To read a book for the first time is to make an acquaintance with a new friend; to read it for a second time is to meet an old one.

Chinese Saying

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 84
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 686 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 01:04:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 74: Xuất Chinh
hụng vương phong Tề Tử Kết làm đại đô đốc, xuất binh phạt Tiết.
Nhân mã của Triệu Lục làm tuyến đầu, hiển nhiên trước tiên giao phong với binh mã của Tề Tử Kết.
Triệu Lục vừa phái binh bảo vệ núi nhỏ, vừa phái chủ lực chặn quân địch qua Minh Thủy.
Minh Thủy là biên giới giữa hai nước Tiết Phụng, hai bên đều biết, chỉ cần qua Minh Thủy, xem như thắng hơn phân nửa, cho nên không thể để đối phương vượt qua.
Lúc lâm triều Tiết Quân Lương cho người đọc chiến thư phạt Tiết của Phụng vương, nói là vì Tiết Trường Kính vũ nhục quận chúa, Tiết Quân Lương nhân cơ hội này hạ lệnh tróc nã Tiết Trường Kính, phế tước vị của hắn, binh quyền sung công.
Tiết Quân Lương lại lập tức sắc phong tứ hổ tướng, phân biệt chưởng quản binh mã của Chính An.
Bởi vì hạ du Minh Thủy ngăn cách hai nước, cho nên vô luận Phụng quốc hay Tiết quốc, bất luận là đánh trước hay đánh sau, nhất định phải qua nơi này, Tiết Quân Lương liền đặt tên cho núi nhỏ Triệu Lục đang trông coi, gọi là Vọng Giang sơn.
Đằng Tín và ba huynh đệ Hà thị lập tức khởi hành tới Chính An thu quyền, ba huynh đệ Hà thị lớn lên trong bộ tộc du mục, không biết thuỷ chiến, mà Đằng Tín bất đồng, Đằng nam nhiều sông, Đằng Tín thủy chiến như đánh trên đất bằng, tuy trước mắt thao luyện thuỷ quân có chút muộn, nhưng vẫn tốt hơn không thao luyện.
Chờ thuỷ quân thành thục, cùng nhân mã của Triệu Lục, từ hai mặt giáp công quân địch, nhất định có thể khiến Phụng quân hoảng loạn.
Mọi người thấy Tiết vương đã tính toán hết thảy, đầu tiên thu xong binh quyền sau đó sắc phong, liền không dám nói gì, hiển nhiên đây là chuyện Tiết Quân Lương sớm dự mưu.
Tiết Quân Lương nói: “Các ngươi nói, cô nên phái ai đi trợ giúp Minh Thủy?”
Ý niệm trong đầu chúng thần đều là Đằng Vân, nhưng không ai dám nói ra, dù sao Đằng Vân xưa đâu bằng nay, hiện giờ quý phi chưởng quản phượng ấn, cùng Tiết vương cử án tề mi, coi như là phu thê tình thâm, sao có thể ra chiến trường?
Cũng có người khinh thường nghĩ, Đằng Nam hầu tác uy tác phúc lâu như vậy, sớm đã bị Tiết vương sủng đến không biết đánh giặc, nếu để hắn ra tiền tuyến, nhất định kéo Tiết quốc xuống bùn.
Kỳ thật Tiết Quân Lương không muốn Đằng Vân đi, dù sao đánh giặc sinh tử khó đoán, không cẩn thận chính là có đi không có về, tướng lĩnh chết trên sa trường không ít, còn có bao nhiêu người chết không tìm được thi thể.
Cho nên Tiết Quân Lương muốn hỏi ý kiến mọi người một chút, chẳng qua không ai lên tiếng, Tiết Quân Lương đành nói: “Không ai có ý tưởng sao? Vậy trước tiên nói về trận này nên đánh thế nào… Lang Tĩnh, ngươi từ trước tới nay túc trí đa mưu, ngươi nói nên đánh thế nào?”
Lang Tĩnh bị điểm tên, đứng ra nửa bước, nói: “Theo vi thần thấy, chỉ cần bảo vệ Minh Thủy, tiện đà vượt qua sông, nhất định có thể chiến thắng Phụng quốc.”
“A? Minh Thủy chẳng qua là phân giới nho nhỏ mà thôi, sao có hiệu quả lớn như thế?”
