Số lần đọc/download: 1716 / 18
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 6: Thiên Tinh Tiên Ảnh.
H
oa Nhược Hư như kẻ mất hồn thất thểu đi trên đường lớn. Hắn vốn xem những lời trong lúc nóng giận của Hoa Ngọc Loan là thật, có lẽ vì trong lòng hắn cho đến bây giờ cũng chưa từng khi nào có ý hoài nghi Hoa Ngọc Loan.
“Mộng nhi, ta nên làm gì bây giờ? Tỷ tỷ, người đang ở nơi nào vậy? Người mau tới nói cho ta biết có được không?” Hoa Nhược Hư trong lòng trầm mặc nhớ lại, từng giọng nói, tiếng cười của Hoa Phi Mộng lần lượt hiện lên trong đầu hắn: vẻ xinh đẹp mỹ lệ của nàng, cả tính cách đối lập vừa thùy mị lại vừa điêu ngoa kia đều đã ghi tạc thật sâu trong lòng hắn.
Hắn biết hắn không thể vì Hoa Phi Mộng mà đi tìm Hoa Ngọc Loan để báo thù, hắn muốn trách cứ Hoa Ngọc Loan nhưng lại không biết nên đối xử với nàng thế nào cho phải. Trong lòng hắn tràn ngập niềm hối tiếc, nếu không phải tại hắn thì Hoa Phi Mộng cũng sẽ không gặp chuyện bất hạnh như vậy. Hắn đột nhiên cảm thấy lạnh toát cả người, sư tỷ phải chăng sẽ đi đối phó với Du Du, thậm chí còn có cả Thanh tỷ?
Một cơn gió đêm thổi qua làm đầu óc hắn thoáng trở nên thanh tĩnh hơn đôi chút. Hắn đột nhiên phát hiện ra có chút không đúng, lúc trước tại Hoa Sơn, Hoa Ngọc Loan cũng chỉ là bức Giang Thanh Nguyệt bỏ đi mà thôi, hơn nữa mặc dù lòng đố kỵ của nàng rất nặng nhưng cũng không đến mức vì thế mà lấy đi tính mạng người khác, điều quan trọng hơn nữa chính là hắn đã từng được thấy qua võ công của Hoa Phi Mộng, mặc dù hắn không biết rốt cuộc võ công của Hoa Ngọc Loan cao tới bậc nào nhưng với võ công của Hoa Phi Mộng mà nói, sẽ không dễ dàng bị người ta giết chết như vậy.
“Chẳng lẽ sư tỷ lại gạt ta?” Hoa Nhược Hư lần đầu tiên bắt đầu hoài nghi Hoa Ngọc Loan.
Nghĩ tới đây, tâm tình của Hoa Nhược Hư bỗng nhiên tốt hơn rất nhiều, nếu như Hoa Phi Mộng chưa chết thì hắn chẳng cần phải lo lắng nữa.
“Không được, ta phải trở về hỏi rõ sư tỷ!” Hoa Nhược Hư trong lòng thầm nghĩ, đây chính là việc đại sự, nếu Hoa Ngọc Loan thật sự giết chết Hoa Phi Mộng có lẽ kiếp này hắn cũng không dám đối mặt với nàng nữa, mà như thế thì hắn cũng sẽ đau khổ cả đời.
Hoa Nhược Hư vốn cực kỳ thông minh, chỉ vì trước mặt Hoa Ngọc Loan đầu óc hắn luôn không được tỉnh táo, lúc này nghĩ lại, trong lòng bắt đầu hoài nghi những lời vừa nói của nàng, ý nghĩ vừa lóe lên hắn liền vội vàng quay người chạy trở về khách điếm.
o O o
Trong khách điếm, Hoa Ngọc Loan tâm tình vô cùng buồn bực. Lúc Hoa Nhược Hư vừa bước khỏi cửa, nàng mấy lần muốn gọi giữ hắn lại nhưng rốt cuộc vì lòng tự ái nên không tiện mở miệng, bất quá bây giờ Hoa Nhược Hư đã thật sự đi rồi nên nàng bắt đầu có chút hối hận, lỡ như hắn đi luôn không quay lại nữa thì nàng quả thực không biết nên làm sao mới phải.
