Số lần đọc/download: 1044 / 10
Cập nhật: 2017-09-24 23:40:22 +0700
Quyển 2 - Chương 74 - Bị Thương Nặng
T
rước thời gian giao dịch ba ngày, phía Giản Trì Hoài đã sai người thu xếp một triệu tiền đặt cọc chuyển tới trước.
Về địa điểm giải phẫu, đối phương tạm thời thông báo, do hai bên đều rất coi trọng điều kiện của phòng phẫu thuật, vì thế nhất định sẽ không lựa chọn nhà dân bình thường hoặc bệnh viện nhỏ. Phía Tô Khanh Minh cũng giúp đỡ không ít, trước đây anh đã từng tiếp xúc với nhóm người này, có anh hỗ trợ, thoả thuận với nhau càng thêm dễ dàng. Để tỏ lòng quan tâm, người phụ trách giao dịch cấp cao của phía đối phương cũng đã nói sẽ đích thân tới đó.
Trước đây đối với vụ án này Chử Đồng đã từng bị lộ thân phận, để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, cô cũng không ra mặt, chỉ đứng ở bên ngoài yên lặng theo dõi diễn biến sự việc.
Cha mẹ của người bệnh được đón tiếp ngay tại cửa bệnh viện, hồ sơ bệnh án là do Giản Trì Hoài làm giả giấy tờ, hai người này đương nhiên cũng là do anh sắp xếp. Sau khi tiến vào bệnh viện, một y tá đeo khẩu trang kín mặt bước tới, dẫn bọn họ vào bên trong, cả một tầng lầu đều hoàn toàn vắng lặng, không một bóng người qua lại.
Y tá gõ nhẹ hai tiếng lên cửa phòng phẫu thuật, có người nhẹ nhàng kéo cửa ra một khe hở nhỏ, sau khi nhìn thấy rõ ràng người ở trước mặt, lúc này mới để cho bọn họ bước vào.
" con gái của tôi đâu? " người đàn ông trung niên lập tức đặt câu hỏi.
" ở trong một phòng bệnh khác, lập tức sẽ tới đây. "
Người đàn ông liếc nhìn bốn phía, " chọn một bệnh viện như vậy, cũng không biết thiết bị dụng cụ y tế như thế nào. "
" ngài cứ yên tâm, đây là nơi chúng tôi đã bắt tay làm ăn lâu dài, bác sĩ phẫu thuật lát nữa tới đây cũng là một người già dặn kinh nghiệm, chúng tôi biết yêu cầu của ngài rất cao, vì thế từng thứ một đều đã chuẩn bị loại tốt nhất cho ngài. "
Sự nghiêm trọng trên khuôn mặt người đàn ông trung niên lúc này mới dịu lại một chút, " vậy...... Người hiến tặng đâu? "
" dựa theo quy định, không thể để cho các ngài gặp mặt được, nhưng......" người đàn ông đi tới bên cạnh, nhẹ kéo tấm rèm lên, bọn họ thấy bên trong lộ ra một đôi chân, " về mặt tương thích, các ngài cứ yên tâm, tuyệt đối hoàn toàn phù hợp, hơn nữa lại còn rất trẻ tuổi. "
" được rồi. "
" các ngài ra ngoài chờ, cuộc giải phẫu lập tức sẽ tiến hành. "
Bên ngoài bệnh viện, Chử Đồng lo lắng chờ đợi, cảnh sát mặc thường phục đang ẩn núp ở bốn phía, Chử Đồng không ngừng nhìn đồng hồ, lòng nóng như lửa đốt.
Hai vợ chồng người trung niên kia đang ngồi ở ghế dài ngoài hành lang, thấy người đàn ông kia bước ra, bọn họ cùng lúc đứng dậy, " cậu cứ bắt chúng tôi ngồi ở ngoài đây mà chờ đợi mãi, lỡ như trong kia nửa đường gặp chuyện không may thì làm sao bây giờ? "
" các ngài cứ yên tâm......"
