Meditation can help us embrace our worries, our fear, our anger; and that is very healing. We let our own natural capacity of healing do the work.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Lãng Tử
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 171
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2023 / 26
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 75
ốn tiên nhân yếu ớt vô lực kia, trải qua sự trị liệu của bọn họ thì bây giờ cũng tốt hơn nhiều. Lại nhìn thấy Lưu Vũ Phi, bọn họ vẫn đang lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
Ba người vừa tới trong đó có một tiên nhân chỉ vào Lưu Vũ Phi lạnh lùng nói: Ngươi chính là chủ nhân của nơi này phải không, hãy mau nhanh triệt lui trận pháp bên ngoài, ngươi biết chúng ta là ai không? Thần thái của hắn tràn ngập sự cuồng vọng và khinh thường.
Thân phận người là gì ta không biết, ta chỉ biết hiện giờ ngươi là một tù binh của ta. Lưu Vũ Phi bị tiên nhân vô lễ này chọc giận, còn những người khác thì vẻ mặt hoảng sợ.
Tiên nhân kia vừa định cho Lưu Vũ Phi một lần nếm mùi đau khổ, lại bị một tiên nhân khác bên cạnh hắn kéo xuống.
Chào ngươi, ngươi chính là Lưu Vũ Phi phải không, thân phận của chúng ta chắc ngươi đã biết rồi, lần này mục đích chúng ta tới chính là muốn giải hòa với ngươi.
Giải hòa? Tiên nhân các ngươi từ lúc nào lại dễ nói chuyện như vậy, lần này niệm tình các ngươi không thương tổn thuộc hạ của ta, ta cũng sẽ không so đo với các ngươi, nếu các ngươi đã tới, thì cứ ở lại chỗ này trụ một ít ngày đi, nói không chừng các ngươi sẽ thích nơi này. Trong lời của hắn rõ là có ý giam cầm bọn họ.
Điều này làm cho tiên nhân vừa rồi nổi giận không chấp nhận, cho tới bây giờ cũng chưa nghe nói tiên nhân bị người giam cầm.
Ngươi không nhìn được tốt xấu, chúng ta là ai, há có thể để cho phàm phu tục tử như các ngươi giam giữ, lập tức triệt trận pháp kia cho ta, nếu không ta cho ngươi biết tay. Kỳ thật tiên nhân này cũng không biết Lưu Vũ Phi có bao nhiêu lợi hại, hắn đối với Lưu Vũ Phi không hay biết một chút gì. Nếu hắn biết một mình Lưu Vũ Phi có thể trấn áp mấy ngàn người, hơn nữa ngay cả kết giới của tiên giới cũng là do hắn phá hư, hắn vốn không dám nói chuyện với Lưu Vũ Phi như vậy. Hắn mới vừa xuất quan, đã được Giới Luật Viện ra lệnh hạ phàm giới, cũng không biết Giới Luật Viện cho hắn hạ phàm là vì chuyện gì. Vừa hạ phàm thì hắn đã bị không khí ô nhiễm của phàm giới làm cho nước mắt nước mũi chảy ròng, nên hắn càng mong sớm trở về tiên giới, đang khi nói chuyện cũng mang mùi vị của thuốc nổ, dù ở chỗ này thêm một phút nào hắn cũng không muốn, chỉ hận không được lập tức rời đi.
Còn những tiên nhân khác sợ hãi nhìn Lưu Vũ Phi, đối với tiên nhân nói lung tung này bọn họ cũng không có biện pháp nào tốt hơn. Nhiều tiên nhân như vậy, tu vi và địa vị của hắn cao nhất, đạt tới cấp bậc thiên tiên.
Đối với tiên nhân mấy lần ngang ngược mắng mình, Lưu Vũ Phi cũng không khách khí. Tay hắn thủ ấn, một phù triện rơi vào trên người tiên nhân này.
Nguyên thần cấm cố thuật, ngươi...ngươi là người nào, sao có thể đem ta cấm cố.
Đối với sự hoảng sợ của tiên nhân này, đôi mắt của Lưu Vũ Phi cũng không có nhìn hắn, còn những người khác thì lộ ra vẻ mặt đồng tình. Lưu Vũ Phi có thể dễ dàng cấm cố hắn, bọn họ một chút cũng không cảm thấy kỳ quái. Theo bọn họ xem ra, Lưu Vũ Phi ít nhất có tu vi của thượng giai tiên nhân hoặc là cao hơn là tu vi thần nhân.
