Số lần đọc/download: 3204 / 40
Cập nhật: 2015-11-21 18:26:52 +0700
Chương 71 : Những Cảnh Rùng Rợn Trong Phủ Trạng Nguyên
Y
êu Vương Âu Dương Tàn hiển nhiên lộ vẻ băn khoăn. Người có thể khiến a vương khét tiêng hai giới Hắc đạo và Bạch đạo lộ vẻ băn khoăn thì ngoài Ngô Cương ra, trong võ lâm chẳng có mấy người.
Lão ngập ngừng hỏi:
– Thiếu hiệp… Sao lại không biết?
Ngô Cương ấm ớ đáp:
– Không biết thì không biết chứ chẳng tại sao.
Âu Dương Tàn lại hỏi:
– Thế còn ông bạn của thiếu hiệp thì sao?
Ngô Cương hỏi:
– Ông bạn nào?
Âu Dương Tàn đáp:
– Nhân Linh.
Ngô Cương động tâm tự hỏi:
“Lão ma đầu biết cả chuyện Nhân Linh đi với mình. Lão xuất hiện làm gì? Nếu không phải Võ Minh biết Thất Linh đã ra đời mà hành động thì tất giữa Thất Linh và Võ Minh có mối liên hệ bí mật. Ngày trước Thất Linh giáo đã bị minh chủ Võ Minh tiêu diệt, theo lẽ thì Thất Linh chẳng thể toàn bộ bình yên. Đồng thời hai bên ở vào tình thế như nước với lửa. Nếu ta không bị dẫn dụ vào Thất Linh tiên cảnh thì e rằng vụ bí mật này chẳng còn ai biết. Vậy sự mưu đồ của Nhất Yêu phải điều tra cho rõ mới được.”
Chàng nghĩ vậy rồi ngồi vào chỗ cũ cố làm bộ ngạc nhiên hỏi:
– Các hạ tới đây làm chi?
Âu Dương Tàn đáp:
– Lệnh sư thư yêu cầu lão phu đến giúp chị em thiếu hiệp báo thù.
Giọng lưỡi của lão hoàn toàn tương tự như Nhân Linh. Ngô Cương càng sinh lòng ngờ vực. Chàng toan giết lão ma đầu, nhưng phát giác điều bí ẩn này, chàng tạm thời trì hoãn việc hạ thủ.
Ngô Cương theo như từng hiện tượng mà nhận xét thì trong vụ này có điều bí mật kinh người.
Chàng muốn chờ cho Nhân Linh quay lại để hai bên gặp nhau hòng điều tra ra manh mối. Hay nhất ở chỗ đối phương chưa nhận ra chàng đã khôi phục lại bản tính nên chẳng úy kỵ gì.
Chàng liền xòe tay ra nói:
– Mời các hạ ngồi chơi. Tệ hữu sắp về bây giờ.
Âu Dương Tàn hỏi:
– Y ra ngoài có việc gì?
Ngô Cương nói:
– Y!… Y ra ngoài kiếm xem tệ sư thư lạc lõng nơi đâu.
Yêu Vương Âu Dương Tàn giật mình kinh hãi hỏi:
– Lệnh sư thư mất tích ư?
Lão ma đầu cực kì xảo quyệt ngồi xuống ghế. Cặp mắt sáng như điện của lão nhìn như soi thấu tâm can chàng. Có lẽ lão sinh lòng nhờ vực.
Ngô Cương lập tức nhìn lão bằng ánh mắt hung dữ lạnh lùng nói:
– Tại hạ không ưa thứ mục quang này.
Yêu Vương Âu Dương Tàn liền thay đổi sắc mặt cười nói:
– Sách Huyết Nhất Kiếm! Thiếu hiệp không thể xem lão phu là thù được…
Ngô Cương lạnh lùng đáp:
– Trước khi các hạ chưng minh được thân thế thì nên yên phận là hơn. Tại hạ giết các hạ lúc nào không biết.
Yêu Vương Âu Dương Tàn mặt mày nham hiểm không nói gì nữa.
Bầu không khí trở nên lạnh lẽo kì bí.
