Số lần đọc/download: 2936 / 38
Cập nhật: 2016-02-28 22:46:48 +0700
Chương 74 - Giả Đò Bị Chế
X
ích Ảnh Nhân mặt mày tái mét, nặng nhọc té ngồi trên ghế, xúc động mãnh liệt nói:
− Đệ... nói tiếp, chớ hỏi làm gì!
Đinh Hạo rất hồ nghi, chẳng lẽ đại ca tình trường thất ý có liên hệ đến Hứa Xuân Nương chăng? Rất có thế như thế vì Ly Trần đảo và Cách Thế cốc ở gần bên nhau, hắn bèn nói tiếp:
− Ông lão bảo tiểu đệ chuyển lời đến Hứa Xuân Nương nói rằng ông đã hồi tâm chuyển ý, bảo Hứa Xuân Nương hãy về gặp lão.
− Chỉ... một câu nói này thôi?
− Không, ông lão còn nói nếu Hứa Xuân Nương không chịu về cốc gặp lão, bảo tiểu đệ thay mặt lão giết chết y!
− Bảo... đệ giết chết y?
− Đúng thế!
− Đệ nhận lời chứ?
− Vâng, đệ đã nhận lời.
Xích Ảnh Nhân cúi đầu trầm tư hồi lâu, rồi ngẩng đầu nhìn Đinh Hạo nói:
− Hiền đệ tìm được manh mối gì về Hứa Xuân Nương chưa?
Đinh Hạo lắc đầu nói:
− Không có chút manh mối nào cả, chắc đại ca quen biết bản nhân Hứa Xuân Nương ư?
Xích Ảnh Nhân nghiến răng, trầm giọng nói:
− Điều này ta không phủ nhận, chẳng những quen biết mà có mối quan hệ mật thiết chẳng thua kém đệ và huynh.
Đinh Hạo nghe nói thất kinh, nếu quả thế này, thì mình làm thế nào thực hiện được lời hứa với lão nhân trong thạch lao ở Cách Thế cốc đây? Đôi mày kiếm nhướng cao thành chữ bát, ngập ngừng nói:
− Thật ra đại ca và Hứa Xuân Nương có mối quan hệ như thế nào vậy?
Thần tình của Xích Ảnh Nhân biểu lộ đau đớn vô cùng nói:
− Hiền đệ, tạm thời ta không nói cho đệ biết được, tình anh em ta thân như ruột thịt, đáng lý không nên giấu đệ, nhưng ta có tư ẩn khó nói, xin đệ hãy lượng thứ điểm này cho huynh.
Đinh Hạo thành khẩn nói:
− Đại ca có tư ẩn khó khăn thì không phải nói, tiểu đệ cũng chẳng cần biết nhưng mà...
− Nhưng mà thế nào?
− Tiểu đệ chẳng biết ăn nói thế nào với lão đây?
Xích Ảnh Nhân trầm giọng nói:
− Chớ lo lắng làm gì, đến lúc đó ngu huynh sẽ làm cho đệ mãn nguyện.
Đinh Hạo rùng mình nói:
− Đại ca nói thế là sao?
− Mai sau hãy nói, huynh sẽ giúp đệ hoàn thành lời hứa.
− Đại ca nói thế, tiểu đệ càng mù tịt chẳng hiểu gì cả?
− Sau này đệ sẽ hiểu hoàn toàn sự việc. Hư Ảo lão nhân sắp sửa về đến bây giờ, chúng ta hãy tạm biệt vậy...
− Đại ca, mặc kệ y, chúng ta không gặp nhau lâu lắm rồi, mình nói chuyện chút nữa, nếu y có đến, mình dùng võ lực đối phó với y.
− Hiền đệ hãy nghe huynh nói, chúng ta còn khối cơ duyên để hội tụ nhau.
− Đại ca ở...
− Ta nghỉ ở phòng đối diện để tiện việc âm thầm theo dõi, ta đi nha!
