Số lần đọc/download: 2752 / 32
Cập nhật: 2016-04-11 17:36:45 +0700
Hang Quỷ Khốc Quần Hùng Trúng Độc
L
ăng Trung Ngọc chau mày hỏi:
- Sao trong hang Quỷ Khốc lại có sông máu?
Đổng Uyển Vân cười đáp:
- Đó chẳng qua là trận thức biến hóa ảo diệu mà thôi. Tướng công có biết vì sao Khổng Minh chỉ lấy đá bày ra Bát trận đồ mà vây hãm được Lục Tốn bên Đông Ngô không?
Lăng Trung Ngọc thở dài đáp:
- Đêm nay nếu tại hạ không gặp được cô nương thì tấ bị sa vào trong huyền quỷ trận này rồi.
Chàng chắp tay nhìn Đổng Uyển Vân kính cẩn thi lễ nói:
- Đa tạ cô nương đã có ơn cứu mạng. Tại hạ không biết lấy chi báo đáp?
Đổng Uyển Vân khép nép đáp lễ nói:
- Nếu tướng công muốn trả ơn cũng chẳng khó gì, chỉ cần nghe hai điều kiện của tiểu nữ là đủ.
Lăng Trung Ngọc vội hỏi:
- Hai điều kiện gì?
Đổng Uyển Vân nghiêm nghị đáp:
- Điều kiện thứ nhất là giết Thiên Địa nhị quỷ để trả thù cho song thân tiểu nữ.
Lăng Trung Ngọc gật đầu đáp:
- Cái đó là chuyện dĩ nhiên. Tại hạ đã nói mục đích chúng ta đến đây đêm nay là trừ khử Thiên Địa nhị quỷ. Cô nương chẳng nói bọn tại hạ cũng làm việc này. Còn điều kiện thứ hai?
Đổng Uyển Vân nhìn Lăng Trung Ngọc bằng cặp mắt rất quyến rũ mỉm cười đáp:
- Tiểu nữ e rằng tướng công không ưng chịu điều kiện thứ hai...
Nàng chưa dứt lời thì cặp mắt sâu thăm thẳm đã tỏ ra đủ hết ý tứ rồi.
Lăng Trung Ngọc chấn động tâm thần tự hỏi:
- “Dường như Đổng cô nương đối với ta có tình ý rồi chăng?”
Nghĩ tới đây lòng chàng rất đỗi băn khoăn.
Chàng cố trấn tĩnh tâm thần hỏi lại:
- Việc gì? Xin cô nương nói rõ cho.
Đổng Uyển Vân thở dài đáp:
- Tướng công mà không ưng chịu thì tiểu nữ nói ra cũng bằng vô dụng.
Lăng Trung Ngọc nói:
- Nếu tại hạ có thể làm được là ưng chịu liền. Bằng tại hạ không làm nổi thì xin cô nương lượng thứ cho.
Đổng Uyển Vân chậm rãi nói:
- Sau khi chúng ta tiêu diệt được Thiên Địa nhị quỷ và ra khỏi hang Quỷ Khốc này là thành người tái thế còn trà trộn vào chốn giang hồ làm chi nữa? Chúng ta tìm nơi thủy tú sơn kỳ ẩn dật cho mãn đời và cùng sống với nhau một đời yên tĩnh...
Lăng Trung Ngọc lắc đầu thở dài đáp:
- Thịnh tình cùng mỹ ý của cô nương tại hạ chỉ xin tâm lĩnh mà thôi, vì sau khi ra khỏi hang này, tại hạ còn phải đi Miêu Cương cứu một người. Vả lại Võ Lâm Nhất Tôn Mầu Bưu mà không tiêu diệt được thì chúng ta chẳng thể nào ẩn cư một cách yên ổn được.
Đổng Uyển Vân thở dài sườn sượt nói:
- Tiểu nữ cũng biết trước là chẳng khi nào tướng công ưng chịu tấm thân bại liễu tàn hoa này.
Khóe mắt nàng lập tức châu lệ chan hòa. Nàng ngoảnh đầu chạy ra ngoài trận.
Lăng Trung Ngọc kinh ngạc vội la gọi:
- Đổng cô nương! Cô nương hãy nghe tại hạ giải thích đã.
Rồi chàng băng mình rượt theo.