Đột nhiên ngoài cửa truyền vào tiếng bước chân khe khẽ, Hoa Ngọc Loan trong lòng trở nên vui vẻ, vụt xoay người lại, nhưng nét mặt lại lộ ra vẻ thất vọng. Người tới không phải là Hoa Nhược Hư mà chính là người mới rồi nàng đã nhận do mình giết chết: Hoa Phi Mộng.
“Ngươi tới đây làm gì?” Hoa Ngọc Loan tức giận quát, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Hoa Phi Mộng.
“Ta ư, ta đương nhiên là tới tìm Hoa Nhược Hư rồi”. Hoa Phi Mộng đảo ánh mắt khắp mọi nơi trong phòng, miệng cười hì hì nói, bất quá trên nét mặt cũng lộ ra một tia thất vọng, bởi vì nàng cũng không thấy Hoa Nhược Hư ở nơi này.
“Hắn không có ở đây!” Hoa Ngọc Loan hậm hực cất lời, “Mà cho dù có, ngươi cũng không được đi tìm hắn.”
“Lạ thật đó, hắn không ở cùng với ngươi hay sao? Mà cũng đúng, ngươi hung dữ như vậy, nếu ta là nam nhân ta cũng không muốn ở cùng một chỗ với ngươi đâu”. Hoa Phi Mộng dáng điệu hỉ hả, hai mắt đảo tròn nói tiếp: “Ta nghe nói ngày hôm qua hắn còn ở bên cạnh ngươi, chẳng lẽ bây giờ hắn lại bỏ rơi ngươi rồi?”
“Hoa Phi Mộng, nếu ngươi không muốn chết thì đừng có ở đây nói hươu nói vượn nữa!” Hoa Ngọc Loan tức giận đến mức không nhịn nổi, nghiến răng nói.
“Ta đương nhiên là rất không muốn chết rồi, vốn ta chỉ đến để tìm Hoa Nhược Hư, có điều bây giờ hắn không ở đây, ta sẽ nhân tiện dạy bảo cho ngươi biết làm nữ nhân phải như thế nào vậy.” Hoa Phi Mộng tràn ngập dáng vẻ không thèm quan tâm đáp lời, “Lại nói, Nhược Hư đối vơi ngươi bằng cả tấm chân tình, Tuyết Du Du, Tô Đại Nhi, có người nào nhan sắc không bằng ngươi? Bản thân Hoa Phi Mộng ta cũng vậy, nào thua kém ngươi điểm gì, ta tự nhận nếu so với ngươi về dịu dàng, ta sẽ không cả ngày la la hét hét với hắn như vậy. Tuy nhiên hắn từ lúc cưới ngươi đến giờ cũng chưa từng nói không cần đến ngươi, nếu quả hắn không thực tâm thì sớm đã bỏ ngươi từ lâu rồi mới đúng.”
“Hoa Phi Mộng, ngươi thích nam nhân trăng gió là chuyện của ngươi, Hoa Ngọc Loan ta không cần ngươi tới dạy bảo!” Hoa Ngọc Loan lạnh lùng nói.
“Lòng yêu thích cái đẹp, người nào mà không có chứ! Ta có thể nói cho ngươi biết, bất kỳ một nam nhân bình thường nào cũng không thể cự tuyệt được Tuyết Du Du và Tô Đại Nhi”. Hoa Phi Mộng lại vừa cười vừa nói. “Và đương nhiên, nam nhân mà Hoa Phi Mộng ta đã coi trọng thì nhất định cũng không thể trốn thoát”.
