One’s first love is always perfect until one meets one’s second love.

Elizabeth Aston

 
 
 
 
 
Tác giả: Trần Thanh Vân
Thể loại: Kiếm Hiệp
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Đặng Thị Bông
Số chương: 94
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3204 / 40
Cập nhật: 2015-11-21 18:26:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 76 : Thục Viên Xuất Hiện, Cửu Phong Thảm Tử
ịa Linh đáp:
– Lệnh sư thư không ở đây. Theo chỗ lão phu biết thì Võ lâm Minh chủ đang hết sức mở cuộc điều tra vụ này.
Ngô Cương hỏi:
– Bây giờ ta tiến vào hay rút lui?
Địa Linh đáp:
– Dĩ nhiên là tiến vào.
Ngô Cương hỏi:
– Bây giờ đã đi chưa?
Địa Linh đáp:
– Thiếu hiệp hãy theo lão phu.
Địa Linh ôm Nhân Linh lên rồi theo đường hẻm núi chạy trước, Ngô Cương theo sau.
Vào đường hẻm chừng mười trượng, Địa Linh tung mình nhảy lên một phiến đá lồi ra trên vách mé hữu. Phiến đá này rộng chừng năm thước cách mặt đất chừng bốn trượng.
Phía sau tảng đá hiển nhiên là một cửa động.
Cửa động này khá rộng có thể hai người sánh vai mà đi. Công cuộc ở đây nửa là thiên nhiên, nửa do nhân công kiến thiết.
Ngô Cương cố ý hỏi:
– Đây có phải là đường thông vào tổng đàn không?
Địa Linh vừa chui vào động vừa tiếp:
– Đây là đường bí mật đi vào tổng đàn, sơ với đường ở phía trước núi gần được quá một nữa.
Ngô Cương ồ một tiếng không nói gì nữa.
Đường vào động càng sâu càng tối tăm ẩm thấp. Vào tới hai mươi trượng thì chỉ thấy tối om, song mục lực của Ngô Cương vẫn có thể nhìn thấy mọi vật.
Vào sâu chừng nửa dặm, đột nhiên trong động xuất hiện những ánh lân quang. Cứ mười trượng lại có một chòm ánh sáng soi vào trong động đầy quỷ khí Ngô Cương chẳng để ý làm gì.
Ánh lửa lân tinh phát ra một mùi hương xạ ngào ngạt. Ngô Cương biết đây tất là một thứ kỳ độc nhưng trong người chàng đã có khả năng trị độc nên chẳng thấy phản ứng chi hết. Nếu là người khác thì e rằng muốn đi nửa bước cũng khó lòng.
Đường vào động có rất nhiều ngả. Ngô Cương chú ý nhìn bộ pháp của Địa Linh theo hắn đi quanh co bảy, tám chỗ rồi chàng hiểu mỗi khi gặp lân hỏa ở mé tả thì quanh sang mé hữu hay ngược lại mà đi. Cứ thế tiến vào.
Ngô Cương nghĩ thầm:
– Nếu trong động đặt cơ quan ở những chỗ ngã ba, chẳng cần người canh giữ thì dù là tay cao thủ bản lãnh ngang trời cũng khó lòng vào được. Có vào đây mới biết là Võ minh khai thác một đường bí mật đến thần tiên cũng khó lòng vượt qua.
Chàng ước lượng hành trình thì đi chừng được trên ba dặm, ở phía xa xa mới lộ ánh sáng.
Khi tới gần mới thấy đây là một gian thạch thất rộng rãi, có ánh Minh châu lóa mắt. Cách bố trí rất xinh đẹp chẳng khác một nơi cung thất.
Ngoài cửa thạch thất hai bên có hai tên kim kiếm thủ đứng gác.
Chỉ trong nháy mắt vào tới trước cửa thì hai bên tả hữu lại hiện ra hai đường nhỏ, cửa ngõ chập chùng, thấp thoáng có bóng người. Không ngờ cung thất bí mật trong lòng núi lại rộng lớn đến thế.
Hai tên kim kiếm thủ thấy Địa Linh đi tới liền khom lưng cúi đầu thi lễ.
Địa Linh rảo bước tiến vào nhà hoa sảnh. Hắn không dừng bước, lại xuyên qua cửa ngách. Phía trong cửa ngách lại có một đường hầm, nhưng tình trạng đường hầm này khác hẳn với đường hầm ngoài kia. Vách đá mài nhẵn bóng và có ánh minh châu soi sáng.
