Số lần đọc/download: 654 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 04:52:25 +0700
Chương 72
Editor: mèomỡ
Mọi người vừa thở phào nhẹ nhõm lại lập tức trở nên căng thẳng, máy bay trực thăng trên không trung cũng ngừng bắn. Không có zombie cấp thấp, chỉ toàn nhưng zombie cực kỳ nhanh nhẹn, trong nháy mắt đã xông vào giữa đám người.
Trên máy bay trực thăng có lựu đạn, thậm chí có súng phun lửa. Nhưng dưới tình huống người và zombie hỗn tạp như thế này, sử dụng vũ khí có tính sát thương quy mô lớn khác gì tàn sát hàng loạt dân chúng?
Từng giây từng phút trôi qua, chỉ 40 phút nữa thôi kế hoạch Be Reborn sẽ phải khởi động.
Tiếng khóc, tiếng gào thét của mấy chục nghìn người đan vào nhau giống như bài ca phúng điếu cho thành phố E.
Đường Diệu Thiên nhìn lên không trung, người chiến sĩ kia cũng đang nhìn ông. Anh ta có thể thả thang dây xuống, nếu như Đường Diệu Thiên muốn đi nhất định sẽ lên kịp. Nhưng anh ta biết Đường Diệu Thiên sẽ không làm vậy, anh rất hiểu thủ trưởng của mình.
Đường Diệu Thiên quay đầu ra lệnh: “Đường Hạo, mang Hải Minh Tiển đi đi!”
Người điều khiển máy bay trực thăng chỉ cần nhìn khẩu hình đã hiểu mệnh lệnh của ông, thả thang dây xuống. Hải Minh Tiển đột nhiên mở cánh tay phải ra, trong đó có một ống thuốc tiêm màu vàng. Anh ta thở dốc: “Tôi đã chuẩn bị sẵn thứ này cho cuộc chạy trốn. Thuốc này có thể ngăn cản bọn chúng trong chốc lát, mọi ngươi đi trước đi!”
Anh ta mở nắp, lộ ra kim tiêm màu xanh nhạt bên trong. Ống tiêm tự động này là đường lui cuối cùng anh ta để lại cho bản thân.
Mặc dù thời gian eo hẹp, Đường Ngạo vẫn hỏi: “Đó là cái gì?”
Hải Minh Tiển cười thê lương, đưa tay phải lên. Đang lúc anh ta định tiêm vào, con zombie thủ lĩnh màu vàng kia đột nhiên lao tới, đánh bay ống kim tiêm. Ống kim tiêm tự động kia bay ra xa, một con zombie thủ lĩnh khác lập tức lao tới cướp.
Đám người Đường Diệu Thiên vội vàng xông lên bảo vệ. Đường Ngạo nhào về phía trước, đẩy con zombie thủ lĩnh đang cố gắng ống kim tiêm ngã xuống đất. Gió thổi hất mũ trùm đầu của nó lên, gương mặt dưới mũ lại quen thuộc đến đáng sợ.
Đường Ngạo sững sờ: “Anh Anh?”
Chuyện anh lo lắng nhất đã thành sự thật. Đôi mắt Dương Anh Anh lúc đó đã biến thành màu vàng kim đáng sợ, mặt trắng đến rợn người, hành động mặc dù mau lẹ nhưng ánh mắt lại lạnh lùng như đang nhìn một món đồ ăn.
Đường Ngạo đang định nói, cô ta đột nhiên tung một đấm từ dưới lên, đánh vào cằm anh. Đường Ngạo chỉ cảm thấy trước mắt bỗng tối sầm, ý thức ngắt đoạn.
Dương Anh Anh không hề dừng lại, lập tức đưa tay nhặt ống kim tiêm kia. Nhưng cô ta nhặt hụt.
Cô ta đứng dậy nhìn sang, chỉ thấy một cô gái tóc vàng đứng trước mặt mình, ống kim tiêm kia nằm trong tay cô.
“Gràoooo….” Cô ta hét dài một tiếng, lao lên. Đường Ngạo lúc này lồm cồm bò dậy, máu mũi chảy xuống miệng. Anh đưa tay lau sạch.
Đã không còn Dương Anh Anh nữa rồi, anh thậm chí còn không kịp thương tiếc cho người phụ nữ đã từng mang đến ình những ký ức tốt đẹp khi xưa. Anh nhào tới giữ chặt cổ tay Dương Anh Anh, tay phải kéo giật lên trên.
Sức kéo này vốn đủ để bẻ gãy tay một người bình thường. Nhưng xương của Dương Anh Anh rõ ràng đã không giống như trước. Cô ta quay đầu, tay kia đánh bay anh, tiếp tục lao về phía Hải Mạt Mạt.