Lang Tĩnh nói: “Bệ hạ là ngôi cửu ngũ, nhân trung long phượng, chẳng qua Tiết quốc không có nước, nếu đoạt Minh Thủy, liền giống như long nhập đại giang, thuận buồm xuôi gió, đến lúc đó Phụng dân dị tâm, hiển nhiên tự sụp đổ.”
“Nói thực dễ nghe, nhưng mọi người đều biết, nhân mã của cô không thích hợp thuỷ chiến.”
Lang Tĩnh nói: “Đoạt Minh Thủy không nhất định phải thủy chiến, thuỷ chiến là điểm yếu của Tiết quân, cho nên phải bắt đầu từ hạ du Minh Thủy. Làm tốt bố phòng của Minh Thủy, khiến địch nhân phân tâm, cùng lúc phái binh từ hạ du Minh Thủy đi qua. Theo vi thần hiểu biết, tiểu quận ở Minh Thủy Phụng quốc sau lũ lụt vẫn chưa trùng kiến hảo, bệ hạ có thể tập kích bất ngờ nơi này, quấy nhiễu dân tâm Phụng quốc.”
Tiết Quân Lương nói: “Mặc dù có đạo lý, nhưng Phụng vương không phải người dễ dàng đối phó, sao có thể dùng kế dương đông kích tây.”
Lang Tĩnh nói: “Cái này phải nhờ đại đô đốc trong lòng bệ hạ.”
Tiết Quân Lương nhìn chằm chằm Lang Tĩnh thật lâu, sau đó cười nói: “Đúng vậy, ngươi quả nhiên tài trí hơn người, tâm tư của cô bị ngươi xem thấu.”
Y nói xong câu này, liền phân phó hạ triều, khiến mọi người hoang mang.
Kỳ thật đại đô đốc trong lòng Tiết Quân Lương hiển nhiên là Đằng Vân, nhưng y luyến tiếc Đằng Vân đi, y không muốn để Đằng Vân mạo hiểm, lần trước Đằng Vân thiếu chút nữa chết ở Hoa Đào đàm, thời điểm tin hắn chết truyền đến, Tiết Quân Lương cảm thấy chính mình cơ hồ hỏng mất.
Bốn chữ “Kiệt lực mà chết”, quả thực là ác mộng, quấn quanh Tiết Quân Lương.
Tiết Quân Lương nhớ rõ lời Đằng Thường nói với mình, chiến trường mới là sinh địa của Đằng Vân, nhưng y chỉ sợ Đằng Vân quá mức cúc cung tận tụy, ngược lại không có hy vọng sống.
Tiết Quân Lương trở về điện, ngồi ngẩn người trên long ỷ, nếu phái Tiết Ngọc đi, điều y lo lắng, không phải Tiết Ngọc có dị tâm, mà là tính cách của Tiết Ngọc không thích hợp đấu với Phụng Minh, so với Phụng Minh, Tiết Ngọc vẫn quá non.
Nếu phái Tiết Hậu Dương đi, Tiết Hậu Dương lại chưa từng thuỷ chiến, hoàn toàn là một hãn quân, nếu thời gian này Phụng Minh phái người từ hướng khác đánh lén kinh thành, chẳng phải là trở tay không kịp.
Đằng Vân thích hợp thuỷ chiến, Tiết Hậu Dương thích hợp thủ thành, đây là phương thức phân phối thiên y vô phùng.
Khương Dụ nhìn bệ hạ trầm tư suy nghĩ, cũng chen miệng không lọt, chỉ có thể ra ngoài pha một bình trà giúp nâng cao tinh thần.
Mới ra điện lại gặp Đằng Vân, Khương Dụ liền thỉnh an Đằng Vân, Đằng Vân nói: “Bệ hạ ở bên trong?”
Khương Dụ đáp: “Ở đây, lâm triều trở về liền ngồi trong noãn các, không lên tiếng, lão nô lo lắng gần chết.”
Đằng Vân không nói thêm nữa, vào đại điện, đi đến noãn các, quả nhiên Tiết Quân Lương đang ngẩn người nhìn chằm chằm bản đồ cách đó không xa.
Đằng Vân khụ một tiếng, Tiết Quân Lương mới giật mình tỉnh lại, hỏi: “Đằng khanh đến đây, chẳng lẽ muốn cùng ta dùng ngọ thiện?”
Đằng Vân lại nói: “Bệ hạ có chuyện gì khó xử, vi thần có thể phân ưu sao?”