Ngô Cương xoay chuyển ý nghĩ trong đầu, chàng tự nhủ:
“Nếu lúc này mình vặn hỏi hắn tất mình phải lộ tẩy. Nếu mình nhảy lại giết lão thì vừa rửa xong mối hận giữa mình và hắn, khi đến trả thù Võ Lâm Minh thì cũng bớt đi mọt lực lượng lớn…”
Chàng nghĩ tới đây thì sát khí lại nổi lên đằng đằng, chàng từ từ đứng dậy cất bước tiến lại cửa phòng, giả vờ ngơ ngác ngó xung quanh mà thực ra là để giữ cửa, phòng khi đánh không trúng lão ma cũng không thể chạy thoát.
Yêu Vương không hiểu ý định của vị tiểu sát tinh này, vẫn ngồi yên không nhúc nhích.
Ngô Cương muốn giết lão nhưng trong lòng vẫn chưa hết khát vọng phanh phui những điều bí mật nên chàng vẫn do dự chưa muốn động thủ.
Đột nhiên có bóng người thấp thoáng. Nhân Linh đã trở về.
Ngô Cương bất giác ngẩn người ra. Bây giờ chàng muốn hạ thủ Yêu Vương cũng không kịp nữa.
Yêu Vương đứng lên ra cửa phóng đến.
Nhân Linh thấy Yêu Vương thì bất giác ồ lên một tiếng.
Ngô Cương đột nhiên rút phụng kiếm cầm tay lạnh lùng hỏi:
– Hắn là bạn hay thù?
Nhân Linh hốt hoảng xua tay đáp:
– Y là bạn.
Ngô Cương thu kiếm về hỏi:
– Tệ sư thư lạc lõng nơi đâu?
Nhân Linh đáp:
– Chưa thấy manh mối chi cả.
Ngô Cương hỏi:
– Chưa được manh mối gì ư?
Nhân Linh đáp:
– Ừ! Chúng ta phải thượng lộ ngay tức khắc…
Ngô Cương hỏi:
– Tại sao vậy?
Nhân Linh đáp:
– Trong bọn cừu gia của thiếu hiệp có mấy tên rất lợi hại đã xuất hiện ở khu phụ cận thành Tương Dương.
Ngô Cương mắng thầm:
– Quân chó chết này hắn vẫn chưa hiểu sống chết là gì. Hắn vẫn tưởng mình làm đao phủ cho hắn. Không biết nhân vật nào mà hắn bảo là kẻ thù của ta?
Tuy trong lòng chàng nghĩ vậy nhưng ngoài mặt vẫn không tỏ vẻ gì. Chàng hỏi ngay:
– Chúng ta phải đi ngay bây giờ ư?
Yêu Vương Âu Dương Tàn cùng Nhân Linh đã quen biết từ trước hay bây giờ mới hẹn nhau đến đây? Hai người gặp mặt nhau không hàn huyên một lời mà cũng không nói với nhau một câu.
Có thể hai tên ma đầu thấy ta tuy công lực cao thâm nhưng bản tính cùng kí ức đã mất hết thành ra một tên bù nhìn không đáng ngại nữa.
Nhân Linh nhìn Yêu Vương nói:
– Tại hạ vừa nhận được tin núi Giai Trung đã nhận được cảnh báo.
Núi Giai Trung là nơi sở tại của Võ Minh. Ngô Cương nghe nói chấn động tâm thần.
Yêu Vương giương cặp lông mày lên hỏi:
– Có báo động ư?
Nhân Linh đáp:
– Đúng thế!
Yêu Vương nói:
– Vậy lão phu đi trước một đường…
Nhân Linh ngắt lời:
– Các hạ nửa đêm canh ba đến đây có gì chỉ giáo?
Yêu Vương đáp:
– Chỉ tiện đường ghé thăm thôi.
Nhân Linh nói:
– Nếu vậy xin các hạ cứ tùy tiện.
Lúc ra đi Yêu Vương Âu Dương Tàn còn nhìn chằm chặp Ngô Cương một hồi rồi mới bước chân qua cửa mất hút trong màn đêm.
Ngô Cương có điều hối hận là không hủy diệt tên ma đầu kia đi. Chàng thấy hai bên đối thoại thì đoán chắc là họ có mối liên quan bí mật không còn sai nữa.
