Số lần đọc/download: 3204 / 40
Cập nhật: 2015-11-21 18:26:52 +0700
Chương 72 : Phủ Trạng Nguyên Hào Kiệt Gặp Người Quen
“Ai mà giết được lão ma đầu khét tiếng một đời này? Ở Cao Thăng khách sạn mình tưởng giết hắn mà không thành. Ai ngờ hắn lại đến đây trước một bước để rước lấy cái chết.”
Chàng lại gần xem thì Yêu Vương bị chết một cách cực kì thê thảm. Từ trước ngực xuống đến bụng dưới bị lưỡi dao sắc rạch nát. Hai chân bị chặt gẫy từ đầu gối cùng một kiểu như năm lão già ở ngoài tiền sảnh.
Trong sảnh đường máu bắn tung tóe tỏ ra đã xảy cuộc chiến đấu rùng rợn. Xem chừng sau khi giết người rồi bọn sát nhân kia lại bày rượu thịt lên bàn và trước khi bị giết những người này đang ăn uống. Cách bố trí của bọn sát nhân này thật tàn khốc.
Nhưng hung thủ là ai? Phóng tầm mắt nhìn ra giang hồ phỏng có mấy người hạ sát được Yêu Vương Âu Dương Tàn ghê gớm như thế này?
Ngô Cương tự đặt mấy câu hỏi như vậy, đoạn chàng lẩm bẩm:
– Vong Ngã hòa thượng chăng? Những tay cao thủ Địa cung chăng? Hay là những cao nhân ở Cái Bang…? Đều không có lẽ. Phải chăng là…
Bỗng một ý nghĩ hiện lên trong đầu óc khiến chàng không khỏi toàn thân chấn động.
Chàng nghĩ tới Đại Bi hòa thượng đã thuật lại những chuyện bí mật thì phụ thân chàng có lẽ còn sống ở nhân gian, rồi chàng tự hỏi:
“Phải chăng phụ thân đã mở cuộc báo thù mà có những hành động này? Cũng có thể bào huynh ta là Ngô Hùng. Nhưng về bào huynh thì không chắc lắm vì ngày trước y đã gây ra tai vạ và đi vào con đường ma quỷ. Vậy phụ thân ta có phần chắc hơn. Nếu không thì còn ai dám công nhiên gây thù với Võ Minh? Nhưng chẳng lẽ thân thủ phụ thân lại cao thâm đến thế?”
Rồi chàng tự trả lời:
“Có lẽ phụ thân để chậm lại mười năm sau mới hành động là vì lão nhân gia còn tham luyện võ công gì đó đặng chờ cho có thể một phen cử động là thành công.”
Ngô Cương càng nghĩ lại càng đi gần với sự thực. Bất giác huyết mạch chạy trong người chàng cũng gia tăng tốc độ.
Chàng quay đầu nhìn lại thấy Nhân Linh vẫn đứng trơ như tượng gỗ ở ngoài cửa. Mặt hắn không còn ra hình người nữa.
Đột nhiên Ngô Cương chợt nhớ tới vấn đề là lúc vào đây, Nhân Linh đã đưa ra một ám hiệu và trong rừng có ám hiệu đáp lại. Vụ đó giải thích thế nào? Mọi người ở đây đều chết sạch…
Chàng nghĩ kẻ sát nhân có lẽ còn quanh quẩn đâu đây chứ chưa bỏ đi. Nếu quả hung thủ chính là…
Ngô Cương không giữ được bình tĩnh nữa, chàng lẩm bẩm:
– Giả sử như người sát nhân chính là phụ thân ta tức Võ Thánh Ngô Vĩnh Thái, thì chính ta trước kia còn là đứa trẻ nít mà nây giờ đã biến thành một thiếu niên võ sĩ, quyết nhiên lão nhân gia không thể nhận ra mình là đứa con nhỏ đã may mắn thoát chết ngày trước. Nhất là lúc này mình lại đi cùng đường với Nhân Linh…
Gừng càng già càng cay, Ngô Cương biến đổi sắc mặt không tránh khỏi con mắt của Nhân Linh. Hắn cất tiếng hỏi:
– Ngươi nghĩ gì vậy?