Đường hầm này dẫn đến ba gian thạch thất.
Địa Linh tiến vào gian mé hữu, Ngô Cương cũng vào theo.
Trong nhà đầy đủ bàn ghế giường sập sạch như lau không dính chút bụi bặm.
Địa Linh đặt Nhân Linh xuống giường rồi quay lại bảo Ngô Cương:
– Thiếu hiệp hãy ngồi nghỉ tự nhiên.
Ngô Cương theo lời ngồi xuống một cái ghế tựa. Chàng hỏi:
– Đây có phải là tổng đàn không?
Địa Linh đáp:
– Không phải.
Ngô Cương hỏi:
– Vậy đây là ở chỗ nào?
Địa Linh đáp:
– Đây là chỗ ở của nội quyển Võ Minh.
Ngô Cương ồ lên một tiếng. Dù chàng cố ý giả trang mà vẫn không khỏi lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng Địa Linh không rảnh để ngó tới sắc mặt chàng.
Địa Linh đặt Nhân Linh nằm ngửa xuống giường rồi kiểm tra kỹ lại một lần nữa mà vẫn không tìm ra được manh mối gì. Sau cùng hắn lại bồng Nhân Linh lên nói:
– Sách Huyết Nhất Kiếm! Thiếu hiệp hãy tạm trú ở trong nhà này chờ một lúc sẽ có người đưa đồ ăn thức uống vào cho. Thiếu hiệp cần nhớ một điểm là những người ở đây đều là bạn hữu của thiếu hiệp…
Ngô Cương đáp:
– Tại hạ biết rồi.
Địa Linh ôm Nhân Linh ra khỏi nhà.
Ngô Cương ngồi lẳng lặng ngẩm nghĩ:
– Bây giờ ta đã vào nơi đầm rồng hang cọp, vậy mọi việc phải trù tính rồi mới hành động. Xem chừng giữa Võ minh và Thất Linh có mối quan hệ sâu xa và thần bí, ta phải tìm cách khám phá cho ra. Đối phương dụ ta vào tận ổ Võ minh là để lợi dụng làm công cụ đối địch. Tại sao họ không đem mình đến trụ sở công khai mà lại đem đến nơi thần bí này?
Bất giác chàng cảm tạ Nhất Linh đã thi hành tà thuật cho chúng mất trí. Nếu không thì việc chàng muốn trả thù Võ lâm Minh chủ, nếu chàng chỉ căn cứ vào võ công sẽ thành ảo tưởng. Kẻ thù chỉ cần ỷ vào bí mật này cũng đủ vững như bàn thạch không còn lo ngại gì. Ngô Cương nhất thời bao nhiêu việc bí mật muốn điều tra cũng chẳng thể nào tìm ra được manh mối.
Miệng chàng lẩm bẩm mấy tiếng “Chỗ ở của nội tuyến”, trái tim chàng đập loạn lên. Chàng lại nhớ tới Lã Thục Viên đã vì ái tình mà hi sinh rất lớn lao. Chắc hiện giờ nàng cũng ở trong cái ổ bí mật này.
Theo những tin tức mới đây của bái huynh chàng là Tống Duy Bình và hộ pháp Địa Cung là Dịch Vinh Thọ thì Lã Thục Viên bị phế bỏ công lực và bị giam cầm. Phải chăng nơi giam nàng cũng gần đâu đây?
Nhớ đến Lã Thục Viên, Ngô Cương ngồi đứng không yên, tâm thần rối loạn chẳng biết làm thế nào cho được.
Chàng thiếu Lã Thục Viên một món nợ không có cách nào đền đáp xứng đáng. Tâm linh chàng rất đau đớn. Chỉ đến lúc nằm thẳng cẳng trong phần mộ thì mới thoát khỏi những mối đau khổ hành hạ.
Thế rồi nỗi oán độc Vạn Tà thư sinh Khúc Cửu Phong lại bốc lên ngùn ngụt.
Bổng có tiếng bước chân người vọng lại. Hai thiếu nữ áo xanh đã tới trước cửa, tay bưng những đồ ăn uống.
Cặp mắt Ngô Cương nhìn chằm chặp vào mặt hai thiếu nữ, nỗi oán hận vẫn chưa tiêu tan.
Hai thiếu nữ sợ quá đưa mắt nhìn nhau, đứng ở ngoài cửa ngần ngừ không dám tiến vào.