Nguyên Âu Dương Tàn nếu không biết ám hiệu của Thất Linh thì cũng không tìm đường vào khách sạn này. Ngô Cương thấy hắn nói tiện đường ghé thăm, mà chàng cùng với Nhân Linh cũng mới vào quán trọ được nửa ngày. Vậy thì hai bên có ước hẹn từ trước…
Nhân Linh tỏ vẻ rất nóng nảy nói:
– Chúng ta đi thôi!
Ngô Cương xoay chuyển ý nghĩ trong lòng. Chàng tự hỏi:
– Ta có nên hạ thủ kiềm chế tên ma đầu này bức bách hắn phải cung xưng nội tình rồi giết đi không?
Nhưng chàng lại nhớ câu Nhân Linh nói cừu gia xuất hiện ở Tương Dương thì không hiểu hắn còn mưu mô đê hèn nào khác. Đoạn chàng quyết định đến Tương Dương thì sẽ tùy cơ hành sự.
Nghĩ vậy chàng liền đáp:
– Đi thì đi!
Hai người không kinh động tới nhà quán vượt tường ra ngoài đi ngay đêm.
Một hôm đi qua Phàn Thành, Ngô Cương muốn xuống Địa cung bái phỏng nhưng còn muốn theo dõi Nhân Linh. Và nếu chàng không muốn theo hắn nữa thì chỉ còn đường giết hắn đi. Chàng nghĩ lui nghĩ tới rồi lại theo Nhân Linh qua sông Hán Thủy.
Thành Tương Dương ở dựa vào sông Hán Thủy là một thị trấn tiện cả hai bề thủy lục. Việc buôn bán rất phồn thịnh chợ búa đông đúc vì đây là nơi mấu chốt giao thông.
Ở Tương Dương đi về phía Bắc là đến núi Giai Trung.
Trong đầu óc Ngô Cương khởi lên màn kịch đòi nợ máu với Thần Đao hội ở Tàng Long Trang.
Vào thành Tương Dương Nhân Linh chưa tiến vào quán trọ hắn đưa Ngô Cương đến tửu lâu ăn uống.
Đang lúc uống rượu, Nhân Linh nói bằng một giọng thần bí:
– Tiểu huynh đệ! Đêm nay lão phu dẫn tiểu huynh đệ đến một nơi để gặp mấy ông bạn…
Ngô Cương nghe hắn kêu mình bằng “tiểu huynh đệ” thì không khỏi buồn nôn. Chàng giả vờ hỏi:
– Có phải đi kiếm cừu gia không?
Nhân Linh đáp:
– Dĩ nhiên là thế! Mấy ông bạn này không phải hạng tầm thường có thể giúp tiểu huynh đệ trong việc trả thù.
Ngô Cương hỏi:
– Mấy vị đó là nhân vật thế nào?
– Khi gặp mặt lão phu sẽ giới thiệu cho tiểu huynh đệ biết.
Ngô Cương hỏi:
– Có tệ sư thư không?
Nhân Linh nghe Ngô Cương đề cập đến Hoa Linh thì lộ vẻ băn khoăn chậm rãi đáp:
– Dọc đường lão phu đã để ám ký, lênh sư thư sẽ biết đường tìm tới nơi.
Ngô Cương cố ý hỏi:
– Liệu y có xảy ra chuyện gì bất trắc không?
Nhân Linh biến sắc hồi lâu mới đáp:
– Chắc là không có.
Ngô Cương lại hỏi:
– Từ hôm ấy đến nay đã gần mười bữa mà sao chẳng thấy bóng y đâu.
Nhân Linh ngập ngừng:
– Việc này… Lão phu đã bố trí cuộc điều tra.
Cơm rượu xong thì đêm đã sang canh một. Nhân Linh tính tiền trả hàng rồi xuống lầu nhằm phía Tây thành mà đi.
Hai người đi được chừng mười dặm thì đèn lửa đã thưa thớt rồi hết hẳn. Xem chừng đây là một nơi hoang dã.
Ngô Cương tự hỏi:
“Không hiểu hắn đưa mình đến đâu?”
Đột nhiên trước mắt hiện một vùng tối om. Đúng là một khu rừng rậm.
Chỉ trong nháy mắt hai người đã tới gần. Khu rừng cây này hoàn toàn là cổ bách cao ngất trời, rậm rạp vô cùng. Đường đi ngựa thăng tuột vào rừng. Tận đầu kia lộ ra có ánh đèn sáng và phảng phất nhìn thấy cổng lầu nguy nga đồ sộ.
