Số lần đọc/download: 4501 / 57
Cập nhật: 2017-07-07 11:26:03 +0700
Chương 32
T
rên ghế huấn luyện viên.
Thẩm Ninh nhăn trán, căng thẳng theo dõi Bách Thảo có vẻ bị động trên sàn đấu. Ánh mắt Sơ Nguyên cũng theo sát Bách Thảo, đáng bình tĩnh thường ngày đã thay bằng sự lo lắng hồi hộp không thể che giấu.
"Hây..."
Nhân lúc Đình Nghi lắc người giả tấn công, khi thu chân về còn chưa đứng vững, trên nệm đấu màu xanh, Bách Thảo hét một tiếng, dùng chân phải làm trụ, chân trái theo sát đá vào Đình Nghi.
Cú đá nhanh như tia chớp, mặc dù Đình Nghi nhanh nhẹn tránh được nhưng cục diện trì trệ đã bị phá vỡ bởi đòn tấn công chớp nhoáng của Bách Thảo, tiếng vỗ tay tán thưởng ào lên.
" Bách Thảo, Bách Thảo..."
" Bách chiến bách thắng..."
Đội cổ động viên của Bách Thảo trên khán đài đồng thanh hô, ai nấy tinh thần đều hăng hái sục sôi. Ai bảo Bách Thảo bị thương chưa khỏi, ai bảo Bách Thảo khó đoạt chức vô địch, chỉ riêng khí thế đòn tấn công vừa rồi của Bách Thảo, đã hoàn toàn mang bóng dáng của người vô địch.
Trong ánh đèn nhức mắt.
Quên đi cơn đau kịch phát ở đầu gối phải, Bách Thảo đứng trở lại nệm đấu, điều chỉnh tiết tấu bước nhún, chăm chú nín thở chờ đợi cơ hội tấn công khác. Nhìn trả, môi Đình Nghi nhếch nụ cười nhạo báng:
" Cơ hội sử dụng toàn phòng tam liên đả tốt như vậy, sao lại bỏ qua?"
Ánh mắt khiêu khích dừng trên đầu gối chân phải Bách Thảo, Đình Nghi vừa phòng thủ vừa nói nhỏ:
" Với cái chân tàn phế này cô cũng dám đến tranh giải vô địch với tôi ư?
Thoáng giật mình, Bách Thảo còn chưa kịp phản ứng
" Hây..."
Đình Nghi đã nhanh nhẹn vọt lên, từ méphải Bách Thảo, một cú xoay người đá hậu, nâng chân thật cao, hướng vào đầu Bách Thảo đá tới.
Né sang một bên.
Đầu gối như con dấu sắt nung đỏ chậm vào đau đến nhũn chân. Cô cắn răng chịu đựng, nhưng rốt cuộc đã bị chậm một nhịp, nắm chặt hai nắm đấm, cũng xoáy người vọt lên.
"'Hây..."
Trong khoảnh khắc cơn đau đang kịch phát, Bách Thảo xoay người đá chân trái, trên không...
"Phầng..."
Chặn đón chân phải Đình Nghi.
Bóng chân giao nhau, âm thanh của cú va đập bùng nổ như tiếng sấm. Chứng kiến pha đấu đặc sắc đó, khán giả toàn sân phấn khích hô vang:
" Cố lên... Cố lên..."
Đây mới là trận chung kết đáng mong đợi, đây mới là cuộc chạm trán giữa hai nhà vô địch.
Nhìn thấy trên sàn đấu, cơ thể thon thả của Đình Nghi. nhẹ nhàng tiếp đất, còn Bách Thảo loạng choạng lùi mấy bước mới đứng vững, đội cổ động viên của Đình Nghi đột nhiên hứng khởi, đồng thanh hô lớn:
" Đình Nghi cố lên..."
" Đình Nghi tất thắng..."
Trên ghế huấn luyện viên, Phương lão quân chủ hài lòng nhìn đứa cháu ngoại. Ông biết thi đấu. thực sự. lúc này mới chính thức bắt đầu.
"Hây..."
Không cho Bách Thảo cơ hội thở, một cú đá thẳng, Đình Nghi một lần nữa tấn công về mé phải Bách Thảo.
"Hây..."
Một cú đá hậu.
"Hây..."
Lại một cú song phi.
" Hây..."
Như trận cuồng phong lao tới, hầu như mỗi loạt tấn công Đình Nghi đều nhằm bên phải Bách Thảo, nhìn quen đấu pháp kiểu phòng thủ phản kích tao nhã của Đình Nghi, lại bất ngờ chứng kiến cô tấn công mau lẹ quyết liệt như vậy, khán giả trên sân trố mắt sững sờ, ngay đội cổ vũ của Đình Nghi cũng ngây ra nhìn.