Ngô Cương xoay chuyển ý nghĩ trong lòng:
– Ta có thể nghe ngóng tin tức Lã Thục Viên ở nơi hai ả nữ tỳ này. Nhưng biết hỏi bằng cách nào cho chúng nói ra?
Rồi chàng tự nhủ:
– Hiện giờ ta đang giả vờ làm người bị kiềm chế tâm thần, mất hết ký ức. Nếu ta mở miệng hỏi có thể tiết lệ cơ mưu và làm hư việc lớn.
Hai thiếu nữ ngần ngừ một lát rồi đánh bạo tiến vào phòng đặt cơm rượu xuống bàn, không nói nữa lời đã bỏ đi ngay chẳng khác trốn tránh hung thần.
Ngô Cương không nhịn được quát lên:
– Đứng lại!
Hai thị nữ áo xanh toàn thân run bần bật. Chúng khiếp sợ xoay mình lại đứng tựa vào tường, hoa dung thất sắc.
Ngô Cương trong lúc nhất thời chưa biết hỏi câu gì thì một trong hai thị nữ khép nép hỏi:
– Thiếu hiệp có điều chi dạy bảo?
Ngô Cương xoay chuyển ý nghĩ rồi hỏi lại:
– Các ngươi hầu hạ ai?
Thị nữ đáp:
– Bọn tiểu tỳ thị phụng phu nhân.
Ngô Cương hỏi:
– Phu nhân nào?
Thị nữ đáp:
– Minh chủ phu nhân.
Giữa lúc ấy một bóng vàng xuất hiện ngoài cửa.
Ngô Cương vừa thấy bóng người này lập tức nín thở. Huyết dịch trong người dường như dừng lại. Da mặt chàng bắt đầu cử động.
Đó chính là con người hồng nhan bạc mệnh Lã Thục Viên mà chàng ngày đêm tưởng nhớ. Nàng biến đổi rất nhiều dường như mất hẳn nguyên hình.
Trước kia nàng xinh đẹp bao nhiêu mà bây giờ nàng tiều tụy chẳng khác bông hoa ủ rũ. Cặp mắt thất thần, da mặt xám ngắt không còn một chút huyết sắc tựa như người mắc bệnh kinh niên.
Lã Thục Viên lúc này có thể ví với bông hoa đậu khấu mà tuổi xuân đã mất biến không còn tông tích đâu nữa. Trước kia nàng là thiếu nữ kiêu ngạo mơ tưởng mộng đẹp mà lúc này nàng lạnh lẽo như nước hồ.
Ngô Cương tự hỏi:
“Nàng đã hi sinh bằng ái tình và đã được đền bồi bằng cái gì?”
Mắt chàng lờ mờ, trái tim nàng như bị cấu xé…
Lã Thục Viên nhìn hai ả vẫy tay nói:
– Các người xuống đi!
Chúng liền dạ một tiếng rồi đưa mắt nhìn Ngô Cương vừa lật đật lùi lại ngoài cửa, mất hút vào trong đường hầm.
Lã Thục Viên vẫn không nhúc nhích, đứng ngây người như tượng gỗ bên ngoài cửa phòng. Nét mặt trơ như đá bắt đầu biến đổi từ màu trắng lợt sang màu hồng. Da thịt cử động rồi hai hàng nước mắt trào ra.
Ngô Cương ngồi ngay người lên, chàng quên mình hiện ở nơi đâu.
Lã Thục Viên cất giọng thê lương khiến người nghe phải nao nao trong dạ. Nàng hỏi:
– Thiếu hiệp còn nhận được ta nữa không?
Câu hỏi này thức tỉnh Ngô Cương trở về sự thực. Chàng muốn ôm lấy nàng để dốc bầu tâm sự đau khổ bấy lâu nay. Nhưng lý trí đã ngăn cản chàng không cho làm thế. Nếu bộ mặt giả dối của chàng bị tiết lộ thì chết sống còn là việc nhỏ mà chàng quyết chẳng thể cứu nàng thoát khỏi hang hầm. Nhưng chàng cũng là người như ai thì việc đè nén mối cảm xúc không phải chuyện dễ dàng. Đồng thời chàng còn một mối lo nữa là biết đâu Địa Linh chẳng cho Lã Thục Viên ra để dò xét trạng thái của mình.