Nói đi, lần này các ngươi đến đây có mục đích chính thức gì, không nên đánh với ta chứ, ha ha..
Chúng ta thật sự là phụng theo Giới Luật quân chủ ra lệnh, xuống hạ giới tìm ngươi giải hòa, còn có một việc hy vọng các hạ có thể cho chúng ta mang bọn họ đi, tiên giới chúng ta sẽ không hề truy cứu chuyện làm trước kia của các hạ. Tiên giới cũng đã không thể không phục hắn. Ngày đó hắn biểu lộ thực lực tại Hoa Sơn, thật sự là quá mức làm cho người ta sợ hãi. Lúc ấy tại tiên giới cũng có rất nhiều người đang chú ý. Bọn họ phục nhất là ở thời khắc cuối cùng, hắn đã xuất ra Bàn Cổ Phủ. Mặt khác vô cùng trọng yếu, kết giới của tiên giới đã bị người này phá đi, khi bị ma giới phát hiện thì họ đã lập tức có điều dị động. Bọn họ cũng không biết chính xác khi nào sẽ bộc lộ tiên ma đại chiến.
Ba đế quân của tiên giới đã thương nghị một phen, bọn họ cho rằng chỉ có thể giao hảo cùng Lưu Vũ Phi, không thể trở thành kẻ địch. Sợ rằng nếu tiên giới chọc giận hắn, nếu hắn lại dùng Bàn Cổ Phủ đến tiên giới loạn động một chút, thì hậu quả cũng không tưởng nổi.
Lưu Xán đối với Lưu Vũ Phi càng thêm sùng bái, ngay cả tiên nhân mà cũng phải cấp cho hắn mặt mũi, làm cho người khác nghe nói mà kinh hãi. Lưu Vũ Phi phân tích ra sự được mất trong đó, một mình hắn thì không cần sợ tiên giới, nhưng tương lai đám cô nhi Lưu Xán này sẽ phi thăng, cùng tiên giới căng thẳng cũng không hay, còn không bằng bây giờ đáp ứng bọn họ, cũng vì tương lai mấy người Lưu Xán có được đường lui.
Cân nhắc được mất trong đó, Lưu Vũ Phi đáp ứng điều kiện của tiên giới, bất quá hắn còn bỏ thêm điều kiện nếu tương lai mấy người Lưu Xán nếu phi thăng, tiên giới phải cho bọn họ một chức vị thật tốt.
Điều kiện này đương nhiên tiên nhân cũng đáp ứng, vì trước khi hạ phàm thì đã có ý kiến của Giới Luật Viện. Chỉ cần điều kiện của Lưu Vũ Phi không khắc nghiệt thì nên đáp ứng ngay.
Tiên nhân bị Lưu Vũ Phi phong ấn, nhìn thấy hắn đồng ý giải hòa, ra vẻ mặt đáng thương hề hề nhìn hắn, không cần nói ra ý mà có thể hiểu được, tiên nhân sợ nhất là nguyên thần bị người cấm cố.
Lưu Vũ Phi thuận thế giải trừ phong ấn cho hắn, nghĩ thầm: Dù sao người tốt cũng đã làm, cũng không ngại gì làm thêm một chuyện.
Làm xong hết thảy việc này, hắn bảo Lưu Xán đưa mấy tiên nhân này ra ngoài. Sau khi rời khỏi Tây Vũ công ty, mấy tien nhân bị trọng thương thở ra một hơi.
Đợi Lưu Xán quay lại, Lưu Vũ Phi hỏi: Lưu Xán, còn có chuyện gì, nói đi.
Thiếu gia, vài ngày trước Tam Thanh Giáo và Bổ Thiên Cung có đến qua một lần, lúc ấy ngài còn đang bế quan, ta không có tiếp đãi bọn họ, khi bọn họ rời đi thì nói thêm vài ngày nữa sẽ đến.
Ân, là việc này thôi sao?
Còn nữa, ba ngày trước, ta ở trong Mê Tiên trận bắt được mấy hòa thượng Nhật Bổn, từ bọn họ ta có được một tin tức kỳ quái.
Là tin tức gì? Bây giờ bọn họ đâu?
Khi ngài đi có phân phó, phàm là người ngoại quốc là phải giết hết, bọn họ cũng không ngoại lệ, được rồi thiếu gia, cái gì là trăm năm chi ước.
Lưu Xán, ngươi từ nơi nào biết được trăm năm chi ước?