Giữa lúc ấy bất thình lình có tiếng cười quái gở vang lên rồi tiếng người nói:
- Biểu tỷ thật là mặt dầy! Đã phản bạn, chủ nhân lại tư thông với trai tứ chiến mà còn bị gã ruồng bỏ. Ha ha!... Thật là kẻ vô liêm sỉ!
Đổng Uyển Vân dừng bước tứ giận quát hỏi:
- Ngươi đã là cái thá gì mà ăn nói hỗn láo? Ta e rằng ngươi không muốn sống nữa.
Nàng phóng song chưởng đánh về phía phát ra tiếng cười.
Giữa lúc ấy một hán tử đầu bù tóc rối, mặt mũi lem luốt, toàn thân máu tươi đầm đìa chạy tới. Gã không né tránh lại thẳng thắn đón tiếp phát chưởng của Đổng Uyển Vân.
Đoạn gã giơ một tấm kim bài bé nhỏ dài chừng năm tấc lên, miệng lớn tiếng quát:
- Đã thấy lệnh phù của Nhị thánh sao không quỳ xuống?
Đổng Uyển Vân vừa thấy tấm kim bài đã cả kinh thất sắc. Toàn thân nàng tựa hồ bị bại liệt, không còn chút sức kháng cự, bất giác quỳ mọp ngay xuống.
Hán tử đầy mình những máu lạnh lùng nói:
- Hãy đi theo ta về ra mắt Nhị thánh.
Lão nói đoạn nắm lấy Đổng Uyển Vân lôi đi.
Lúc này Lăng Trung Ngọc còn cách hán tử đến bảy tám bước. Chàng thấy vậy cả giận quát to:
- Đứng lại!
Tiếng quát chưa dứt chưởng phong đã đánh tới.
Hán tử bị hất lùi đến ba bốn bước. Hắn tức giận quát hỏi:
- Các hạ là ai?
Lăng Trung Ngọc dõng dạc đáp:
- Tại hạ là Lăng Trung Ngọc.
Hán tử cười lạt đáp:
- Gã tiểu tử kia! Có phải ngươi là tên hán tử đã châu đầu với Đổng Uyển Vân không?
Lăng Trung Ngọc thét lên:
- Câm miệng ngay! Ngươi còn vũ nhục Đổng cô nương thì ta nhất định không để ngươi chết được toàn thây.
Hán tử kia cười khanh khách nói:
- Hảo tiểu tử! Ngươi đừng tưởng nói láo không phạm tử tội. Hãy coi đao đây!
Hắn rút thanh Quỷ đầu đao sau lưng ra xuất thủ nhanh như chớp nhằm Lăng Trung Ngọc tấn công luôn ba đao.
Lăng Trung Ngọc cười lạt nói:
- Đao của ngươi đâu?
Thân hình chàng như quỷ mị. Loáng một cái, người chàng đã xoay đến bên mình đại hán.
Đại hán thấy bóng người trước mắt đột nhiên mất hút thì trong lngò không khỏi sửng sốt. Hắn toan xoay mình lại coi thì cảm thấy hổ khẩu tê chồn, thanh Quỷ đầu đao trong tay đã không cánh mà bay.
Lăng Trung Ngọc lại quát to:
- Đao đây ngươi thu về!
Bỗng thấy thanh Quỷ đầu đao phóng tới trước ngực đại hán nhanh như tên bắn.
Đại hán giật mình kinh hãi toan giơ tay lên đón, song lưỡi Quỷ đầu đao lao tới lẹ quá.
Bỗng nghe tiếng rú thê thảm vang lên. Đại hán té huỵch xuống đất.
Lăng Trung Ngọc lạnh lùng nói:
- Bản lãnh người trong hang Quỷ Khốc bất quá như vậy mà thôi.
Đổng Uyển Vân đứng thộn mặt ra.
Nguyên nàng vừa thấy Lăng Trung Ngọc cất tay nhấc chân một cái đã giết chết một tên hộ pháp nổi tiếng trong hang Quỷ Khốc khiến nàng cực kỳ kinh hãi.
Lăng Trung Ngọc từ từ bước tới chỗ đại hán vừa té xuống. Chàng phóng cước đá tung thi thể đại hán ra ngoài ba truợng.
