Love appears in moments, how long can I hold a moment, as my moment fades, I yearn to catch sight or sound of you, to feel the surging of my heart erupt into joyous sounds of laughter.

Chris Watson

 
 
 
 
 
Tác giả: Tử Kim Trần
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 88
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3824 / 95
Cập nhật: 2017-09-13 10:34:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 72
uộc điều tra ngày hôm nay vẫn hoàn toàn không có chút tiến triển nào cả. Mấy bác nông dân đi qua khu nghĩa trang mấy hôm trước đã chú ý thấy chiếc xe đơn độc đỗ ở đó, nhưng không hề để ý chiếc xe đến từ hôm nào, người lái xe là ai, càng không chú ý dạo này có nhân vật khả nghi hay không.
Xung quanh khu nghĩa trang vốn dĩ là vùng đất vắng vẻ, tháng tám là ngày hè oi bức, chẳng có ai không có việc gì lại đến nghĩa trang đi dạo cả, cho nên vụ án mạng của vợ chồng Chu Vĩnh Bình đã định sẵn là không thể tìm thấy người tận mắt chứng kiến. Cảnh sát đã tiến hành lục soát ở phạm vi tương đối rộng, nhưng mãi vẫn không tìm thấy được công cụ gây án, lần này ngay cả vật chứng cũng không có.
Tổ chuyên án mở cuộc họp thảo luận suốt cả buổi tối, công tác trinh sát điều tra vụ án mạng này không hề lạc quan chút nào.
Đừng nói là vụ án này không có nhân chứng, cũng không có vật chứng, vụ án cưỡng bức giết bé gái ở Cung thiếu nhi tháng trước, ít ra còn có vật chứng rõ ràng, có DNA, nhưng vụ án điều tra đến tận bây giờ đã dần dần trở thành vụ án không phá được.
Mùa hè vốn là một mùa không phù hợp để làm việc, cảnh sát cũng là người, ngày hè nóng nực, chạy khắp nơi để hỏi mọi người xem có gặp nhân vật khả nghi nào hay không. Sau khi nhận được hết đáp án thất vọng này đến đáp án thất vọng khác, chỉ trôi qua một ngày, ý chí chiến đấu đã bị mài mòn sạch.
Tổ chuyên án cũng thảo luận xem vụ án của Chu Tinh Tinh và vụ án của vợ chồng Chu Vĩnh Bình liệu có liên quan với nhau hay không, nhưng phần lớn cảnh sát đều cho rằng không liên quan.
Bởi vì hai vụ án này ngoài nạn nhân là người một nhà, quá trình phạm tội, thủ pháp phạm tội đều hoàn toàn khác biệt.
Trong vụ án của Chu Tinh Tinh, hung thủ tàn bạo biến thái, thật không ngờ dám ngang nhiên cưỡng hiếp giết người ở nơi công cộng có lưu lượng người dày đặc như Cung thiếu nhi, còn để lại DNA. Hắn không bị bắt thực ra công lớn nhất chính là sự may mắn, bởi vì nếu như lúc đó có người vừa vặn bước vào nhà vệ sinh nam tầng 6, vậy thì hung thủ sẽ bị bắt ngay tại hiện trường.
Nhưng trong vụ án Chu Vĩnh Bình, hung thủ là muốn cướp không chỉ tài sản ở trên người, bao gồm tài sản ở trong xe cũng đều bị cướp sạch. Nhưng lần này hung thủ lại quá thông minh, đem đi tất cả các công cụ phạm tội, không để lại một chút chứng cứ, manh mối nào cả.
Đương nhiên, hiện giờ ở khắp các cửa hàng vàng, cửa hiệu cầm đồ ở khu vực xung quanh đều đã gửi thông báo hợp tác điều tra. Nếu như có người cầm đồ trang sức của vợ chồng Chu Vĩnh Bình
đến bán thì sẽ lập tức báo ngay cho cảnh sát. Nhưng Diệp Quân biết loại hình vụ án này chỉ dựa vào những điều này để bắt được hung thủ thì tỉ lệ thành công vô cùng nhỏ bé. Thông thường hung thủ không bán tang vật ở ngay trong tỉnh, sẽ đem đến vùng khác, cho dù sau này có điều tra ra được manh mối, muốn tìm ra hung thủ thì cũng vô cùng khó khăn.