Ngô Cương xoay chuyển ý nghĩ rất mau. Chàng tự nhủ:
– Nếu ta để Nhân Linh một mình dẫn dụ cho đối phương lộ diện thì ta dễ bề đối phó hơn.
Chàng nghĩ tới đây trầm giọng hỏi:
– Lúc chúng ta vào đây ai đã huýt còi đáp lại?
Câu này dường như thức tỉnh Nhân Linh. Hắn đáp:
– Ủa! Nếu ngươi không nhắc lão phu quên mất việc này.
Hắn biến đổi sắc mặt. Trong khóe mắt lộ vẻ tán loạn khủng khiếp. Bất giác hắn đảo nhìn xung quanh dường như địch nhân hãy còn ẩn ở chung quanh đây mà lực lượng họ đã lấy máu để rửa hận phân đà bí mật này. Cả Yêu Vương Âu Dương Tàn cũng không thoát khỏi đủ biết đối phương ghê gớm đến chừng nào! Nếu kẻ địch còn lưu lại đây thì hoặc họ ở trong bóng tối đang cười thầm và nghĩ thủ đoạn tàn khốc hơn nữa để hạ thủ. Hay là….
Nhân Linh quả không phải hạng tầm thường. Hắn trấn tĩnh lại rồi vận nội lực vào huyệt đan điền, lớn tiếng hỏi:
– Các hạ là cao nhân phương nào? Đã dám hạ thủ sát nhân mà sao không xuất hiện cùng nhau tương kiến để lão phu mở rộng tầm mắt?
Nhân Linh gọi luôn ba câu tuyệt nhiên không thấy phản ứng chi hết.
Ngô Cương cũng không khỏi kinh hãi trong lòng. Chàng tự nghĩ:
– Nếu quả bọn sát nhân chưa rời khỏi nơi đây thì họ nghe tiếng dù không xuất hiện, ít ra cũng có phản ứng mới phải. Xem tình hình này thì có thể chính kẻ giết người đã bỏ đi rồi mà chỉ để lại mấy tên thủ hạ ẩn nấp quanh đây. Những tên thủ hạ tự biết võ công kém cỏi nên không dám mạo muội xuất hiện…
Chàng nghĩ tới đây thì dĩ nhiên Nhân Linh cũng nghĩ được tới đó. Hắn liền giục chàng:
– Thiếu hiệp ra lục soát mặt sau, để lão phu tìm kiếm ngoài cửa. Nếu có gặp điều gì khác lạ thì huýt còi để cảnh cáo. Bằng vô sự thì chúng ta sẽ hội họp ở cửa rừng.
Ngô Cương rất hợp ý đáp:
– Được rồi!
Nhân Linh liền lạng người chạy ra ngoài.
Ngô Cương ngó xác Yêu Vương hằn học nói:
– Tuy ngươi chết rồi nhưng đáng tiếc là không do lưỡi kiếm của ta hạ thủ.
Bất thình lình một thanh âm lạnh lẽo chói tai vang lên:
– Ai giết thì cũng thế.
Ngô Cương giật mình kinh hãi. Thanh âm này hiển nhiên từ miệng một người phụ nữ phát ra.
Chàng tự hỏi:
– Chẳng lẽ sát nhân lại là một người đàn bà?
Bất giác chàng cảm thấy thất vọng. Chàng hết hi vọng điều mình phỏng đoán thành sự thực. Chàng ngẩn người ra một chút rồi hỏi:
– Tôn giá là cao nhân phương nào?
Thanh âm kia đáp lại:
– Ngươi bất tất phải hỏi ta về điểm này.
Ngô Cương lại hỏi:
– Sao tôn giá không xuất hiện để cùng nhau tương kiến?
Thanh âm kia hỏi lại:
– Điều đó có cần lắm không?
Ngô Cương muốn nghe thanh âm để biết chỗ đối phương ẩn nấp, nhưng thanh âm này lại như gần như xa, khiến người ta khó mà đoán trúng được. Hiển nhiên đối phương đã dùng thuật “Truyền thanh dịch vật” để phát âm. Nhân vật nào đã luyện được thứ huyền công này thì không cần phải nói cũng biết đã đến trình độ tối cao.
Ngô Cương hỏi:
– Những người kia đều do tôn giá hạ sát ư?