Tấm kim bài nhỏ bé hãy còn bỏ đó lấp loáng ánh vàng.
Lăng Trung Ngọc nhìn kỹ lại thì trên mặt khắc hai hình đầu người máu chảy đầm đìa.
Chàng động tâm tự hỏi:
- “Hai cái đầu này chắc là tượng trưng cho Thiên Địa nhị quỷ chăng?”
Chàng động tính hiếu kỳ liền lượm lấy tấm kim bài.
Đổng Uyển Vân sợ tái mặt thét lớn:
- Mau buông ra! Không thể lấy được!
Lăng Trung Ngọc mỉm cười hỏi:
- Tại sao vậy?
Đổng Uyển Vân nóng nảy dậm chân đáp:
- Tướng công hãy buông ra mau! Rồi tiện nữ nói cho mà nghe.
Lăng Trung Ngọc cầm tấm kim bài trong lòng bàn tay ngắm nghía rồi cười nói:
- Tấm kim bài nhỏ xíu này làm gì mà cô nương phải sợ đến thế? Chẳng lẽ nó là một vật cực độc ư?
Đổng Uyển Vân lắc đầu đáp:
- Nó không phải là độc vật.
Lăng Trung Ngọc cười lạt hỏi:
- Nó không phải là độc vật thì việc gì cô nương lại sợ hãi đến thế?
Đổng Uyển Vân thở hồng hộc nói:
- Tiểu nữ năn nỉ tướng công buông nó ra ngay!
Lăng Trung Ngọc có ý không bằng lòng đáp:
- Được rồi! Buông thì buông chớ sao?
Chàng giơ tay lên liệng tấm kim bài ra xa mấy trượng.
Đổng Uyển Vân nói:
- Thiên Địa nhị quỷ đã bảo, người nào lấy tấm kim bài nhỏ bé này được kể là đệ tử của bản môn. Lăng tướng công! Tiện nữ đâu có thể nhẫn tâm nhìn thấy tướng công ở trong hang Quỷ Khốc này để chịu sự hành hạ?
Lăng Trung Ngọc cười ha hả hỏi lại:
- Cô nương khéo nói giỡn! Ai bảo thế?
Bỗng có thanh âm vo ve như tiếng muỗi lọt vào tai:
- Ta bảo đấy! Thằng lỏi không tin ư?
Lăng Trung Ngọc cùng Đổng Uyển Vân đều nghe thấy rất rõ ràng.
Đổng Uyển Vân sắc mặt tái mét nói:
- Hai tên đại ma đầu đã đến đó!
Lăng Trung Ngọc hỏi:
- Có phải Thiên Địa nhị quỷ không?
Đổng Uyển Vân gật đầu vừa kéo Lăng Trung Ngọc vừa nói:
- Chúng ta mau mau ra khỏi quỷ trận đi thôi. Có thể hai tên ma đầu đã biến hóa trận thức cũng chưa biết chừng.
Đổng Uyển Vân dắt tay Lăng Trung Ngọc chạy quanh co trong trận một hồi rồi băng mình ra khỏi.
Lăng Trung Ngọc ngửng đầu trông trời. Mảnh trăng tàn đã xế về tây. Đêm đã sang canh tư.
Lúc này trong hang rất tịch mịch, cả tiếng dế cũng im bặt.
Lăng Trung Ngọc lấy làm kỳ hỏi:
- Sao không thấy Thiên Địa nhị quỷ đâu?
Đổng Uyển Vân vừa giơ tay trỏ vừa nói:
- Lăng tướng công coi kìa! Có phải bọn chúng đã tới đó không?
Nàng chưa dứt lời, trong hang bỗng nổi lên ánh lửa sáng rực. Ít ra đến ngàn ngọn đuối ào ào kéo đến soi rõ cả một vùng sơn cốc sáng tỏ như ban ngày.
Lăng Trung Ngọc gật đầu đáp:
- Quả nhiên bọn chúng tới rồi! Đổng cô nương chạy trước đi để tại hạ yểm hộ cho. Cô cần phải rời khỏi hang núi thiệt mau!
Đổng Uyển Vân lắc đầu đáp:
- Tiểu nữ không thể đi được. Dù bản lãnh tướng công có cao thâm hơn Thiên Địa nhị quỷ đi nữ thì hai tên đại ma đầu kia lại lắm mưu sâu kế độc, tướng công khó lòng chống cự được với chúng. Tiểu nữ cần ở lại để giúp đỡ tướng công.