“Cũng không có gì, chỉ là suy nghĩ chuyện khai chiến… Ngươi cũng biết, một khi khai chiến, không nói hao tài tốn của, tổn binh hao tướng vô số kể, còn phải cẩn thận cân nhắc, làm thế nào mới dành thắng lợi tuyệt đối.”
“Bệ hạ đang chọn đại đô đốc đi Minh Thủy sao?”
Tiết Quân Lương cười nói: “Chúng ta ở chung một thời gian, đã luyện được tâm hữu linh tê.”
Đằng Vân nói: “Sáng nay Lang Tĩnh chỉ nói một nửa, người trong lòng bệ hạ chọn, có thể để vi thần suy đoán một chút.”
Tiết Quân Lương đột nhiên đứng dậy, bước tới, nói: “Không nhọc Đằng khanh đoán, Đằng khanh quay về Vân Phượng cung đi, ta muốn yên lặng một chút, hảo hảo cân nhắc một phen.”
“Bệ hạ.”
Đằng Vân cũng không đi, lạnh nhạt nói: “Trong lòng bệ hạ có người để chọn, vì sao không nói?”
Hắn dừng một chút, tiếp tục nói: “Vì sao ngươi không cho ta đi?”
Tiết Quân Lương như là tiết khí, xoay người lại ngồi xuống, ý bảo Đằng Vân cũng ngồi, tuy long ỷ không phải ai cũng có thể ngồi, nhưng mấy ngày nay Đằng Vân không ít lần chia sẽ long ỷ với Tiết Quân Lương, cũng tự nhiên ngồi xuống.
Tiết Quân Lương dựa lưng vào ghế, ngẩng đầu thở dài, nói: “Ta tự nhiên không muốn ngươi đi, dân chúng đều không muốn thân nhân của mình đi đánh giặc, sao ta lại muốn để người ta quan tâm đi đánh giặc chứ?”
Đằng Vân không nói chuyện, cũng không dám nhìn vẻ mặt của y, Tiết Quân Lương nhẹ nhàng cầm tay hắn, nói: “Lúc ấy ngươi tại Minh Thủy đánh giặc, tin ngươi chết truyền đến kinh thanh, ngươi vĩnh viễn không biết, ta có bao nhiêu tuyệt vọng.”
Đằng Vân không rút tay về, tay hai người nắm chặt, có thể cảm giác được đối phương lo lắng, Đằng Vân mở miệng nói: “Bệ hạ cũng biết, ta giống Đằng Tín, nhân sinh của chúng ta nằm trên chiến trường, nam nhi há có thể ham an nhàn? Hơn nữa ngươi có nghĩ tới, có từng nghe qua, hiện tại đại thần trong triều đánh giá Đằng Nam hầu thế nào, ta không phải người như vậy, ngươi quan tâm ta, nói thật… Ta cảm động, cũng cao hứng… Chẳng qua Đằng mỗ càng muốn nói cho các đại thần kia biết, Đằng mỗ hoàn toàn xứng đáng nhận được quan tâm này.”
Tiết Quân Lương nghe tới đây, quay đầu nhìn Đằng Vân, Đằng Vân cười nói: “Trong lòng bệ hạ chắc chắn đã có sắp xếp tốt nhất, không bằng nhanh gọi người thảo chiếu thư.”
Lúc này Tiết Hậu Dương và Đằng Thường lại tiến cung, Tiết Hậu Dương nhận được mật báo của Triệu Lục, binh mã Triệu Thống chỉ huy, ở gần Hoa Đào đàm tại hạ du Minh Thủy, bị Lữ Thế Thần đánh lui mười dặm, Triệu Thống lại hạ lệnh hạ trại ngoài mười dặm, chuẩn bị phản kích.
Đằng Vân xem qua công báo, sắc mặt có chút trầm xuống, nói: “Triệu Thống trúng kế.”