Dứt lời, ngồi bật dậy bước ra khỏi phòng.
Đinh Hạo buồn bã ngồi cạnh cửa sổ, đầu óc lại tăng thêm một số việc mê ly, hắn không buồn Xích Ảnh Nhân che giấu điều gì đó, vì mọi con người ai cũng có tư ẩn khó có thể nói cho người ngoài nghe biết, hắn biết Xích Ảnh Nhân chẳng có cố ý ẩn giấu mà là bất đắc dĩ, có thể tưởng tượng được nói tâm y đau khổ dường nào rồi.
Y cùng Hứa Xuân Nương có quan hệ mật thiết thế nào đây?
Tại sao y lại bảo giúp mình hoàn thành lời hứa với ông lão được?
Chắc chắn y biết được tung tích Hứa Xuân Nương rồi, nhưng mình chẳng thể nào mở miệng hỏi thăm được?
Nếu thực hiện lời nói của ông lão ở Cách Thế cốc, thì phải giết chết Hứa Xuân Nương, thế thì trở thành người bất nghĩa với đại ca mất.
Ngay lúc hắn suy nghĩ vơ vẩn, cánh cửa mở tung ra, một bóng người xuất hiện, chính là Hư Ảo lão nhân, trong lòng Đinh Hạo lửa giận bốc cháy phừng phừng, nhưng bề ngoài hắn làm ra vẻ thần tình ngớ ngẩn như bị dược vật làm mê không bằng. Hư Ảo lão nhân chăm chú nhìn Đinh Hạo hồi lâu nói:
− Có ai tìm ngươi chăng?
Đinh Hạo đã có mưu kế sẵn, không một chút do dự nói:
− Không có!
Hư Ảo lão nhân gật đầu nói:
− Thôi được, bây giờ thì dọn hành lý của ngươi, chúng ta lên đường ngay!
− Lên đường đi đâu?
− Chớ hỏi nhiều, ngươi cứ đi theo lão phu, bây giờ ngươi hãy cải biến diện mục, để tránh kẻ địch nhận diện được ngươi.
Đinh Hạo cười thầm, tính hỏi y kẻ địch nào, nhưng thoạt nghĩ chẳng nên hỏi nhiều để tránh bại lộ kẽ hở, thế rồi hắn “hừ” một tiếng. Lập tức vận công, tích tắc màu da biến thành sắc tím.
Hư Ảo lão nhân gật đầu, hài lòng nói:
− Khá lắm, ngay cả lão phu cũng chẳng nhận diện được ngươi, chúng ta đi ngay bây giờ thôi!
Đinh Hạo vác túi đeo kiếm lên lưng, theo sau Hư Ảo lão nhân ra khỏi khách điếm, đi cả nửa ngày đường, bước vào sân viện một ngôi nhà hoang không chủ, ở con đường vắng lặng không người, cánh cung sơn màu trắng nhạt, xung quanh đầy những màng nhện bồ hóng, cỏ dại đã mọc lan tràn lên tới bậc thang.
Hư Ảo lão nhân dòm ngó xung quanh giây lát nói:
− Bây giờ, ngươi làm một việc cho lão phu!
Đinh Hạo rùng mình giả vờ ngớ ngẩn nói:
− Giết người nào chăng?
− Một ma đầu tội ác tày trời, cũng là thù gia của lão phu.
− Người đó ở đâu?
− Ở trong đình trang ngôi trang viện hoang vắng này, sau khi ngươi vào bên trong, thì ngươi thấy một ông lão bị buộc trói vào cột trụ, chẳng cần nói năng gì cả, cứ giết chết y là xong ngay.
− Được, ta vào ngay!