“Nói như vậy đủ chưa, nếu nói xong thì ngươi có thể cút đi được rồi, bằng không ta sẽ đuổi ngươi đi đó.” Hoa Ngọc Loan tựa hồ nín nhịn thật khó khăn, kỳ thực cũng phải nói, trong đầu nàng từng có ý nghĩ muốn giết Hoa Phi Mộng, chỉ có điều vừa rồi Hoa Nhược Hư bỏ đi làm cho nàng dậy lên chút lo lắng, nên mặc dù ghen ghét nhưng nàng cũng không bị ghen tuông làm cho hoàn toàn mất đi lý trí.
“Hoa Ngọc Loan, là ta có lòng tốt muốn nhắc nhở ngươi, nếu không một ngày nào đó ngươi sẽ phải hối hận”. Hoa Phi Mộng vẫn nụ cười trong trẻo như cũ, mắt thấy Hoa Ngọc Loan sắp sửa phát tác, trong lòng cũng biết đã đến lúc nên rút lui. Nói xong những lời này, nàng xoay mình chuẩn bị bỏ đi, bất quá khi vừa quay người lại bỗng trở nên ngây ngốc.
Hoa Nhược Hư đang kinh ngạc đứng ở đó, phô ra một vẻ mặt dở khóc dở cười, vô cùng kỳ quái nhìn Hoa Phi Mộng, khóe miệng khẽ run run, muốn nói gì đó mà không thốt được thành lời.
“Nhược Hư, ngươi đã về rồi, ta chính là đang muốn tìm ngươi”. Hoa Phi Mộng nở nụ cười ngọt ngào rồi sà tới gần, không thèm để ý đến Hoa Ngọc Loan đang ở bên cạnh.
Hoa Nhược Hư hai tay rộng mở, mạnh mẽ kéo Hoa Phi Mộng lại gần rồi ghì chặt lấy nàng.
“Mộng nhi, nàng thật sự không có việc gì, thật là tốt, thật là tốt quá rồi”. Hoa Nhược Hư thì thào nói, với sự đả kích quá lớn tưởng như đã mất rồi lại được này, tâm tình của hắn đã phát sinh biến hóa mãnh liệt, cho nên hắn không hề để ý là Hoa Ngọc Loan cũng đang đứng tại đó nhìn, cứ thế mà chủ động ôm lấy Hoa Phi Mộng.
“Các người muốn thân mật thì cút hết ra ngoài cho ta!”. Hoa Ngọc Loan rốt cục không thể nhịn được nữa, hướng vào hai kẻ đang ôm xiết lấy nhau tức giận thét lên.
“Sư tỷ”. Tâm tình kích động của Hoa Nhược Hư đã thoáng bình ổn lại đôi chút. Hắn khẽ gọi Hoa Ngọc Loan một tiếng, nhưng vẫn chưa buông Hoa Phi Mộng ra, vẫn ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng như trước.
“Hoa Nhược Hư, ngươi rốt cục muốn có bao nhiêu nữ nhân đây? Trước kia là Giang Thanh Nguyệt, bây giờ là Tuyết Du Du, rồi còn cả cô gái này, phải bao nhiêu nữa ngươi mới thỏa mãn chứ?” Giọng nói của Hoa Ngọc Loan mang chút run rẩy, khóe mắt ngân ngấn lệ. Trên thế gian này, nàng chỉ vì một người mà thương tâm, cũng chỉ vì một người mà rơi lệ.
“Sư tỷ, ta xin lỗi, ta biết đối với nàng như vậy là không công bằng, nhưng mà ta thực sự không thể không quan tâm tới các nàng ấy được, ngày trước ta đã từng nói, ta nhất định sẽ mang Thanh tỷ trở về, hơn nữa, ta cũng đã đáp ứng với Du Du sẽ chăm sóc nàng ấy cả đời, ta không thể không tuân theo những gì đã hứa hẹn.” Hoa Nhược Hư cuối cùng cũng quyết định hôm nay sẽ đem toàn bộ sự tình nói ra rõ ràng.
“Hoa Nhược Hư, ta hỏi ngươi, ngươi có còn coi ta là thê tử của ngươi nữa hay không?” Hoa Ngọc Loan cố gắng kìm nén cơn giận dữ trong lòng, khẽ hít vào một hơi hỏi.
