Số lần đọc/download: 1025 / 8
Cập nhật: 2016-03-20 21:01:46 +0700
Chương 70
B
ầu trời đêm đầy mây. Tôi không thấy vì sao nào. “Đây là lý do, đúng không Alex? Đây là lý do vì sao tôi ở đây,” tôi thì thầm với bóng đêm. “Để kết thúc nó.” Cô không thể trả lời tôi. Cô đã chết. Fauvel đã bán cô cho Bonaparte với giá một túi bạc. Cuống pháo nằm chỗ nào nhỉ? Tự băn khoăn, nhìn chằm chằm vào quả pháo hoa.
Cái thứ giống như sáp này có phải là ngòi pháo không? Nếu tôi ngã xuống từ mái nhà này thì sao? Tôi nghĩ xuống kiểu đó nhanh hơn. Nhanh hơn sáu lượt cầu thang mà tôi vừa leo lên. Tôi nhét cuống pháo vào dưới quả pháo hoa và hy vọng có được kết quả mong muốn. Rồi tôi duỗi người hết mức, gần đỉnh mái nhà, trên một đoạn cong của ống khói, trên đỉnh một mái nhà ở Rue Charlot, và nhét cuống pháo vào giữa hai viên ngói.
Tôi quẹt diêm và châm ngòi. Nó bén lửa và cháy. Pháo hoa bắt đầu phát sáng. Nhưng không có gì xảy ra. Nó cứ nằm đó. Nó chẳng bay đi đâu cả. Tôi châm lửa nhưng pháo chẳng chịu bay. Và nó đầy thuốc súng. Thuốc súng. Nó sẽ bén lửa bất cứ lúc nào và nổ như bom và thổi bay cả cái mái nhà này.
Và thổi bay cả tôi theo. Nhưng rồi có một luồng gió, và nó bay mất. Bay mất! Tôi có thể thấy cái đuôi sao chổi sáng rực của nó vút lên trong bóng tối. Nó bay lên. Cao nữa và cao nữa. Và rồi đột nhiên có một tiếng bùm đáng sợ và rồi phía trên cao, như một phép màu, hàng triệu tia sáng lung linh nhỏ xíu đang lơ lửng trên nền trời.
“Ha!” tôi hét lớn. Rồi tôi đập tay vào không khí, mất thăng bằng và ngã chúi xuống rìa thấp của mái nhà. Một viên ngói vỡ dưới tay tôi, tuột xuống và rơi. Tôi nghe tiếng nó đập đánh xoảng xuống con phố bên dưới. Tôi dùng hai tay bám vào và bò lên. Tôi run dữ dội đến mức không đánh nổi cái diêm tiếp theo, nhưng tôi vẫn làm.
Tôi cũng châm được cái pháo hoa tiếp theo. Nhanh hết mức có thể. Bởi tôi nhớ những lời của Alex. Tôi phải nhanh… đến lúc tôi trèo xuống thì lũ lính đã đến được con phố rồi… Có thêm một tiếng nổ đánh bùm khác. Và rồi một cái khác. Pháo hoa đang nổ. Chúng đang làm đêm vỡ tan ra, rạch toang bóng tối.
Cậu có thể nghe thấy nó. Tôi biết cậu nghe thấy. Dù cho tường đá của Temple có dày thế nào cũng không bít được âm thanh đó. Và cậu có thể nhìn thấy. Ôi, tôi hy vọng cậu có thể thấy nó. Bởi nếu cậu thấy, cậu sẽ biết rằng có người còn nhớ mình. Rằng cậu không chỉ có một mình.
Rằng ngàn trăm triệu ngôi sao đang tỏa sáng lung linh trong bóng đêm. Cho cậu. Lúc cuối tôi cầm tay Truman. Tôi quỳ xuống trên phố. Trong máu. Tôi đẩy cảnh sát ra và nắm lấy tay em. Và tôi nhìn thấy nó. Trước khi nó tắt ngấm vĩnh viễn. Tôi nhìn thấy ánh sáng trong mắt em. Lần cuối cùng.