Đinh Hạo nhún mình nhảy vọt vào trang viện, bên trong là một vườn hoa rộng lớn, trông thấy lối kiến trúc nguy nga của trang viện biết ngay đấy là trú xứ của gia đình đại phú ông trước kia, chẳng biết lý do gì phải bỏ bê thế này, một đình các lợp tranh ẩn hiện trong cỏ tạp cây hoang, hắn liền tiến tới vén cây phết lá chui qua, quả thấy trong đình tranh có một ông lão tóc bạc mặc chiếc áo lam, đầu tóc bù xù, hai tay bị trói ngược vào cột trụ, ông lão này là ai? Tại sao Hư Ảo lão nhân không tự tay giết đi, lại bảo mình làm tay giết mướn? Đúng rồi, có lẽ y muốn mượn việc này thử nghiệm công hiệu của thuốc mê thần ra sao xem có thể hoàn toàn khống chế được mình chăng?
Thế thì khủng bố đáng sợ lắm, nếu một số nhân vật có võ công cao cường đều bị y khống chế, sẽ biến cả võ lâm thiên hạ này thành một thế giới chém giết không sai, hành vi tên ma đầu này đã mất đi nhân tính, mình phải diệt trừ mới được.
Hắn vừa nghĩ vừa từ từ bước lên nấc thang đình tranh ánh mắt lướt sang, không khỏi giật bắn người lên, ông lão bị trói buộc này không ai xa lạ chính là Thọ Dao Phong lão ca ca đã xuống phía Nam, lâu nay với mưu trí kinh lịch phong phú của lão thế mà lại lọt vào tay Hư Ảo lão nhân dễ dàng như vậy, quả thật không thể tưởng tượng được.
Thọ Dao Phong kinh hoảng ngắm nhìn Đinh Hạo, vì hắn đã dị hình ra một người khác nên lão không cách nào nhận ra Đinh Hạo được.
Thọ Phong Dao nghiến răng kêu cồm cộp nói:
− Ngươi phụng lệnh giết người chăng?
Đinh Hạo cố nén lại mối tình đang xúc động, lạnh lùng nói:
− Đúng vậy!
− Trước khi hạ thủ có thể cho lão phu biết lai lịch của ngươi chăng?
− Không thể được!
− Được, được! Lão phu lại lọt vào tay bọn tiểu nhân chúng bay, đành chịu thôi!
Bỗng Đinh hạo nhìn thấy trên vách tường thấp thoáng, hắn biết Hư Ảo lão nhân đã vào hoa viên, hắn liền dùng truyền âm chi pháp nói:
− Lão ca ca, ta là Đinh Hạo, ngươi chớ nói gì cả, bây giờ ta điểm vào tử huyệt của ngươi cứ giả chết nha.
Thọ Dao Phong biến sắc, nhưng dù sao y cũng là lão giang hồ rồi, lập tức bình tĩnh ngay, giả vờ kinh hoàng nói:
− Ra tay đi, lão cả đời tung hoành giang hồ, chưa bao giờ có một vết thương, nếu tiểu tử ngươi còn nhân tánh thì cho lão phu được toàn thây, bằng không ta có làm ma cũng không buông tha chúng bay đâu.
Đinh Hạo tằng hắng một tiếng, bắn luồng chỉ phong vào tử huyệt của lão.
Thọ Dao Phong ự một tiếng, đầu nghiêng sang một bên, hai mắt nhắm lại.
− Há há há...
Một tràng cười điên cuồng vọng lại. Hư Ảo lão nhân đã hiện thân bên cạnh, thân pháp mau lẹ kinh người, y đảo mắt quét tới nói:
− Ngươi không dùng kiếm?
− Ta đã điểm tử huyệt của y!
− Hừ!
Hư Ảo lão nhân lượn mình vào đình tranh, đưa tay toan dò xét...
“Keng” một tiếng vung thanh trường kiếm ra. Hư Ảo lão nhân giật mình thụt lùi ra sau vài bước, hoảng hốt nói:
− Ngươi muống làm gì thế?