" Hự..."
Sau khi tránh một đòn tấn công của Đình Nghi, lần này trước cú xoay người đá hậu của Đình Nghi, đầu gối đau buốt, mắt tối sầm, chân phải Bách Thảo khẽ nhún, cuối cùng không kịp tránh, ngực hứng trọn cú đá.
Sức mạnh của cái chân đó.
Giống như búa bổ, Bách Thảo gắng gượng lùi mấy bước để giữ thăng bằng, ngực đau như vỡ toác, chân phải do chịu lực liên đới cũng mềm oặt như không thể đứng vững
Do áp dụng quy định mới của liên đoàn Taekwondo thế giới, Đình Nghi xoay người tấn công trực tiếp được hai điểm.
0:2
" Đình Nghi, Đình Nghi,..."
" Vô địch thiên hạ..."
Trên khán đài, đội cổ động viên của Đình Nghi sung sướng hô vang. Quả nhiên chức vô địch chỉ thuộc về Đình Nghi. Cho dù là hắc mã hay tài năng mới nổi, trước mặt Đình Nghi đều không đáng một đòn.
Đình Nghi mới là nữ hoàng đích thực.
" Đình Nghi đã phát hiện ra." Lâm Phong lẩm nhẩm, " Mặc dù trong những trận đấu trước, Bách Thảo cố giấu, nhưng Đình Nghi vẫn nhận ra, cho nên mọi đòn tấn công đều nhằm vào mé phải Bách Thảo, chân phải Bách Thảo lại không thể phản kích..."
" Sao có thể?" Hiểu Huỳnh run rẩy nói,"Rõ. ràng Bách Thảo đã che giấu rất tốt, sao có thể vừa vào trận đã bị Đình Nghi phát hiện?"
"... Tớ... Đình Nghi đã gọi cho tớ hỏi tình trạng bị thương của Bách Thảo,"Mai Linh tái mặt,".. tớ... tớ cứ tưởng Bách Thảo không thể tham gia thi đấu nên đã nói hết tình hình vết thương của Bách Thảo..."
" Cái gì..."
Trợn mắt không dám tin, Hiểu Huỳnh xẵng giọng hỏi:
" Cậu bán đứng Bách Thảo ".
"... Xin lỗi, thực sự tớ không ngờ, lúc đó Bách Thảo bị thương nặng như vậy, tớ tưởng. là nhất định không thể dự thì,"' mắt đỏ hoe, Mai Linh áy náy "... nếu biết, chắc chắn tớ không nói ra..."
" Bây giờ xin lỗi thì có ích gì". Hiểu Huỳnh tức điên," Một yếu điểm lớn như vậy lại tiết lộ cho Đình Nghi, Bách Thảo còn đánh thế nào? Tớ biết, cậu rất tốt với Đình Nghi, nhưng cậu không thể bán đứng Bách Thảo như thế".
Mai Linh buồn bã khóc.
" Đủ rồi, Đình Nghi không ngốc", Lâm Phong cau mày, " Bắt đầu từ trận vòng loại hôm qua, đừng nói toàn phong tam liên đả sở trường nhất, chỉ một động tác xoay người đơn giản Bách Thảo cũng rất ít thực hiện, tấn công cũng hoàn toàn dùng chân trái. Đình Nghi chỉ cần để ý một chút là phát hiện sự bất thường đó, Mai Linh nói hay không cũng thế ".
" Hiệp một vừa bắt đầu, đòn tấn công đó của Bách Thảo là do Đình Nghi cố ý dẫn dụ ", giở cuốn sổ ghi chép trong tay, Thân Ba trầm ngâm nói," Nếu Bách Thảo không bị thương, lối tấn công tốt nhất vẫn là toàn phong tam liên đả. Nhưng Bách Thảo lại dùng chân trái đá thẳng...
" Hự..."
Trong cung thể thao, dưới ánh đèn sáng chói, vẫn tấn công từ mé phải, cú đá của Đình Nghi nhanh như tia lửa điện. Còn chưa kịp thu chân phải đang đau về, thì chân Đình Nghi đã đá trúng ngực Bách Thảo.
0:3
" Dây chằng đầu gối bị tổn thương, cô vẫn dám thi đấu," trước khi kết thúc hiệp một, nhìn Bách Thảo đau tái mặt, ĐÌnh Nghi lạnh lùng nói: "Tôi muốn đợi xem, chỉ có một chân, trận này cô sẽ xoay xỏa thế nào ".
Trong phòng giải lao.