Lăng Trung Ngọc nói:
- Nhưng tại hạ e rằng rất nguy hiểm cho cô nương.
Đổng Uyển Vân cười đáp:
- Tướng công nghĩ vậy là sai. Khắp thiên hạ nơi đâu mà không nguy hiểm. Nếu không trừ diệt được hai tên ma đầu thì liệu tiểu nữ có trốn thoát khỏi tay bọn chúng không? Cái đó chắc tướng công hiểu rõ hơn tiểu nữ nhiều.
Lăng Trung Ngọc nghĩ thầm trong bụng:
- “Thị nói vậy rất có lý. Con người sống vụng sống trộm thì rồi cũng có ngày tránh không khỏi cái chết. Chẳng thà chết vinh còn hơn sống nhục”.
Chàng nghĩ vậy rồi tinh thần phấn khởi, chắp tay nói:
- Lời của Đổng cô nương mở chỗ ngu tối cho tại hạ.
Đổng Uyển Vân cười nói:
- Tướng công bất tất phải tạ ơn. Chúng ta nên tùy cơ hành động, đừng có ra tay một cách khinh suất.
Lăng Trung Ngọc cùng Đổng Uyển Vân còn đang bàn luận, bỗng thấy Hoa Quang đại sư và Địch Bình Thạch chạy tới nơi.
Lăng Trung Ngọc cả mừng hỏi:
- Vừa rồi đại sư có vào trận không?
Hoa Quang đại sư đáp:
- Thí chủ vừa tiến lầm vào Ma trận, lão tăng rất lấy làm xấu hổ không thể cứu thí chủ ra được, đành ẩn thân vào phía sau tảng đá lớn bên ngoài trận thức để coi biến diễn.
Địch Bình Thạch vội hỏi:
- Lăng đại hiệp! Đại hiệp làm thế nào mà ra khỏi trận được?
Lăng Trung Ngọc liền thuật những điều vừa thấy cho hai người nghe. Đồng thời chàng giới thiệu Đổng Uyển Vân với họ.
Giữa lúc ấy bỗng có tiếng nhạc du dương vang lên.
Đổng Uyển Vân nói:
- Đại sư cùng các vị hãy chú ý! Bọn ma đầu tới nơi rồi đó.
Lăng Trung Ngọc chú ý nhìn vào trong hang thì thấy ánh sáng hàng ngàn ngọn đuốc có hai mươi bốn thiếu nữ nguyệt thẹn hoa nhường, mỗi ả thổi một nhạc khí kỳ dị. Chúng họp thành một nhạc đội vừa cử nhạc vừa từ từ ra ngoài hang.
Sau nhạc đội là hai mươi tên lệ quỷ đầu trâu mặt ngựa, mỗi tên cầm một lá cờ lớn. Chúng xếp hàng đôi đi rất thong thả.
Trên những lá cờ đều viết ba chữ vàng lớn:
“Thiên Địa giáo”.
Sau kỳ đôi là hai mươi tên đồng tử cầm binh hoa. Tên nào cũng chỉ vào cỡ bảy, tám tuổi mà thân thể phì nộn, trắng trẻo coi rất khả ái.
Đổng Uyển Vân khẽ bảo Lăng Trung Ngọc:
- Lăng tướng công đừng coi thường hai mươi tên hoa đồng kia. Tên nào võ công cũng khá lắm. Nhất là trong bình hoa của chúng đều đựng ám khí.
Lăng Trung Ngọc cười nói:
- Cách bài trí của chúng coi có vẻ lắm!
Sau bọn hoa đồng là tám ả thiếu nữ xinh đẹp khiêng hai cỗ kiệu thủng thẳng bước đi.
Sau kiệu là tám lão già, lão nào trông cũng dữ tợn như hình lệ quỷ trong miếu thành hoàng.
Hoa Quang đại sư hỏi:
- Trong hai cỗ kiệu kia phải chăng có Thiên Địa nhị quỷ ngồi đó?
Đổng Uyển Vân đáp:
- Cái đó không nhất định. Hai tên ma đầu thường hí lộng quỷ thần. Vậy chúng ta nên đề phòng một chút mới được.