“Sư tỷ, bất kể quá khứ, hiện tại hay tương lai, nàng mãi mãi là thê tử của ta, nếu có kiếp sau, ta vẫn muốn có nàng làm thê tử như cũ”. Hoa Nhược Hư nhìn Hoa Ngọc Loan bằng một ánh mắt vô cùng trong sáng, không hề phát ra một tia giả dối, giọng nói cũng vô cùng thành khẩn.
“Vậy ta cũng nói cho ngươi rõ, còn ta ở đây, ngươi đừng mong kết hôn với nữ nhân nào khác, có ta thì không có bọn họ, mà có bọn họ thì sẽ không có ta”. Hoa Ngọc Loan lạnh lùng nói, “Bây giờ ta hỏi ngươi, ngươi cần nữ nhân này hay cần ta?” nói rồi nàng đưa ngón tay chỉ vào Hoa Phi Mộng.
“Sư tỷ, người đừng nên ép ta có được không?” Hoa Nhược Hư thấp giọng hỏi.
“Hoa Nhược Hư, hiện tại chính là ngươi đang ép ta! Ta nói để ngươi hay, hôm nay ngươi hoặc là chọn ả, hoặc là chọn ta, còn muốn trái ôm, phải ấp ư? Ngươi đừng có nằm mơ!”. Hoa Ngọc Loan hừ lạnh một tiếng đáp.
Bầu không khí đột nhiên trở nên trầm trọng, sắc mặt Hoa Nhược Hư không ngừng biến đổi, cho dù là lựa chọn người nào, hắn cũng đều không thể thừa nhận được, hắn không thể để mất Hoa Ngọc Loan, nhưng hắn cũng không muốn rời bỏ những nữ nhân khác, chỉ có điều hiện tại hắn giống như đã bị dồn đến mép vực thẳm, chỉ cần một chút sơ suất là có thể rớt xuống, mãi mãi về sau vạn kiếp bất phục.
Đôi mắt đẹp của Hoa Ngọc Loan như phún hỏa, lạnh lùng nhìn Hoa Nhược Hư rồi lại liếc sang Hoa Phi Mộng, còn Hoa Phi Mộng lại tỏ ra vẻ như thể sự tình này không hề liên quan đến mình vậy, nàng dựa vào người Hoa Nhược Hư, nét cười hồn nhiên vẫn còn lưu trên mặt.
“Ài, thôi thì đừng chọn ai hết, đệ đệ ngoan, hãy chọn tỷ tỷ ta đi”. Một giọng cười khì khì từ cạnh đó luồn vào phá tan bầu không khí trầm mặc mà mọi người đang phải khó khăn chịu đựng. Hoa Nhược Hư dường như không dám tin vào tai mình, thật nhanh quay đầu lại.
Bạch y phất phơ, vẫn là một thân xiêm y trắng muốt như lần đầu gặp gỡ, vẫn là mái tóc đen tuyền óng ả phù dài đến thắt lưng hoàn mỹ không chút tỳ vết, bóng dáng ấy thật siêu phàm thoát tục.
Hoa Nhược Hư không tự chủ được buông Hoa Phi Mộng ra, bước chân nhẹ nhàng di chuyển đến trước mặt người con gái ấy, tưởng như đã tìm kiếm nàng suốt cả mười năm, cảm giác thật là dài đằng đẵng.
Hắn nhẹ nhàng vươn tay tới, đúng lúc sắp chạm vào thân thể của nàng thì bỗng ngừng lại, hắn sợ một khi chạm vào nàng sẽ biến mất, biết bao ngày nhung nhớ trôi qua như vậy, hắn không muốn nó lại tan thành bọt nước lúc này.
“Sắc lang đệ đệ, không nhận ra tỷ tỷ sao?” một tiếng cười khẽ vang lên.