Vì thế mà trong lúc nhất thời chàng không dám lên tiếng, nội tâm chàng đau khổ thật không bút nào tả xiết.
Lã Thục Viên da mặt co rúm. Hai hàng nước mắt tuôn rơi tầm tả. Nàng nói như để mình nghe:
– Dĩ nhiên thiếu hiệp… không nhận ra ta được nữa… vĩnh viễn không được.
Ngô Cương đứng phắt dậy. Chàng toan liều lĩnh không úy kỵ gì nữa dắt Lã Thục Viên rời khỏi chốn này rồi ra sao thì ra.
Lã Thục Viên vội lùi lại hai bước. Nàng nghiến răng cất bước vào phòng đến trước mặt Ngô Cương nói:
– Để ta kính mời thiếu hiệp một chung rượu.
Dứt lời, nàng rót đầy chung rượu, nét mặt thoáng lộ nụ cười thê thảm, cầm chung rượu đưa lên miệng Ngô Cương.
Động tác này khiến Ngô Cương rất đỗi ngạc nhiên. Chàng toan mở miệng thì thấy trái tim đau nhói lên. Chàng bật tiếng la hoảng, lùi lại mấy bước. Một lưỡi đao trủy thủ sáng loáng cắm vào ngực chàng. Lập tức nửa người chàng nhuộm đỏ máu tươi.
Ngô Cương rất đỗi ngạc nhiên, đứng thộn mặt ra chẳng hiểu chuyện gì. Chàng tự hỏi:
– Tại sao nàng hạ thủ đâm mình?
Lưỡi đao trủy thủ dài nửa thước đâm ngập vào khá sâu, chỉ còn phân nữa chìa ra ngoài. Nếu nàng đâm ngập tận chuôi tổn thương đến tim phổi thì tất chàng phải chết rồi.
Chàng ngó Lã Thục Viên chầm chập, không căm tức cũng không thù hận mà chỉ kinh hãi.
Lã Thục Viên mặt xám như tro tàn. Nàng cơ hồ kiệt lực phải đứng tựa vào bàn cho khỏi ngã.
Choang một tiếng! Chung rượu rớt xuống đất vỡ tan tành. Miệng lắp bắp:
– Ta…ta…thành vô dụng mất rồi.
Ngô Cương bình tĩnh hỏi:
– Nàng…định giết ta ư?
Lã Thục Viên nghiến răng đáp:
– Đúng thế!
Ngô Cương hỏi:
– Tại sao vậy?
Lã Thục Viên đáp:
– Ngươi đáng chết lắm. Đời sống của ngươi không còn ý nghĩa gì nữa. Người sống còn đáng sợ hơn người chết.
Ngô Cương động tâm hiểu ngay Lã Thục Viên không nỡ thấy mình biến thành cái xác chết biết đi biết đứng để người ta lợi dụng làm công cụ giết người, nên nàng hạ độc thủ. Nội tâm nàng đau đớn đến cực điểm. Hành động này cũng do tình yêu mà ra.
Lã Thục Viên lại cất tiếng cực kỳ thê thảm nói:
– Bây giờ ngươi giết ta đi!
Ngô Cương từ từ rút lưỡi đao trủy thủ ra. Chàng điểm huyệt cầm máu. Nét mặt không lộ vẻ đau đớn chút nào. Giả tỷ bây giờ Lã Thục Viên lại đâm chàng mấy dao nữa, chàng cũng quyết chẳng chau mày.
Lã Thục Viên đột nhiên lớn tiếng la.
– Ngươi giết ta đi! Đừng để ta như thế này nữa.
Tiếng la ai oán như đứt ruột khiến ai nghe cũng phải động lòng.
Ngô Cương toan mở miệng thì bóng người thấp thoáng xuất hiện. Hiển nhiên là gã thư sinh áo lam.
Ngô Cương cặp mắt long lên. Bầu máu nóng sôi sùng sục. Người mới tới chính là Vạn Tà thư sinh Khúc Cửu Phong.
Mục quang Khúc Cửu Phong vừa chạm vào ánh mát của Ngô Cương, gã đã toàn thân run bần bật. Vẻ mặt cực kỳ khủng khiếp. Gã đứng ngoài cửa phòng không dám tiến vào một bước, cất tiếng run run hỏi:
– Viên muội! Chuyện gì vậy?
Lã Thục Viên quay phắt lại đáp:
– Ta muốn giết y.
