Số lần đọc/download: 723 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 03:21:04 +0700
Chương 72: Những Năm Tháng Ấy Những Câu Chuyện Ấy (Hai)
S
au khi Thẩm Đại Ngưng lại mang thai, người không thoải mái nhất trong nhà là Chu Tiểu Ngữ, cũng không phải cô nhóc không chào đón cậu em trai này, nhưng mà cậu em này còn chưa chui từ bụng mẹ ra, đã mang đến cho cô nhóc phiền toái rất lớn rồi, khiến bạn nhỏ Chu Tiểu Ngữ rất không có thiện cảm với cậu em trai này.
Chu Tiểu Ngữ bây giờ đã hơn năm tuổi, sắp sáu tuổi rồi, còn thiếu mấy tháng nữa. Vốn là cô nhóc nên tiếp tục đi học nhà trẻ, thật ra nhà trẻ rất vui rất thú vị, có rất nhiều rất nhiều bạn nhỏ, các cô giáo sẽ dạy múa dạy hát, cô nhóc rất thích nhà trẻ. Nhưng mẹ nói nếu bây giờ không học lớp một, lần sau đã hơn sáu tuổi rồi, tuổi đó không tốt, phải thừa lúc còn sớm mà học tập, trẻ con càng nhỏ trí nhớ càng tốt. Về phần mẹ nói cái gì mà dù sau này nhóc con học không giỏi, muốn ở lại lớp thì cũng không phải vấn đề, nhóc con một mực nghe không hiểu là ý gì. Nói ngắn gọn, bạn nhỏ Chu Tiểu Ngữ đi học lớp 1, cặp sách cũng đổi thành chiếc cặp sách nhỏ bình thường, vốn nhóc con kháng nghị, muốn đeo chiếc cặp sách nhỏ hình động vật kia, nhưng mẹ nói nhóc là trẻ em lớn rồi, không thể ấu trĩ như vậy nữa, nhóc con tìm bố, bố nghiêm túc nói với nhóc, ừm nghe theo mẹ đi, nếu không mẹ tức giận, không tốt cho em trai, vì thế Chu Tiểu Ngữ lại càng thêm oán giận cậu em trai còn chưa gặp mặt kia.
Chu Tiểu Ngữ đi học được một tuần, cảm thấy học lớp một cũng rất tốt, không khác mấy với nhà trẻ, chỉ là thay đổi chỗ chơi mà thôi, có điều cô nhóc còn chưa kịp vui vẻ vì mình đã thích ứng với hoàn cảnh mới, đã bị mời bố mẹ đến.
Thẩm Đại Ngưng vác một bụng khí đến trường, lúc ở trường thì bùng nổ, cô không dạy dỗ Chu Tiểu Ngữ ngay ở trường, thật sự là phải nhờ phúc của cô giáo chủ nhiệm lớp Chu Tiểu Ngữ.
Lúc đi học, Chu Tiểu Ngữ ngang nhiên ăn hạt dưa, bản thân mình ăn còn chưa đủ, cô nhóc còn có tinh thần chia ngọt sẻ bùi chia cho những bạn khác cùng ăn nữa, khắp nơi trong phòng học đều có thể nhìn thấy vỏ hạt dưa, những lúc các bạn nhỏ thích ăn quà vặt, đều sẽ vây quanh Chu Tiểu Ngữ, Chu Tiểu Ngữ phong cách quý tộc liền vô cùng được ủng hộ, ngay cả lúc đi vệ sinh cũng có một đám tùy tùng lớn. Hơn nữa Chu Tiểu Ngữ không có khác biệt gì giữa lúc đi học và lúc tan học, kéo đám bạn xung quanh cùng chơi, trái với kỉ luật nghiêm trọng. Cô giáo gọi Chu Tiểu Ngữ lên dạy dỗ, Chu Tiểu Ngữ lẩm bẩm, cô giáo không có tư cách dạy dỗ cô nhóc, chỉ mẹ mới có thể.
Vì thế Thẩm Đại Ngưng được cô giáo mời đến trường.