" tôi không có cách nào để yên tâm được, " người đàn ông trung niên níu lấy tay của đối phương, " đứa con gái này là mạng sống của tôi đấy, nó mà xảy ra chuyện gì, tài sản của tôi lớn như vậy còn để làm gì nữa? "
Người đàn ông quay lại, lập tức liền thu xếp cuộc giải phẫu.
Bệnh viện.
Cố Thanh Hồi đang cầm dao gọt trái cây, vỏ quả táo bị tước ra từng chút một, nối thành một sợi thật dài không bị đứt đoạn. Anh như đang có điều nghĩ ngợi nhìn chằm chằm vào con dao nhọn ở trong tay, ánh mặt trời vàng óng nhỏ vụn rơi vào trên lưỡi dao, phản chiếu ra một gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị.
Chử Nguyệt Tình đang ngủ ngon chợt tỉnh dậy, lật người lại, không thoải mái mà lầm bầm ra tiếng, Cố Thanh Hồi vội vàng bỏ đồ trong tay xuống, kéo cái ghế qua sát giường bệnh, " sao vậy? "
" khó chịu quá, buồn ói......" Lời còn chưa nói xong, Chử Nguyệt Tình liền chống người dậy, Cố Thanh Hồi cầm cái xô ở bên cạnh lên, sau đó ngồi xuống giường, vỗ nhẹ sau lưng cô. Chử Nguyệt Tình ói đến mức hít thở không thông, hai tay nắm chặt drap trải giường. Cố Thanh Hồi cầm khăn lông ướt lên lau mặt cho cô, lại bảo cô uống hai ngụm nước ấm, lúc này cô mới thở hổn hển nằm lại xuống giường.
" đã dễ chịu hơn chưa? "
Chử Nguyệt Tình tái nhợt nghiêm túc gật đầu, " vâng, dễ chịu hơn rồi. "
Khuôn mặt Cố Thanh Hồi tràn đầy vẻ tự trách, " chỉ vì sinh con lại bắt em phải gánh chịu khổ sở như vậy, anh......"
" đừng nói như thế, " Chử Nguyệt Tình che lại miệng của anh, " lỡ như em bé nghe được, nó sẽ suy nghĩ lung tung. "
Cố Thanh Hồi nhẹ cong khóe miệng lên, kéo tay của cô xuống, " anh thấy em suy nghĩ lung tung thì có. "
" Thanh Hồi, có phải anh đang có tâm sự gì hay không? " Chử Nguyệt Tình cẩn thận nhìn chằm chằm vào anh, " em cảm thấy anh hôm nay không giống so với mọi khi. "
" không giống như thế nào? "
" em cũng không thể nói rõ ra được, luôn cảm thấy lòng của anh không ở đây. "
Cố Thanh Hồi không nhịn được cười, kéo bàn tay nhỏ bé của cô qua, " lòng của anh không ở đây thì ở đâu? Anh chẳng qua là thấy em chịu khổ như vậy, trong lòng thật khó chịu. Nguyệt Tình, chờ bụng của em lớn hơn một chút, chúng ta ra nước ngoài đi? "
" ra nước ngoài ư, đi đâu? "
" đi du lịch Âu Châu, bay thẳng tới đó, ngắm nhìn những khung cảnh tuyệt đẹp nhất, trời xanh, mây trắng, ngắm biển rộng bao la mênh mông, đến đó rồi, chúng ta thuê một chiếc xe, em và con ngồi ở chỗ phụ lái. Anh sẽ không để cho em chịu đựng mệt mỏi, dọc đường ngắm nhìn phong cảnh, nếm thử thức ăn ngon, rời đi khỏi chỗ này......"