Khúc Cửu Phong hai hàm răng run cầm cập, gã máy môi một lúc mới thốt lên lời:
– Viên muội! Đi thôi!
Lã Thục Viên hỏi lại:
– Đi được ư?
Khúc Cửu Phong sắc mặt lợt lạt ngẫm nghỉ một lúc rồi cười gượng nhìn Ngô Cương nói:
– Các hạ! Tệ thế muội có điều mạo phạm. Xin các hạ nể mặt Minh chủ đừng chấp với y… Y không có võ công… Vả lại.
Vả lại làm sao gã không nói nữa. Gã thấy Ngô Cương không có phản ứng gì quay lại bảo Lã Thục Viên:
– Thế muội! Thế muội hãy theo ta!
Lã Thục Viên nở nụ cười thê thảm lớn tiếng quát:
– Khúc Cửu Phong ta cho ngươi hay sở dĩ ta còn ngậm đắng nuốt cay trộm sống là để thấy mặt y lần cuối cùng. Đời ta không còn ý nghĩa gì nữa. Ta chỉ mong chết trong tay y…
Khúc Cửu Phong run lên nói:
– Thế muội! Thế muội không nên nghĩ vậy. Tiểu huynh vẫn thiết tha yêu thế muội…
Lã Thục Viên gạt đi:
– Câm miệng ngay! Ngươi đừng nói cho bẩn tai ta. Ta hận mình chẳng thể ăn tươi nuốt sống được ngươi.
Khúc Cửu Phong lắp bắp:
– Thế muội…thế muội…
Lã Thục Viên nghiến răng ngắt lời:
– Khúc Cửu Phong ngươi sắp chết đến nơi rồi.
Khúc Cửu Phong da mặt co rúm lại, mắt lộ hung quang, nhưng gã bình tỉnh lại đổi giọng năn nỉ:
– Thế muội! Chúng ta hãy thay đổi địa vị…
Lã Thục Viên ngắt lời:
– Khúc Cửu Phong! Ngươi sợ y chăng? Y không giết ngươi đâu vì y đã mất hết bản tính rồi..
Nước mắt tuôn ra như suối, nàng thương tâm đến cực điểm.
Ngô Cương cũng nát ruột tan hồn.
Lã Thục Viên đột nhiên rút cây trâm cài mái tóc. Người nàng nhảy xổ về phía trước nhằm đâm vào Ngô Cương.
Khúc Cửu Phong la lên một tiếng quái gở:
– Ối! Thế muội đừng làm vậy!
Cây trâm đâm vào trước ngực Ngô Cương khá sâu. Chàng khẽ run một cái, trợn mắt nhìn Khúc Cửu Phong đầy vẻ oán độc, khiến người không rét mà run.
Lã Thục Viên nét mặt hung dữ như quỷ sứ rút cây trâm ra. Tay trái nàng đập vào trước ngực Ngô Cương thét lên:
– Cương ca ca! Ca ca giết tiểu muội đi!
Thanh âm nàng thê thảm tưởng người gan tím dạ khắc cũng phải chau mày rơi lệ.
Hiển nhiên nàng vẫn có ý chọc giận để Ngô Cương giết nàng.
Khúc Cửu Phong thấy tình thế nguy cấp run lên nói:
– Thế muội! Tiểu huynh đi mời thế thúc.
Gã vừa xoay mình thì Ngô Cương đã đứng chắn trước mặt khiến gã sợ hết hồn. Thân pháp Ngô Cương thật là thần tốc, trừ loài quỷ mỵ, con người không tưởng mau lẹ đến thế được.
Khúc Cửu Phong miệng lắp bắp:
– Các hạ…
Gã nói không thành tiếng. Tử thần ám ảnh chung quanh rồi bao phủ toàn thân gã.
Ngô Cương nghiến răng ken két, nói dằn từng tiếng:
– Ta muốn chặt vụn ngươi ra từng mảnh.
Khúc Cửu Phong chẳng còn hồn vía nào nữa. Trán nổi gân xanh. Mồ hôi nhỏ giọt, hắn phải lùi hoài.
Huỵch một tiếng, chân gã vấp vào ngưỡng cửa ngã ngửa ra trong phòng. Nhưng gã đứng dậy được ngay.
Ngô Cương lạng người một cái đến gần cửa phòng.
Khúc Cửu Phong thét lên:
– Y vẫn còn tỉnh táo chứ không biến tính đâu.