Đinh Hạo suy nghĩ nhanh tốc, đưa kiếm tới rạch đứt dây buộc trên thân Thọ Dao Phong nói:
− Y đã tắt hơi rồi!
Thọ Dao Phong té qụy xuống đất.
Tròng mắt của Hư Ảo lão nhân đảo lia lịa, trầm giọng nói:
− Ngươi có biết y là ai chăng?
Đinh Hạo giả khùng giả điên nói:
− Chính là người lão trượng bảo tại hạ giết chết mà!
− Khá lắm, thu kiếm về đi, để lão phu xem y có thật đã tắt thở chưa?
− Chớ cần xem làm gì nữa!
Hư Ảo lão nhân thoáng kinh ngạc nói:
− Nói thế là sao?
Đinh Hạo lạnh lùng nói:
− Giết người thì tại hạ có thừa khả năng!
Cặp mắt của Hư Ảo lão nhân bắn ra tia sáng kinh người lạnh lùng nói:
− Ngươi dám chống lại mệnh lệnh của lão phu!
Đinh Hạo bất giác phá lên tràng cười điên cuồng nói:
− Há há há, lão thất phu ngươi xem thường Toan Tú Tài ta quá thế?
Hư Ảo lão nhân giật mình lùi ra sau vài bước, hung ác nói:
− Tiểu tử mi khá thật!
Đinh Hạo tằng hắng một tiếng, vung kiếm nhanh tốc, xuất thủ đánh ra một chiêu Bút Hạ Càn Khôn, một chiêu này do cú sát thủ Mộng Bút Sanh Hoa của Hắc Nho và tuyệt chiêu hắn dung họp duy nhất Dị Càn Chuyển Khôn trong Huyền Huyền kiếm pháp mà sáng tạo ra, cho nên kỳ uy lực mạnh vô song, thiên hạ chắc không còn ai có thể chịu được một kích này rồi, mà hắn lại cố tình muốn giết lão ma đầu cho bằng được.
Một tiếng ứ nhẹ, Hư Ảo lão nhân lượn mình nhảy ra xa hai trượng, gò má bên trái máu chảy tua tủa, té ra một chiếc lỗ tai bên trái đã bị chém đứt, chỉ xê dịch tơ hảo thì y đã mất đi nửa cái đầu rồi.
Đinh Hạo bất giác kinh ngạc, một cú tấn công chí mạng mình đã dùng hết sức công lực, lại không thể hạ sát được đối phương.
Gương mặt của Hư Ảo lão nhân co rút vài cái, hai mắt bắn ra tia sáng hung tợn, khiến người trông thấy phải ớn lạnh xương sống.
Đinh Hạo nhún mình lướt tới, Hư Ảo lão nhân lại hất mình ra xa ba trượng đến gầm một cây dừa nước thân pháp nhanh lẹ như hồn ma bóng quỷ, Đinh Hạo chỉ biết lắc đầu kêu tuyệt. Hư Ảo lão nhân vẫy tay một cái, nhưng chẳng thấy có vật gì đánh ra cả.
Đinh Hạo chưa kịp suy nghĩ, bỗng hắn cảm thấy trên Thiên Đột huyệt tê nhức, tức thời hồn vía lên mây biết ngay mình đã trúng phải ám khí hữu độc của đối phương, hắn liền giả vờ “Ôi cha” một tiếng, thân người loạng choạng vài cái té ngã xuống đất, nhân cơ hội này hắn đã lấy viên Tỵ Độc châu ngậm trong miệng một cách nhanh nhẹn...
Hư Ảo lão nhân cười nham hiểm nói:
− Tiểu tử, cho mi biết thủ đoạn của lão phu!
Y vừa nói, vừa rảo bước tiến về hướng Đinh Hạo...
Bịch!
Một tiếng xen lẫn tiếng ự nhẹ, thân người của Hư Ảo lão nhân bị bắn dội ngược ra xa ba trượng, Đinh Hạo đứng bật dậy nhanh như điện xẹt, một cú đánh bất thình lình của hắn sức mạnh như vũ bão.
