Nếu bạn nghĩ bạn có thể hay không có thể, cách nào thì bạn cũng đúng cả.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Tác giả: Ngọc Vãn Lâu
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: James Bond
Số chương: 207
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2676 / 48
Cập nhật: 2016-03-09 17:01:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 33: Chế Tạo Bom
rương Cường nhìn thấy cái bột mịn thuốc nổ, cười lớn nói: "Hồ Phù ngươi làm rất tốt, trẫm sẽ trọng thưởng cho ngươi"
Hồ Phù nghe thấy sắc mặt xanh xám nhìn chằm chằm vào gói thuốc nổ trong tay Trương Cường, run rẩy nói: "Bệ hạ xin hãy bỏ thứ đó lên trên kỉ án, thảo dân xin được bẩm tấu"
Trương Cường nhìn thấy hắn sợ đến thất kinh, đành phải mỉm cười, bỏ thuốc nổ nhẹ nhàng lên trường kỉ rồi gật đầu: "Sao? Còn có trường hợp khác hay sao? Trẫm muốn thưởng cho ngươi tước vị quân công cấp mười cũng đủ cho ngươi cả đời dùng không hết"
Hồ Phù không nghĩ Trương Cường lại trọng thưởng hậu hĩnh cho mình như thế, phải biết rằng tước vị quân công cấp mười cũng tương đương với cấp quý tộc bậc trung, binh sĩ bình thường muốn thăng tiến lên vị trí này không bỏ một đời ngoài sa trường thì không đời nào có được, lại còn phải bỏ ra cái giá biết bao sinh mạng và máu tươi. Hồ Phù bị tin này làm cho ngạc nhiên đến mức quỳ đơ ra, dường như quên mất tất cả mọi thứ trước mắt.
Hàn Hoán đứng bên cạnh thấy thế, vội tiến lên trước nhắc: "Hồ đại nhân, Hồ đại nhân, mau tạ ân hoàng thượng đi"
Hồ Phù nghe thấy mới giật tỉnh, toàn thân run lên một tiếng, nức nở nói: "Hồ Phù tạ ơn thánh ân bệ hạ"
Trương Cường lặng lẽ cảm thán một câu, kì thực nếu như thuốc nổ có thể phát huy tác dụng trong chiến tranh, chỉ e phải phong cho Hồ Phù là quân hầu mới đáng, chỉ có điều thân phận Hồ Phù thấp hèn, hơn nữa người ở thời đại này lại không biết hết ý nghĩa của thuốc nổ, nếu phong cho Hồ Phù quá cao cũng khó coi, hơn nữa phong cho hắn quá cao, cũng sợ hắn nảy sinh ý đồ gì đó, vị trí trung đẳng này có thể không khiến cho quý tộc khác phản đối, có thể khiến cho Hồ Phù yên tâm tiếp tục giúp mình chế tạo nhiều thuốc nổ hơn nữa, để sản xuất và ứng dụng với quy mô lớn hơn nữa trong tương lai.
Nghĩ đến đây, bất giác gật đầu: "Tổng cộng ngươi đã chế tạo được bao nhiêu thuốc nổ?"
Hồ Phù sắc mặt khó coi nhìn khuôn mặt đang hăm hở của Trương Cường, cẩn trọng nói: "Bệ hạ, đá tiêu (diêm tiêu) quả thực rất ít, số thuốc nổ này là tất cả những gì vi thần chế tạo được, nếu bệ hạ muốn sản xuất với số lượng lớn thì phải cho khai thác đá tiêu với quy mô lớn"
Trương Cường nghe thấy Hồ Phù nói số thuốc nổ chỉ có chút chút này, cũng có chút thất vọng, nhưng mà khai thác đá với quy mô lớn, đối với bản thân hoàng đế mà nói, cũng không phải là chuyện quá khó.
Nhìn thấy bột thuốc nổ vừa chế tạo trên trường kỉ, Trương Cường nhẹ gật đầu: "Hồ Phù, nếu ngươi cho người toàn lực sản xuất, trong thời gian ngắn nhất có thể sản xuất được bao nhiêu?"