Thanh âm kia hỏi lại:
– Cái đó có liên quan gì đến ngươi mà phải hỏi căn vặn?
Ngô Cương đáp:
– Tại hạ đã nhìn thấy tất phải hỏi cho ra.
Thanh âm kia hỏi:
– Ngô Cương! – Lão thân hỏi ngươi một câu: “Người đi cùng đường với ngươi phải chăng là một trong Thất Linh?”
Ngô Cương trong lòng cực kỳ kinh hãi vì đối phương nói toạc tên họ chàng ra. Trên chốn giang hồ rất ít người biết được tên họ cùng lai lịch chàng. Vậy mụ này là ai?
Chàng liền hỏi:
– Sao tôn giá biết rõ lai lịch của tai hạ?
Thanh âm kia đáp:
– Ngươi có thanh Phụng kiếm là cái tiêu chí rất dễ nhận ra.
Ngô Cương lại chấn động tâm thần. Chàng tự hỏi:
– Đối phương sao lại nhận biết thanh kiếm này? – Đồng thời lai lịch của tẩu tẩu là Hồ Ma công chúa mình còn chưa hiểu rõ mà sao mụ cũng biết được?
Chàng lại hỏi:
– Tôn giá cũng biết thanh Phụng kiếm này ư?
Thanh âm kia lạnh lùng đáp:
– Đương nhiên lão thân phải biết.
Ngô Cương hỏi lại:
– Sao lại đương nhiên?
Thanh âm kia gạt đi:
– Đừng hỏi đến việc ra ngoài vấn đề đó nữa….
Ngô Cương cãi:
– Nhưng tại hạ nhận đó là vấn đề tất yếu cần phải hiểu rõ.
Thanh âm kia nhắc:
– Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của lão thân.
Ngô Cương đáp:
– Tôn giá xuất hiện để nói chuyện thì hay hơn…
Thanh âm kia ngắt lời:
– Để lão thân giải quyết xong đồng bạn của ngươi rồi sẽ nói chuyện cũng không muộn.
Ngô Cương động tâm vội nói:
– Không nên giết hắn.
Thanh âm kia hỏi:
– Tại sao vậy?
Ngô Cương đáp:
– Tại hạ còn muốn điều tra ở nơi hắn mấy điều bí mật.
Người kia ồ lên một tiếng chứ không trả lời.
Ngô Cương lại hỏi:
– Mời tôn giá xuất hiện được chăng?
Thanh âm kia đáp:
– Lão thân đây này!
Câu nói vừa dứt thì người đã xuất hiện như quỷ mị. Trong cửa mé hữu một bà già áo đen mái tóc bạc phơ tay chống cây cưu đầu trượng. Cặp mắt lấp loáng của mụ chẳng có vẻ chi là già nua.
Ngô Cương định thần hỏi:
– Cách xưng hô tôn giá thế nào đây?
Mụ già đáp:
– Lão thân là Phạm Đại Nương!
Ngô Cương không khỏi chau mày vì danh hiệu của mụ chẳng có vẻ chi là của người giang hồ. Chàng hỏi lại:
– Phạm Đại Nương ư?
Mụ già đáp:
– Phải rồi! Lão thân nói trắng cho ngươi hay ta chính là nhũ nương của tẩu tẩu ngươi.
Ngô Cương sửng sốt hỏi:
– Sao? Nhũ nương của tẩu tẩu tại hạ!
Ngô Cương kích động run lên hỏi:
– Vậy đại nương cũng là người ở Hồ Ma sao?
Phạm Đại Nương mặt lạnh như tiền thoáng lộ một nụ cười đáp:
– Câu hỏi đó chẳng phải thừa ư?
Ngô Cương hỏi:
– Sao đại nương biết lai lịch của tại hạ?
Mụ Phạm Đại Nương đáp:
– Có tên tiểu hóa tử nói cho lão thân hay.
Ngô Cương “ủa” lên một tiếng. Chàng nghĩ thầm:
– Bái huynh ta là Tống Duy Bình chẳng lẽ cũng có mối liên quan tới Hồ Ma?
Bỗng nghe Phạm Đại Nương hỏi:
– Con chó già đó là ai vậy?