Lã Thục Viên tia mắt chiếu ra những tia khác lạ nhìn chằm chặp vào Ngô Cương. Nàng muốn chứng nghiệm xem lời nói Khúc Cửu Phong là chân hay giả.
Lúc này Ngô Cương ngoài cừu hận cùng sát khí, chàng không nghỉ gì nữa. Tay chàng nắm lấy tay Lã Thục Viên có lưỡi dao trủy thủ, chàng bước qua ngưỡng cửa nghiến răng nói:
– Khúc Cửu Phong! Bây giờ đã đến lúc ngươi phải trả nợ rồi đây.
Khúc Cửu Phong lại lùi lại hai bước thì lưng gã đụng vào tường. Mặt gã trông không còn hình thù gì nữa.
Lã Thục Viên hô lên:
– Cương ca ca! Chẳng lẽ ca ca thật tình…
Khúc Cửu Phong chuồn lại góc phòng nhanh như chớp. Gã ấn một cái vào tường. Một khuôn cửa ngầm hiện ra…
Đồng thời Ngô Cương đã nắm chặt lấy tay hắn.
Binh một tiếng! Khúc Cửu Phong xoay bàn tay đánh lại một chưởng thục mạng trúng vào vai bên tả của Ngô Cương. Nếu là người khác thì không chịu nổi đòn này. Nhưng Ngô Cương hiện giờ đã có hai trăm năm công lực nên phát chưởng vừa rồi đối với chàng chẳng thấm thía gì.
Khúc Cửu Phong mở miệng kêu la cứu mạng ầm lên. Tiếng kêu cứu chưa dứt đã bị Ngô Cương xoay tay đánh một chưởng khiến cho tiếng kêu của gã biến thành tiếng ru thê thảm.
Phát chưởng của Ngô Cương khá nặng, Khúc Cửu Phong bị gẫy răng, đứt môi. Mũi tóe máu đỏ lòm.
Lã Thục Viên sắc mặt lợt lạt bổng ửng đỏ. Trên môi nàng lộ một nụ cười đau khổ, dường như nàng đã được như nguyện.
Tay trái Ngô Cương nắm lấy tay mặt Khúc Cửu Phong vặn về đằng sau bật lên những tiếng “rắc, rắc”. Xương tay mặt gã bị gẫy rồi! Gã rú lên một tiếng thê thảm.
Tay mặt Ngô Cương cầm lưỡi trủy thủ khoa vào mặt Khúc Cửu Phong, chàng căm hận rít lên:
– Quân chó má này! Ta chờ mi một ngày cũng là lâu lắm!
Con người chồng chất hận độc trong lòng lúc hành động thật là khủng khiếp!
Lưỡi trủy thủ huy động trên người Khúc Cửu Phong. Những tiếng rú rùng rợn vang lên không ngớt làm vang động khắp căn nhà. Ngô Cương nổi lên những tràng cười rộ.
Những tiếng rú thê thảm! Máu chảy thịt rơi. Cảnh tượng thảm khốc đến độ người ta không dám nhìn vào.
Tiếng cười hô hố khiến cho trường máu tanh càng thêm phần rùng rợn.
Bỗng một tiếng quát vang:
– Dừng tay!
Từ bên cửa vọng vào cơ hồ làm thủng cả lá nhĩ.
Người che mặt áo xám tức Địa Linh, Minh chủ phu nhân Thi Ngọc Nương và hai lão áo đen đồng thời xuất hiện.
Ngô Cương tuy ở trong trạng thái điên cuồng, nhưng vẫn giữ được một phân cảnh giác. Chàng đưa tay đè lấy hàm dưới Khúc Cửu Phong khiến gã không la thành tiếng được. Chàng sợ gã nói lên để tiết lộ tâm thần chàng đã trở lại bình thường.
Tiếng cười ngưng bặt. Tiếng rú cũng nhỏ dần. Nhưng lưỡi trủy thủ vẫn tiếp tục lia cắt trên mình Khúc Cửu Phong máu thịt bầy nhầy.
Địa Linh lại quát:
– Dừng tay!
Còn ba người kia bị trường máu tanh rùng rợn làm cho kinh hãi đến thộn mặt ra.
Ngô Cương vẫn lờ đi như không nghe tiếng.
Minh chủ phu nhân Thi Ngọc Nương lớn tiếng la:
– Kiềm chế gã đi!
Hai lão già áo đen săm săm bước vào phòng.