Trên khán đài, Hiểu Huỳnh, Mai Linh, Quang Nhã đều ngồi ngây, trận đấu này rốt cuộc sẽ tiến triển ra sao. Đình Nghi đã nhìn thấu cái chân bị thương của Bách Thảo nên đã tránh chân trái Bách Thảo, chỉ tấn công từ mé phải, trận đấu như vậy rốt cuộc Bách Thảo định đánh thế nào.
Thấy Hiểu Huỳnh ủ rũ, A Nhân đội phó đội cổ động nắm quyền chỉ huy, dẫn toàn đội lại hô vang:
"Bách Thảo, Bách Thảo... Kiên định đến cùng... "
"Bách Thảo, Bách Thảo... Khí thế ngất trời..."
Mặc dù không hiểu nội tình sự việc như Hiểu Huỳnh, nhưng A Nhân tin Bách Thảo. Bách Thảo chưa bao giờ khiến các đệ tử của Tùng Bách võ quán thất vọng, lần này tuyệt đối không dễ dàng thua như thế.
"Tít. Tít. Tít. Tít "
Trong phòng phẫu thuật, thiết bị điện tim đột nhiên phát tín hiệu bất thường, bác sĩ kiểm tra huyết áp vội nói: " Huyết áp bệnh nhân không ổn ".
Trên bàn phẫu thuật lạnh lẽo.
Mặt Nhược Bạch trắng như tờ giấy, hàng mi rung nhẹ, chiếc radio bên cạnh vẫn vang lên tiếng nói nho nhỏ lẫn tạp âm lạo xạo:
"... Hiệp một vừa kết thúc, tỷ số 0:3, Phương Đình Nghi tạm dẫn. Vết thương ở chân của Thích Bách Thảo dường như vẫn chưa bình phục, Phương Đình Nghi hoàn toàn tấn công từ mé phải..."
Lớp băng đẫm mồ hôi, đầu gối đau xói tận óc.
Nửa quỳ trước mặt Bách Thảo, tháo lần băng quấn, nhìn thấy vùng đầu gối tấy đỏ của cô, tay Sơ Nguyên hơi run. Hít một hơi sâu, anh ngẩng đầu nói: " Em..."
"Em nên đánh thế nào?", không uống nước, cũng không lau mồ hôi, môi tái nhợt run run mấp máy, Bách Thảo đăm đăm nhìn anh,"... hãy cho em biết, hiệp hai em nên đánh thế nào?"
Sơ Nguyên sững người.
"... Hãy cho em biết, em nên đánh thế nào?", thì thầm lặp lại, đầu trống rỗng. Trong thi đấu, chưa bao giờ cô hoang mang, rối loạn như vậy.
Dù là những trận đấu đầu tiên, không biết chiến thuật và kỹ xảo, cô cũng không sợ. Cô dốc sức tấn công, cho dù chỉ là sức mạnh thô thiển đơn thuần cũng tấn công đối thủ đến cùng. Về sau, cô nghiên cứu khởi thế của đối phương, xoáy người vọt lên để tăng cường sức mạnh phản công, học cách lợi dụng phản ứng bản năng của cơ thể, đấu pháp ngày càng phong phú, lần lượt thi đấu với bao đối thủ khác nhau
Còn bây giờ...
Mất đi sức chiến đấu của chân phải, mọi ưu thế có thể lợi dụng trở nên vô hiệu
Cô có thể nhìn ra khởi thế của ĐÌnh Nghi.
Trong tích tắt Đình Nghi vừa ra chân, cơ thể cô đã có phản ứng bản năng.
Nhưng, chân phải bị thương đã làm chậm tốc độ, khiến cô không thể phản kích, không thể tấn công, khiến mọi ưu thế vốn có của cô trở nên vô nghĩa.
Nhìn đôi mắt hoang mang của cô, môi Sơ Nguyên mấp máy, nhíu mày, dằn lòng nói với cô:
" Đợi vết thương khỏi hẳn, em có thể tham dự Olympic và giải vô địch năm sau ".
Nhìn anh, ánh mắt lộ vẻ thất vọng, Bách Thảo ngoảnh đầu, đăm đăm nhìn huấn luyện viên Thẩm Ninh, hỏi "Huấn luyện viên, hãy cho em biết, em nên thi đấu thế nào?"
Nhìn mắt Sơ Nguyên, Thẩm Ninh nói với cô:
" Nếu chân không bị thương, trên sàn đấu em có bị động như vậy không?"
" Không"
" Cho nên, hãy quên vết thương đó đi ". Nhìn Bách Thảo, Thẩm Ninh nghiêm trang, giọng điềm tĩnh nói: "hãy mang tất cả sức mạnh giữ lại từ hai trận trước, đánh như bình thường, dẫu chân phải của em từ nay tàn phế ".
