Số lần đọc/download: 1470 / 51
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 62: Chiến Thư Tình Trường (hạ)
- T
am công tử, nếu không lên đường, sợ rằng…
Một nam tử mặt trắng không râu phía sau Vương Ngạo Phong âm trầm liếc mắt nhìn Đường Tiểu Đông, cẩn thận nhắc nhở chủ tử.
Vương Ngạo Phong tiêu sái cười, hai tay ôm quyền:
- Mị tiểu thư, tại hạ có việc gấp cần phải đi trước một bước, vừa rồi đương đột giai nhân, sau này nhất định thiết yến bồi tội Mị tiểu thư.
Nụ cười hiền lành ôn nhu mà chân thành, cộng thêm gương mặt anh tuấn, tao nhã, phong độ ngời ngời, còn có quyền thế tiền tài phú khả định quốc của Vương gia, trên cơ bản không có bất cứ tiểu thư thiên kim nào có thể chống cự được loại mị lực này.
- Đi!
Hắn phi thường thoải mái quay đầu ngựa, hai chân kẹp bụng ngựa, thổi bụi tung bay, vài tên thủ hạ theo sát phía sau, chỉ còn lại khói bụi mịt mù.
Dám phao gái của lão tử, lão tử cho ngươi biết chữ chết viết như thế nào.
Một súng bắn nổ đầu hắn thì quá tiện nghi rồi, lão đầu ngươi không phải được xưng là đệ nhất thủ phú Đại Đường sao? Lão tử sẽ suy sụp ngươi trên mặt trận kinh tế, hừ hừ!
Đường Tiểu Đông lấy ống tay áo nhẹ nhàng lau lau bụi bặm trên trán Đường Điềm:
- Biểu muội, bộ quần áo màu tím nhạt muội mặt hôm nay đặc biệt đẹp nha!
Biểu hiện của Đường Điềm vừa rồi thực sự quá đáng yêu quá đặc sắc, trong lòng vẫn như cũ có chút xung động muốn hôn mấy ngụm vào cá má ngọt ngào của nàng.
Khuôn mặt của Đường Điềm khó xuất hiện vẻ đỏ ửng khó có, tiểu nha đầu cúi đầu xuống, cái tai đỏ lựng, ngượng ngùng động lòng người.
Kỳ thực, nếu như biểu muội này bỏ đi khuyết điểm tai tinh thích gây sự, hiếu chiến kia, coi như vô cùng không tồi, bộ dáng hiện tại thực sự rất thục nữ, rất đáng yêu nha.
Lôi Mị trắng mắt nhìn, má ngọc hiện lên mây đỏ ngượng ngùng, biểu tình không cần nói cũng biết, người ta đã là người của ngươi rồi, đáng giá như vậy sao?
Người tranh một hơi thở, phật tranh một ném hương, gia hỏa này ngạo mạn khiến hắn cực độ không vui, thần tình thoáng hiện một tia khinh thường trong mắt kia càng muốn hắn tức nổ phổi, không giao đấu người sống ta chết với hắn, thực xin lỗi lão tử.
Xác thực tướng mạo của lão tử rất bình thường, thế nhưng lão tử đến từ thời đại công nghệ cao, cho dù ị ra phân cũng cao minh hơn ngươi n lần!
- Vì sao ngừng? Có chuyện gì?
Kha Vân Tiên trong xe nhấc rèm xe hỏi, ánh mắt đảo qua một vòng trên mặt Đường Tiểu Đông và Kha Vân Tiên, trên mặt hiện lên nụ cười ý vị thâm trường.
Đường Tiểu Đông cười ha ha:
- Không có việc gì, vừa rồi có một con chó mê gái chạy tới mà thôi…
Chó mê gái?
Vẻ mặt Kha Vân Tiên mờ mịt.
Đường Điềm nghe ra biểu ca đang mắng người tên Vương Ngạo Phong kia, không khỏi cười khanh khách.
Lôi Mị trừng mắt oán trách nhìn hắn, Đường Tiểu Đông nhún nhún vai --- Ta nói không đúng sao? Rõ ràng chúng ta đã cái kia rồi, còn kém chút động phòng hoa chúc mà thôi, gia hỏa không biết sống chết, mạnh mẽ muốn chen một chân giữa chúng ta, không phải là mê gái thì là cái gì?
Lôi Mị đỏ bừng má ngọc trắng mắt nhìn --- tà thuyết ngụy biện, mặc kệ ngươi.
- Sắp tới Trường An rồi, có chuyện gì chờ dàn xếp xong rồi nói tiếp, chúng ta có thời gian…
Kha Vân tiên hòa giải, lại càng khiến Lôi Mị đỏ hồng má ngọc, tiếp tục hung hăng trừng mắt nhìn Đường Tiểu Đông --- Đều tại ngươi, để Kha đại tỷ hiểu lầm rồi.