Hắn nói xong chỉ chỉ bản đồ, nói: “Minh Thủy mấy năm liên tục mưa dầm, lại vì lũ lụt ngập thành, đường châu quận vẫn chưa sửa chữa tốt, thời tiết ẩm ướt, đường không bằng phẳng, trở ngại Phụng quốc vận lương. Lương thảo là căn bản trong quân, không có lương thảo quân tâm đại loạn, tự nhiên không thể đánh, Lữ Thế Thần là người thông minh, có lẽ những ngày gần đây Phụng quốc mưa to, lương thảo không thể đến kịp, hắn muốn mượn lương thảo của Triệu Thống. Công báo viết Triệu Thống không tổn thất quá nhiều, chẳng qua chỉ lui mười dặm, có thể vãn hồi, nhưng theo ta thấy, Lữ Thế Thần không phái binh truy kích, kỳ thật hắn cũng không nắm chắc phần thắng, chẳng qua là muốn Triệu Thống hạ doanh trại mà thôi. Triệu Thống lui binh vội vàng, nhất định không kịp chở toàn bộ lương thảo đi, Lữ Thế Thần phái binh đoạt được doanh trại, liền đoạt thêm cả lương thảo, mà hiện tại Triệu Thống hạ trại tái chiến ngoài mười dặm, chỉ sợ lại muốn chắp tay cho hắn một phần lương thảo nữa.”
Hắn vừa nói xong, Đằng Thường cũng gật đầu, nói: “Lữ Thế Thần túc trí đa mưu, hắn không am hiểu đánh giặc, lại am hiểu công tâm, biết khi nào thì nên tiến, khi nào thì nên lui, không quá ba hiệp, Triệu Thống sẽ vì thiếu lương thảo mà thất thủ Hoa Đào đàm cho Phụng quân.”
Tiết Hậu Dương nói: “Bệ hạ, nhanh thảo chiếu thư, phái binh tới Hoa Đào đàm, bị mất Hoa Đào đàm, Vọng Giang sơn của Triệu Lục tướng quân liền nguy hiểm, Hoa Đào đàm thất thủ, Phụng quân có thể vây công núi, đến lúc đó lương tẫn thủy tuyệt, không cần phí người nào, cũng có thể ép tướng sĩ trên núi đầu hàng.”
Tiết Quân Lương nhìn chằm chằm công báo, trong lòng kêu loạn, đây là lần đầu tiên y có chút trở tay không kịp. Không phải trí mưu thủ đoạn của Tiết Quân Lương không bằng người khác, mà là bởi vì y bị tình cảm ngáng chân.
Tiết Quân Lương ngẩng đầu nhìn Đằng Vân, Đằng Vân cũng nhìn y, chính là chỉ liếc mắt một cái, Tiết Quân Lương lập tức nói: “Gọi Lang Tĩnh lại đây, cô muốn thảo chiếu thư, phong Đằng Nam hầu làm đại đô đốc, dẫn binh tới Minh Thủy.”
Lang Tĩnh đến rất nhanh, nói đến rất nhanh, không bằng nói y làm việc ở sở quân cơ chưa về, Lang Tĩnh sớm biết nhất định Tiết Quân Lương sẽ hạ quyết tâm.
Lang Tĩnh vừa đến, liền từ tay áo xuất ra một cuộn giấy, lưu loát viết xong, còn kém đề tên.
Tiết Quân Lương lấy ngọc tỉ ấn xuống, tự mình đưa bút cho Đằng Nam hầu viết tên.
Ngày thứ hai lâm triều, Tiết Quân Lương cho người tuyên đọc thánh chỉ, trúc thai đưa tiễn, khiến chúng thần đều biến sắc.
Nghi thức đưa tiễn phi thường long trọng, văn võ bá quan đều đứng thành hàng, Tiết Quân Lương lại lần nữa thấy được bóng dáng Đằng Vân xoay người lãnh binh mà đi.
Y híp mắt, đón gió, nhìn theo bóng dáng Đằng Vân, cho đến khi không thấy rõ, chỉ mơ mơ hồ hồ nhìn đến đại kỳ tung bay.
Đằng Vân đi Minh Thủy là giải nguy cơ Triệu Thống cầm binh thất thủ Hoa Đào đàm, cho nên thời gian không đợi người, tự nhiên không thể mang theo quá nhiều binh sĩ đến Minh Thủy.
Hắn điểm năm nghìn quân tiên phong, phó tướng đi sau, trước hết chạy tới Hoa Đào đàm.
Triệu Thống đã thua Lữ Thế Thần ba hiệp, quân doanh đã không còn bao nhiêu lương thảo, chỉ có thể chờ vận chuyển tới, Triệu Thống luống cuống tay chân, nếu trận này tiếp tục thất bại, là hoàn toàn tặng Hoa Đào đàm cho địch, y cũng hiểu được, mình thất thủ, chẳng khác nào đẩy Triệu Lục vào tuyệt cảnh.
Triệu Thống mang theo ý niệm thề sống chết tới cùng, nhưng Lữ Thế Thần túc trí đa mưu, trận này lại vây khốn nhân mã của Triệu Thống, cơ hồ không lối thoát.