Cô giáo đó nhìn thấy bụng của Thẩm Đại Ngưng, nói vào nói ra đều ám chỉ Thẩm Đại Ngưng không thể mang thai đứa con thứ hai thì tâm tư liền không đặt vào con gái được, cô giáo có thể hiểu mấy người có tiền đều muốn sinh con trai để củng cố địa vị trong nhà, nhưng con cái thì vẫn phải quản, không thể để tính nết này tự do phát triển, nếu không thì hậu quả vì sai lệch trong thời gian dài sẽ rất nghiêm trọng.
Sở dĩ Thẩm Đại Ngưng không dạy dỗ con gái ở trường là vì cảm thấy nếu mình dạy dỗ nó, vậy thì càng chứng thực cho lời nói của cô giáo đó.
Chu Tiểu Ngữ cũng biết mẹ mình đến, vô cùng vui vẻ, đi theo đuôi Thẩm Đại Ngưng, “Mẹ, con và mẹ cùng nhau trở về đi, mẹ dẫn con về, cô giáo con chắc chắn sẽ không nói gì nữa.”
“Về lớp học cho mẹ.” Thẩm Đại Ngưng tức đến không biết nên nói gì mới tốt.
Tức chết mất, tức chết mất.
Sau khi trở về, Thẩm Đại Ngưng liên tục uống hai cốc nước đá cho hạ hỏa. Trước kia cô cảm thấy không cần quá gò ép Mưa Nhỏ, trẻ con vẫn nên giữ nguyên sự hồn nhiên thì tốt hơn, hiện giờ xem ra, thái độ của cô cũng quá đáng, mọi việc đều phải có hạn độ, không thể để trẻ con phát triển thuận theo tự nhiên như vậy được. Cây còn cần cắt tỉa mới có thể lớn khỏe lớn đẹp, huống chi là người.
Hôm đó Chu Tiểu Ngữ vừa về nhà, đã bị Thẩm Đại Ngưng tặng cho một bài, Chu Tiểu Ngữ bị phạt quỳ vô cùng đau khổ, cơ thể nhỏ bé bị phạt quỳ ở phòng sách, đáng thương miễn bàn. Sau khi quỳ xuống, Chu Thiểu Ngữ thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa, phát hiện mẹ chưa tới gọi mình đứng lên, mới biết mẹ hành động thật rồi, nhóc con cũng tức giận, vì sao mẹ phải bắt mình quỳ chứ, chân mỏi quá tê quá, hu hu…
Thẩm Đại Ngưng tức không nhẹ, vì thế Chu Ôn Hòa và Dương Khả Lam hiếm khi không xin tha hộ, sợ nói gì khiến Thẩm Đại Ngưng tức ngất đi, Mưa Nhỏ là chịu nỗi khổ da thịt, nhưng đứa bé trong bụng, không cẩn thận là nguy hiểm đến tính mạng luôn.
Hôm sau Thẩm Đại Ngưng tự mình đưa Chu Tiểu Ngữ đến trường, dặn Chu Tiểu Ngữ một mạch, vào học thì không được ăn gì cả, không được chơi đùa ầm ĩ, đồng thời trừ tiền tiêu vặt của Chu Tiểu Ngữ, Chu Tiểu Ngữ cũng không vui vẻ gì, quả thực không nói câu nào với Thẩm Đại Ngưng.
Tối ngày thứ hai, Thẩm Đại Ngưng lại nổi trận lôi đình, hai mẹ con oanh tạc một trận, hôm nay ở trường Chu Tiểu Ngữ đánh người, Thẩm Đại Ngưng không chỉ phạt quỳ, còn cắt bữa tối của Chu Tiểu Ngữ.
Ngày thứ ba, Thẩm Đại Ngưng cũng không giảng đạo lý, trực tiếp đánh Chu Tiểu Ngữ, lần này là thật sự đánh, đánh đến mức tay Chu Tiểu Ngữ đều là những vết đỏ dài, cây gậy đó là Thẩm Đại Ngưng đặc biệt đi tìm ra. Thẩm Đại Ngưng khóa trái cửa, ở trong phòng đánh, đầu tiên Chu Tiểu Ngữ kêu, rồi là khóc la, Thẩm Đại Ngưng cũng không dừng lại, chỉ hỏi cô nhóc có nhận sai không, có lẽ là quá đau, cuối cùng Chu Tiểu Ngữ nhận sai.