Chử Nguyệt Tình vốn đang tưởng tượng đến tương lai tốt đẹp kia, chỉ là đến khi nghe được mấy chữ cuối cùng, khoé miệng cô không tránh khỏi cứng đờ, " tại sao lại muốn rời đi khỏi chỗ này? "
Cố Thanh Hồi vân vê ngón tay của cô, hy vọng xen lẫn mỏi mệt trong con ngươi được che giấu rất khéo léo, " chẳng qua là cảm thấy mệt mỏi, muốn đi du lịch. "
" được, chờ sau này thân thể em thoải mái một chút......" nói được tới đây, Chử Nguyệt Tình chợt ngừng lại, " Thanh Hồi, chăm nuôi em bé cần phải có một khoản chi phí không nhỏ, vậy chuyện du lịch......"
Cố Thanh Hồi cầm lấy tay của cô đặt vào khoé miệng mình, " qua một thời gian ngắn nữa sẽ ổn cả thôi, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. "
" anh đừng để vất vả hại thân. " cô suy đoán, nếu Cố Thanh Hồi muốn kiếm nhiều tiền hơn nữa thì chỉ có thể cố gắng trị liệu cho thật nhiều bệnh nhân hơn mà thôi.
Bên ngoài bệnh viện, Chử Đồng vẫn đang ngồi ở trong xe như cũ, cuối cùng nhìn thấy cảnh sát ập vào bắt người dẫn ra, cô kích động đẩy cửa xe ra bước xuống, " sao rồi? "
" vừa đúng lúc đang chuẩn bị phẫu thuật, đều bắt được hết, không lọt lưới một tên. "
Chử Đồng vui mừng thở ra một hơi nặng nề, " vậy thì tốt, vậy thì tốt, hy vọng lần này có thể phát hiện ra manh mối quan trọng. "
Hai vợ chồng người trung niên cũng bước ra, đi thẳng tới trước mặt Chử Đồng, gương mặt cô giãn ra, " hai người vất vả rồi, đi thôi, tôi đưa hai người trở về. "
" không cần đâu, Giản tiên sinh đã sai người tới đón, cám ơn. "
Sau lưng Chử Đồng vang lên tiếng kèn xe hơi, quay đầu nhìn lại, thấy xe của Giản Trì Hoài đang dừng ở cách đó không xa, cô bước nhanh chạy qua, người đàn ông hạ cửa sổ xe xuống, " trần ai lạc định * rồi? "
" lần trước đã vậy, lần này cũng vậy, anh theo dõi em sao? "
" làm sao có thể yên tâm em được? "
Chử Đồng nghe xong, trong lòng mặc dù sướng như điên, nhưng ngoài miệng vẫn còn cứng rắn, " em lớn như vậy rồi còn không biết tự coi chừng bản thân mình sao? "
" em gan to bằng trời, anh chỉ sợ em bị người ta lôi lên bàn mổ thôi. " Giản Trì Hoài nói xong, ra hiệu bảo Chử Đồng lên xe, " đói bụng chưa? "
" em phải lập tức trở về công ty, tin tức này còn phải theo sát đấy. "
Giản Trì Hoài thấy cô muốn rời đi, vươn tay ra níu lại cổ tay Chử Đồng, " ban đầu đã thoả thuận với nhau, anh để cho em điều tra vụ án này, nhưng em không được bỏ bê nhà cửa, thế bây giờ coi là cái gì? "
" được, được, được, đi ăn cơm, ăn xong em về công ty nhé? "
" lên xe. "
Bữa cơm trưa của Chử Nguyệt Tình là do nhà bếp của bệnh viện chuyên môn chuẩn bị, cô không muốn ăn lắm, nhưng cũng phải gắng gượng.
Chử Nguyệt Tình nhìn về phía cửa sổ, thấy Cố Thanh Hồi tựa ở nơi đó, thân thể hơi nghiêng, đôi mắt thẳng tắp nhìn chăm chú về phía bên ngoài. Cô không khỏi nắm chặt đôi đũa trong tay, dáng vẻ Cố Thanh Hồi tâm sự nặng nề không tránh khỏi ánh mắt của cô, anh nhất định là đang có chuyện gì phiền lòng.