Cắn chặt môi, ngực phập phồng.
Nhưng...
Cô đã hứa với Nhược Bạch, tuyệt đối không để bị thương trong thi đấu...
Đoán ra ý nghĩ của cô, Thẩm Ninh nhướn mày:
" Đương nhiên, điều đó còn phải xem, trong lòng em, cái gì quan trọng hơn."
Ở một góc khác trong nhà thi đấu, Đình Nghi vừa nghe huấn luyện viên và ông ngoại gợi ý chiến thuật hiệp tới vừa lặng lẽ liếc về phía Sơ Nguyên nửa quỳ trước mặt Bách Thảo phun thuốc giảm đau lên vết thương cho cô. Dù ở khoảng cách khá xa, Cũng có thể nhận thấy sự lo lắng xót xa của anh qua vầng trán nhăn nhăn.
Lòng cô lạnh dần.
Ngày trước, khi Bách Thảo còn chưa xuất hiện, sau khi Sơ Nguyên rút khỏi Taekwondo, anh không xuất hiện ở bất cứ cuộc thi đấu Taekwondo nào nữa. Dẫu cô thỉnh cầu, Sơ Nguyên cũng chưa bao giờ đi xem.
Nhưng bây giờ.
Anh lại đến vì Thích Bách Thảo...
Hiệp hai sắp bắt đầu, Đình Nghi đứng giữa nệm đấu, lặng lẽ nhìn Bách Thảo chậm rãi đi đến. Cô đã từng hạ mình đề nghị nhường cô ta tư cách tham gia giải vô địch thế giới, nhưng Thích Bách Thảo lại từ chối, đã vậy cô sẽ khiến cô ta vĩnh viễn không thể tham dự được giải đấu kia.
"Hây..."
Dưới ánh điện sáng trắng như một võ đài rực rỡ, hiệp hai vừa bắt đầu, Đình Nghi vẫn dùng chiến thuật cũ, tiếp tục phát động tấn công về mé phải Bách Thảo.......
"... hãy quên vết thương đó đi ". Nhìn Bách Thảo, Thẩm Ninh nghiêm trang, giọng điềm tĩnh nói: "hãy mang tất cả sức mạnh giữ lại từ hai trận trước, đánh như bình thường, dẫu chân phải của em từ nay tàn phế ".......
Gió chân quạt tới từ phía phải.
" Hây..."
Hai tay vo chặt nắm đấm, bách Thảo tung người vọt lên.. Đúng, phải quên vết thương, quên cái đau ở đầu gối, một cú đá nhắm thẳng vào Đình Nghi. Đây là lối phản kích trực tiếp nhất, mạnh mẽ nhất.
Ánh mắt băng lạnh.
Khi nhìn thấy Thích Bách Thảo cuối cùng bắt đầu dùng chân phải phản công, Đình Nghi cười thầm, nhanh nhẹn xoay người, chân phải còn chưa chạm đất, sức lực căng tràn toàn thân, chân trái nhằm đầu gối Bách Thảo đập tới...
"Hây..."
Cái chân đó ngày ngày cô đều quấn băng, khổ luyện chẵn một tháng. Lực ở cái chân đó tràn trề mang trọn sức mạnh toàn thân. Cái chân đó cô đã nhẫn nại chờ đợi hơn một hiệp dài dằng dặc.
Cái chân đó...
Cô buộc Thích Bách Thảo trả hết món nợ với cô.
" Hây..."
Căm giận hét to, dưới ánh đèn sáng chói của cung thể thao, Đình Nghi dồn lực nhằm vào đầu gối Bách Thảo đá tới.
"Bách Thảo..."
Trên khán đài, Hiểu Huỳnh kêu thất thanh.
"Bịch..."
Tựa như một bức tranh đã kích, chân trái Đình Nghi đã trúng đầu gối Bách Thảo, âm thanh đó vang lên đanh gọn như tiếng xương vỡ, nghe rõ mồn một, rõ đến mức mỗi khán giả trên sân cơ hồ đều có thể nghe thấy...
" Rắc"
Một tiếng.
Trên ghế huấn luyện viên, Thẩm Ninh và Sơ Nguyên mặt biến sắc, kinh hãi đứng bật dậy.
Ánh sáng chói mắt, choáng váng.
Đau...
Hình như toàn thân đang từ từ rơi xuống, cơn đau xộc thẳng lên đỉnh đầu buốt óc như xương toàn thân vỡ vụn. Cô không biết mình đang ở đâu, trước mắt màu trắng lấp lóa lại là bóng tối sâu hun hút...
Đau...
Rất đau... Rất đau...