Khi trở về nhà, anh cảm thấy cơ thể và tinh thần đều vô cùng mỏi mệt.
Tháng bảy, tháng tám xảy ra liền hai vụ án mạng lớn, lại không hề có hy vọng phá được vụ án...
Bà xã rót cho anh một cốc trà sâm, anh nằm trên ghế sofa, uống một ngụm trà, không kiềm được liền lôi một điếu thuốc ra, lúc đang định châm, bà xã ngăn anh lại: “Con đang làm bài tập ở trong phòng, anh đừng hút nữa, cả phòng đầy mùi thuốc, nó đã nói với em mấy lần rồi.”
Diệp Quân cố gắng nén cơn thèm thuốc, bèn nhét điếu thuốc trở lại, nói: “Sao nó không tự nói với tôi?”
“Còn nói nữa.” Bà xã chu môi, “Con đã lớn ngần này rồi, anh cứ suốt ngày mắng nó, nó sợ anh nhất mà.”
Diệp Quân làm cảnh sát hình sự nhiều năm, thường ngày đi sớm về muộn, có khi gặp phải vụ án, mấy ngày mấy đêm đều không về nhà được, thậm chí nửa đêm nhận được tin vụ trọng án cũng phải lao ra ngoài. Khi trở về nhà, gặp lúc công việc không được thuận lợi rất nóng tính, động một tí là lôi việc năm đó mình đi lính ra nói, cô con gái sợ nhất là anh nổi nóng.
Anh tự biết mình đuối lý, nhưng vẫn lạnh lùng hừ một tiếng, nói cứng: “Tôi cũng chẳng phải vô duyên vô cớ mà giáo huấn nó, nó làm không tốt thì đương nhiên phải dạy bảo, bà thấy đấy, bọn ôn con mà đồn tôi bắt về, chẳng phải đều là do bố mẹ không quản giáo sao?”
Anh đứng dậy đi về phía phòng con gái, nhìn thấy con gái đang làm bài.
“Ưm... bố!” Diệp Trì Mẫn nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi phía bên ngoài cửa, ngẩng đầu thấp thỏm nhìn bố nó.
Diệp Quân đáp lời, vẫn như trước đây, mặt lạnh tanh đúng kiểu của người bố nghiêm khắc, đi đến lật vở bài tập của nó, nói: “Chẳng phải là khi học thêm đợt nghỉ hè các con phải thi thử sao, đã thi chưa?”
“Ưm... thi rồi ạ.”
“Đã có điểm chưa?”
“Có... có rồi ạ.”
“Sao con không đưa cho bố xem, có phải là thi không được tốt không?”
“Con... con vốn định lát nữa làm xong bài tập sẽ đưa cho bố xem.” Diệp Trì Mẫn lôi mấy tờ giấy thi từ trong cặp sách, thận trọng giơ ra.
Diệp Quân lật giở bài thi của nó, nhìn một lượt, ánh mắt chăm chú vào phần ghi điểm số của bài thi, môn toán tổng điểm là một trăm hai mươi, số điểm đạt được chỉ có chín mươi sáu.
“Sao lại làm sai nhiều như thế?” Anh đặt bài kiểm tra xuống, ngón tay chỉ vào con số chín mươi sáu đỏ tươi.
“Là... lần này đề toán cực kỳ khó, những bạn khác... những bạn khác đều thi không được cao.”
“Con đứng thứ mấy?”
“Trong tốp mười của lớp, bố ạ.”
“Cả khối thì sao?”
“Lần này không xếp thứ tự cả khối ạ.”
“Bạn Chu Triều Dương ở lớp con thi được bao nhiêu điểm?”