Thân người của Hư Ảo lão nhân chao đảo một vòng lại đứng vững như trước, hai bên khóe miệng lại rướm máu không ít.
Đinh Hạo cả kinh, một chưởng thế mạnh như vũ bảo của mình vừa đánh ra, dù cho thân người rèn đúc bằng sắt thép cũng chưa chịu nổi, thế mà lão ma này không hề hấn gì cả.
− Tiểu tử, mi khá lắm, chúng ta gặp lại sau.
Dứt lời, chỉ thấy Hư Ảo lão nhân biến mất như luồng khói thoảng giữa thanh thiên bạch nhật thế này mà chẳng thấy y đào tẩu về hướng nào, thứ thân pháp quỷ quái nhanh tốc này quả kinh người thật.
Đinh Hạo biết có rượt theo cũng chẳng kịp, vả lại hắn quan tâm đến an nguy của lão ca ca còn nằm trong đình tranh, hắn nhả hạt Tỵ Độc châu ra, sau đó quay người chạy trở lại ngôi đình.
Thọ Dao Phong đã ngồi dậy nhìn Đinh Hạo gật đầu cười nhạt.
Đinh Hạo vận khởi thần công, ấn tay vào Thiên Đột huyệt hít mạnh một cái, sau đó xòe bàn tay ra xem, bất giác thất thanh kêu lên:
− Vô Ảnh Phi Mạng!
Trong lòng bàn tay của hắn có cây gai nhọn nhỏ bằng hạt đậu. Thọ Dao Phong kinh ngạc nói:
− Cái gì là Vô Ảnh Phi Mạng?
Đinh Hạo đưa bàn tay tới trước nói:
− Lão ca ca, ngươi xem hạt gai này trúng phải chết ngay!
− A! Nhưng ngươi...
− May tiểu đệ có Tỵ Độc châu giải độc, bằng không đã chết từ lâu!
− Sao tiểu huynh lại có Tỵ Độc châu?
− Câu chuyện còn dài dòng lắm, để khi khác đệ sẽ phụng cáo sau!
Hắn xúc động vô cùng, một câu hỏi đã được giải đáp, té ra hung thủ giết chết Thất Chỉ Tàn Sát Đồng Bất Lương và Trường Bạch Nhất Kiêu Sử Siêu tại Chiêu Ứng tự ở Đồng Phách chính là lão ma đầu này, lai lịch của y thế nào? Y giết người với mục đích gì? Sự tà ác của lão ma đầu này càn gớm hơn Độc Tâm Phật nhiều.
Hắn nghĩ đến đây, chăm chăm nhìn Thọ Dao Phong nói:
− Lão ca ca có biết lai lịch của lão thất phu này chăng?
− Không biết!
− Y tự xưng là Hư Ảo lão nhân?
Thọ Dao Phong trầm tư giây lát nói:
− Chưa nghe nói bao giờ, sao tiểu huynh đệ lại biến ra dạng người thế này? Nếu ngươi chẳng nói tên ra thì ta không cách nào nhận diện ngươi được...
Đinh Hạo đem sự việc bị Hư Ảo lão nhân lừa gạt thuật lại cho lão nghe, sau đó hắn giải đi Dị Hình thuật biến lại bản lai diện mục cũ, khiến Thọ Dao Phong kinh ngạc nhìn ngó chẳng chớp mắt.
− Tiểu huynh đệ, Dị Hình thuật này ta từng nghe nói là một tuyệt nghệ thất truyền từ lâu, lão ma đầu này ăn cắp gã chẳng được mà còn mất một mớ thóc.
Đinh Hạo mỉm cười nói:
− Y mất đi một cái lỗ tai bên trái, về sau cũng chẳng ngại, y biến thần hóa quỷ chi nữa!
− Hay lắm, lần đầu tiên lão ca ca thấy ngươi dùng toàn lực ra tay đánh địch...
