Thành công có nghĩa là thoát khỏi những nếp nghĩ cũ kỹ và chọn cho mình một hướng đi độc lập.

Keith DeGreen

 
 
 
 
 
Tác giả: Jennifer Donnelly
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Sakitabi
Số chương: 81
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1025 / 8
Cập nhật: 2016-03-20 21:01:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 73
ôi vừa làm bỏng tay phải và đau kinh khủng. Nhưng đó không phải là lý do tôi khóc thút thít khi tôi lên cầu thang về phòng Amadé. Tôi thút thít là vì tôi sợ mình bị thương nặng quá không chơi guitar được nữa. Tối qua tôi bị bỏng. Cái pháo hoa cuối cùng bén lửa và không chịu bay lên.
Tôi phải cầm lấy nó, đang cháy đùng đùng, và ném nó xuống mái nhà trước khi nó nổ. Lính gác đầy phố khi tôi xuống khỏi mái chuồng ngựa. Tôi lên được đó nhờ sự giúp đỡ của một cái thùng đựng nước mưa và ống thoát nước mưa. Tôi xuống nhanh hơn nhiều, trượt mông xuống, rồi chạy vào chuồng ngựa và trốn sau một cái xe kéo.
Có một lớp lông trên ghế. Tôi nằm xuống sàn và kéo nó lên che người. Bên ngoài trời vẫn tối, lớp lông lại màu đen, và chắc nó đã đánh lừa được bọn lính, vì chúng nhìn qua cửa sổ xe ngựa – tôi nghe tiếng chúng – nhưng chúng không thấy tôi. Tôi ở đó nhiều giờ liền, tay nhức nhối.
Không dám cử động, không dám gây ra tiếng động. Tôi ra về trước khi trời sáng, trước khi bọn chăn ngựa thức giấc và bắt đầu làm việc. Amadé đang ngồi làm việc ở bàn. Anh nhìn lên thấy tôi khi tôi bước vào. Mắt anh dịch xuống tay phải tôi. Tôi giấu nó ra sau lưng. “Đêm của cậu thế nào?” anh hỏi.
“Tuyệt vời,” tôi nói, hân hoan quá thể. “Bạn mới của cậu thế nào?” “Tuyệt vời!: “Anh ta đẹp trai không?” “Ối giời. Hẳn rồi.” “Giàu nữa chứ?” “Còn phải nói. “Anh ta sống ở đâu?” Tôi lưỡng lự. Chỉ một giây. Nhưng thế là đủ. Amadé đứng dậy. Anh đi lại phía tôi, cầm lấy cổ tay tôi, và giơ bàn tay bị bỏng của tôi lên.
Tôi rú lên. “Kỳ lạ thật. Nếu không hiểu hơn thì tôi đã nói cậu có mùi thuốc súng rồi. Bạn cậu là lính à? Không phải ư? Hừm… anh ta bán súng à? Không? Chà, vậy thì để tôi xem nào… Có lẽ anh ta làm pháo hoa nhỉ?” “Thả ra!” tôi hét lên. “Biến đi!” Anh thả ra nhưng không chịu biến đi.
“Tướng Bonaparte không phải kẻ rộng lượng gì,” anh nói. “Và từ những gì tôi nghe được thì ông ta không ưa pháo hoa đâu.” Tôi không nói gì. Tôi đang bận ôm tay lên ngực. “Chắc là cậu muốn chết,” anh nói. “Tôi nói cho cậu biết… Bởi cậu đói khát được chết đến vậy, có lẽ cậu sẽ muốn nếm thử một ít.
Trái Tim Hoàng Gia Trái Tim Hoàng Gia - Jennifer Donnelly Trái Tim Hoàng Gia