Số lần đọc/download: 1186 / 10
Cập nhật: 2017-09-27 02:33:34 +0700
Q.1 - Chương 71: Đàn Gảy Tai Trâu.
T
uy Thần Niên mới chỉ quen hắn được hắn ngày, nhưng lại có cảm giác như những người bạn cũ, nghe hắn khen cũng không thấy xấu hổ, mà ngược lại vô cùng hài lòng, còn cố ý xoay một vòng cho hắn ngắm, cười hỏi: “Thật sự rất đẹp à?”.
Lục Kiêu gật gật đầu, nhưng ngay sau đó lại phàn nàn về những món ăn trước mặt: “Thói quen của người Hán các ngươi thật là kỳ quặc, cả ngày toàn ăn những thứ canh nước lõng bõng này, chẳng trách ai cũng yếu ớt.”
Thần Niên liếc thấy những món cơm canh trên bàn của hắn đúng là vô cùng phong phú, chỉ là không giống với miền Bắc vào buổi sáng thường phải ăn thịt, bèn cười nói: “Người ở chỗ bọn ta cơm sáng đều ăn như vậy cả, sao có thể vừa thức dậy đã ăn những món nhiều dầu mỡ được?”.
Nàng vừa nói vừa ngồi xuống đối diện với Lục Kiêu, rất tự nhiên lấy một cái bánh bao chay trên bàn cắn một miếng. Hôm qua nàng chỉ ăn một ít điểm tâm trong xe của Phong Quân Dương, nên đến giờ đã đói lắm rồi, tuy trên tay chỉ là chiếc bánh bao hết sức bình thường, nhưng ăn đến miệng lại có cảm giác vô cùng mỹ vị.
Lục Kiêu thấy nàng còn như vậy, nên bản thân cũng không tiện so đo gì nhiều nữa, hơi có chút chán ghét nhíu nhíu mày, lấy một chiếc bánh bao cắn một miếng với vẻ không thích thú gì.
Mãi cho đến khi ăn xong cái bánh bao, Thần Niên mới hỏi hắn: “Ta vẫn chưa hỏi ngươi, ngươi là người ở đâu vậy?”.
Lục Kiêu liếc nhìn nàng một cái, hỏi ngược lại: “Không phải cô cũng nhìn ra hết rồi sao? Còn hỏi tại sao làm gì nữa?”.
Thần Niên cười cười, nói: “Ta thấy dáng vẻ ngươi giống người miền Bắc, có phải là người của tộc họ Tiên không?”.
Lục Kiêu cũng chẳng giấu diếm gì lai lịch của mình với nàng, gật đầu nói: “Cô nhìn không sai đâu, ta chính là người của gia tộc họ Tiên, nhưng ta chỉ có thể nói từng đó với cô thôi, những thứ khác cô cũng đừng hỏi thêm nữa.”
Thần Niên ngạc nhiên nói: “Ngay cả việc tại sao nghĩa phụ ta bảo ngươi tới bảo vệ mình cũng không được hỏi sao?”.
Lục Kiêu lắc đầu nói: “Không được.”
Thần Niên trầm ngâm một lúc, lại hỏi: “Vậy có thể nói cho ta biết hiện giờ nghĩa phụ của ta đang ở đâu không?”.
Lục Kiêu vẫn cứ lắc đầu: “Không được.”
Thần Niên bất giác thấy vô cùng thất vọng, nhưng nàng lại không chịu bỏ cuộc, sau khi cười hì hì tuy có chuyển sang chủ đề khác, nhưng chẳng bao lâu lại bắt đầu lòng vòng hỏi thăm về tung tích của Mục Triển Việt, ai ngờ Lục Kiêu lại cực kỳ cảnh giác về chuyện này, một khi nàng loanh quanh nói về chủ đề đó thì hắn lập tức ngậm miệng lại, không chịu nói tiếp nữa.
Thần Niên tuy rằng không cam tâm nhưng tạm thời cũng chỉ còn cách buông tha, nói: “Tuy rằng ngươi đồng ý với nghĩa phụ rằng sẽ bảo vệ ta, nhưng hiện giờ ta ở đây không cần ngươi bảo vệ, nếu như ngươi có chuyện gì thì cứ tự mình đi làm đi, đợi sau này ta gặp lại nghĩa phụ rồi sẽ đích thân nói rõ với ông ấy.”
Nhưng Lục Kiêu lại nói: “Ta không có chuyện gì phải làm hết, chỉ lo bảo vệ cô thôi.”
Thần Niên cũng bó tay hết cách với kiểu người vô cùng cố chấp như hắn, đành nói: “Bản thân ta cũng có võ công, lại đang ở trong phủ, đâu có cần người bảo vệ.”
Lục Kiêu nói không chút nể nang: “Võ công của cô quá yếu, căn bản không thể bảo vệ được bản thân. Ban ngày ta ở bên cạnh bảo vệ cho cô, đợi đến tối cô ngủ chung với vị Thế tử gia kia, lại có thêm cả cái ông già đó nữa là cũng đủ rồi.”
Thần Niên sững sờ một lát, mặt mũi nhất thời đỏ bừng, vụt đứng bật dậy, tức giận hét lên: “Ngươi nói linh tinh cái gì thế! Ngươi mới ngủ chung với vị Thế tử gia kia thì có!”.