“Tỷ tỷ, thật sự là người sao? Không phải ta đang nằm mơ đấy chứ?” Hoa Nhược Hư giọng nói trở nên run rẩy, dường như hắn đã hoàn toàn quên mất bên cạnh còn có Hoa Phi Mộng cùng với Hoa Ngọc Loan, trong mắt hắn lúc này chỉ có nàng – người thiếu nữ không thuộc về cõi trần mà chính là tiên nữ nơi thượng giới: Hoa Thiên Tinh.
“Đương nhiên là tỷ tỷ ta rồi, hì hì”. Hoa Thiên Tinh nở nụ cười duyên dáng. Hệt như lần đầu, thân thể nàng đột nhiên cất lên, hướng vào trong lòng của Hoa Nhược Hư.
Hoa Nhược Hư lại một lần nữa không nhịn được định đưa tay lên, nhưng rồi đột nhiên nhớ tới cái lần đầu tiên mình ôm vào khoảng không cũng như thế này, liền khẽ cười ngượng chuẩn bị rụt tay về.
“Sắc lang đệ đệ!” Tiếng cười của Hoa Thiên Tinh vừa vang đến bên tai thì cả người nàng cũng đã nằm gọn trong lòng hắn. Hoa Nhược Hư đột nhiên phát hiện ra lần này lại không giống như lần trước, hai tay hắn đã thật sự chạm vào một thân thể mềm mại, thân thể ấy rất nhẹ, rất nhẹ nhưng thực sự là mềm mại, lại rất chân thật.
“Tỷ tỷ, người….. người sao lại…..?” Hoa Nhược Hư trong ngữ khí có chút hoài nghi, quả thực cũng chưa dám tin hoàn toàn, nhưng cái cảm giác chân thật vừa rồi lại nói cho hắn biết rằng đây đúng là sự thực, Hoa Thiên Tinh đã không còn là một ảo ảnh nữa mà đang đứng trước mặt hắn như một con người bằng xương bằng thịt.
“Đệ đệ à, trông đệ lúc này sao lại phiền toái như vậy, hay để tỷ tỷ giúp cho!”. Trong tai hắn lại truyền đến tiếng cười khẽ của Hoa Thiên Tinh, liền sau đó Hoa Nhược Hư cảm giác đầu óc như mê đi, nhất thời không biết sự tình chi nữa.
“Hì hì, bây giờ y là của ta rồi, các người cứ từ từ mà tranh cãi nhé”. Hoa Thiên Tinh cất tiếng cười khanh khách rồi nhẹ nhàng ôm Hoa Nhược Hư vào trong tay, quay sang Hoa Phi Mộng cùng với Hoa Ngọc Loan thản nhiên cất tiếng. Sau đó chỉ thấy bóng trắng chợt lóe lên, Hoa Thiên Tinh đã biến mất trước mắt hai nàng.
“Này, ngươi đứng lại!” Hoa Ngọc Loan cả kinh vội vàng đuổi theo, nhưng mà người đã đi mất rồi, căn bản đến nửa cái bóng cũng không còn thấy nữa.
“Nhược Hư đâu rồi?” Hoa Phi Mộng cũng theo ra đến nơi.
“Ta có biết đâu mà ngươi hỏi! Mà ngươi có nhận ra nữ nhân đó là ai không?” Hoa Ngọc Loan tức giận nói.
“Ta làm sao biết được? Cô ta từ đâu chui ra thế nhỉ?” Vẻ mặt Hoa Phi Mộng cũng tràn đầy nghi hoặc, thì thào nói.
“Chẳng phải Nhược Hư gọi cô ta là tỷ tỷ hay sao? Ngươi có biết tỷ tỷ của hắn là ai không?” Hoa Phi Mộng ngẫm nghĩ lại hỏi tiếp.
“Hắn căn bản làm gì có tỷ tỷ nào nữa!” Hoa Ngọc Loan trừng mắt liếc Hoa Phi Mộng rồi nói.