− Chẳng phải lão ca ca đã xuống phía Nam rồi ư? Sao lại lọt vào tay lão ma này?
Thọ Dao Phong vỗ đầu cái bốp, nộ hỏa xung thiên nói:
− Nói làm gì xấu hổ!
Đinh Hạo mỉm cười nói:
− Sao lại xấu hổ?
Thọ Dao Phong phùng mang trợn mắt nói:
− Lần trước vì nghiện rượu, tí nữa toi mạng dưới tay của Bạch Nho, lần này cũng vì nghiện rượu nằm gục trong tay của lão ma này, hừ! Các tai họa đều vì cái mồm ham ăn ham uống này cả!
Đinh Hạo không nín được cười nói:
− Lão ca ca lại phạm luật vào quán rượu rồi ư?
− Ai bảo chẳng thế?
− Nhưng làm thế nào lại đụng tới Hư Ảo lão nhân?
− Lúc đến Tảo Dương trống điểm canh hai, mấy con sâu rượu bò lúc nhúc trong bụng khó chịu vô cùng, ta bèn vào một quán rượu ở lộ Tây, gặp lúc lão ma ấy ngồi bên bàn kế, ta phát hiện y là cao thủ trong tửu phái, nhất thời phát hứng, âm thầm cùng y so tài cao thấp về tửu lượng, khoảng nửa tiếng đồng hồ, ực cả hai chục bình rượu Hoa Tiêu...
− A! Tửu lượng kinh người thế?
− Thế đã đủ nào, lão phu hiềm bưng từng bình rượu tới phiền phức quá, bèn bảo mang cả hũ to và bát to ra, lão ma đó cũng gọi một hũ to như ta...
− Thú thật!
− Quả hứng thú thật, uống được giây lát, lão ma ấy vẫy tay bảo lão phu sang cùng bàn mà uống, hai người ngồi cùng bàn như là tìm được tri kỷ không bằng, cứ liều mạng mà uống...
− Lão ca ca có hỏi lai lịch đối phương chăng?
− Không, ta chẳng hứng thú màn đó!
− Sau đó thế nào?
− Ba mươi năm lão tưởng thua trận một lần, ta bèn say mèm...
− Lão ca ca chơi không lại y?
− Đồ quỷ, y tác ma tác quái gì đó trong thức ăn, vì ta uống đến đỗi quên cả tổ tiên tám đời cho nên không phát giác mà thôi, đến lúc tỉnh rượu đã vào trong đình viện, công lực cũng mất hết...
Đinh Hạo thất kinh nói:
− Lão ca ca mất hết công lực?
− Nếu chẳng như thế, lão ăn trộm này đâu đến đỗi như vậy?
− Công lực bị phế chăng?
− Không phải bị phế, mà bị chế thôi!
− Có biết thủ pháp gì không?
− Bị chế bằng dược vật...
− Ạ! Thế thì dễ thôi!
Dứt lời, hắn lấy Tỵ Độc châu ra nói:
− Lão ca ca ngậm trong miệng giây lát sẽ có công hiệu ngay.
Thọ Dao Phong tiếp lấy hạt châu bỏ vào miệng. Chỉ trong giây lát, Thọ Dao Phong nhả hạt châu ra, trả lại cho Đinh Hạo, chép chép khen mãi nói:
− Đây là võ lâm dị bảo, kỳ diệu vô cùng!
Đinh Hạo cất Tỵ Độc châu vào túi áo, nói:
− Lão ca ca phục hồi rồi chứ?
− Đương nhiên!
− Lão ca ca có thể phán đoán được Hư Ảo lão nhân là thần thánh phương trời nào chăng?
− Không thể đoán nổi, cả đời ta chưa thấy con người nào tà ác mà lại có võ công cao siêu như thế bao giờ.
− Y ám hại ta và lão ca ca có mục đích gì chăng?