Hồ Phù không biết Trương Cường rốt cuộc muốn dùng thuốc nổ để làm gì, kinh ngạc và nghi ngờ nói: "Nếu có nhiều tiền và nhân lực, vi thần có thể chế tạo được 20 kg thuốc nổ trong 3 tháng, tuy nhiên, không biết bệ hạ định sử dụng như thế nào, nếu muốn chế tạo thành đơn thuốc, chỉ e không thể sản xuất kiểu này được"
Trương Cường nghe thấy, nghĩ đến pháo đốt của hậu thế, cải tiến lại có thể chế tạo được bom để dùng rồi, mặc dù uy lực của thuốc nổ vừa chế tạo khó mà so sánh với thuốc nổ hậu thế, nhưng với tình hình hiện tại chỉ có thể thế.
Người của thời đại này, kiến thức và sự vận dụng đối với thuốc nổ tương đối ít, nếu muốn họ một lúc có thể nghiên cứu chế tạo ra bom cũng hơi khó khăn, hay là cứ chế tạo ra pháo đốt trước, sau khi bọn họ thành thục quá trình sản xuất xong, thì sẽ bắt đầu thử nghiệm sản xuất bom.
Nghĩ đến đây, bèn nói với Hồ Phù: "Ngươi thử xem, hãy dùng loại giấy mới trẫm vừa chế tạo ra để chế tạo ống dẫn dày, sau đó bịt kín thuốc nổ vào trong, rồi dùng lửa đốt, nếu có thể cho nổ thành công, thì tức là đã thành công rồi, ngươi đưa đến cho trẫm, trẫm có việc cần dùng."
Hồ Phù nghe thấy thế, sắc mặt biến đổi, trầm ngâm một lát mới cẩn trọng thưa: "Hồ Phù rõ, có giấy mới và phương pháp chế tạo của bệ hạ, chế tạo ngòi nổ chắc không cần bao lâu, tóm lại chỉ cần bịt kín thuốc nổ này, cũng không phải là chuyện gì khó."
Trương Cường ngạc nhiên và vui mừng, rốt cuộc thuốc nổ một ngày có thể sử dụng, có thể một ngày đưa đại quân Tần tiến lên khoa học thời đại, nghĩ thế, không kìm được sự lo lắng trong lòng, nhíu mày nói: "Trẫm lệnh cho khanh trong 7 ngày phải chế tạo xong, sau 7 ngày hãy thử cả thùng giấy. Trong lòng thùng cho ít đinh sắt, dây thép gai, xem uy lực sau nổ như thế nào, cái thứ mới chế tạo mà có thêm đinh sắt và đây thép gai, ngươi nhanh chóng nội trong một tháng chế tạo ra, nếu làm được, trẫm sẽ phong thưởng."
Hồ Phù nghe thấy, toàn thân rung động, run rẩy nói: "Bệ hạ, thời gian một tháng ngắn quá, xin hãy kéo dài cho thần mấy tháng, thuốc nổ này quả thực chế tạo không dễ, xin bệ hạ hãy cân nhắc"
Trương Cường nghe xong, cũng bừng tỉnh lại, ý thức được thuốc nổ không dễ chế tạo, rất nhiều việc không thể nhất thời nóng vội, bản thân đang nắm giữ mấy triệu đại quân Tần, chỉ cần nắm được nội chính, thì không phải sợ Hạng Vũ Lưu Bang, chỉ nội thế lực quân Tần bây giờ đã không có địch thủ, huống hồ lại có cả bom nguyên thủy, có thể đạp bằng thiên hạ được rồi, ha ha ha ha...
Nghĩ đến đây, sóng lòng cuồn cuộn, không cách nào kiềm chế được hưng phấn trong lòng.
Nhìn thấy bộ dạng khác thường của Trương Cường, mấy tên nội giám vẻ run sợ, ai nấy đều thất sắc nhìn Hàn Hoán, Hàn Hoán lúc này mặc dù cũng sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, nhưng vì là hoạn quan gần gũi nhất bên cạnh Trương Cường, nên lá gan cũng to hơn chút.
Cẩn trọng nhìn hoàng đế, Hàn Hoán căng thẳng thưa: "Bệ hạ, bệ hạ, người không sao chứ ạ"
Hồ Phù lúc này bị tiếng cười như điên dại của Trương Cường làm cho run rẩy, cho rằng hoàng đế đang tức giận, nên càng run lẩy bẩy quỳ trên đất, liên tục dập đầu.