“Nữ nhân này thực sự rất có phân lượng a, ta dường như không thể so sánh với cô ta rồi, ài....” Hoa Phi Mộng thấp giọng nói, tựa hồ có chút chán nản.
“Bây giờ người thì đã bị ả bắt đi mất rồi, ngươi còn có tâm tư để ý đến mấy chuyện đó à, sao không nghĩ cách làm thế nào để có thể tìm đưa người trở về đi”. Hoa Ngọc Loan vừa bực mình lại vừa buồn cười nói. Kể cũng thật kỳ quái, hai người bọn họ mới rồi còn giống như cừu nhân, mà bây giờ lại có chút tựa như bằng hữu vậy.
“Có gì đâu mà phải tìm, đến kẻ ngốc cũng thấy được nữ nhân kia đối xử với hắn rất tốt, dù sao hắn cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì, ngươi cứ chờ đợi hắn tự trở về thôi”. Hoa Phi Mộng một chút cũng không còn nóng lòng nữa, lại nhơn nhơn nói.
“Ngươi…..! Vạn nhất có chuyện gì xảy ra thì phải làm sao?” Hoa Ngọc Loan tức giận nói.
“Nhìn ngươi quan tâm đến hắn như vậy, thực sự là rất yêu thương hắn nhỉ!” Hoa Phi Mộng nhìn sang Hoa Ngọc Loan phì cười, “Ta cam đoan hắn nhất định sẽ trở lại tìm ngươi, ngươi có thể yên tâm. Dù sao người đang ở bên cạnh hắn bây giờ cũng xinh đẹp hơn ngươi nhiều, hắn sao có thể chạy về nhà ngay được? Ài, đúng là có những người có phúc mà không biết hưởng mà!” Hoa Phi Mộng nói với dáng vẻ tiếc hận.
“Ta bây giờ không có thời gian tính sổ với ngươi, ta đi tìm hắn trước đã”. Hoa Ngọc Loan hung hăng trừng mắt nhìn Hoa Phi Mộng, sau khi vội vàng thu vén một chút liền bước ra cửa.
Nhìn theo bóng lưng Hoa Ngọc Loan, Hoa Phi Mộng có chút ngơ ngẩn. Trong khoảnh khắc, nàng đột nhiên nhận ra ấn tượng không tốt của mình đối với Hoa Ngọc Loan đã giảm đi rất nhiều, mặc dù Hoa Ngọc Loan trời sinh bản tính ghen tuông nhưng nàng ta cũng toàn tâm toàn ý yêu thương Hoa Nhược Hư, tuyệt không vì bất cứ chuyện gì mà thay đổi, còn bản thân nàng có thể làm được điều đó hay không, nàng cũng thật sự không dám chắc.
Sự xuất hiện đột ngột của Hoa Thiên Tinh cũng làm cho Hoa Phi Mộng buồn bực không thôi, nàng có thể khẳng định người này từ trước đến giờ chưa từng xuất hiện trong chốn võ lâm, nếu không sẽ không có khả năng không ai biết tới, bởi vì nàng ta thực sự rất xinh đẹp, mà thực ra cũng không thể đơn thuần dùng từ xinh đẹp để hình dung, cái khí chất siêu phàm thoát tục kia của nàng ta thoạt trông đúng là thuộc về một vị tiên tử không nhiễm bụi trần gian.
o O o
Hoa Nhược Hư mở mắt ra, đập vào mắt hắn là một bức màn trướng màu trắng, mặt trên thêu kết rất nhiều đóa hoa nhỏ màu xanh nhạt, toát lên vẻ tươi mát và trang nhã. Từ trên chăn tỏa ra từng đợt hương thơm say lòng người khiến hắn không kìm được đưa mũi hít thật sâu.
“Tỷ tỷ!” Chợt nhớ tới những chuyện trước lúc hôn mê, hắn vội vàng nhỏm dậy, có chút lo lắng khẽ gọi một tiếng, trong lòng cứ canh cánh hết thảy mọi chuyện vừa rồi đều chỉ là một giấc chiêm bao.