Đau co quắp, đau quằn quại, đau như đào xới lục phủ ngũ tạng, đau đến tê tái tức thở
"... Thế nào, có thi đấu được nữa không?"
Trọng tài cúi xuống hỏi Bách Thảo mặt không còn sắc máu.
Đình Nghi lạnh lùng nhìn Bách Thảo trên nệm.
Nhìn khuôn mặt trắng bợt, hai mắt nhắm nghiền, môi run lập cập. Nhìn cơ thể co quắp, ôm chặt đầu gối, toàn thân co rút của cô, Đình Nghi lạnh lùng nhếch mép.
Cô chờ mãi giây phút này.
Tấn công từ mé phải Bách Thảo, ép Bách Thảo dùng chân phải phản kích.
Sau đó...
Cô có thể đá nát đầu gối Bách Thảo, khiến cô ta từ nay vĩnh viễn biến mất khỏi sàn đấu.
Cô đã chờ đợi giây phút này quá lâu rồi.
Thích Bách Thảo lấy đi của cô bao nhiêu, cô sẽ buộc Bách Thảo trả lại bấy nhiêu. Có muốn xem Thích Bách Thảo với cái đầu gối tàn phế, lấy gì để tranh giành với cô.
Nỗi đau như chìm nghỉm trong thế giới hỗn mang, nước mắt ứa ra từ đôi mắt nhắm nghiền, run rẩy. Bách Thảo ôm chặt đầu gối, trong bóng tối quay cuồng, cô nghe thấy tiếng trọng tài, cô muốn nói, có thể, cô có thể. Nhưng...
Đau...
Nước mắt nóng hổi ứa ra.
Tại sao lại đau như vậy...
Cổ họng khô bỏng rát, cô há miệng, nhưng không có âm thanh nào phát ra. Trên nệm đấu màu xanh thẫm, cô nhắm mắt, đôi môi tái nhợt, từ khóe mắt, nước mắt tuôn trào.
o0o
"... Có vẻ như Đình Nghi đá trúng đầu gối phải Thích Bách Thảo, không biết Thích Bách Thảo liệu có ngất đi, hiện giờ vẫn nằm trên nệm chưa đứng lên được..."
Trong phòng phẫu thuật, tiếng radio lạo xạo:
"... Các bác sĩ đã bắt đầu cấp cứu, nếu trọng tài phán Thích Bách Thảo không thể tiếp tục thi đấu, coi như Phương Đình Nghi chiến thắng trận này..."
Trên. bàn phẫu thuật, Nhược Bạch mê man, lặng lẽ nằm, chỉ có mi mắt rung rung.
" Huyết áp bệnh nhân tiếp tục hạ "
" Huyết áp bệnh nhân vẫn tiếp tục hạ "
Cùng các đồng nghiệp nhanh chóng tiến hành cấp cứu, bác sĩ chủ trị cau mày nhìn chiếc radio, cau mày nói:
" Tắt đi ".
Dưới ánh đèn sáng trắng.
Trong thế giới yên lặng, Nhược Bạch cơ hồ đang mơ một giấc mơ dài. Anh mơ thấy cha mẹ chuyển đến ở thành phố khác, mơ thấy mình nằm bò trên bức tường bao của Tùng Bách võ quán nhìn các đệ tử tập luyện bên trong...
Sau đó, anh mơ thấy cô.
Đứa trẻ gan góc như cỏ dại, lầm lì, ngơ ngác.
Dưới ánh đèn, anh ngồi khâu từng mũi bộ võ phục đã ngả màu của cô. Không biết từ lúc nào cô đã trở thành một phần quan trọng nhất trong lòng anh. Phảng phất một giấc mơ dài không cách nào xác định được.
Trên đường phố đã vào đêm, mua cho cô chiếc kẹp tóc dâu tây đỏ...
Nhưng vẫn biết người cô thích là sơ Nguyên.
Cô luôn cài chiếc kẹp tóc dâu tây đó, dù đi học, tập luyện hay thi đấu. Mặc dù cô tưởng đó là của Sơ Nguyên tặng...
Trong hôn mê, mi mắt Nhược Bạch khẽ rung.
Sau trận thắng, cô xúc động lao từ trên sàn đấu chạy như bay ôm chặt lấy anh. Chỉ cần có thể nhìn thấy đôi mắt long lanh vui sướng của cô, thấy nụ cười rạng rỡ của cô sau mỗi trận thắng, bất chấp người cô thích là ai, anh đều muốn mãi ở bên cô.
Trong giấc mơ dài thảng thốt, một lần nữa anh nhìn thấy trong phòng bệnh, má đỏ hồng, đôi mắt biếc long lanh như mắt hươu, cô nhìn anh nói:
"... Nhược Bạch sư huynh, em thích huynh".