Thời điểm Triệu Thống cùng đường, lại nghe tướng sĩ bẩm báo, phía bắc có một đội nhân mã đánh tới, mới đầu Triệu Thống tưởng là phục binh Lữ Thế Thần an bài, nhưng nghĩ lại không có khả năng, Phụng quốc phía nam, sao an bài được binh mã phía bắc.
Đằng Vân mang theo năm nghìn tinh binh đuổi tới, từ bên ngoài vây quanh binh mã của Lữ Thế Thần, cứ như vậy, ngược lại biến thành trong ngoài giáp công, binh mã của Lữ Thế Thần không địch lại, trận tuyến rối loạn, bị đánh lùi ba mươi dặm, dừng lại ở phía nam Hoa Đào đàm.
Triệu Thống được cứu, nhưng trong doanh trại đoạt lại không có lương thảo, chắc là Lữ Thế Thần làm người cẩn thận, đã chuyển lương thảo đi.
Đằng Vân tới vội vàng, cũng không mang theo lương thảo, trước mắt thắng một trận, nhưng chưa thực sự thoát khỏi nguy hiểm.
Triệu Thống nghe nói Đằng Vân là đại đô đốc, liền chịu đòn nhận tội, cam nguyện chịu xử phạt đến chấn quân uy.
Đằng Vân nhìn Triệu Thống quỳ trên mặt đất, nói: “Ngươi có biết nếu xử phạt ngươi, là hình phạt gì không?”
Đằng Vân không đợi Triệu Thống nói chuyện, cười nói: “Là tử tội. Ngươi mất lương thảo, dao động quân tâm, chết một trăm lần cũng khó hết tội, nếu ta giết ngươi, chẳng phải là tiện nghi ngươi?”
Triệu Thống mấp máy môi, nhưng vẫn cúi đầu không nói lời nào.
“Hiện giờ chỉ đành dùng hết sức của người, nếu ngươi có thể lập công chuộc tội, liền tha ngươi khỏi chết.”
Triệu Thống dập đầu nói: “Tuân mệnh.”
Đằng Vân nói: “Hiện giờ việc cấp bách là lương thảo, lương thảo không có, các tướng sĩ không thể đánh giặc, cấp tốc báo về kinh, bảo bọn họ nhanh chóng vận lương, chẳng qua nước xa không cứu được lửa gần, chúng ta phải tự mình động thủ đoạt lại lương thảo.”
Triệu Thống biết Đằng Vân nhất định có biện pháp.
Đằng Vân triệu tập các tướng sĩ thủ hạ của Triệu Thống đến, chỉ bản đồ, nói: “Hoa Đào đàm có rất nhiều lô thảo, ban ngày bị ánh nắng chiếu qua sẽ có độc, người ở nơi này đều biết, tuy nước cạn nhưng ban ngày không thể qua sông, cho nên phân phó các tướng sĩ ban ngày nghỉ ngơi, ban đêm đề phòng.”
Lập tức lại nói: “Hẳn Phụng quân cũng biết đạo lý này, ta nhìn thấy công báo của các ngươi, nhân mã của Lữ Thế Thần đều đến đánh lén vào ban đêm, khiến các ngươi trở tay không kịp… Nếu Lữ Thế Thần thích đánh bất ngờ, sao chúng ta không tương kế tựu kế?”
Đằng Vân phân phó Triệu Thống ấn kế hoạch của hắn đi làm, chúng tướng sĩ bắt đầu chuẩn bị.
Mấy ngày nữa gió bắc sẽ tới, phàm là gió tới tất sẽ nghĩ đến hỏa công, vì chỉ có mượn sức gió, hỏa công mới phát huy uy lực, mà hướng gió lần này, hiển nhiên có lợi cho Phụng quân.
Đằng Vân cười nói cho Triệu Thống, tối hôm nay, Phụng quân sẽ đánh lén.
Màn đêm buông xuống, canh ba, quả nhiên nhân mã của Lữ Thế Thần tiến đến đánh lén, kị binh nhẹ nhàng áp sát, châm đuốc, đốt đại môn của doanh trại, lập tức một đại đội lao tới, muốn giết Tiết quân trở tay không kịp.
Chẳng qua lúc Phụng quân nhảy vào quân doanh, lại phát hiện là một trại trống.