Đường Tiểu Đông đắc chí người ha ha, trong các tình lữ với nhau, yêu tới mức sâm đậm, mặt mày đưa tình cũng là chuyện rất bình thường nha, còn nữa, Kha Vân Tiên cũng không phải người ngoài, hắc hắc.
Đường Điềm nháy đôi con mắt to linh động, mờ mịt không giải thích được nhìn mọi người.
Tiểu nha đầu không trải qua chuyện nam nữ, quá đơn thuần.
- Phía trước chính là thành Trường An rồi, mọi người nhanh nhanh.
Đường Tiểu Đông kẹp bụng ngựa, dẫn đầu chạy nhanh.
Hắn lúc này, toàn thân sôi trào nhiệt huyết, trong lòng tràn ngập lý tưởng hào hùng.
Có khiêu chiến, càng có thể kích phát ý chí chiến đấu của hắn, đây chính là khiêu chiến đấu tiên từ sau khi hắn tới Đại Đường, cũng là bắt đầu của nhân sinh đặc sắc.
…
Đại Đường thịnh thế, thiên hạ thái bình, bách tính an cư lạc nghiệp, tuy rằng không chiến tranh, nhưng xung đột nhỏ vẫn thường xuyên phát sinh.
Ngày hôm nay, tại Túy Tiên Lâu, một tửu lâu không tính nổi danh trong thành Trường An đang có hai đoàn người đánh nhau, một bên là công tử ca mặc hoa phục gào thét, mười mấy gia nô trang phục gia đinh vây quanh quần ẩu bốn người thiếu niên, tuy rằng thân thể của bốn người thiếu niên này rất mẫn tiệp, thế nhưng song quyền khó định tứ thủ, bị đánh tới sưng mù mặt, có chút chật vật.
Một người tương đối nhỏ gầy trong bốn người thiếu niên một quyền đánh bay gã tráng hán, khửu tay co lại đánh bay một trang hán khác, nhưng bản thân cũng ăn phải một quyền rất nặng, ngã ngồi dưới mặt đấy, máu mũi chảy ròng ròng.
Một bàn tay to nhấc hắn dậy:
- Sấu Hầu, cẩn thận một chút.
- Không có việc gì.
Thiếu niên gọi Sấu Hầu này mặc kệ máu mũi, một quyền vung mạnh, lại đánh một gã tráng hán co thành con tôm.
- Y, Thiên Bảo ca, huynh không đánh người, vì sao phải đạp bàn a?
Phân tâm nói chuyện, nhất thời thất thần, trên mặt lại ăn một quyền, đau tới nhe răng nhếch miệng, vẻ mặt quái dị.
Thiên Bảo ca hắc hắc cười quái dị, hạ giọng nói:
- Lão đại bảo đập bàn, vậy thì liều mạng đập đi.
- Những thứ này đều là do chúng ta dùng tiền mua về nha…
Thiên Bảo ca hạ giọng nói:
- Lão đại không muốn mở tửu lâu, thanh lý những cái bàn này cũng không được bao nhiêu tiền, dù sao đi nữa liều mạng đập là được!
- A, thì ra là thế…
Sấu Hầu là một người cơ trí, tựa hồ đã suy đoán được một chút ý tứ.
Hai người vừa thấp giọng nói chuyện vừa đánh nhau, thỉnh thoảng đập bàn đập ghế ngăn đối thủ truy kích, những đại hán mặc trang phục gia nô này phi thường kiêu ngạo, nắm tay cũng cứng, hoặc đám hoặc đá nát bàn ghế ném tới, trên mặt đất một mảnh hỗn độn.
- Thiên Bảo ca, ta xem lão đại không được tốt lắm nha, nhưng hai tiểu nữu bên người hắn thực ra rất giỏi.
Thiên Bảo ca cười hắc hắc:
- Ngoại trừ Tần ngũ thúc của ta, số người có thể khiến Tần Thiên Bảo ta tâm phục khẩu phục vô cùng ít ỏi.
Sấu Hầu đánh một quyền đẩy lui một gã đại hán:
- Tần ngũ thúc của huynh võ vông lợi hại, cái đầu lợi hại, người nào không phục?
Tần Thiên Bảo ha ha cười nói:
- Ngươi biết Tần ngũ thúc của ta sợ nhất là ai?
Sấu Hầu không cần suy nghĩ bật thốt lên nói:
- Lời vô ích, đương nhiên là ngũ thẩm nương!
Tần Thiên Bảo né thiết quyền đánh tới, một quyền giã mạnh vào mặt đối phương, đánh đối phương oa oa kêu đau đớn, liên tục bật lui năm sáu bước, ngã ngửa dưới mặt đất.
- Sai, là Lôi tiểu thư Lôi gia Giang Nam!