“Cậu ta... cậu ta...”, Diệp Trì Mẫn lòng đầy hoang mang, bố nó luôn lôi kẻ cuồng học này ra để nói, nhưng bất luận nó cố gắng như thế nào, nó cũng không thể nào thắng đối phương được, bởi vì đối phương lần nào cũng thi đạt điểm tuyệt đối, nó cho dù có Hoa La Canh1 nhập thân cũng không thể nào thi được 121 trên bài thi tổng điểm 120 điểm. Nó có thể làm thế nào được đây?
1. Nhà toán học người Trung Quốc (12/11/1910 - 12/11/2011), tên tiếng Anh là Hua Luogeng. Ông sinh ra ở tỉnh Giang Tô. Năm 1936, du học ở Anh. Năm 1938, về nước dạy ở Trường Đại học Liên hợp Tây Nam.
Trước đây có lần nó còn nói dối điểm của Chu Triều Dương, nói thấp đi, kết quả bố nó đến trường kiểm tra, phát hiện nó nói dối, sau khi về nhà mắng nó một trận tơi bời, xém chút nữa là đánh nó, giờ trước mặt bố nó, nó không dám nói dối, chỉ có thể nói thật: “Cậu ta... cậu ta thi được điểm tuyệt đối.”
Diệp Quân không kìm được, buột miệng nói: “Dù thế nào con cũng không thể thua kém người khác nhiều như vậy chứ?”
Diệp Trì Mẫn ngừng một lát, mấy giây sau, nước mắt chợt trào ra.
Vợ anh vội chạy vào phòng, than phiền: “Sao anh lại làm cho con gái khóc thế? Lần nào cũng giống như là điều tra phạm nhân vậy, thi thử có phải là kỳ thi lên cấp ba đâu, không thi tốt thì lần sau cố gắng thi tốt hơn là được mà.”
Diệp Quân hừ một tiếng, cũng cảm thấy mình hơi nặng lời, thấy con gái khóc như vậy, cũng không nỡ, bèn hạ giọng: “Được rồi, đừng khóc nữa, lần sau thi tốt hơn là được.”
“Còn nói nữa, anh thôi đi, anh đánh răng rửa mặt rồi ngủ sớm đi. Diệp Trì Mẫn, con đừng khóc nữa, không sao đâu.”
Diệp Quân định rời khỏi đó, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, đành quay lại, nói: “Tôi vẫn còn một việc nói chuyện với Trì Mẫn, bà ra trước đi. Được rồi, được rồi, bố xin lỗi con, con đừng khóc nữa.”
Vợ anh lại an ủi cô con gái một hồi, Diệp Trì Mẫn mới ngừng khóc.
Diệp Quân thúc giục một hồi, nói trò chuyện tâm sự sẽ không làm con gái khóc, mới đẩy được bà xã ra ngoài. Sau khi đóng cửa, bèn nói một số việc chung chung liên quan đến học tập. Sau khi đã an ủi cô con gái xong mới chuyển vào chủ đề chính của anh: “Chu Triều Dương ở lớp con có phải là đã xin nghỉ học không?”
“Vâng, giờ tự học tối qua đột nhiên bị cô giáo Lục gọi ra ngoài, sau đó liền xin nghỉ để về nhà. Bố ơi, sao bố lại biết, có phải là đã xảy ra chuyện gì không?” Diệp Trì Mẫn tỏ ra hiếu kỳ nhưng nó sẽ không để cho bố nó biết nó đang thực sự hy vọng Chu Triều Dương đã xảy ra chuyện gì đó.
“Ừm, nhà cậu ấy xảy ra một số việc, con cũng đừng nói cho người khác.” Diệp Quân nói.
“Ồ.”
“Phải rồi, tuần trước cậu ấy có xin nghỉ không?”
“Không ạ.”
“Cậu ấy ngày nào cũng đều đi học à?”
“Vâng ạ, cậu ta chưa bao giờ xin nghỉ cả.”