Trong thế giới tĩnh lặng của giấc mơ, dường như anh nhìn thấy cô giữa sàn đấu sáng rực ánh đèn, còn anh dù cố gắng cũng không thể nào nói ra với cô:
Bách Thảo, anh cũng thích em.
Cho nên xin em, đừng bị thương, xin em hãy nguyên vẹn trở về.
o0o
Tại cung thể thao.
Đồng hồ thời gian ngừng lại. Khán giả toàn sân lo lắng nhìn lên nệm đấu màu xanh thẫm, tuyển thủ bị thương hình như đang cố vùng dậy, bác sĩ cầm túi cứu thương đã chạy đến.
"Bách Thảo..."
Nước mắt giàn giụa, trên khán đài Hiểu Huỳnh lao ra hàng lan can phía trước. Cô nhìn rất rõ, chiếc chân đó của ĐÌnh Nghi đá thẳng vào đầu gối phải Bách Thảo. Một sự cố tình thâm hiểm. Chắc chắn Đình Nghi cố tình.
Chưa bao giờ cô hận Đình Nghi đến thế.
Cô không thích Đình Nghi, ghét Đình Nghi, nhưng chưa bao giờ hận Đình Nghi. Rốt cuộc phải là người như thế nào mới có thể cố tình đá thẳng vào đầu gối đối thủ. Trong khi biết rõ đầu gối đó đang bị thương.
Bách Thảo...
Bách Thảo sao rồi...
Tại sao đến giờ Bách Thảo vẫn chưa thể ngồi dậy, nước mắt tuôn như mưa, tay nắm chặt lan can, cô đã khóc không thành tiếng, cả người run bần bật.
Nếu đầu gối Bách Thảo từ nay bị tàn phế, không thể thi đấu được nữa.
Cô thề, quyết không tha cho Đình Nghi.
"... Tôi có thể..."
Sau khi Sơ Nguyên cấp cứu xong, cố nén cơn đau và cảm giác buồn nôn, lảo đảo đứng lên, Bách Thảo dùng chân trái làm trụ chịu sức mạnh của toàn thân, đau đớn khiến cô không nhìn rõ mặt trọng tài nữa, môi run run nói:
"... Tôi có thể... tiếp tục thi đấu... ".
Nhìn tuyển thủ sắc mặt tái nhợt, đứng cũng khó khăn, trọng tài từ chối nói: " Cô đã không còn khả năng tiếp tục thi đấu ".
"... Tôi có thể "'.
Đẩy tay Sơ Nguyên chìa ra đỡ, ngực Bách Thảo phập phồng dữ dội, mặc dù vẫn đau, răng đánh lập cập, cô kiên quyết nói với trọng tài:
"... Xin ông... cho tiếp tục thi đấu... đầu tôi hoàn toàn tỉnh táo... cơ thể tôi mặc dù bị thương nhưng không nghiêm trọng đến mức phải từ bỏ thi đấu..."
"Nhưng cô...", trọng tài hoài nghi.
Âm thanh như tiếng xương vỡ vừa rồi ông ta nghe rất rõ, ông không tin có người vẫn có thể thi đấu trong tình trạng như vậy. Nhưng nhìn vẻ gan góc của tuyển thủ, trọng tài cũng không muốn để cô đoạn tuyệt với chiến thắng. Vậy là ông nghiêm túc nhìn Sơ Nguyên, bác sĩ của đội hỏi:
" Anh thấy thế nào?"
"..."
Căng thẳng nhìn Sơ Nguyên, ánh mắt Bách Thảo da diết khẩn cầu. Sơ Nguyên cau mày, anh có thể nhận ra, cú đá vừa rồi của Đình Nghi gây cho đầu gối Bách Thảo một đòn chí mạng thế nào, cô hoàn toàn không thích hợp tiếp tục thi đấu.
Nhưng, anh cũng nhận thấy ánh mắt cầu cứu của cô, anh hiếu, quyết tâm tiếp tục thi đấu của cô mãnh liệt thế nào...
Trong cung thể thao, ánh đèn vẫn sáng như ban ngày.
Chính trong lúc khán giả toàn sân đang tiếc trận chung kết phải dừng lại vì chấn thương bất ngờ của Bách Thảo, người ta lại kinh ngạc nhìn thấy, trọng tài chính sau khi thảo luận với mấy trọng tài biên, cuối cùng tuyên bố trận đấu tiếp tục.
Nhìn Bách Thảo lê chân phải bị trọng thương, khó nhọc tập tễnh đi đến trước mặt Đình Nghi, sắc mặt tái nhợt nhưng kiên cường, đấu tiếp...
Một khán giả đứng lên.