Chỗ mọi người đứng đúng là khu trung ương hoang núi. Bốn mặt đều có không trường khá lớn.
Hoa Quang đại sư vẻ mặt nghiêm trọng nói:
- Bọn chúng đến đông người thế tất phải xảy một cuộc ác chiến. Bây giờ các vị thí chủ nên vận công chuẩn bị đối phó.
Lăng Trung Ngọc, Địch Bình Thạch, Đổng Uyển Vân đều theo lời nhắm mắt hành công.
Bọn nhạc đội đến không trường trước nên di chuyển thành một vòng tròn vây mọi người vào giữa. Bọn chúng từ từ tấu nhạc.
Tiếp theo là những hán tử cầm cờ, rồi đến bọn hoa đồng từ từ tiến vào trong trường.
Sau bọn hoa đồng là hai cỗ kiệu do tám cô gái khiêng thủng thẳng đi vào không trường.
Lúc này nhạc đội đột nhiên im lặng. Trong trường không một tiếng động.
Tất cả đều ngừng lại trong khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà.
Địch Bình Thạch không nhẫn nại được nữa lớn tiếng quát:
- Trong hai cỗ kiệu kia là những tên nào? Sao chưa xuống kiệu ra mắt thiếu gia.
Người trong kiệu mé tả hỏi vọng ra:
- Các ngươi là ai? Giữa lúc canh khuya sấn vào hang của bản giáo làm chi?
Hoa Quang đại sư nghe nói động tâm vội đáp:
- Bần tăng là Hoa Quang đại sư y ước với một người nên đến hang này.
Người trong cỗ kiệu kia lại hỏi:
- Ai vậy? Y có phải là đệ tử của bản giáo không?
Hoa Quang đại sư đáp:
- Y không phải là đệ tử quý giáo mà là đệ tử của Bách Bộ Phi Hoa Khách ở Miêu Cương tên gọi Tăng Phi.
Người trong kiệu nói:
- Ủa! Té ra đại sư đi tìm lầm địa phương rồi. Nhưng cái đó không can gì...
Hoa Quang đại sư không chờ đối phương nói hết câu đã ngắt lời:
- Không phải bần tăng kiếm lầm địa phương. Người kia đã ước định hội kiến ở trong hang này.
Người trong kiệu cười ha hả nói:
- Không sao! Tìm lầm địa phương không phải là đã biết rõ còn cố ý phạm vào. Quý vị đã đến tệ cốc, vậy bọn ta cũng phải hết tình địa chủ...
Hoa Quang đại sư ngắt lời:
- Bất tất phải thế! Bọn bần tăng đã tới đây quấy nhiễu, xin quý vị thí chủ lượng thứ cho.
Người trong kiệu bật lên tràng cười ha hả nói:
- Đại sư khách sáo quá! Bổn giáo chuẩn bị một bữa cơm rượu. Chắc đại sư đi đêm vào bản cốc cũng đói bụng rồi. Vậy mời đại sư cùng quý vị dùng chút cơm rượu rồi hãy trở gót.
Đổng Uyển Vân khẽ bảo Lăng Trung Ngọc:
- Chớ có ăn uống gì của bọn chúng. Đặc biệt là đừng có uống rượu.
Người trong kiệu hô lên:
- Các ngươi đem rượu nhắm bày ra để ta mời đại sư cùng các vị.
Hoa Quang đại sư cười đáp:
- Thí chủ bất tất phải bận tâm. Bần tăng không đói, vậy xin cáo từ.
Người trong kiệu hắng đặng nói:
- Lão đầu trọc kia! Ta coi chừng lão không muốn uống rượu mời lại thích uống rượu phạt. Lão tưởng hang Quỷ Khốc này đã tiến vào rồi lại lui ra một cách dễ dàng thế ư?
Hoa Quang đại sư sa sầm nét mặt lạnh lùng hỏi lại:
- Thiên Địa nhị quỷ! Các vị định làm gì đây?
Người trong kiệu ra chiều tức giận quát:
- Bây giờ các ngươi chỉ có hai đường. Một là quy thuận nhập môn làm đệ tử bản giáo. Hai là xuống Diêm Vương mà kiện cáo.