Chử Nguyệt Tình yên lặng ăn cơm, không làm phiền anh. Cố Thanh Hồi tựa vào cửa sổ, thần sắc không rõ ràng, lúc chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, anh giật mình lấy lại tinh thần, tựa như bị gõ mạnh một cái vào đầu tỉnh táo lại, nhanh chóng lấy ra nhận máy, " alo? "
Chử Nguyệt Tình nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người đàn ông, gương mặt Cố Thanh Hồi đắm chìm trong tăm tối, " tại sao có thể như vậy? "
Trong suốt toàn bộ cuộc trò chuyện, Chử Nguyệt Tình chỉ nghe thấy Cố Thanh Hồi nói một câu như thế, sau một hồi lâu im lặng, tay của người đàn ông chợt buông xuôi ở bên người, hai chân dường như đứng không vững, cô nhìn thấy rõ ràng cả người Cố Thanh Hồi lảo đảo xuống, sau đó vươn tay ra vịn lấy cạnh cửa sổ.
" Thanh Hồi! " Chử Nguyệt Tình bị dọa sợ đến mức đẩy cái chén ở bên tay ra, " anh làm sao vậy? "
Cố Thanh Hồi nhẹ xua tay, " không sao, bên kia có một bệnh nhân gặp phải chút phiền phức, bảo anh lập tức đi tới đó một chuyến, Nguyệt Tình, lát nữa anh sẽ bảo y tá vào đây với em, em có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho anh. "
" vâng, anh đừng quá lo lắng cho em, mau đi đi. "
Cố Thanh Hồi đi thẳng ra phía cửa, Chử Nguyệt Tình gọi anh lại, " Thanh Hồi, bên ngoài lạnh lẽo, mặc áo khoác vào đi. "
Cố Thanh Hồi bước tới trước giá treo đồ, nhặt áo khoác cầm ở trong tay, việc này hoàn toàn không giống với phong cách làm việc thường ngày của anh, Chử Nguyệt Tình lại càng từ trước đến giờ chưa từng thấy qua dáng vẻ mất hồn luống cuống này của anh. Anh bước nhanh rời đi, nhưng lòng của Chử Nguyệt Tình lại rối như tơ vò, day dứt không cách nào bình thường lại được.
Nhà họ Cố.
Sau khi Chử Nguyệt Tình nằm viện, biệt thự này trở nên vắng lặng không ít, dù sao cũng có một người giúp việc đang ở đây, Cố Thanh Hồi không thích trong nhà có bụi bặm, vì thế mặc dù anh và Chử Nguyệt Tình đều không về nhà, người giúp việc cũng phải quét dọn nhà cửa cho sạch sẽ.
Xe tiến vào trong biệt thự, Cố Thanh Hồi nhanh chóng bước xuống, người giúp việc đang mở cửa chính ra, thấy Cố Thanh Hồi vội vàng chào hỏi, " Cố tiên sinh. "
" lát nữa có khách tới đây, bảo cô ấy lên lầu gặp tôi. "
" dạ. "
Không tới một hồi, có một cô gái trẻ tuổi thuê xe tới đây, người giúp việc nghe theo lời dặn dò của Cố Thanh Hồi, dẫn cô ta lên lầu hai. Cô ta cũng không hề gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa ra bước vào, Cố Thanh Hồi ngồi ở trước máy vi tính, hình như đang xử lý việc gì gấp. Cô gái kia nhanh chóng bước tới, " Tiểu Thất bị bắt. "
" mới vừa rồi ở trong điện thoại cô đã nói rồi. "
" lần này phải làm sao? "
Thần sắc Cố Thanh Hồi đầy lạnh lùng, " còn cần tôi phải dạy cô nữa sao? Những người đã từng tiếp xúc với Tiểu Thất, tất cả đều phải cắt đứt liên lạc. "