Mấy khán giả đứng lên.
Sau đó, mấy chục khán giả, cả trăm khán giả rồi cơ hồ tất cả khán giả trên khán đài đều đứng lên.
"Oa..."
Cung thể thao vang dội tiếng hoan hô, dường như mọi khán giả đều xúc động đứng lên cổ vũ cho Bách Thảo.
" Bách Thảo..."
Tay bịt chặt miệng, nước mắt loang lổ trên mặt, Hiểu Huỳnh nhìn Bách Thảo lại bắt đầu thi đấu. Cô nghe thấy tiếng A Nhân sau lưng đã chỉ huy toàn đội cổ động viên hét xé giọng:
" Bách Thảo... Cố lên..."
" Bách Thảo... Cố lên..."
Vội vàng lau nước mắt, đứng sát lan can trước hàng ghế đầu tiên trên khán đài, Hiểu Huỳnh dốc toàn lực, hướng về Bách Thảo giữa sân đấu, dõng dạc hô:
" Bách Thảo..."
"Cố lên..."
" Bách Thảo..."
"Cố lên..."
Trên bảng thời gian, bắt đầu tính giờ.
Còn không đến 1 phút 31 giây là kết thúc hiệp hai.
1 phút 30 giây
1 phút 28 giây
1 phút 29 giây
Tỷ số vẫn đóng khung ở con số 0:3
Cơ hồ không chút động lòng trước chấn thương của Bách Thảo, ánh mắt Đình Nghi vẫn lạnh lùng, vẫn hết lần này sang lần khác tấn công mé phải Bách Thảo.
Chiến thuật của cô là quan sát chân phải Bách Thảo.
Nếu Bách Thảo chỉ dùng chân trái, vậy thì chỉ có thể phòng thủ mà không có bất cứ cơ hội phản kích nào. Còn nếu Bách Thảo dám dùng chân phải, cô quyết không nương chân...
" Hây..."
Cao giọng hét lên, Đình Nghi tung cú đá ngang, một lần nữa tấn công đá vào đầu gối Bách Thảo. Không phải không khâm phục Thích Bách Thảo, nhưng lòng Đình Nghi đã trở nên lạnh giá. Đương nhiên cô biết cú đá trước của mình nặng bao nhiêu, nhưng Thích Bách Thảo vẫn có thể đứng lên, vẫn dám tranh giành với cô.
Vậy thì..
Hãy, đi, chết, đi.
"hây..."
Dưới ánh đèn chói mắt, cái chân đầy thù hận nhằm thẳng đầu gối chân. phải Bách Thảo đá tới.
Nếu như lần trước có người còn tưởng Đình Nghi không có ý.
Nhưng lần này.
Mọi khán giả trên sân bất chợt ngây ra, họ nhìn rất rõ, cú đá này của Đình Nghi cố tình nhằm vào đầu gối phải Bách Thảo vừa bị trọng thương.
"..."
Trên khán đài, đội cổ động viên của Đình Nghi cũng kinh ngạc ngồi ngây, tiếng cổ vũ như mắc trong cổ họng.
" Bịch..."
Như cùng một cách, dưới vô số ánh đèn đan xen trên vòm cung nhà thi đấu, chân Đình Nghi lại một lần nữa đá vào đầu gối phải Bách Thảo, âm thanh phát ra khiến khán giả rùng mình.
Nhắm mắt, Sơ Nguyên không dám nhìn tiếp, tay anh nắm chặt đến nỗi các khớp ngón tay đã trắng bệch.
Tim co thắt như sắp nổ tung, anh không thể tha thứ cho mình, nếu Bách Thảo xảy ra chuyện gì, anh vĩnh viễn không thể tha thứ cho mình.
Nhưng...
Chính trong tích tắt Đình Nghi đá về phía đầu gối chân phải Bách Thảo.
" Hây..."
Dưới ánh sáng chói lóa, Bách Thảo bạo phát một tiếng hô, khí thế như núi rung đất chuyển, hướng vào Đình Nghi đá ra chân thứ hai.
Trên ghế huấn luyện viên, Thẩm Ninh giật mình kinh ngạc.
Mắt lóe sáng.
Không kiềm nổi khẽ kêu.
Lẽ nào...
Hoàn toàn là không thể tưởng tượng, không thể tin nổi. Trong chớp mắt, tất cả khán giả trong nhà thi đấu như bị đóng băng, mọi người trố mắt sững sờ nhìn sự việc xảy ra.
Chính trong tích tắt Đình Nghi đá trúng đầu gối phải Bách Thảo...
Không khí như bị khuấy đảo trên không, Bách Thảo xoay người đá cú song phi thứ hai, hướng vào ngực Đình Nghi.