Hoa Quang đại sư cũng tức giận hỏi:
- Nếu bọn lão tăng không chịu đi vào cả hai đường đó thì sao?
Người trong kiệu đáp:
- Ta tin rằng không còn đường thứ ba nào nữa.
Đổng Uyển Vân khẽ bảo Lăng Trung Ngọc:
- Phải coi chừng bọn chúng phóng độc.
Lăng Trung Ngọc gật đầu vội phong tỏa các huyệt đạo.
Bỗng nghe tiếng âm thầm trong kiệu phát ra:
- Hãy khóc một hồi để bọn chúng nghe! Có thế bọn chúng mới biết bản cốc đúng với tên gọi là hang Quỷ Khốc.
Hiệu lệnh vừa truyền ra, bao nhiêu giáo chúng Thiên Địa giáo đều bật lên tiếng khóc.
Ch trong khoảnh khắc, tiếng khóc vang lên tựa trời long đất lở.
Kẻ nhát gan nghe thấy tưởng chừng vỡ cả tim mật.
Hoa Quang đại sư vội nhắm mắt vận công để chống lại.
Sau một lúc tiếng khóc lại biến đổi như tiếng khóc của người chết, thảm thiết vô cùng khiến người nghe không nhịn được cũng phải sa lệ.
Hoa Quang đại sư còn nhẫn nại được, nhưng Địch Bình Thạch định lực kém hơn liền bị cảm nhiễm cũng bật lên tiếng khóc.
Đổng Uyển Vân vội nói:
- Đây chỉ là một ảo giác về thính lực. Các hạ cứ bỏ hết tạp niệm là không sao hết. Có điều phải coi chừng bọn chúng phóng độc...
Nàng chưa dứt lời thì thanh âm lạnh lẽo đã vọng ra:
- Con quỷ ma đầu kia! Bây giờ ngươi mới nói thì chậm mất rồi. Bọn chúng đều đã bị trúng độc.
Câu này vừa thốt ra khiến cho bọn Hoa Quang đại sư, Địch Bình Thạch, Lăng Trung Ngọc đều giật mình kinh hãi.
Đổng Uyển Vân vội dùng phép truyền âm nhập mật hỏi:
- Lăng tướng công! Tướng công thấy thế nào.
Lăng Trung Ngọc vội vận chân khí thì cảm thấy trong bụng có điều khác lạ.
Chàng khẽ đáp:
- E rằng bị bọn chúng ám toán rồi.
Đổng Uyển Vân nói:
- Không ngại chi hết! Tướng công cứ coi tiểu nữ động tác thế nào thì cũng động tác như vậy là tự nhiên cứu được.
Lúc hai người nói chuyện nhỏ với nhau thì đột nhiên Địch Bình Thạch rên lên một tiếng rồi ngã lăn ra.
Hoa Quang đại sư giật mình kinh hãi vội vận khí để áp chế chất độc không cho phát tác. Lão lại quát lên một tiếng phóng chưởng đánh tới hai cỗ kiệu.
Chưởng phong vừa tới nơi thì tám thiếu nữ đứng bên kiệu đồng thời phóng chưởng phản kích.
Lập tức trên không phát ra một tiếng nổ.
Hoa Quang đại sư lảo đảo người đi mấy cái, mới đứng vững lại được.
Người trong kiệu bật lên tiếng cười hung ác, nói vọng ra:
- Lão trọc kia! Ngươi mà còn động thủ thì chất độc càng phát tác mau lẹ. Khi đó chẳng còn cách nào cứu được.
Hoa Quang đại sư nghe nói không khỏi run lên. Lão cảm thấy khí huyết trong người nhộn nhạo. Chất kịch độc quả nhiên đã phát tác.
Lão buông tiếng thở dài rồi vận công kềm chế chất kịch độc trong bụng, nhưng độc tính phát tác rất mau lẹ. Chỉ trong chớpn mắt, lão cảm thấy công lực dần dần tiêu tan.
Người trong kiệu lại cười vang hỏi:
- Lão trọc kia! Bây giờ ngươi đã biết lời lão phu nói không phải là chuyện đùa chưa?
Hoa Quang đại sư đáp:
- Trước khi lão tăng chết chắc là có mấy kẻ phải chết theo.
Bỗng thấy lão vung áo tăng bào một cái chụp tới cỗ kiệu mé hữu.