Ngô Cương mắt đỏ sọc trợn lên nhìn. Hai lão già ngẩn người ra dừng bước.
Khúc Cửu Phong rú lên một tiếng dài tối hậu. Ngô Cương buông tay ra. Gã té phục xuống đất nằm co ro, trông không còn nhìn ra hình người nữa mà chỉ là đống thịt nát đầm đìa máu tươi.
Địa Linh run bần bật trỏ vào Lã Thục Viên hỏi:
– Vụ này là thế nào đây?
Lã Thục Viên chợt động tâm linh lạnh lùng đáp:
– Gã tự tìm lấy cái chết.
Địa Linh hỏi:
– Gã chọc giận y hay sao?
Lã Thục Viên đáp:
– Các hạ không trông thấy vết thương ở trước ngực y?
Địa Linh liền đưa mắt nhìn vào trước ngực Ngô Cương hỏi:
– Sao lại thế được? Khúc Cửu Phong khi nào dám.
Lã Thục Viên nghiến răng nghiến lợi:
– Tiểu nữ không giải thích thế nào khác được.
Địa Linh hỏi:
– Ngươi đến đây làm chi?
Lã Thục Viên đáp:
– Tiểu nữ muốn gặp y.
Địa Linh nói:
– Ngươi thật là lớn mật!
Ngô Cương mắt đầy sát khí. Chàng chuẩn bị một cuộc tàn sát, chẳng úy kỵ gì nữa.
Minh chủ phu nhân bước vào phòng kéo Lã Thục Viên nói:
– Con nha đầu này! Ngươi hãy theo ta.
Lã Thục Viên có địa vị gì ở chốn này thật khó mà hiểu được.
Ngô Cương trong lúc nhất thời không biết nên giữ nàng lại hay để nàng đi? Để nàng đi thì biết bao giờ lại được gặp mặt? Chàng có nên giả trang nữa hay là…
Lã Thục Viên ngó Ngô Cương. Nét mặt nàng rất đỗi thê lương, nàng từ từ trở gót theo Thi Ngọc Nương ra khỏi phòng.
Ngô Cương toan gọi nàng hay nắm lấy tay nhưng miệng chàng không mở được, chân không cất bước. Cặp mắt đăm đăm nhìn nàng ra đi…
Địa Linh bây giờ mới hỏi Ngô Cương:
– Sách Huyết Nhất Kiếm! Sao thiếu hiệp lại giết người ở đây.
Ngô Cương lạnh lùng đáp:
– Vì tại hạ không muốn để kẻ khác giết mình.
Địa Linh hỏi:
– Theo lời thiếu hiệp thì gã đến đây để gây hấn hay sao?
Ngô Cương hững hờ đáp:
– Tại hạ không bước chân ra khỏi cửa.
Địa Linh lẳng lặng một lúc rồi quay sang bảo hai lão già:
– Kêu người đến thu dọn đi!
Đoạn hắn quay lại bảo Ngô Cương:
– Thiếu hiệp đổi xuống ở gian phòng mé dưới.
Ngô Cương lạnh lùng đáp:
– Bất tất phải đổi nửa. Nơi đây tốt lắm. Tại hạ chưa dùng cơm.
Dứt lời chàng coi như bên mình chẳng có ai. Đầy mình những máu, chàng trèo lên ghế ngồi rồi cứ ăn uống như chẳng có chuyện gì xảy ra. Hành vi khác thường này khiến cho Địa Linh tin rằng bản tính chàng đã mất hết, chẳng có chỗ nào đáng ngờ.
Thực ra lúc này Ngô Cương ruột rối như mớ bòng bông dù sơn hào hải vị chàng cũng chẳng muốn ăn mà chàng phải giả vờ như vậy, vì chàng còn nhiều việc muốn làm không thể để đối phương sinh lòng ngờ vực, nhất là chàng lo cho Lã Thục Viên vì chuyện bất ngờ này mà phải lụy đến thân. Hiện nàng đã ở vào tình trạng rất thê thảm, cực khổ cơ hồ chịu không nỗi.
Địa Linh ngồi xuống kế bên, lẳng lặng chẳng nói gì.
Hai lão già đi kêu bốn, năm tên hán tử đến thu dọn phòng quét tước sạch sẽ rồi rút lui.
Trong phòng chỉ còn lại Ngô Cương và Địa Linh hai người.