Gâu Gâu vốn đang cắn zombie, thấy hai con zombie chạy về phía này, nó liền nhào tới.
Nó nhảy lên, hai móng trước dùng sức níu lấy tóc Dương Anh Anh, miệng gặm đầu cô ta. Hàm răng nó dù sao cũng rất sắc, Dương Anh Anh rít lên, lập tức kéo nó xuống, cũng xé luôn một mảng da đầu của mình.
Cô ta rõ ràng vô cùng phẫn nộ, hai tay cầm lấy hai móng trước sau của Gâu Gâu, dùng sức kéo ra.
“A!!!!!!” Hải Mạt Mạt không thèm quan tâm đến ống kim tiêm trong tay, dùng sức ném đi rồi liều mạng lao về phía Dương Anh Anh. Sự chú ý của Dương Anh Anh luôn đặt trên ống kim tiêm kia, lúc này hơi lơ là liền bị Hải Mạt Mạt đẩy ngã xuống đất. Hải Mạt Mạt đấm xuống ngay giữa đầu cô ta.
Đầu của cô ta lại cứng vô cùng, không biết bên cạnh có ai bị zombie cắn xé, dòng máu tươi ấm áp bắn tung tóe lên đầu lên mặt Hải Mạt Mạt và Dương Anh Anh.
Một con zombie thủ lĩnh khác đuổi theo ống kim tiêm. Lúc ấy ý thức của Đường Ngạo vô cùng mơ hồ, trong đầu hình như có vô số tiếng vang. Khi ống kim tiêm kia rơi xuống, anh dường như không nhận ra nổi trong tay mình là cái gì.
Mà đúng lúc này, con zombie màu vàng kia đã xông tới. Đường Hạo và Đường Diệu Thiên cũng nhào tới giúp một tay, giọng Hải Minh Tiển đứt quãng truyền tới: “Không, không thể để cho bọn chúng cướp được......”
Bên kia Dương Anh Anh đã đè Hải Mạt Mạt xuống dưới, cô ta hét một tiếng, cắn lên bả vai Hải Mạt Mạt.
Hải Mạt Mạt đau đến trào nước mắt, Dương Anh Anh dường như cảm thấy máu cô rất ngon nên vừa két két gặm cô vừa nhìn chung quanh tìm kiếm ống kim tiêm kia.
Cô ta rất khỏe, Hải Mạt Mạt không giãy ra được, liền khóc òa lên: “Ba ơi, cô ta cắn con! Hu hu, cô ta cắn Mạt Mạt!!”
Ý thức Đường Ngạo mơ hồ nhưng lúc này mắt anh cũng đỏ lừ, anh dùng sức vùng khỏi con zombie màu vàng kia, tay phải cầm ống kim tiêm tự động đâm mạnh lên cánh tay trái của mình. Ống kim tiêm màu vàng chỉ trong nháy mắt đã tiêm vào cơ thể anh. Xung quanh bỗng lặng ngắt, anh chỉ cảm thấy trong cơ thể như bị bỏng. Máu bắt đầu sôi trào, chảy qua mạch máu, cuối cùng hội tụ ở tim.
Mỗi một phân trên thân thể đều đau đớn như bị dội dầu đốt lửa, anh chịu đựng không rên một tiếng, chỉ cố gắng đi về phía Hải Mạt Mạt. Đầu vai Hải Mạt Mạt bị gặm mấy miếng, máu tuôn ra như suối.
Dương Anh Anh nghiêng đầu sang nhìn chăm chú vào Đường Ngạo, sau lưng một con zombie màu vàng khác cũng phi tới. Đường Ngạo đã không còn biết nó là gì nữa, tất cả suy nghĩ cũng bắt đầu rối loạn, anh chỉ biết phải đuổi người phụ nữ này đi.
Không thể để cô ta cắn Hải Mạt Mạt nữa.
Không muốn nhìn thấy dáng vẻ cô bị cắn xé máu chảy đầm đìa nữa.
Dương Anh Anh buông Hải Mạt Mạt ra, từ từ đứng lên. Làn da Đường Ngạo giống như sủi bọt, thỉnh thoảng phát ra tiếng ùng ục như nước sôi. Mắt anh trong thoáng chốc cũng đã biến thành màu vàng kim, ý thức lúc rõ lúc không. Anh tiện tay cầm đao quân dụng của Đường Diệu Thiên lên, đâm tới.
Đao kia không gây ra được chút thương tổn nào cho Dương Anh Anh, Hải Minh Tiển khó khăn nói: “Dùng máu của cậu...... Có thể ăn mòn da thịt của bọn nó!”