" tôi đã thông báo cho bọn họ rồi, chỗ gặp mặt trước kia cũng không an toàn, còn nữa, chuyện ngày hôm nay rõ ràng là một cái bẫy. "
Cố Thanh Hồi nâng tầm mắt lên nhìn về phía cô gái, " lại là phóng viên kia cầm đầu à? "
Cô gái kia từ trong túi xách lấy ra hai tấm hình, đưa tới trước mặt Cố Thanh Hồi, " cha mẹ bệnh nhân cũng là giả, rõ ràng là đã thông đồng với tên phóng viên này từ trước, mà thật sự là giá tiền kia quá hấp dẫn, nếu không, Tiểu Thất cũng không thể nào tự mình ra mặt. "
Cố Thanh Hồi nhìn chăm chú vào người ở trong tấm hình, mới vừa rồi lúc nhận được điện thoại, anh cũng đã đoán ra được. Ngoại trừ Chử Đồng, ngoại trừ Dịch Lục Soát, còn có cơ quan truyền thông nào dám đâm đầu vào chuyện chẳng ai mướn này? Anh hung hăng đem tấm hình vỗ lên mặt bàn, " oan gia ngõ hẹp. "
" ngài biết người này. "
Cố Thanh Hồi cười lạnh, " cô ta là em vợ của tôi. "
Cô gái kia cũng hít vào một hớp khí lạnh, " vậy bây giờ chúng ta phải làm gì? "
" Tiểu Thất chưa từng thấy qua mặt mũi của chúng ta, về phần hắn, chỉ có thể mặc kệ, tiếp đó tạm ngưng tất cả các liên lạc và giao dịch, cô muốn tìm tôi thì cứ đến chỗ này, cô ở trước mặt người khác cứ nói là em gái nuôi của tôi, sẽ không có ai nghi ngờ gì đâu. "
" dạ. " cũng chỉ có thể làm như vậy, chỗ gặp mặt trước kia không thể đến được nữa vì sẽ gặp phiền phức, chỉ có căn biệt thự này, đây là Cố Thanh Hồi dùng thân phận sạch sẽ ' bác sĩ tâm lý ' để mua, ai cũng sẽ không hoài nghi.
Sau khi Chử Đồng tìm hiểu rõ ràng, Tiểu Thất cũng đã khai báo không ít, mặc dù hắn ta chưa từng gặp mặt tên đầu sỏ, nhưng hắn cũng thuộc bộ phận quản lý cấp thứ hai, những gì có thể khai hắn cũng ngoan ngoãn khai ra hết. Tuyệt vời hơn chính là, ban đầu gia nhập vào đội ngũ này, hắn ta từng bước một mà thăng tiến lên, cho đến khi ngồi được vào vị trí bây giờ, có nhiều tài liệu đều đã được hắn sao lưu lại, bao gồm những đường dây liên lạc quan trọng, cùng với những bác sĩ có liên quan mà hắn nắm giữ trong tay. Điểm quan trọng nhất chính là, mối quan hệ giữa bọn người quản lý cấp thứ hai này bình thường đều rất tốt, vốn đã nghiêm cấm lén lút gặp mặt, nhưng chủ yếu vẫn là những người trẻ tuổi, ỷ vào khoản thu lớn từ công việc của mình, mỗi khi lại có đơn hàng lớn, liền hẹn hò gặp mặt riêng tư để ăn mừng. Sau khi Tiểu Thất bị bắt, biết mình tội nặng, liền nhanh chóng bán đứng hết tất cả đồng bọn trong vụ này, cảnh sát nhanh chóng ra quân, chỉ thiếu nước chưa nhổ cỏ tận gốc.
Chử Đồng nhận được tin tức này, hưng phấn mãi không thôi, lần này đối với mạng lưới buôn thận mà nói, tuyệt đối là bị tổn thương nặng. Đương nhiên, việc cô làm chỉ có thể gọi là tạo điều kiện thuận lợi hơn mà thôi, chủ yếu vẫn là công việc của cảnh sát, những gian khổ vất vả trong vụ này cũng chỉ có chính bọn họ rõ ràng nhất.