Ngô Cương ăn xong bữa chùi miệng rồi quay sang hỏi Địa Linh:
– Hồi y bằng hữu! Ông bạn lưu tại hạ lại đây để làm gì?
Địa Linh đáp:
– Một là giúp thiếu hiệp trả thù. Hai là chờ tin tức lệnh sư thư.
Ngô Cương lại hỏi:
– Kẻ thù sẽ tìm đến đây hay sao?
Địa Linh đáp:
– Có thể như vậy.
Ngô Cương lại hỏi:
– Còn ông bạn Nhân Linh bây giờ ra sao?
Địa Linh đáp:
– Xong rồi!
Ngô Cương hỏi:
– Xong rồi ư?
Địa Linh không trả lời hỏi lại:
– Sách Huyết Nhất Kiếm! Thiếu hiệp thử cố nhớ lại coi những người đã động thủ với thiếu hiệp có đặc điểm gì không?
Ngô Cương đáp:
– Những tên động thủ với tại hạ đều chết hết. Tại hạ không thấy họ có điều gì khác cả.
Địa Linh không sao được, lão nhún vai một cái, trong khóe mắt lộ vẻ kỳ bí.
Giữa lúc ấy có tiếng bước chận “sột soạt” vọng lại từ trước xa sau gần. Thoáng cái đã đến trước cửa.
Người mới đến là một mụ già đầu tóc bạc phơi, tay chống gậy, mình mặc áo gấm. Mặt mũi bừng bừng sát khí, tướng mạo rất hung dữ coi mà phát khiếp.
Ngô Cương nhận ra mụ là sư mẫu của Khúc Cửu Phong tức vợ Yêu vương Âu Dương Tàn, danh hiệu là Siêu sinh bà bà Vi Tam Nương. Mối hận trong lòng chàng lại nổi lên ầm ầm..
Siêu sinh bà bà chống mạnh cây gậy xuống đất một cái. Cặp mắt đầy sát khí hết nhìn Ngô Cương lại ngó Địa Linh.
Địa Linh đứng dậy hỏi:
– Tam nương có điều chi dạy bảo?
Siêu sinh bà bà thở hồng hộc đáp:
– Cái đó ngươi tự hỏi mình.
Địa Linh hỏi:
– Có phải về việc bất hạnh vừa mới xảy ra..
Vi Tam Nương chỉ hừ một tiếng chứ không trả lời.
Địa Linh đáp:
– Tam nương! Chúng ta ra chỗ khác nói chuyện..
Vi Tam Nương gạt đi:
– Bất tất phải thế!
Địa Linh ngập ngừng:
– Theo ý Tam nương thì…
Siêu sinh bà bà Vi Tam Nương lại chống gậy xuống đất kịch kịch mấy tiếng. Cặp mắt mụ trợn tròn xoe. Mái tóc bạc dựng ngược lên cặp môi không ngớt mấp máy, mụ phẫn nộ rít lên:
– Trả thù!
Địa Linh trầm giọng hỏi:
– Trả thù gì?
Siêu sinh bà bà đáp:
– Trả thù chồng chết, trò bị giết.
Địa Linh run lên nói:
– Tam nương! Đó là chuyện bất ngờ.
Siêu sinh bà bà da mặt co rúm, lớn tiếng quát:
– Lão thân nhận ra việc này có dự mưu.
Địa Linh run lên hỏi:
– Dự mưu ư?
Siêu sinh bà bà đáp:
– Phải rồi! Họ mượn đao giết người. Thỏ chết là giết chó.
Siêu sinh bà bà trong lúc nóng nảy, nói mà không nghĩ, đem trượng phu mình ví với con chó.
Ngô Cương ngấm ngầm đắc ý tự nhủ:
– Bọn ma đầu này xung đột nhau thì rất bổ ích cho hành động của ta.
Địa Linh vội hỏi:
– Tam nương! Hiện giờ bản minh đang gặp đại địch. Tam nương có nghĩ như vậy không?
Siêu sinh bà bà hỏi lại:
– Ngươi muốn ta giải thích hay sao?
Địa Linh ngập ngừng:
– Mời Tam nương ra ngoài kia…
Siêu sinh bà bà đáp:
– Bất tất phải thế. Ở ngay đây cũng được.
Địa Linh nói:
– Ở đây không tiện.
Huyết Y Kỳ Thư Huyết Y Kỳ Thư - Trần Thanh Vân Huyết Y Kỳ Thư