Nguyên tác: The Adventurers
Số lần đọc/download: 3228 / 32
Cập nhật: 2016-01-08 08:10:00 +0700
Chương 8
C
al Rainey chờ sẵn ở sân bay khi Marcel bước ra. Gã Texas mảnh khảnh đưa tay. "Chúc mừng tới Dallas, ông Campion".
Marcel cười khi nắm tay gã. "Ông Rainey, thật mừng được gặp lại. Xin lỗi vì đến muộn, vài việc khác đã giữ tôi lại Boston".
"Không sao, ông Campion. Mọi việc đã được thu xếp. Ngay sau khi ông lấy hành lý, chúng ta sẽ đến trang trại. Ông Horgan đã dành chiếc máy bay riêng của ông cho chúng ta".
Marcel ngạc nhiên. "Tôi tưởng chúng ta sẽ gặp nhau ở Dallas nên đã nói một người bạn bay từ Los Angeles đến gặp".
"Không sao, ông Campion. Ông Horgan đã bảo bất cứ bạn bè nào của ông đều được mời đến trang trại. Chúng ta chỉ cần đưa máy bay đi đón. Bao giờ thì ông ấy tới?"
"Chỉ khoảng hai giờ nữa, có lẽ chúng ta nên đợi ông ấy?"
"Tuỳ ông. Thế thì chúng ta đến quán bar".
Người hầu bàn cúi chào. "Chào ông Rainey", anh ta dẫn họ tới chiếc bàn nhỏ. "Như thường lệ chứ ạ?"
"Đúng" Rainey nói, rồi nhìn Marcel.
"Pastis" Marcel trả lời như một cái máy. Rồi anh thấy cả hai khuôn mặt đều ngỡ ngàng. "Pernod và nước".
Anh nhìn gã Texas sau khi người hầu bưng đồ uống cho họ. "Giờ thì ông nói cho tôi biết đã thu xếp được những gì".
Rainey thưởng thức ly bourbon của mình. "Ông Horgan cho rằng các cuộc họp nên tổ chức ở trang trại của ông ấy vào cuối tuần thì hơn. Ông ấy đã mời các bên cùng quan tâm khác. Dallas vẫn còn là thành phố nhỏ, dễ tai vách mạch rừng".
Marcel mỉm cười. Một trong nhiều điều anh học được là khó mà giữ nổi bí mật nào nếu như có ai đó thực sự muốn biết. Tuy nhiên, cẩn tắc vẫn hơn. Càng ít người biết càng tốt. Anh nhấm nháp ly pastis rồi ngả người trên ghế. Được duỗi chân cẳng sau chuyến bay dài thật là sảng khoái. Anh liếc quanh phòng. "Có điện thoại ở đây không nhỉ? tôi muốn gọi về nhà".
"Cả một dẫy, ở ngoài cửa".
Giọng Anna chán nản khi cầm điện thoại lên. "Anh làm gì ở Dallas thế? Em tưởng anh ở Boston cơ mà?"
"Có vài việc phát sinh. Trước khi lên máy bay, anh không còn thì giờ để gọi cho em". Anh không thể nói với vợ là đang toan tính gì. Cô ấy sẽ báo ngay cho Amos. "Các con có khoẻ không?"
"Hai đứa sinh đôi khoẻ, nhưng có lẽ cu Amos bị cảm".
"Em kêu bác sĩ chưa?"
"Để làm gì? chỉ cảm xoàng thôi mà".
Marcel lắc đầu. Dù giàu có, bố vợ anh vẫn làm việc như điên, và trong những chuyện cá nhân thì Anna cũng keo bẳn như bố vậy. "Nếu nó sốt thì phải kêu bác sĩ ngay".
"Nó không sốt" Anna sưng sỉa. "Em đã cách ly nó với hai đứa con gái rồi".
"Tốt". Marcel không nghĩ thêm được điều gì để nói. "Thời tiết thế nào?"
"Mưa. Bao giờ anh về?"
"Khoảng giữa tuần".
"Nếu cha muốn nói chuyện thì kiếm anh ở đâu?"
Marcel lặng thinh một lát. "Anh sẽ đi loanh quanh. Cứ bảo ông là anh sẽ gọi". Anh ngập ngừng. "Cả em nữa".
Rồi anh trầm ngâm quay lại quầy bar, biết chắc Anna sẽ gọi cho bố ngay sau khi anh cúp máy. May mà ông ấy không ở Dallas, và sẽ phải mất thời gian hơn để tìm ra anh đang làm gì. Và khi đó thì có thể đã quá muộn để Amos làm điều gì đó.
"Đấy là trang trại, phía trái ấy" viên phi công nói. "Còn khoảng hơn một dặm nữa là tới bãi đáp".
Marcel nhìn ra ngoài. Đêm không trăng sao nên anh cũng chẳng thấy được là mấy. Nhưng cũng có vài ngọn đèn để có thể hình dung đường viền mờ nhạt của một ngôi nhà. Anh ngồi thẳng người, kiểm tra lại giây an toàn. Hơi chật.
Anh liếc Mèo Bự ở ghế bên cạnh. Gã đang ngủ, đầu ngửa ra lưng ghế. Trước mặt anh là Dax và Giselle d Arcy. Rainey ngồi cạnh phi công trong chiếc Bonnanza sáu chỗ.