Thẩm Đại Ngưng cũng đánh mệt, không có màn dạy dỗ hai ngày trước, cô thật đúng là không biết con gái mình lại bướng như vậy. Con bé này, chỉ có đánh nó, nó mới biết nghe lời. Tuy lúc đánh, trong lòng khó chịu, đứa trẻ lớn một chút như vậy, là miếng thịt rơi xuống từ trên người mình, có ai không đau lòng chứ, nhưng không dạy dỗ như thế, về sau nó sẽ coi trời bằng vung mất.
Hôm đó Chu Tiểu Ngữ vô cùng đau lòng, mẹ có em trai rồi, không thích mình nữa, còn đánh mình, mình không cần mẹ, mình muốn bố, vì sao bố không ở nhà chứ.
Chu Tiểu Ngữ lại được đưa đến trường, trở nên vô cùng có nề có nếp, không dám không có nề nếp, mỗi ngày mẹ đều gọi điện cho cô chủ nhiệm, đến một tháng sau, Thẩm Đại Ngưng mới bắt đầu không kiểm tra cuộc sống ở trường của Chu Tiểu Ngữ mỗi ngày nữa.
Một tháng sau, cuối cùng Chu Thừa Trạch cũng về, Chu Tiểu Ngữ chỉ còn thiếu mỗi nước vui phát khóc.
Chu Thừa Trạch vừa mới về, Chu Tiểu Ngữ đã nhào đến, “Bố, con nhớ bố lắm.”
Chu Thừa Trạch giống như chưa nhận được đãi ngộ thế này bao giờ, ôm con gái, phát hiện con gái gầy đi, vì thế vô cùng đau lòng.
Chu Tiểu Ngữ vốn nghĩ bố về rồi, ngày khổ của mình đã chấm dứt, nhưng tất cả không thay đổi chút nào.
Mấy ngày này Thẩm Đại Ngưng cảm thấy nên tìm thứ gì ràng buộc tính cách con gái một chút, phải làm cho Mưa Nhỏ biết có thứ gọi là quy củ, tự do gì đó đều phải có điều kiện tiên quyết là quy củ mới có được. Uốn nắn tính ương bướng của trẻ con, thật sự rất hao tâm tổn trí, ngày hôm trước Thẩm Đại Ngưng sẽ nói ra bài văn được yêu cầu cho Chu Tiểu Ngữ, hôm sau Chu Tiểu Ngữ phải đọc thuộc được, mấy bài văn đó đều rất ngắn, không có bao nhiêu chữ cả.
Tuy Chu Tiểu Ngữ trở nên quy củ hơn một chút, nhưng cũng không phải hoàn toàn.
Khi Thẩm Đại Ngưng yêu cầu Chu Tiểu Ngữ đọc thuộc, Chu Tiểu Ngữ hết hồn, bố về rồi mà, cũng phải đọc thuộc sao?
Chu Tiểu Ngữ nhìn về phía Chu Thừa Trạch, Thẩm Đại Ngưng cũng nhìn anh.
Chu Thừa Trạch thở dài một hơi, lại thở dài một hơi, “Mưa Nhỏ đọc đi, bố cũng muốn nghe thử.”
Mưa Nhỏ hu hu…
Mẹ đáng ghét, bố cũng xấu xa.
Chu Tiểu Ngữ cầm sách vở, đương nhiên không thể đọc được.
Mấy ngày nay Thẩm Đại Ngưng đã không còn đánh người nữa, cô có phương pháp mới, Mưa Nhỏ không đọc thuộc thì đừng ăn cơm, khi nào đọc được, lúc đó được ăn cơm.
Chu Tiểu Ngữ hai mắt rưng rưng học thuộc bài.
Chu Thừa Trạch nhìn con gái, lần này trừng mắt nhìn Thẩm Đại Ngưng đang điên cuồng ăn gì đó, làm người có cần phải ác độc vậy không hả?
Rốt cuộc Chu Tiểu Ngữ cũng thấy rõ cục diện rồi, mẹ thật sự mặc kệ mình, bố thì không nói gì cả, kết quả là, nhóc con ngoan ngoãn học thuộc bài, thật đáng ghét, có gì hay đâu mà học.