Dưới lớp da Đường Ngạo vẫn đang ùng ục nổi bọt nước, nhìn vô cùng đáng sợ. Tay phải của anh cực kỳ linh hoạt cứa vào lưỡi đao, máu chảy ra cũng là màu vàng kim giống hệt như vàng ròng bị nấu chảy.
Máu anh dính vào da Dương Anh Anh liền tỏa ra khói trắng giống như axit sunfuric. Dương Anh Anh đau đớn rít lên, lùi về phía sau chuẩn bị bỏ chạy.
Đường Ngạo chuyển sang tấn công con zombie thủ lĩnh màu vàng bên cạnh. Con zombie kia chần chờ không dám tiến. Đường Diệu Thiên đấm một phát lên vai Hải Minh Tiển: “Khốn kiếp, có thứ này sao không lấy ra sớm!”
Hải Minh Tiển nhìn ông, ánh mắt bi ai: “Đây là Người Tiến Hóa nồng độ cao nhất. Thân thể con người không thể chịu đựng nổi.”
Đường Diệu Thiên và Đường Hạo đều nhìn anh ta: “Ý cậu là sao?!”
Hải Minh Tiển không nói nữa, máy bay trực thăng phía trên đã thả thang dây đến.
Đường Diệu Thiên đột nhiên túm lấy cổ áo của Hải Minh Tiển: “Ý cậu là sao?!”
Hải Minh Tiển nhìn Đường Ngạo chém giết giữa bầy zombie: “Cậu ta sẽ nhanh chóng mất lý trí, từ nay về sau chỉ có thể trở thành một con zombie không còn suy nghĩ, chỉ để bản năng thao túng.”
Tĩnh lặng đến mức khiến người ta không thở nổi.
Đường Diệu Thiên đột nhiên đấm vào mặt Hải Minh Tiển. Máu mũi Hải Minh Tiển lập tức trào lên. Anh ta dùng ống tay áo lau đi, không nói gì.
Đường Diệu Thiên đứng lên, cố gắng để cho giọng mình không run rẩy: “Mọi người, rút về thành phố B.”
Lần này tử vong chừng hơn năm ngàn người, còn lại hơn năm chục nghìn người bắt đầu nhanh chóng di chuyển về phía phố B. Máy bay trực thăng đưa Hải Minh Tiển đi. Đường Diệu Thiên và Đường Hạo dẫn người tiếp tục chạy về phía trước. Chiến sĩ trên máy bay trực thăng lớn tiếng hét lên: “Thủ trưởng, còn mười phút nữa!”
Đường Diệu Thiên chạy một lúc, đột nhiên quay đầu chạy trở về!
Chiến sĩ trên máy bay hét lớn: “Thủ trưởng!”
Đường Hạo chuẩn bị đi theo, Đường Diệu Thiên lại lạnh lùng nói: “Không muốn ông đây chết thì đưa mọi người nhanh chóng rút lui!”
Đường Hạo hơi do dự, rốt cuộc tổ chức mọi người rút lui về phía thành phố B. Đường Diệu Thiên chạy nhanh trở về, túm lấy Hải Mạt Mạt đang cùng Đường Ngạo giết zombie. Ông nghiêng người lướt qua bên cạnh Đường Ngạo, ánh lệ đã bao trùm toàn bộ thế giới.
Hải Mạt Mạt không biết sao mình lại bị kéo đi, Gâu Gâu đi theo cô chỉ chốc lát sau đã chạy lên phía trước, vừa đi vừa chờ hai người. Hải Mạt Mạt ngẩng đầu lên, gió thổi mái tóc dài của cô tung bay: “Ông ơi, sao chúng ta lại phải chạy?”
Đường Diệu Thiên dịu dàng mỉm cười: “Chúng ta chơi trò chơi, xem ba cháu lúc nào thì có thể đuổi kịp chúng ta.”
Hải Mạt Mạt vui vẻ kéo ông: “Vậy chúng ta chạy nhanh một chút!”
Nhưng không còn thời gian nữa rồi.
“Còn năm phút nữa!” Chiến sĩ trên máy bay lại thả thang dây xuống: “Thủ trưởng, bắt lấy!!”
Tay trái Đường Diệu Thiên ôm Hải Mạt Mạt, tay phải bắt lấy thang dây, máy bay trực thăng lập tức cất cao! Hải Mạt Mạt kêu lên một tiếng, cô tính tình trẻ con, chỉ cảm thấy chơi rất vui, ngay cả vết thương trên bả vai cũng không thấy đau nữa.