Nhìn thấy phản ứng của đám người trong cung, Trương Cường mới miễn cưỡng khống chế sự đắc ý vui sướng trong lòng, miễn cưỡng xua tay với Hồ Phù: "Hồ ái khanh mau bình thân, trẫm không có ý trách mắng ngươi, mau mau bình thân"
Hồ Phù nghe thế liền lấy tay lau mồ hôi lạnh, lẩy bẩy đứng dậy, cẩn trọng thưa: "Bệ hạ, cái thứ này vô cùng nguy hiểm, bệ hạ, xin bệ hạ thư thư vài ngày, vi thần sẽ tuyển mộ thợ"
Trương Cường nghe thấy thế gật đầu: "Cũng được, vậy sẽ hạn cho khanh hai tháng để chế tạo cho trẫm, nếu làm tốt trẫm sẽ trọng thưởng"
Sự lợi hại của thứ thuốc nổ này, mấy ngày nay, Hồ Phù đã vô cùng thấm thía, vì thế nghe thấy hoàng đế ra lệnh cho hắn trong 2 tháng phải chế tạo được bom, thứ thuốc nổ này đã đáng sợ đến thế, thì cái bom kia còn làm người ta kinh hãi hơn nhiều.
Nghĩ đến đây lại nghĩ mặc dù nguy hiểm nhưng lại được hoàng đế tấn phong, cũng không phải là chuyện không tốt, chỉ là độ khó của việc này quá lớn, tất cả đều chỉ có thể gắng hết sức.
Nghĩ đến đây đang định tạ ân, thì thấy Trương Cường quay sang tên nội giám lấy một tập giấy mới, rồi lấy ít thuốc nổ, cẩn trọng gói lại, sau đó lệnh cho người thả xuống đất, dặn dò bọn tiểu giám xung quanh: "Mang lửa đến đây, các ngươi lùi xa ra, trẫm muốn thử uy lực của thứ thuốc nổ này"
Nói xong, bèn xắn tay áo, vội vã cầm túi thuốc nổ đi lên quảng trường trước điện, khi lửa được mang đến, bèn lấy cây nến, đang định đốt, thì nghe thấy tiếng Hồ Phù run rẩy: "Bệ hạ không được, hãy để vi thần"
Trương Cường lạnh lùng nhìn hắn nói: "Ngươi lui ra đằng sau, trẫm muốn đích thân thử chất lượng loại thuốc nổ này"
Nói xong liền giơ cao ngọn nến lên châm lửa, rồi đi lùi ra sau.
Chỉ nghe thấy tiếng nổ “bùm”, trong màn khói đen mù mịt, không khí đầy mùi thuốc nổ, đám đông trên quảng trường trừ Trương Cường và Hồ Phù đều sợ đến mức đờ người ra.
Một số cấm vệ đứng ngoài cung vì không được dặn dò nên chạy xông vào cung để hộ giá.
Nhìn thấy thứ thuốc nổ này còn kém xa so với hi vọng của mình, hoàng đế có vẻ thất vọng, lại nghĩ việc chế tạo bom không biết có thành hay không, mặc dù bản thân có chút kiến thức, nhưng cứ đợi đến khi chín muồi nói cũng không muộn.
Nghĩ đến đây bèn quay sang Hồ Phù nói: "Ngươi hãy đi trước đi, hãy chuẩn bị kĩ lưỡng, vừa rồi ngươi cũng xem rồi đấy, chính là ý đó, tuy nhiên hãy đổi gói giấy thành thùng giấy là được"
Nghe xong, Hồ Phù có chút tư lự, cẩn trọng nói: "Thùng giấy e không dễ dàng gì chế tạo, nếu có túi vải thì dễ hơn nhiều''
Trương Cường nghe thấy thế, gật đầu: "Ngươi có thể chế tạo ra là được, tất cả nguyên liệu, ngươi xem mà làm, nếu không làm được lại đến tìm trẫm"
Nói xong, đi vào trong điện, rồi dặn dò Hàn Hoán: "Chuyện hôm nay không được tùy ý tiết lộ, tránh gây cho triều thần sợ hãi hoang mang"
o O o
Quyển II: Thương Hải Hoành Lưu
Đại Tần Bá Nghiệp Đại Tần Bá Nghiệp - Ngọc Vãn Lâu Đại Tần Bá Nghiệp