Ngô Cương thấy đây là một tòa lâu đài bất giác buột miệng hỏi:
– Vào trong này phải không?
Nhân Linh đáp:
– Đúng thế!
Ngô Cương hỏi:
– Đây là đâu?
Nhân Linh đáp:
– Vào trong sẽ biết.
Ngô Cương không hỏi nữa. Khi đến tận đầu rừng mới phát giác ra một con ngòi bao quanh trang viện. Một cây cầu gỗ dài chừng năm trượng, rộng chừng hơn nửa trượng, bắt ngang qua mặt hào.
Nhân Linh chúm miệng hít lên hai tiếng còi ngắn. Ngô Cương chắc đây là ám hiệu.
Hồi lâu không thấy phản ứng, Nhân Linh lại phát ra ám hiệu, trong rừng vọng ra một hồi còi dài và ba tiếng còi ngắn để hưởng ứng.
Nhân Linh nói:
– Chúng ta tiến vào đi!
Đi qua cầu lại xuyên vào rừng. Đèn lửa dần sáng tỏ.
Khi gần đến cửa Ngô Cương đảo mắt nhìn bỗng chàng chấn động tâm thần. Chàng thấy tòa nhà này tuy đã cũ nhưng hãy còn uy thế hiên ngang. Một khoảng trống chừng bảy tám trượng vuông lát toàn ván đá lại có hai cây cột. Cột nào cung treo một ngọn đèn đầy tử khí âm thầm chiếu ra những tia sáng vàng khè. Hai bên cạnh cổng lầu có bày hay con sư tử đá rất lớn. Một cây cờ cắm vào một tảng đá lớn. Mới trông đã biết đây là nhà thế gia hiển hách.
Cổng chính đóng chặt chỉ có hay bên để ngỏ. Vòng cổng đã han gỉ. Nước sơn cánh cổng loang lổ. Trên tường cổng treo một tấm biển son lại cũng đã vàng phai, nhưng cũng nhìn thấy lờ mờ năm chữ: “Sắc kiến Trạng nguyên phủ”. Bên dưới có đề niên hiệu nhưng chàng không nhìn rõ, nên chẳng hiểu Trạng nguyên về triều đại nào?
Trên cổng lầu cũng đầy mạng nhện, khiến cho Ngô Cương không khỏi động tâm tự nhủ:
“Phủ Trạng nguyên này đã thành hoang phế và bị khách giang hồ bàn cứ làm tổng đà.”
Dưới mục quang chàng phát hiện hai bên cổng đều có bốn tên võ sĩ cầm kiếm đứng tựa vào vách.
Chàng tự hỏi:
– Đây là đâu?
Trong lòng chàng còn đang nghi hoặc, chân đã bước lên thềm cổng lầu. Tám tên võ sĩ vẫn không nhúc nhích.
Nhân Linh khẽ hừ một tiếng như để trách tám tên võ sĩ vô lễ. Rồi lão lớn tiếng:
– Lão phu muốn ra mắt chủ nhân nơi đây!
Tám tên võ sĩ vẫn không chớp mắt và không phản ứng chi hết.
Ngô Cương cảm thấy bầu không khí có điều khác lạ, nhưng chàng vẫn giả ngây giả dại không nói nửa lời.
Nhân Linh rảo bước lên thềm, miệng càu nhàu:
– Phải chỉnh mấy tên mặt chuột này một phen mới được.
Nghe giọng lưỡi Nhân Linh thì hắn đối với chủ nhân nơi đây có một mối quan hệ không phải tầm thường.
Thềm dài có ba bậc, Nhân Linh bước một cái đã đến thềm.
Lạ thay! Tám tên võ sĩ gác vẫn không có động tĩnh gì.
Ngô Cương bước theo lên.
Nhân Linh bỗng một tiếng la hoảng:
– Úi chà!
Hắn biến sắc mặt đứng ngẩn người ra tại đương trường không nhúc nhích.
Ngô Cương kinh ngạc rảo bước lại gần bốn tên võ sĩ mé hữu nhẹ khất tay một cái. Bốn tên võ sĩ liền té huỵch xuống đất hiển nhiên là đã tắt thở chết từ bao giờ. Bốn tên võ sĩ này bị điểm huyệt mà chết.
