện lệnh Lang Lăng, chờ tin từ Hứa Đô.
Đặng tắc là ai?
Gần như không có một ai biết.
Người này giống như từ trong tảng đá nứt ra, không ai biết. Dù sao thì thái thú Nhữ Nam là Mãn Sủng rất tin cậy người này.
Cùng lúc đó, Tào Hồng ở Diệp huyện cũng nhận được một phong thư của Mãn Sủng.
Sau khi xem thư, Tào Hồng bật cười, nói với tả hữu:
- Bá Ninh đúng là hiểu chuyện thị phi. Từ nay về sau, Lang Lăng có phái người tới thì làm như không biết.
Đầu tháng ba năm Kiến An thứ hai, Hứa Đô phái sứ giả tới Bình Dư.
Trong thư, Tào Tháo khen ngợi Mãn Sủng sử xự quyết đoán, đồng thời cắt cử con cả của Thượng Thư, Quân sư Tuân Du là Tuân Tập tới Lang Lăng làm huyện lệnh. Sau đó, khi Tuân Tập tới Lang Lăng thì phát hiện công việc ở đó vẫn vận hành một cách bình thường, gọn gàng ngăn nắp. Sau khi y hỏi mới biết được trước khi Tuân Tập đến, Lang Lăng vẫn do Tây bộ Đốc Bưu Đặng Tắc xử lý.
Vì vậy mà Tuân Tập lập tức tới Bình Dư muốn gặp vì Tây Bộ Đốc Bưu.
Không ngờ y nhận được câu trả lời từ Mãn Sủng, Tây bộ Đốc Bưu Đặng Tắc khi sứ giả Hứa Đô tới đã trở về Hứa Đô.
- Vị Đặng đốc bưu này chẳng lẽ là người Hứa Đô?
Mãn Sủng cười mà không trả lời.
Tuân Tập vừa có chút thất vọng, vừa có chút nghi hoặc.
Vì thế, y mới sai người tìm hiểu trong phủ Thái thú mới biết ở đây không một ai biết Đặng Tắc là ai.
Nghe nói từ trước khi Mãn Sủng vốn không hề cắt cử Tây Bộ Đốc Bưu.
Như vậy vị Đặng Tắc thần bí này là ai?
Mang một đống câu hỏi trong đầu, Tuân Tập trở về Lang Lăng viết một phong thư sai người đưa tới Hứa Đô nhờ phụ thân Tuân Du tìm người này.
Có điều, sau khi gửi thư, Tuân Tập gặp phải một loạt sự cố.
Thậm chí y còn không kịp xem xét hồ sơ nếu không Tuân Tập sẽ phát hiện hồ sơ ở đây thiếu mất mười một ngày.
Mà mười một ngày đó cũng là thời gian Thành Nghiêu thiết lập trạm kiểm soát...
Tháng sáu năm Kiến An thứ hai, Lưu Biểu sai Đặng Tế dẫn binh tới quận Nam Dương, binh tới Lang Lăng, Tuân Tập vội vàng ứng chiến rồi bị Đặng Tế giết.
Vì vậy mà đống hồ sơ thiếu mười một ngày kia cũng tan biến trong lịch sử Nhữ Nam.
..............
Tin huyện lệnh Lang Lăng bị giết cũng không khiến cho nhiều người để ý lắm.
Bởi vì lúc này, tất cả sự chú ý của mọi người đều tập trung ở một người tưởng chết mà vẫn còn sống - Vũ Mãnh hiệu úy Điển Vi.
Lúc này, thời gian sau trận thua ở Uyển thành đã được chừng một tháng.
Trong tháng này, Tào Tháo mấy lần phái người đi dò la tin tức của Điển Vi, ý đồ tìm kiếm thi thể nhưng vẫn không có manh mối. Thậm chí Trương Tú cũng không biết Điển Vi có chết hay không. Dù sao thì nghe Tào Tháo nói Điển Vi không trở về, y liền mừng rỡ tuyên bố Điển Vi đã chết. Vì vậy mà Tào Tháo hết sức đau buồn, coi Điền Vi đã chết, tự làm áo quan rồi đi trước linh cữu mà khóc lóc.
biglove
Tào Tặc Tào Tặc - Canh Tân Tào Tặc