Ngô Cương đáp:
– Hắn là Nhân Linh, người thứ ba trong Thất Linh.
Phạm Đại Nương chỉ hừ một tiếng chứ không nói gì.
Ngô Cương ngập ngừng hỏi:
– Những người này đều do Đại Nương…
Phạm Đại Nương ngắt lời:
– Lão thân chỉ là một trong những người hạ thủ.
Bây giờ Ngô Cương mới tỉnh ngộ, chàng lẩm bẩm:
– Thảo nào năm lão già cùng Yêu Vương bị chặt hai chân. Thì ra tẩu tẩu mình là Hồ Ma công chúa đã bị quái khách che mặt cùng Yêu Vương Âu Dương Tàn ám toán ở trong bí cốc núi Hồng Sơn. Tẩu tẩu bị cụt hai chân vì chất nổ nên bây giờ trả thù chặt chân chúng.
Chàng lại hỏi:
– Những người hạ thủ còn mấy vị nữa?
Phạm Đai Nương đáp:
– Cái đó rồi ngươi sẽ biết.
Ngô Cương hỏi:
– Gia tẩu hiện giờ ở đâu? Tình trạng y thế nào?
Phạm Đại Nương trong khóe mắt lại nổi sát khí. Mụ hầm hầm đáp:
– Y kéo dài chút hơi tàn để coi chuyện báo thù và để gặp mặt tên phụ nghĩa Ngô Hùng, huynh trưởng ngươi một lần nữa.
Ngô Cương buông tiếng thở dài. Trong đầu óc chàng nảy ra nhiều mối suy tư. Chàng cảm thấy mình là người bất hạnh trên thế gian mà cũng là người may mắn hơn hết.
Về đường tao ngộ, chàng bị nhà tan cửa nát, cốt nhục phân ly, vào sinh ra tử, tưởng chừng bao nhiêu điều bất hạnh trên thế gian đều trút cả lên đầu chàng. Về tinh thần cung như về thể chất chàng phải chịu đựng nhiều điều cực khổ. Song trái lại, chàng gặp được nhiều kỳ tích luyện thành thân thủ kiệt xuất đủ để đền ân trả oán. Vậy cũng là điều đại hạnh trong những sự bất hạnh.
Bất giác hai hàng lệ nhỏ. Chàng không nén nổi mối thương tâm.
Phạm Đai Nương đột nhiên thay đổi bộ mặt hiền hòa hỏi:
– Hài tử! Ngươi đau lòng lắm ư?
Ngô Cương gạt lệ cất giọng thê lương đáp:
– Thường tình của con người là thế.
Phạm Đại Nương nói:
– Ngươi phải kiên cường một chút mới được, vì còn nhiều việc phải làm.
Ngô Cương hỏi:
– Đúng thế! Xin hỏi đại nương, phải chăng đại nương được phái đi chuyên để đối phó với bọn Võ Minh?
Phạm đại nương đáp:
– Phải rồi! Ngoài bản môn còn những bạn đồng đạo đầy lòng nghĩa hiệp cũng tham dự vào công cuộc này.
Ngô Cương xoay chuyển ý nghĩ rất mau. Chàng tự nhủ:
– Ta phải tranh tiên hành động, chẳng thể để người khác làm thay cho mình. Nợ máu chính mình phải ra tay đòi lấy. Thời cơ cấp bách lắm rồi, mình không thể theo lời Vong Ngã hòa thượng mà chờ đợi nữa. Đêm nay việc trước tiên là phải động thủ thu nhập Nhân Linh, tra hỏi cho ra những điều bí mật về bọn Thất Linh cũng Võ Minh cấu kết với nhau. Nhân Linh tất biết rõ lai lịch Võ Lâm Minh Chủ.
Chàng nghĩ vậy liền nói:
– Đại nương! Tại hạ xin cáo từ trước.
Phạm Đại Nương nói:
– Hãy khoan!
Ngô Cương hỏi:
– Đại nương còn điều chi dạy bảo?
Phạm Đại Nương hỏi lại:
– Ngươi có biết chuyến này hành động mục đích chủ yếu là gì không?
Ngô Cương đáp:
– Xin đại nương chỉ thị cho.
