Số lần đọc/download: 469 / 19
Cập nhật: 2020-04-26 15:09:08 +0700
Chương 71
F
inlay Armstrong đi cùng một viên cảnh sát khác và hai người nữa mang theo cưa xích. Dan và họ gặp nhau bên cạnh chiếc Suburban của Calloway. Trong khi để cho hai người dân bản địa dọn cái cây đô trên đường, Dan và hai viên cảnh sát cùng trèo lên chỗ khu nhà của Parker House.
Tuyết đã ngừng rơi và gió cũng đã lặng khiến cho chuyến đi của họ trở nên dễ dàng hơn. Mọi thứ bình yên một cách đáng sợ – như thể họ đang ở trong mắt bão. Khi họ tới khu nhà, Parker vẫn còn sông, nhưng tình hình của ông ta có vẻ đã xấu hơn rất nhiều.
“Anh ở lại đây.” Armstrong nói với Dan. “Đợi xe cứu thương đến.”
“Không đời nào.” Dan nói. “Tôi sẽ đi cùng anh để cứu cô ấy.”
Armstrong toan mở miệng nói gì đó thì Dan đã nhại lại câu mà Calloway đã nói với anh lúc nãy.
“Chúng ta không có thời gian để tranh cãi về chuyện này, Finlay. Mỗi giây chúng ta chậm trễ ở đây là thêm một giây House có cơ hội giết cả hai người họ.” Anh bắt đầu tiến về phía cánh cửa. “Đi thôi!”
Armstrong và Dan cùng nhau leo lên núi. Lớn lên ở Cedar Grove và đã từng trèo qua khắp những ngọn đồi từ hồi còn nhỏ, họ đều biết con đường dẫn lên khu mỏ Cedar Grove. Tuyết phủ làm cho mọi thứ trở nên khác lạ, nhưng dấu chân mà Calloway để lại đã giúp họ tìm được đúng đường.
Sau khoảng hai mươi phút, họ tìm thấy một đôi giày đi tuyết đang cắm trên mặt đất. Cách đó khoảng năm mét là một cửa hang mà ai đã đó đã đào xới. Những dấu chân ngập sâu trong tuyết hướng vào bên trong hang. Bên cạnh những dấu chân là một vệt dài như thê có ai đó đã bị kéo lê trên mặt tuyết.
Họ quỳ trước cửa hang. Finlay rọi ánh đèn pin xuống đường hầm rồi bước vào trước, khẩu súng săn sẵn sàng ở trên tay. Dan cũng nắm chặt khẩu súng trường. Những cây đèn pin trên tay họ rọi thành hai luồng sáng xuống lối đi hẹp.
“Tắt đèn đi!” Dan thì thầm, tắt cây đèn anh đang cầm.
Cả hai người bị bóng tối nuốt chửng. Chỉ vài giây sau, Dan đã nhìn thấy một ánh sáng yếu ớt màu cam cách đó vài mét. Họ tiến đến bên cánh cửa dẫn vào một căn phòng. Finlay dừng bước ở bên ngoài rồi lại bật đèn pin và chĩa súng xông vào. Dan đi theo sau với khẩu súng trường và cây đèn của anh. Ánh đèn lướt qua một căn phòng có vẻ như là phòng làm việc, với bàn ghế kim loại và tủ giấy tờ màu xanh lục.
Ánh sáng màu cam đang phát ra từ một khe hở trên bức tường ở phía cuối căn phòng.
“Ở đây.” Tracy nói. “Tôi ở đây.”
Dan định tiến đến nhưng Finlay đã giữ anh lại.
“Tracy?” Finlay gọi. “Cô ổn chứ?”
“Ừ.” Cô nói. “House chết rồi.”
Finlay bước vào căn phòng, Dan vẫn theo sát đằng sau.
Một cái bóng đèn trơ trọi được mắc vào đầu sợi dây vắt qua thanh rầm ngang. Bên dưới, Tracy đang dựa lưng vào một cây cột, đỡ đầu Roy Calloway trên đùi cô. Xác Edmund House nằm phía bên kia căn phòng, máu ướt đẫm lưng áo và phía sau đầu hắn.
Dan quỳ xuống ôm lấy cô. “Em ổn chứ?”
Cô gật đầu, rồi nhìn Calloway. “Ông ấy không chịu được lâu hơn nữa đâu.”
Trời hừng sáng, cơn bão đã qua đi. Tracy đứng gần lối vào khu mỏ, lúc này đang được Finlay và những người đến trợ giúp đào rộng ra. Quấn quanh mình tấm chăn giữ nhiệt, Tracy ngước lên nhìn về phía một máng trời xanh. Tia nắng xuyên qua những đám mây, tạo thành những dải màu đỏ, hồng và vàng – bầu trời tuyệt đẹp sau cơn bão. Ở phía thung lũng xa xa, những mái nhà của thị trấn Cedar Grove trông như những kim tự tháp nhỏ xíu. Những chiếc ống khói đang nhả những cụm mây bạc cuộn vào không trung. Tracy đã từng được ngắm nhìn những khung cảnh thế này từ cửa sổ phòng ngủ của cô. Cô quen rất nhiều người đang trú ẩn trong những ngôi nhà đằng kia – điều đó lúc nào cũng làm cho cô cảm thấy bình yên và thoải mái lạ kì.