Lúc này Phụng quân kinh hãi, mới biết được trúng kế, muốn lui binh về, Đằng Vân và Triệu Thống lĩnh hai ngàn binh mã vây quanh chặn đường Phụng quân, đuổi Phụng quân vào doanh trại đang cháy.
Đại hỏa đốt trại, lại có truy binh, nhân mã của Lữ Thế Thần liền tan rã, hiển nhiên tìm đường chạy trốn, dọc theo đường đi không bị truy binh ngăn cản, coi như may mắn, chẳng qua lúc trở lại doanh trại, phát hiện đại môn đóng chặt, dù gọi thế nào, cũng không ai ra mở.
Binh sĩ trên tháp canh còn bắn tên xuống, khiến Phụng quân đại loạn, trốn tứ phương, ngược lại làm bị thương không ít người của chính mình.
Thế này Lữ Thế Thần mới biết, doanh trại của mình đã bị người của Đằng Vân đoạt, truy binh của Đằng Vân và Triệu Thống đuổi tới, Phụng quân không đánh tự bại, chỉ có hai ba mươi kỵ binh chống cự, bảo hộ Lữ Thế Thần chạy trốn.
Triệu Thống muốn thừa thắng xông lên, lại bị Đằng Vân ngăn lại, nói: “Giặc cùng đường không truy, phía nam là thế lực của Phụng quốc, chỉ sợ sẽ trúng mai phục, mất nhiều hơn được. Hơn nữa chúng ta chỉ vì lương thảo, nếu đoạt lại rồi, nơi này không nên ở lâu, thừa dịp trước hừng đông sáng, phái các tướng sĩ vận chuyển lương thảo về quân doanh đi.”
Một trận đánh mười phần vang dội, đáng sợ nhất là không binh sĩ nào thương vong, kỳ thật trong quân có rất nhiều người không phục Đằng Vân, dù sao một nam tử làm quý phi, những nam nhi trên sa trường như bọn họ khó có thể lý giải, cho rằng chỉ biết nịnh bợ, nào ngờ dụng binh như thần.
Trải qua một trận, danh khí của Đằng Vân nhất thời tăng vọt, vô luận là các đại thần của Tiết quốc, hay binh sĩ của Phụng quốc, không một ai không nghe đến tên Đằng Nam hầu.
Có người so sánh Đằng Nam hầu với chiến thần Đằng Vân năm đó, Đằng Vân cũng chỉ cười cười, kỳ thật không ai quá quan tâm.
Tiết Quân Lương nhận được tin chiến thắng, nhìn công báo vài lần, lại hỏi Tiết Hậu Dương, “Có thương vong không?”
“Theo thần đệ biết, không có thương vong gì.”
Tiết Quân Lương gật gật đầu, nói: “Như thế rất tốt.”
Nói xong nhẹ nhàng vuốt ve công báo, chữ viết trên đó là của Đằng Vân, hắn viết rất rõ ràng, tựa hồ muốn mình an tâm, ngay cả công báo đều tự tay viết.
Tiết Quân Lương nói: “Chuyện lương thảo, Hậu Dương ngươi tự mình đốc thúc, tuy bọn họ có thể đoạt lại lương thảo, nhưng không thể để các tướng sĩ của cô cảm thấy cô không coi trọng bọn họ, bảo luôn châu quận gần đó vận chuyển lương thảo qua, nếu có người dám gian lận lương thảo, cô sẽ không dễ dãi đâu.”
“Vâng, bệ hạ yên tâm.”
Tiết Quân Lương gật gật đầu, nói: “Còn có một việc, Phụng quốc thất bại ở Hoa Đào đàm, nhất định sẽ tìm cửa đột phá khác, tuy bên kia Minh Thủy chiến tuyến kéo dài, không nên phái binh, nhưng nếu Phụng quốc thật sự phái binh từ đây, chỉ sợ sẽ thẳng tiến, đến lúc đó kinh sư nguy hiểm. Cô muốn phái người đi tăng phòng vệ, ngươi nói sắp xếp ai mới tốt.”
Tiết Hậu Dương trầm ngâm thật lâu sau, bỗng nhiên nói: “Thần đệ còn có một vật muốn nộp Thánh Thượng.”
Tiết Quân Lương tiếp nhận, chỉ là một mảnh giấy, mở ra liền thấy bút tích của Đằng Vân, chỉ có hai chữ…
—— Tiết Ngọc
Sửu Nương Nương Sửu Nương Nương - Vân Quá Thị Phi