“Giờ tự học buổi tối, cậu ấy ngày nào cũng đi à?”
“Vâng.”
“Thứ tư tuần trước, cậu ấy cũng đi học đúng giờ chứ? Có đến muộn không?”
“Không, cậu ta luôn là người đến sớm nhất, không biết cậu ta lấy đâu ra được nhiều tinh lực như vậy.”
Diệp Quân không để ý cô con gái tỏ ra chút bất cần, tiếp tục hỏi điều mình quan tâm: “Con có thể khẳng định thứ tư tuần trước cậu ấy không xin nghỉ hay không?”
“Con chắc chắn, thứ tư tuần trước có bài thi thử môn hóa.”
“Con có thể chắc chắn hôm đó cậu ấy cũng không đến muộn chứ?”
“Chắc chắn ạ.”
Diệp Quân nhìn cô con gái có vẻ kỳ lạ: “Sao con có thể chắc chắn như vậy?”
“Cậu ta ngồi ngay bàn đầu, con ngồi ở bàn thứ ba phía sau cậu ta, ngày nào cũng nhìn thấy.”
“Ồ” Diệp Quân nghĩ một lát, lại nói: “Con có thấy dạo này cậu ấy qua lại với người nào không?”
“Không ạ, cậu ta từ xưa đều không qua lại với ai, ở trong trường học chẳng có ai làm bạn với cậu ta cả.”
“Ồ, vì sao?”
“Dù sao nhìn cậu ta trông bộ dạng rất cô độc và kiêu ngạo, chỉ có biết học gạo, chỉ biết mỗi học gạo thì không có tác dụng gì cả đâu.”
Diệp Quân không chú ý nghe thấy “ý tại ngôn ngoại” của con gái, lại nói: “Con cảm thấy dạo này cậu ấy có điểm gì khác với trước đây hay không?”
“Ở phương diện nào ạ?”
“Bất kỳ phương diện nào, con nghĩ được đến thì đều có thể nói.”
Diệp Trì Mẫn nghĩ một lát, lắc đầu: “Con nghĩ không ra, cậu ta vẫn như trước đây thôi, lúc nào cũng chỉ có một mình, cũng không nói chuyện, cũng không giao lưu với bạn khác, đều vùi đầu làm bài tập, mọi người đều nói bộ dạng này dù có học giỏi hơn nữa thì sau này cũng chỉ là con mọt sách mà thôi.” Nó đang muốn nhồi nhét vào đầu bố nó giá trị quan về việc con mọt sách sau này cũng vô dụng, ám thị bố nó sau này đừng có đem con mọt sách vô dụng này để so sánh với nó nữa. Nào ngờ Diệp Quân lại gật đầu, bộ dạng như đang suy ngẫm rồi đứng dậy, chuẩn bị bước ra ngoài, dường như vốn không hiểu được “ý tại ngôn ngoại” của nó.
Nó vội hỏi: “Bố ơi, có phải Chu Triều Dương đã làm việc gì phạm pháp bị bố bắt được không?”
Diệp Quân kinh ngạc: “Không có, tại sao con lại hỏi như vậy?”
“Vậy tại sao bố lại hỏi nhiều việc liên quan tới cậu ta thế chứ, như kiểu cậu ta đã phạm tội gì vậy?”
Diệp Quân cười, nói qua loa: “Không có gì, chỉ tiện thể hỏi thôi, con ngủ sớm đi, sau này con phải học tập các bạn khác, có gì không hiểu thì phải tìm bạn nào hiểu để hỏi cho rõ, khiêm tốn một chút, biết chưa?” Nói xong thì rời khỏi phòng con gái.
Diệp Trì Mẫn bĩu môi vẻ thất vọng, bao nhiêu “ý tại ngôn ngoại” như vậy, thật không ngờ bố lại chả hiểu được một câu nào cả.
Đứa Trẻ Hư Đứa Trẻ Hư - Tử Kim Trần Đứa Trẻ Hư