Tiếng động phát ra từ dưới căn hầm thu hút sự chú ý của cô làm cô ngoái đầu lại. Cô nhìn thấy nhân viên y tế đang khiêng Roy Calloway ra khỏi khu mỏ trên một cái cáng, toàn thân bọc trong chăn. Calloway ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt cô khi họ khiêng ông đi ngang qua. Tracy đi theo họ ra bên ngoài, nhìn họ hạ tấm cáng xuống mặt tuyết rồi cột nó ở giữa hai chiếc xe trượt gắn máy.
“Ông ấy vẫn là một ông già lì lợm, phải không?” Dan nói, tiến đến từ đằng sau.
“Dẻo dai như một miếng bít tết hai đô-la vậy.” Cô nói.
Dan choàng một cánh tay lên vai cô rồi kéo cô lại gần anh. “Em cũng thế, Tracy Crosswhite! Em vẫn còn bắn được súng. Chẳng ai dám nghi ngờ điều đó.”
“Còn Parker thì sao?” Cô hỏi.
“Ông ấy đang trong cơn nguy kịch. DeAngelo Finn cũng thế.”
“DeAngelo?”
“Ừ. Có vẻ như House định tính sổ với tất cả mọi người. May mắn thay, chúng ta đã tìm thấy họ kịp thời. Hy vọng rằng họ đều ổn.”
“Em không chắc chắn rằng ai trong chúng ta cũng đều sẽ ổn.” Cô nói.
Anh chỉnh lại tấm chăn trên vai cô.
“Em đã làm những gì? Sao em có thể thoát ra được?”
Tracy ngắm nhìn một cột khói đang nhả ra từ một chiếc ống khói phía xa xa. Cột khói gần như bất động, như thể phun ra từ đuôi máy bay phản lực vậy.
“Nhờ Sarah.” Cô đáp.
Dan nhìn cô với ánh mắt đầy thắc mắc.
“House đã muốn có được em ngay từ đầu.” Cô tiếp tục.
“Anh biết. Calloway đã kể cho anh nghe. Anh rất tiếc, Tracy à.”
“Chắc hắn đã kể cho Sarah rằng hắn có ý định bắt em và đem em tới đó. Sarah đã để lại cho em một thông điệp trên tường. Kể cả khi House có nhìn thấy, hắn cũng sẽ không biết nó có ý nghĩa gì. Thông điệp đó chỉ có mình em biết. Đó chính là lời cầu nguyện mà hai đứa tụi em vẫn nói với nhau hằng đêm. Đó là một lời nhắn dành cho em. Sarah muốn cho em biết rằng con bé đã tìm thấy một thứ gì đó để có thể đục bức tường, nới lỏng những con ốc vít. Có lẽ con bé đã không có đủ thời gian để làm vậy. Hai mươi năm trước, bức tường cứng hơn bây giờ rất nhiều.”
“Ý em là sao?”
“Đó là hóa học.” Cô thở dài. “Bức tường đó được xây cách đây tám mươi năm, có lẽ còn lâu hơn. Cây cối mục rữa làm các chất hóa học thấm qua đất và ngấm vào bê tông. Khi bê tông rữa ra, nó sẽ bị nứt, và nước sẽ tìm được đường để lách vào các kẽ hở. Khi nước chạm vào những con vít, chúng sẽ bị gỉ. Và khi ốc vít bị gỉ, chúng sẽ nở ra, càng làm cho bê tông nứt thêm. Nhìn qua thì có vẻ như Sarah vạch thông điệp đó lên tường, nhưng thực chất là con bé đã dùng thanh sắt để đục bê tông đằng sau tấm kim loại và xung quanh những con vít.”
“Cô Allen chắc hẳn sẽ rất tự hào.” Anh nói.
Tracy đặt tay lên vai anh. “Tụi em vẫn hay nói lời cầu nguyện đó cùng nhau khi Sarah còn bé. Con bé sợ bóng tối. Sarah vẫn thường lẻn vào phòng rồi trèo lên giường em. Em bảo con bé nhắm mắt rồi bọn em sẽ cùng nhau cầu nguyện. Sau đó, em tắt đèn để con bé ngủ.” Cô bắt đầu khóc, cũng chẳng còn muốn gạt nước mắt. “Đó là lời cầu nguyện của bọn em. Con bé không muốn cho ai biết rằng mình sợ bóng tối. Em nhớ nó quá, Dan ạ! Em nhớ con bé rất nhiều.”
Anh ôm chặt lấy cô. “Nghe như thể cô ấy vẫn chưa hề ra đi. Cô ấy vẫn ở bên cạnh em.”
Cô ngẩng đầu rồi lùi lại nhìn anh.
“Sao thế?” Anh hỏi.
“Đó chính là điều em lấy làm lạ. Em đã cảm thấy con bé. Em cảm thấy sự hiện diện của con bé ở bên cạnh em. Em cảm thấy con bé chỉ cho em chỗ thanh sắt. Chẳng có lý do nào khác có thể giải thích được tại sao em lại đào đúng chỗ đó.”
“Anh nghĩ rằng em vừa giải thích điều đó rồi.”