Chính là hòa thượng nọ, ta sử dụng Tâm Linh thuật với họ, trong mấy ngày này đám hòa thượng nhắc về chuyện hai mươi ngày sau cử hành một nghi thức triệu hoán, họ sẽ hoán tỉnh bát kỳ đại thần gì đó, ứng phó trăm năm chi ước này.
Lưu Vũ Phi nghe xong đằng đằng sát khí, lạnh lùng nói: Đám tặc tử ngoại quốc này, lòng dạ đối với đất nước chúng ta vẫn chưa chịu bỏ qua, hai mươi ngày sau, ta muốn đi gặp đại thần gì đó, hừ hừ.. Hắn vừa nói vừa cất tiếng cười như một ác ma.
Ngày hôm sau, Bổ Thiên cung chủ Sở Uyển Tĩnh và Ngộ Thanh lại đến Tây Vũ công ty. Bên chỗ sản xuất có trận pháp nên bọn họ vào không được, chỉ đành đến nơi văn phòng làm việc. Lưu Xán đưa tin tức hai người đến truyền cho Lưu Vũ Phi. Một lát sau, hắn đã từ bên kia đến.
Sở cung chủ, Ngộ Thanh đạo trưởng, không biết lần này các ngươi đến có chuyện gì không?
Khi Sở Uyển Tĩnh nhìn thấy Lưu Vũ Phi thì chợt sợ run lên, trước kia nàng nghĩ hắn còn đang phải dưỡng thương, dù có thể ra gặp nàng thì cũng phải còn bộ dáng yếu nhược. Bây giờ nhìn hắn làm gì còn có vẻ bị thương, hắn bị thương nặng bao nhiêu thì nàng không rõ ràng lắm nhưng cũng có thể hiểu đại khái. Bây giờ chứng kiến bộ dáng hiện tại của hắn, nàng thật sự là bội phục vô cùng.
Tiên sinh, vết thương của ngươi không gì đáng ngại chứ?
Không có việc gì Sở cung chủ, cảm ơn ngươi, các ngươi có chuyện gì thì nói thẳng đi.
Tiểu hữu, lần này chúng ta tới là đại biểu cho tu chân giới hòa đàm với ngươi. Ngộ Thanh thấy hắn nói vậy nên cũng nói thật. Tiếp theo Ngộ Thanh nói ra ý tứ của các phái, hy vọng hắn không nên tìm phiền toái cho tu chân giới, mà bọn họ cũng sẽ không xem hắn là địch nhân nữa. Cuối cùng Ngộ Thanh mời hắn chính thức gia nhập vào trong đại quân ứng chiến với trăm năm chi ước vào sang năm.
Đối với việc này hắn không có hứng thú, hắn thích tới lui một mình. Còn chuyện sẽ không gây phiền toái cho tu chân giới, hắn nói chỉ cần họ không làm phiền hắn thì hắn sẽ không tìm tới cửa. Hắn thầm nghĩ: những người này làm sao vậy, tiên giới yêu cầu giải hòa còn có thể, còn sao tu chân giới lại đồng ý, hắn đã giết hơn một ngàn người của họ. Bỏ đi, nếu bọn họ đã nói như vậy rồi, thì mình cũng không cần chấp nhất nữa. Hơn nữa quá mấy ngày nay, hắn còn phải đi Nhật Bổn xem thử đại thần gì đó.
Nói xong chuyện chính, Ngộ Thanh liền đứng dậy cáo từ. Sở Uyển Tĩnh muốn ở lại một lát, sau khi Ngộ Thanh rời đi, Sở Uyển Tĩnh bắt đầu thỉnh giáo hắn vấn đề về tu luyện. Từ khi hắn nhận tình nghĩa của Bổ Thiên Cung, hắn đã biết sẽ có một ngày như vậy. Sở Uyển Tĩnh đem chuyện khó khăn khi mình tu hành nói ra, còn cả chỗ khuyết hãm của Bổ Thiên tâm quyết. Nàng cùng hắn thảo luận cả nửa ngày, hắn nhất nhất chỉ ra sự sai lầm trong tâm pháp của các nàng. Còn nói cho nàng nghe thể ngộ trong khi tu hành của mình. Cuối cùng thì Sở Uyển Tĩnh cũng vô cùng hài lòng mà rời đi.
o O o
Vô Tình
Đô Thị Thần Nhân Đô Thị Thần Nhân - Lãng Tử