Cuối cùng Chu Tiểu Ngữ cũng đọc thuộc xong, Thẩm Đại Ngưng liếc nhìn nhóc con một cái, “Ờ, đọc lại lần nữa.”
Chu Tiểu Ngữ vẫn trừng mắt, vô cùng cáu kỉnh đọc ra.
Lúc này Thẩm Đại Ngưng mới đi lấy một bát mỳ đến, Chu Tiểu Ngữ ôm bát mỳ ăn như hổ đói, “Mẹ, mỳ này ăn ngon quá.”
“Con biết vì sao không?”
Chu Tiểu Ngữ muốn hỏi mỳ đã được bỏ thêm gia vị gì vào.
Thẩm Đại Ngưng cười nhìn cô nhóc, “Bởi vì con đói.”
Chu Tiểu Ngữ o__o”…
Những ngày sau đó, Chu Tiểu Ngữ bắt đầu rất tự giác học thuộc bài, cũng không chờ Thẩm Đại Ngưng nhắc nhở. Thỉnh thoảng Thẩm Đại Ngưng sẽ nhắc đến mấy bài văn cũ, sau vài lần bị chỉnh, Chu Tiểu Ngữ không những học thuộc những bài văn mới mà còn nắm chắc những bài văn cũ, thói quen này duy trì mãi cho đến lúc tốt nghiệp tiểu học.
Sau khi học cấp hai, Chu Tiểu Ngữ bắt đầu khó hiểu, vì sao phải học thuộc mấy thứ này, hình như chẳng có ích gì cả. Hiện giờ cô bé đã tuân thủ rất nhiều quy tắc, đồng thời cũng sẽ chơi mấy thứ ngoài nguyên tắc, nhưng nhất định thuộc loại không ảnh hưởng đến toàn cục.
Chu Tiểu Ngữ quyết định tranh luận với mẹ một chút, học thuộc kiểu đó thuộc về hành vi lãng phí thời gian.
Rất rõ ràng, Chu Tiểu Ngữ lại thua rồi.
Đầu tiên Thẩm Đại Ngưng giải thích theo phương diện trí nhớ, hiện giờ rõ ràng là tốc độ ghi nhớ của Chu Tiểu Ngữ nhanh hơn người bình thường, đây là đều là kết quả của việc từ nhỏ đã học thuộc bài, chuyện này cũng là một đạo lý, giống như việc người thường xuyên luyện tập chạy thì tốc độ chạy sẽ nhanh hơn người bình thường vậy.
Một điểm khác là những thứ ghi nhớ được đều nằm trong não, ai biết về sau có tác dụng hay không, có khi chỉ có ích một chút, nhưng một chút đó biết đâu lại có thể lược bớt đi rất nhiều phiền toái không cần thiết.
Quan trọng nhất là bây giờ những thứ nhớ được nhiều rồi, về sau có thể nói có sách mách có chứng, người khác vừa nghe, đã cảm thấy người này tri thức uyên bác gì đó, mức độ có thiện cảm tăng thẳng lên, nói không chừng vận may tốt, lúc làm việc hoặc chọn bạn đời, còn có thể gặp được người vừa ý nữa.
Được rồi, Chu Tiểu Ngữ chỉ có cách tiếp tục học thuộc.
Có điều bây giờ Chu Tiểu Ngữ đã tìm được cách ở chung với mẹ rồi, hai người giống như hai chị em vậy. Chu Tiểu Ngữ sẽ kéo kéo Thẩm Đại Ngưng tỏ ý thương cảm, “Ây da, mẹ con đang lo nghĩ cho nhân sinh đại sự của con về sau kìa, có phải sinh con rồi, nuôi không nổi hai đứa, vì thế muốn kiếm lợi để người khác nuôi con đúng không.”
“Đúng vậy, con gái mẹ thông minh ghê.”
Chu Tiểu Ngữ sẽ luôn cười rồi dụi dụi vào lòng Thẩm Đại Ngưng.
Còn Thẩm Đại Ngưng sẽ vuốt tóc con gái, nhìn thấy dáng vẻ của con gái, Thẩm Đại Ngưng luôn có thứ cảm giác rất vi diệu, cô ngày một già đi, con gái thì ngày một trưởng thành, tựa như một sự tiếp nối vậy, sinh mệnh luôn kì diệu như thế.