Từ trên cao nhìn xuống thành phố E chỉ thấy những tòa nhà cao tầng san sát. Lúc này mới hơn mười giờ, ánh sáng màu vàng như phủ cho thành phố một lớp lụa mỏng xinh đẹp. Trong đám người, Đường Ngạo đang ngăn cản tất cả zombie cố gắng đuổi theo những người may mắn còn sống sót.
Hải Mạt Mạt được Đường Diệu Thiên ôm vào trong lòng đung đưa tới lui, còn lớn tiếng kêu: “Ba ơi, cố lên!!”
Đường Ngạo ngẩng đầu lên nhìn cô, khoảng cách quá xa nên anh chỉ có thể nhìn thấy mái tóc vàng dài rực rỡ của cô giữa không trung. Khi máy bay trực thăng rút thang dây, ngay cả ánh sáng vàng chói mắt ấy cũng biến mất.
Anh ngăn cản tất cả zombie ở ranh giới giữa thành phố E và thành phố B. Ống thuốc tiêm màu vàng kia khiến máu của anh ăn mòn được tất cả zombie, nhưng cuối cùng cũng sẽ ăn mòn chính anh. Anh biết, ngay từ đầu cũng đã biết.
Nhưng dù là ai, chung quy cũng phải có người hy sinh. Mặc dù không muốn người đó là mình, nhưng nếu quả thật đến lượt thì cũng đành chịu.
“Hải Mạt Mạt.” Ý thức càng lúc càng mơ hồ, zombie nhào tới trước mặt bị đao quân dụng trong tay anh đâm ra một lỗ thủng to. Máu tươi bắn đầy lên mặt anh, thế nhưng anh lại mỉm cười.
Rất nhiều máy bay chiến đấu của quân đội đang tới, tất cả zombie cũng nhận ra điều chẳng lành liền điên cuồng xông vào giáp ranh giữa hai thành phố. Đường Ngạo dốc hết sức ứng phó. Đột nhiên đằng trước rối loạn, một đám zombie màu bạc chạy tới.
Cầm đầu là Hải Lam, nhìn thấy Đường Ngạo, mọi người đều dùng tiếng zombie chất vấn. Đường Ngạo dần dần có thể nghe hiểu bọn họ nói gì. Bọn họ đã phát hiện mình bị lừa, vốn chẳng có ai đưa bọn họ ra khỏi thành phố E cả.
Bọn họ nhào tới, điên cuồng tấn công Đường Ngạo. Đường Ngạo chỉ đứng im tại chỗ: “Tôi quả thực đã lừa mọi người. Thế nhưng ngày mai khi mặt trời mọc, người thân, bạn bè, người yêu của chúng ta đều sẽ thoát khỏi cơn ác mộng này. Tất cả chết chóc và biệt ly sẽ vĩnh viễn ở lại thành phố E, dừng bước bên ngoài sự bản vệ của chúng ta.”
Hơn 300 con zombie màu bạc còn sót đứng ở trước mặt anh, không biết ai khẽ nói: “Đúng, ngày mai khi con tôi tỉnh lại, tất cả sẽ kết thúc. Thằng bé sẽ được đưa đến khu không lây đúng không?”
Đường Ngạo nhìn sang, phát hiện người nói chuyện là Lưu Vân Mỹ, con cô – Ôn Cát đã được đám người Cầu Đại Vân mang đi. Anh gật đầu: “Đúng, thành phố B có sân bay, có bến tàu. Tất cả những người sống sót đều được đưa về khu không lây.”
Trên bầu trời truyền đến tiếng đếm ngược một phút, tất cả zombie màu bạc kéo lê tứ chi không trọn vẹn của bọn họ bắt đầu chém giết những zombie muốn xông ra khỏi thành phố E.
Dùng điên cuồng hơn áp chế điên cuồng, không để cho bọn chúng bước ra khỏi thành phố E một bước. Hải Lam đứng ở bên cạnh Đường Ngạo, hai con zombie màu vàng bị bọn họ ép lùi về phía sau từng bước.
Trong số zombie màu bạc có rất nhiều người đã gãy tay thiếu chân, trận khổ chiến này thảm thiết không kể sao cho xiết, hoặc cũng không cần kể.
Ngày mai khi bình minh lên, tất cả mọi người có thể thoát khỏi cơn ác mộng này. Tất cả nỗi đau và sự chia xa đều sẽ bị đẩy lùi, họ sẽ quên hết nhưng khổ đau đã qua, sống một cuộc sống vui vẻ bình dị.
Chỉ cần một giây phút ấy thôi, tất cả mọi sự hi sinh đều đáng giá.