Gần tới giao thừa, Chử Nguyệt Tình đòi trở về nhà, nói thật ra thì cô cũng không muốn đón giao thừa ở trong bệnh viện, Cố Thanh Hồi kiên quyết không đồng ý, nhưng lúc này Chử Nguyệt Tình rất quyết tâm, cuối cùng phải gọi tới bác sĩ, ông ngược lại cũng chấp nhận, chỉ là mỗi ngày đều phải nhờ y tá chạy qua, còn bắt Chử Nguyệt Tình phải ngoan ngoãn nằm nghỉ ngơi thật nhiều.
Cách giao thừa mấy ngày, Chử Đồng mua đồ tới thăm, trong nhà Cố Thanh Hồi đã bắt đầu trang trí đón Tết. Chử Nguyệt Tình giữ Chử Đồng ở lại ăn cơm tối, biết cô thích ăn lẩu, liền sai người giúp việc mau chóng đi chuẩn bị.
Hai chị em đang ngồi trò chuyện ở trong phòng khách, phía cửa chính chợt truyền tới một trận âm thanh, Chử Đồng ngẩng đầu nhìn lên, thấy một cô gái bước vào, cô không khỏi tò mò, " cô là? "
Cô gái kia thấy Chử Nguyệt Tình, nhẹ lên tiếng, " chị dâu. "
" Đồng Đồng, đây là em gái nuôi của Thanh Hồi, cũng đang làm việc ở Tây Thành. "
" oh, " Chử Đồng vội vàng đứng dậy chào hỏi, " xin chào, tôi là Chử Đồng. "
Cô gái cười đáp lễ một tiếng, chỉ là thần sắc có chút nóng nảy, cô ta đi lên lầu tìm Cố Thanh Hồi, nói là có một số việc cần bàn bạc. Đến gần giờ ăn cơm tối, hai anh em mới từ trên lầu bước xuống. Cô gái nhìn sắc trời, nói phải đi về, Chử Nguyệt Tình bước qua kéo tay của cô ta, " ở lại ăn cơm tối đi. "
" để em ấy về đi, em ấy còn phải làm tăng ca. " Cố Thanh Hồi lên tiếng.
" vậy cũng đâu có mất nhiều thời gian. " Chử Nguyệt Tình nắm tay cô ta kéo đi, Chử Đồng ngồi ở đối diện cô gái kia, cô ta nâng tầm mắt lên nhìn thẳng vào Chử Đồng, ánh mắt càng ngày càng lạnh.
" Đồng Đồng, chị đã xem tin tức, chuyện mà em theo dõi trước đây, hẳn là kết thúc rồi nhỉ? " Chử Nguyệt Tình gặp được Chử Đồng, đương nhiên là muốn lên tiếng quan tâm một chút.
Chử Đồng vừa tự gắp thức ăn, vừa trả lời câu hỏi của chị cô, " không có đâu, tên đầu sỏ còn chưa bắt được, em sợ nhất là bọn chúng tro tàn cháy lại, đem cái tổ chức này gầy dựng lại như cũ, vậy thì phiền phức rồi. "
" chuyện sau này, em cũng đừng xía vào, cảnh sát lần này đã giáng xuống một đòn mạnh như vậy, bọn họ sẽ giải quyết nhanh gọn thôi. "
"dạ, vốn là tổ chuyên án của bọn họ vẫn đang điều tra vụ án này, em chẳng qua chỉ là lót đường cho bọn họ, không ngờ tới thật sự tóm gọn được bọn chúng. "
Cô gái ngồi ở đối diện Chử Đồng nắm chặt đôi đũa trong tay, sự tức giận và hận thù ở trong mắt hầu như muốn giấu cũng không được nữa. Cố Thanh Hồi gắp một miếng thịt bò ngũ vị thả vào trong chén của cô ta, cô gái kia thấy vậy, lúc này mới thu lại thần sắc nét mặt.
* Trần ai lạc định (尘埃落定): Bụi trần đã lắng đọng lại, ý nói đã đến hồi kết thúc.