Chàng cất tiếng:
– Các hạ! Chúng chết cả rồi!
Nhân Linh khẽ hừ một tiếng rồi nói:
– Hãy vào trong kia xem sao.
Hắn vừa nói vừa vọt vào. Ngô Cương cũng chạy theo.
Hai người vừa vào tới cửa thì một mùi hôi thúi nồng nặc xông lên mũi.
Thanh âm Nhân Linh run rẩy hỏi:
– Vụ này là thế nào đây?
Dĩ nhiên câu này hắn tự hỏi mình, chẳng có ai đáp lời.
Đi qua từng cửa tới một viện lạc. Hai người đồng bật tiếng la hoảng:
– Trời ơi!
Dưới đất trong viện ngoài sân máu thịt tan nát. Toàn là xác chết và chân tay gẫy nát rải rác khắp chỗ. Thoáng trông đã ước được năm chục thây ma. Cảnh tượng rất thương tâm thảm mục khiến người trông vào không khỏi sợ hết hồn.
Cứ coi những tử thi thì người hạ thủ nếu chăng ôm mối thù hận phi thường, tất là hạng hung ác cực điểm.
Ngô Cương đảo mắt nhìn khắp nơi một lượt, chàng phát giác ra trong đám tử thi có hai thanh kiếm vàng. Lập tức chàng chấn đọng tâm thần thầm la lên một tiếng:
– Kim kiếm thủ!
Không cần nói cũng hiểu. Những người bị tử nạn toàn là bọn Võ Minh mà nơi đây là một tru sở bí mật của Võ Minh!
Cứ tình hình này mà đoán thì càng thấy rõ giữa Thất Linh và Võ Minh vẫn còn mối liên quan.
Thất Linh giáo bị tiền nhân của Võ Minh trừ diệt… Vậy đáng lí hai bên có mối tư thù mà sao nay họ lại liên kết với nhau mới thật là khó hiểu.
Ngô Cương vẫn lờ như không biết gì hỏi:
– Những kẻ bị chết nằm đây là ai?
Nhân Linh trán nổi gân xanh, toát mồ hôi run lên đáp:
– Họ đều là bằng hữu của chúng ta.
Ngô Cương ngơ ngác hỏi:
– Bằng hữu ử?
Nhân Linh đáp:
– Đúng thế!
Ngô Cương lại hỏi:
– Ai đã hạ thủ?
Nhân Linh đáp:
– Hiện giờ chưa thể biết được!
Ngô Cương gầm lên một tiếng:
– Giết!
Chàng tỏ ra phẫn nộ đến cực điểm mà thực tình trong bụng lại cười thầm.
Nhân Linh nói:
– Tiểu huynh đệ! Tiểu huynh đệ có cơ hội rồi.
Ngô Cương mắng thầm trong bụng:
– Dĩ nhiên là ta có cơ hội. Nhưng lúc cơ hội đến thì ta giết ngươi trước tiên.
Tuy bụng nghĩ thế nhưng miệng lại đáp:
– Tại hạ chỉ khát vọng kẻ thù đổ máu.
Nhân Linh nói:
– Chúng ta thử vào trong xem sao.
Ngô Cương đáp:
– Ừ thì đi!
Qua viện đầy xác chết, vào đến cửa giữa. Phía trong lại là một cái sân lớn. Trước mặt là nhà chính sảnh.
Những ngọn đèn lồng chiếu anh vàng khè, nhưng chẳng thấy bóng người nào. Bầu không khí đầy vẻ khủng bố.
Bỗng nghe tiếng đọng kẹt cửa. Hai người không tự chủ được run lên rồi dừng bước lại. Đó là cửa của sảnh đường bị ngọn gió đêm thổi vào bật ra gây tiếng động. Nhưng trước tình trạng khủng khiếp này, bất kì tiếng đọng gì cũng khiến người ta bở vía dường như xó xỉnh nào cũng có con mắt thần bí ròm rõ. Lại tựa hồ trong bóng tối đều có hung thủ sát nhân ẩn nấp.
Nhưng mối cảm thụ của Ngô Cương lại trái ngược với Nhân Linh. Càng thấy nanh vuốt bọn Võ Minh bị tàn sát rất lấy làm vui sướng.