Lẽ ra anh phải nói rõ hơn trên điện thoại. Vì như vậy Dax có thể không đem theo cô đào xi nê này. Nhưng anh không dám. Cũng không ai nói là nhà Speidel có bao nhiêu căn. Nhưng có lẽ cũng chẳng sao. Với sự có mặt của Giselle, càng ít người đoán được mục tiêu đích thực của chuyến đi. Nó sẽ gần như một cuộc giao tiếp cuối tuần.
Viên phi công ấn nút trên bảng điều khiển. Tức khắc, đèn loé lên dưới bãi. "Tín hiệu radio" anh ta nói ngắn gọn. "Bật đèn hạ cánh. Dây an toàn của các vị ổn cả chứ?"
Khi họ xuống thang may bay thì chiếc station wagon đang đợi. Người lái xe bước ra, một thanh niên mảnh khảnh vận đồ jean cao bồi. "Chúc mừng quý vị đến Trang trại Horgan". Anh ta vui vẻ. "Mời quý vị lên xe và giải khát trong khi tôi lấy hành lý của các vị".
Ngay sau ghế lái, một quầy bar nhỏ được trang bị hoàn hảo. Rainey rót đồ uống cho mọi người.
"Tôi chưa từng thấy cái xe thế này, ngay cả ở Hollywood". Giselle nói.
Marcel nghe tiếng gõ cửa khi ra khỏi phòng tắm. "Ai đấy?"
"Dax".
Anh mở cửa. Dax bước vào phòng ngủ. "Chúng ta nên nói chuyện trước. Có bí ẩn quan trọng gì mà tôi phải xuống đây?"
Marcel chìa bao thuốc lá. Dax lắc đầu, lấy ra điếu xì gà nhỏ. Marcel đánh lửa cho anh, rồi cho mình. Một lát sau, anh bước tới cửa, mở ra. Hành lang vắng tạnh
Giọng anh chỉ còn là tiếng thì thầm. "Dầu thềm lục địa".
Dax bối rối. "Gì cơ?"
"Ở dưới nước" Marcel giải thích. "Vịnh Mexico. Ngoài khơi Texas và Louisana. Họ tìm thấy dầu dưới đáy đại dương".
"Thế thì liên can gì đến chúng ta?"
"Horgan nẩy ra ý tưởng này, nhưng những người khác đã dè bỉu ông ta. Tức mình, ông ta đưa một nhóm các nhà địa chất đến Venezuela. Và bây giờ thì họ kết luận rằng trữ lượng của nó còn lớn hơn nhiều".
"Tôi có thấy gì trên báo chí đâu. Làm sao anh biết được?"
"Từ tay thuyền trưởng của một trong những con tàu không lịch trình của tôi. Hắn xuống đó kiếm hàng để chở, và họ thuê nguyên chuyến. Tiền hời nên hắn vồ ngay. Bọn họ rất tinh khôn, nhưng hắn cũng chẳng phải là thẳng đần. Hắn không cần phải mất nhiều thời gian mới biết được bọn họ đang làm gì. Ngay sau khi nghe hắn báo, tức khắc tôi lôi Cal Rainey vào cuộc. Ông ta chỉ mất có hai ngày để xác minh. Đấy là lý do chúng ta ở đây".
"Sao lại có tôi?"
Marcel nhìn anh. "Dải dầu có thể chạy dọc suốt thềm lục địa. Và quốc gia duy nhất ở Nam Mỹ chưa có cam kết về quyền phát triển khoáng sản với các công ty dầu khí là Corteguay".
Dax nhìn điếu xì gà. "Ra thế. Nghĩa là anh muốn có một ưu tiên về quyền phát triển khoáng sản?"
"Tôi muốn cái đó làm gì?" Marcel nói. "Tôi có làm ăn trong ngành dầu khí đâu. Là cho Horgan và đồng sự của ông ta. Điều tôi muốn là vận chuyển toàn bộ số dầu đó, không phải chỉ từ một giếng, mà từ tất cả các giếng dầu trên toàn thế giới. Tôi nghĩ là quyền phát triển ở Corteguay cũng rất có lợi cho họ".
"Tổng thống không hề ngu. Ông ấy sẽ biết giá trị của quyền hạn ấy".
"Ông ấy sẽ có một cam kết tương tự với Horgan, như là làm ăn với bất cứ ai khác. Ngoài ra, còn một khoản đặc biệt, nếu như ông ấy chơi theo cách của tôi. Một hãng vận tải biển - sở hữu thực sự của Corteguay. Không các đối tác ngoại bang. Không Hadley, không Abidijan, không De Coyne, chỉ ba chúng ta".
Dax vượt tuổi ảo tưởng lâu rồi. Thế giới của anh đã hoàn toàn khác với cái thế giới mà cha anh tin tưởng. Chỉ có một nét gợn trong cả ý tưởng này. "Thế tàu ở đâu?"
Marcel cười "Hôm qua tôi đã có một cam kết với văn phòng Hàng hoá Dư Thừa Hậu chiến Hoa Kỳ và đã có một trăm ba mươi tàu chở dầu đang có nguy cơ bỏ xó".
Dax có thể ước tính tổng chi phí. "Thế anh làm gì với lô tàu này nếu không thắng được vụ này?"
Marcel châm thuốc hút trước khi trả lời. "Tôi sẽ tự tử. Bởi nếu không thắng vụ này thì tôi chẳng còn cách nào để thanh toán cho cả trăm chiếc tàu".