Bóng người thấp thoáng. Hai thiếu nữ đồng thời ra tayn ngăn chặn chiêu trảo của Hoa Quang đại sư.
Hai tiếng rú thê thảm vang lên. Hai ả thiếu nữ đều bị năm trúng và người chúng bị hất ngã lăn ra ngoài ba thước.
Ngay lúc ấy, lại có hai bóng người nhảy xổ về phía Hoa Quang đại sư nhanh như chớp.
Hoa Quang đại sư nghiến răng phóng cả hai chưởng ra kháng cự.
Mấy tiếng rú liên tiếp vang lên. Lại hai bóng người ngã lăn ra.
Nên biết Hoa Quang đại sư tuy trong người đã bị trúng độc, công lực tiêu tan một phần, nhưng lão là một vị cao tăng võ công thâm hậu, lại mình mang tuyệt học nên trước khi lão ngã ra còn đánh chết được mười tên cao thủ của Thiên Địa giáo.
Giữa lúc Hoa Quang đại sư đại khai sát giới. Đổng Uyển Vân vội thò tay vào bọc móc ra hai viên thuốc. Nàng tự mình nuốt một viên còn một viên đưa cho Lăng Trung Ngọc nói:
- Tướng công hãy uống viên thuốc này đi đã rồi nằm lăn xuống đất. Chúng ta hãy lăn vào trong hang rồi sẽ tính.
Lăng Trung Ngọc đón lấy viên thuốc bỏ vào miệng uống.
Đồng thời chàng rên lên một tiếng rồi ngã lăn ra.
Đổng Uyển Vân cũng lảo đảo người đi mấy cái rồi té xuống bên Lăng Trung Ngọc.
Trong chớp mắt hai người ngã xuống rồi, hai mươi tên hoa đồng nhất tề động thủ. Ám khí đầy trời chụp xuống Hoa Quang đại sư.
Hoa Quang đại sư né tránh không kịp, rú lên một tiếng rồi ngã lăn xuống đất.
Người trong kiệu nổi lên một tràng cười quái gở nói:
- Bỏ bốn tên vào lồng lợn đem về đặt xuống nhà đại sảnh rồi đốt vạc dầu lên. Còn ba con lợn béo ở trên núi cũng bắt cả về ngay.
Bao nhiêu người nghe lệnh đều quay về hang.
Lăng Trung Ngọc bị một tên đại hán vác lên vai, chàng vẫn giả vờ trúng độc không biết gì hết. Đại hán đã trói chàng đưa về nhà đại sảnh.
Lăng Trung Ngọc mở mắt ra nhìn thì thấy đèn lửa huy hoàng. Cách bài trí rất xa hoa lộng lẫy.
Hai bên có hai chục cao thủ vừa nam vừa nữ đứng sắp hàng. Tên nào cũng giả trang làm ma quái trông giống bọn lệ quỷ trong ngục.
Chính giữa nhà hai lão mặc báo xám ngồi trên hai chiếc ghế bọc da hổ.
Lão mé tả tóc dài chừng hơn thước, râu bạc chủng xuống ngực, mặt đen như trôn nồi, cặp mắt lồi trô trố, coi chẳng khác quỷ dạ xoa.
Lão mặc bào xám mé hữu đã hỏng mắt, mũi hếch, chân què, sứt môi, mặt rỗ như ong. Thật là ba phần giống người, bảy phần giống quỷ.
Lăng Trung Ngọc nghĩ thầm:
- “Chắc hai tên này là Thiên Địa nhị quỷ đây”.
Đổng Uyển Vân khẽ kéo áo Lăng Trung Ngọc, dùng phép truyền âm nhập mật bảo chàng:
- Tướng công đừng mở mắt ra để chúng phát giác. Bọn chúng ham mê tửu sắc. Chờ lúc nữa thế nào bọn chúng cũng uống rượu đến say túy lúy. Khi đó chúng ta hãy hạ thủ cũng chưa muộn.
Lăng Trung Ngọc cũng dùng phép truyền âm nhập mật đáp:
- Nhất thiệt tại hạ xin theo lời cô nương.
Lúc này đại sảnh đã tấu lên những điệu nhạc du dương. Mười hai thiếu nữ lộ thể bắt đầu nhảy múa.