Nhân Linh thẫn thờ một lúc rồi cất bước lên thềm. Hắn khẽ phất tay áo xô ra một luồng chưởng phong để đẩy cánh cửa khép hờ.
Nhân Linh la lên một tiếng:
– Úi chao!
Rồi lùi lại đến mép thềm mới dừng bước.
Ngô Cương tiến vào bên cửa sảnh đường. Chàng cũng không nhịn được phải bật tiếng la hoảng.
Trong sảnh đường, năm bộ ghế thái sư bằng gỗ tử đàn bày thành hàng chữ nhất có năm lão già bị cột vào lưng ghế. Từng vũng máu đọng khiến người trông thấy phải chấn đọng tâm thần. Năm lão già da mặt co rúm, cặp mắt lồi ra. Chúng đã tắt hơi rồi. Cứ coi tình hình này thì trước khi chết họ đã trải qua nhưng cơn đau khủng khiếp. Rất có thể họ bị chặt đứt hai chân, ra hết máu rồi chết. Thủ pháp giết người này thật tàn nhẫn.
Không cần nói cũng biết người chết đã toàn là thuộc hạ của Võ Minh thì năm lão già này địa vị không phải thấp hèn.
Một câu hỏi được đặt ra: Người hạ thủ là nhân vật như thế nào?
Dĩ nhiên không phải một người làm được như thế, mà phải nhiều người.
Ngô Cương quay lại giả vờ hỏi:
– Những người chết trong này cũng đều là bạn hữu cả ư?
Nhân Linh uể oải gật đầu chứ cũng không nói gì. Vẻ mặt hắn rất khó coi?
Ngô Cương cất bước vào sanh đường lại phát giác ra hai bên đều có bốn tử thi nữa và những kẻ bị chết trong tay vẫn còn cầm kiếm. Cứ coi cách ăn mặc thì chúng đều là Thần Phong kiếm sĩ. Thế là trong sảnh đường cả thẩy có mười ba xác chết. Cơ sở bí mật của Võ Minh đã bị lấy máu mà rửa.
Hai người xuyên qua tấm bình phong thì phía trong còn có một tòa viện nữa. Tuy ở đây đã xảy ra một cuộc huyết sát nhưng cứ coi đá núi hoa cỏ xếp đặt rất chỉnh đốn cùng những lâu đại viện cũng biết trước đây rất hưng thịnh.
Sảnh đường trong tầng thứ ba này đèn lửa sáng rực. Các dãy hành lang đều có treo đèn.
Ngô Cương từ từ cất bước tiến về phía trước. Chàng thấy phong cảnh suy tàn quạnh quẽ mà trong lòng không khỏi bâng khuâng. Một chân bước trên thềm còn một chân tựa hồ có đinh đóng chặt.
Trong sảnh đường hai cây nến lớn cháy sáng rực. Cả căn sảnh đườn sáng rực như ban ngày.
Một bàn tiệc bày ra ở giữa nhà. Lão già mặc áo cẩm bào ngồi ở thủ vị rõ ràng là Yêu Vương Âu Dương Tàn, thái thượng hộ pháp Võ Minh. Hai bên đều có một phu nhân diêm dúa. Một mụ tay cầm hồ rượu. Còn một mụ dường như đã say rồi, gục xuống bàn mà ngủ.
Những ngọn nến lớn đã cháy quá nửa, bấc nến thành than đã dài đến nửa thước.
Lão ma đầu này thật biết hưởng thụ, kề cận người đẹp mà uống rượu.
Phải chăng là lão đã hạ thủ? Nhưng sao lại diễn ra cảnh tượng này?
Trong nhà yên lặng như tờ, không một tiếng động.
Ngô Cương cảm thấy tình trạng khác lạ thì lông tóc dựng ngược cả lên.
Chàng đảo mắt nhìn quanh một lượt, bỗng dưng người như bị nghẹt thở. Một cặp chân người đặt chình ình trên bàn giữa đám bát đĩa. Máu chảy thành vũng đọng lại dưới gầm.
Ngô Cương lẩm bẩm:
– Chết rồi!
Chàng băng mình vào đại sảnh.
Yêu Vương hai mắt mở trừng trừng. Hai người đàn bà cũng hồn lìa khỏi xác.