Phạm Đại nương nói:
– Cần nhất là phanh phui vụ bí mật về chuyện đổ máu ở Võ Lâm đệ nhất bảo.
Ngô Cương la lên một tiếng. Bầu máu nóng trong trái tim chàng sôi lên sùng sục. Chàng không ngờ bao nhiêu tay nghĩa hiệp đang hành động vì vụ thảm án nhà chàng.
Phạm Đại Nương nói tiếp:
– Mục đích thứ hai là bẻ gẫy cái danh hiệu Võ Ninh của bọn giả dối mưu đồ bá chủ thiên hạ, đặng vãn hồi kiếp nạn cho võ lâm.
Ngô Cương xúc động nói:
– Tại hạ rất cảm kích về nhưng hành động nghĩa hiệp đối với gia đình tại hạ. Tại hạ xin thề đem hết sức mọn để hành động được thành công dù chết cũng không lùi bước. Tại hạ trước kia chỉ vì lòng báo tư cừu mà hành động, nay không khỏi hối hận.
Phạm Đại Nương nói:
– Vậy là hay lắm! Thôi ngươi đi đi!
Ngô Cương chắp tay vái chào rồi trở gót vọt ra ngoài phủ đệ. Chàng vừa trở ra đến cửa trước đã thấy Nhân Linh chạy lại đón. Hắn hỏi ngay:
– Có thấy gì không?
Ngô Cương đáp:
– Không có chi hết!
Nhân Linh nói:
– Vậy chúng ta đi thôi.
Ngô Cương hỏi:
– Đi đâu bây giờ?
Nhân Linh đáp:
– Đến núi Long Trung.
Ngô Cương ngơ ngác hỏi:
– Đến núi Long Trung ư? Chúng ta…
Nhân Linh ngắt lời:
– Tới đó lão phu có nhiều bạn hữu, để trợ lực cho thiếu hiệp trong cuộc báo thù.
Ngô Cương ngớ ngẩn hỏi:
– Nơi đây sao chẳng thấy mặt một kẻ thù nào?
Nhân Linh đáp:
– Cừu gia của thiếu hiệp sau khi giết người đã chạy xa rồi.
Ngô Cương cười thầm Nhân Linh chết đến gáy rồi hãy còn nói chuyện trên trời dưới đất, nhưng hắn bảo chàng đi núi Long Trung thì chàng lại phấn khởi tinh thần, do đó chàng thay đổi dự định trước không bức bách hắn phải cung xưng mọi việc bí mật ngay. Chàng cũng biết chuyến này đi núi Long Trung tức là vào sâu hang cọp, nhưng chàng đã khôi phục lại bản tính, tưởng chàng vẫn còn ở trong vòng kiềm chế của hắn nên nhất thiết những điều bí ẩn hắn sẽ thố lộ ra hết mà không úy kỵ gì.
Thật là ý trời! Phải nói là ý trời vì Ngô Cương chẳng cần tốn tí hơi sức gì mà lần vào được đến tổ của kẻ thù số một.
Bây giờ Ngô Cương đã chứng minh mối liên hệ giữa Thất Linh và Võ Minh vẫn còn tồn tại. Nhân vật tự xưng là Nam Hoang Kỳ Nhân hiện còn làm võ lâm minh chủ đã giải quyết Thất Linh giáo các phái võ ở Trung Nguyên là một vụ bí mật khiến ọi người khao khát tìm ra ngọn gốc. Vụ bí mật này mà phanh phui ta được là lịch sử võ lâm lập tức thay đổi bộ mặt.
Dĩ nhiên đây có thể là cuộc âm mưu mới mẻ. Hai bên đổi thù ra bạn để cùng mưu đò một công chuyện nào đó.
Ngô Cương không tiện hỏi vì chàng cần giả bộ ngơ ngác tâm thần không tự chủ được.
Chàng chỉ hỏi lại:
– Đi ngay bây giờ hay sao?
Nhân Linh đáp:
– Dĩ nhiên là thế!
– Sư thư của tại hạ đâu rồi?
Nghe nhắc tới Hoa Linh, Nhân Linh lại lộ vẻ băn khoăn. Sự mất tích li kỳ của mụ khiến lòng hắn lúc nào cũng xao xuyến.