Đầu gối đau như nứt toác.
Trong luồng sáng choáng ngợp, Bách Thảo biết đây là cơ hội cuối cùng của mình, cô không thể tiếp tục gắng gượng hơn nữa, cô không thể trụ đến hiệp ba. Vả lại, cô biết chỉ cần cô tấn công bằng chân phải, Đình Nghi nhất định lại đá vào đầu gối cô, chỉ cần đá trúng đầu gối, sẽ là lúc Đình Nghi đắc ý nhất.
Cũng chính là...
Cơ hội duy nhất của cô.
"Hây..."
Trong lúc cơn đau choáng váng đến suýt ngã, Bách Thảo đã dùng đầu gối chân phải chặn đòn tấn công của Đình Nghi, chân trái theo sát, hướng vào ngực Đình Nghị đá ra. Giống như một cảnh phim quay chậm, Đình Nghi kinh ngạc từ từ ngẩng đầu, thảng thốt nhìn cái chân đang nhằm ngực mình đá tới...
Dốc toàn lực...
Sắc mặt tái trắng, chân trái Bách Thảo hướng vào ngực Đình Nghi đá mạnh.
Tay nắm chặt thành lan can, ngực nặng trĩu tức thở, Hiểu Huỳnh đăm đăm nhìn chân Bách Thảo đá về phía Đình Nghi, thét xé giọng nhưng không ra tiếng:
"Trúng đi..."
Ông trời làm sao nghe thấy tiếng hô của Hiểu Huỳnh. Chính lúc mũi chân Bách Thảo cách ngực Đình Nghi chỉ một tấc, Đình Nghi tái mặt dốc hết sức trong tích tắt vạn phần nguy hiểm may mắn tránh được.
Mặc dù khoảng cách chỉ một tấc.
Nhưng tấc đó.
Đã là cơ hội cuối cùng của Bách Thảo.
Nhìn mũi chân Bách Thảo chỉ cách ngực mình một tấc, Đình Nghi đột nhiên lóe ra ý nghĩ, đây có lẽ lần cuối cùng cô nhìn thấy Bách Thảo trên sàn đấu.
Tuy nhiên...
Đình Nghi đã nhầm.
" Hây..."
Xoáy người vọt lên không rơi xuống, Bách Thảo thét to, đá ra cú thứ ba trong toàn phong tam liên đả trứ danh của mình. Cô vẫn còn chân phải. Cho dù đầu gối của nó đã đau tê dại, cho dù đau đớn ngất xỉu, cô cũng không bận lòng, cho dù từ nay không đi lại được cô cũng không bận lòng.
Cô vẫn còn cú thứ ba trong toàn phong tam liên đả của mình.
Như trái núi ép xuống, chân phải hướng vào đầu Đình Nghi đạp tới.......
"... điều này còn xem trong lòng em cái gì quan trọng nhất..."......
Quan trọng nhất chính là thi đấu.
Một khi đã đứng trên sàn đấu, lúc trận đấu đã bắt đầu, phải dốc toàn lực đánh thật tốt. Vết thương đầu gối sẽ thế nào, lời hứa với Nhược Bạch liệu có giữ được hay không, trong thời khắc quyết định thắng bại này, hãy để cô quên tất cả.
Đứng trên sàn đấu.
Cái cô cần chính là thắng lợi.
Trên sàn đấu sáng chói ánh đèn.
Trong sự chấn động của khán giả toàn sân.
Tung người vọt lên cao, dùng hết sức mạnh cuối cùng trong cơ thể, Bách Thảo hét to, dùng chiếc chân phải đau tê dại như không phải chân mình, hướng vào đầu Đình Nghi đạp xuống.......
"Bách Thảo..."
Nhắm mắt lại mở ra, Nhược Bạch chăm chú nhìn cô, chậm rãi và nghiêm trang nói:
"... Em là tất cả hy vọng của tôi "....
"Tôi hy vọng em có thể thay tôi tiếp tục thi đấu, đoạt chức vô địch, vô địch toàn quốc, vô địch thế giới "....
"... Lần này, tôi muốn em chiến thắng Đình Nghi".
Xếp chồng bát đĩa vào tủ, trong gió đêm đầu hạ, Nhược Bạch nói với cô.......
"Hây..."'
Dùng chiếc chân phải đau tê dại, không biết rốt cuộc mình còn bao nhiêu sức lực, trong giây khắc đó, Bách Thảo vò chặt nắm đấm, hét lên, dùng tất cả sức mạnh tích tụ trong bảy năm qua, trên sàn đấu sáng chói...
Hướng vào Đình Nghi mắt kinh hoàng bất chợt mở to...
Đạp xuống...