Hắn trầm ngâm một lúc rồi đáp:
– Không chừng đến búi Long Trung chúng ta sẽ biết tin tức y.
Ngô Cương lại hỏi:
– Liệu có chắc không?
Nhân Linh đáp:
– Cái đó khó mà biết được.
Ngô Cương cố ý nhắc nhở tới Hoa Linh để dò xét ý tứ Nhân Linh. Dĩ nhiên Nhân Linh chăng khi nào ngờ tới mình đang đi trên miệng cọp, cùng sát tinh kết bạn.
Ngô Cương hỏi lại:
– Chúng ta đi ngay bây giờ chứ?
Nhân Linh đáp:
– Ờ! Đi ngay bây giờ!
Hai người xuyên qua lối đi âm u trong rừng bách thì không biết đã thắp lên ngọn đèn lồng từ hồi nào?
Nhân Linh đột nhiên dừng bước hỏi:
– Lúc chúng ta vào rừng dường như chưa thắp đèn phải không?
Ngô Cương lạnh lùng đáp:
– Tại hạ cũng không nhớ.
Nhân Linh lộ vẻ run run, chân bước chệch choạng.
Nguyên ngọn đèn này báo hiệu một sự nguy hiểm đang chờ ở phía trước.
Ngô Cương dĩ nhiên chẳng buồn để tâm. Chàng ngần ngừ một chút rồi chạy trước về phía cầu.
Chiếc đèn lồng buộc vào một cành cây rồi treo trên lan can cầu. Trên cầu có hàng chữ đưa vào anh mắt Ngô Cương. Chàng động tâm tiến lại gần thì thấy trên lan can có ghi hàng chữ:
“Báo cho Nhân Linh hay: Hãy tạm gửi cái đầu của ngươi trên cổ”.
Phía dưới thụ danh: Kẻ giết người.
Bên cạnh có vẽ một cái đầu kim cương nhăn răng há miệng.
Ngô Cương vừa thấy dấu hiệu đầu kim cương, chàng chợt nhớ tới Kim Cương Minh.
Nguyên mười năm trước đây Kim Cương Minh đã càn quét võ lâm khiêu chiến với Võ Minh, bào huynh Ngô Cương là Ngô Hùng nhân việc đó mà nổi danh Vô Địch My Kiếm Khách. Khi ấy người làm ngừng cuộc chiến đấu là một thiếu nữ cực kì xinh đẹp.
Về sau Kim Cương Minh rút lui khỏi giang hồ và Ngô Hùng cũng mất tích luôn.
Trong đầu óc Ngô Cương lại hiện lên mấy vấn đề:
“Phải chăng thiếu nữ xinh đẹp ngày trước đó là tẩu tẩu của chàng, tức công chúa Hồ Ma?”
“Giữa Kim Cương Minh lại rút lui khỏi võ lâm hàng chục năm không thấy tin tức gì?”
“Dòng chữ đây phải chăng là Phạm Đai Nương, vú nuôi Hồ Ma công chúa, đã viết ra hay còn có người nào khác?”
Nhân Linh đi tới gần. Hắn vừa ngó thấy hàng chữ trên lan can cầu thì bộ mặt già nua của hắn đã khó coi lại càng khó coi hơn. Người hắn run lên đứng ngẩn ra hồi lâu rồi lớn tiếng hỏi:
– Kẻ nào đó mà dấu đầu hở đuôi thì chỉ là hạng hèn nhát?
Ngô Cương cố ý trỏ vào cái đầu kim cương hoi:
– Dấu hiệu kia là cái gì?
Nhân Linh vì nóng giận mà đầu óc tối tăm, Ngô Cương nhắc tới hắn mới phát giác ra dấu hiệu đó, bất giác hắn loạng choạng lùi lại một bước, run lên đáp:
– Kim Cương Minh.
Ngô Cương lại hỏi:
– Hắn cũng là cừu gia của tại hạ phải không?
Nhân Linh đáp:
– Hẳn thế! Cúng là kẻ thù số một.
Từ đằng xa bỗng nổi lên tiếng cười hích hích.
Nhân Linh quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng cười. Hắn máy môi toan nói gì mà không thốt ra lời. Đoạn hắn quay lại bảo Ngô Cương:
– Chúng ta đi thôi.