Bị nàng thẹn quá hóa giận một cách đột ngột như vậy khiến Lục Kiêu chẳng hiểu đầu đuôi ra sao. Phong tục của gia tộc họ Tiên rất cởi mở, giữa những người yêu nhau chỉ cần đôi bên cùng vui vẻ, không thành thân cũng có thể sống cùng với nhau, vì thế hắn không thấy việc ban đêm Phong Quân Dương ôm Thần Niên về phòng ngủ của mình thì có gì không ổn, nên giờ cũng là ăn ngay nói thật, không biết sao cô gái lại đột nhiên trở mặt.
Hắn có chút mờ mịt nhìn Thần Niên, hỏi: “Cô sao vậy? Đang yên đang lành sao lại nổi giận? Tối hôm qua cô ngủ đến hồ đồ rồi hả? Người ngủ cùng với Thế tử gia đích xác là cô mà, đâu phải ta.”
Thần Niên bị những lời hắn nói làm cho phát cáu thiếu chút nữa thì ngất xỉu, nhưng lúc hắn nói khuôn mặt vẫn rất nghiêm túc, không có chút gì là giống như đang đùa cợt. Thần Niên nghĩ tới hắn đã từng một đao giết chết con tin trong tay, một người thuộc gia tộc họ Tiên khù khờ như vậy, thật sự không đáng để mình phải tức giận. Nàng hít thở sâu mấy lần, mới có thể không chế được cơn giận, cũng không để ý tới Lục Kiêu nữa, mà quay người đi thẳng ra ngoài.
Lục Kiêu tuy rằng không hiểu tính cách của nàng lắm, nhưng thấy nàng tức giận như vậy nên cũng theo ra cùng. Hai người một trước một sau đi tới tiểu viện của Phong Quân Dương, lúc sắp tới cổng viện thì thấy một nam tử trẻ tuổi dẫn theo mười mấy tùy tùng từ một con đường khác đi tới, nhìn phương hướng thì cũng là đi tới tiểu viện của Phong Quân Dương.
Bước chân của Thần Niên bất giác khựng lại, Lục Kiêu đi sau không khỏi lên tiếng hỏi: “Sao thế?”.
Thần Niên còn chưa kịp đáp, thì vị nam tử phía đối diện đã nghe thấy và nhìn sang đây, đầu tiên ánh mắt lướt qua khuôn mặt Thần Niên, rồi đảo một vòng trên người Lục Kiêu sau đó lại quay về rơi ở chỗ Thần Niên, khẽ nở nụ cười với nàng, lịch sự cúi đầu, Thần Niên cũng gật đầu lại với hắn. rồi nhường đường, tỏ ý để hắn đi trước.
Vị nam tử lại cười cười, dẫn người đi đến tiểu viện của Phong Quân Dương.
Thần Niên đang mải dò đoán thân phận của người này, thì lại nghe thấy Lục Kiêu ở bên cạnh hỏi: “Người này là ai vậy?”.
Thần Niên lắc đầu nói: “Không biết.”
Lục Kiêu ngạc nhiên hỏi: “Cô không quen? Không quen tại sao hắn ta lại cười với cô? Cô không phải cũng gật đầu lại với hắn ta sao?”.
Thần Niên nhất thời im lặng, cũng không biết giải thích sao về đạo đối nhân xử thế với người bên cạnh, ngẫm nghĩ một lát đành trả lời: “Người Hán bọn ta đều như vậy cả.”
Lục Kiêu nghe vậy lộ ra vẻ rất khinh bỉ. Lúc đó Thần Niên cũng cảm cảm thấy hắn thật ngứa mắt, thấy hắn như vậy liền cáu tiết nói: “Ê? Ngươi đi theo ta làm gì? Ta đã nói là không cần ngươi bảo vệ rồi mà, sao ngươi còn cứ muốn bám lấy ta thế!”.
Lục Kiêu nghĩ nghĩ một lát, rồi thật sự xoay người đi luôn.
Thần Niên sững người, lại không nhịn được đứng ở sau lưng hỏi hắn: “Này! Ngươi đi đâu vậy?”.
Lục Kiêu dừng lại, quay người nhìn nàng đầy vẻ ngạc nhiên, “Quay về chỗ ở, không phải cô bảo ta quay về à?”.
Thần Niên bỗng thấy dở khóc dở cười, lại nghe thấy Lục Kiêu nói tiếp: “Trong tiểu viện này có ông già đó, nên không cần ta đi theo bên cạnh bảo vệ cô nữa. Ta trở về chỗ ở, cô có việc gì thì cứ tới đó tìm ta là được rồi.”
Nói xong quay người đi thẳng.
Thần Niên thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, thầm nhủ con người hắn tuy rằng khờ khạo, nhưng cũng thật sự là người rất độ lượng. Nàng vừa nghĩ ngợi, vừa rảo chân nhẹ nhàng bước vào tiểu viện, thì thấy Thuận Bình đang kính cẩn đứng đợi hầu ở hành lang, trong phòng thấp thoáng truyền ra giọng nói của Phong Quân Dương, giống như đang nói chuyện với người khác. Thần Niên đi men theo dãy hàng lang có mái che, lặng lẽ vẫy vẫy tay gọi Thuận Bình, lúc hắn đến gần rồi thấp giọng hỏi: “Người tới là ai vậy?”.
Thuận Bình nhỏ giọng đáp: “Là bạn cũ của Thế tử gia, Thập nhị công tử của Hạ gia.”
Thần Niên đã từng nghe Phong Quân Dương nhắc đến người này. Người này tên là Hạ Trạch, là cháu trai của Hạ Trăn, cũng có thể coi là một nhân tài kiệt xuất trong đám tiểu bối. Lần này Hạ Trăn phái hắn tới thống lĩnh ba vạn quân tiến quân về phía Đông Thanh Châu để uy hiếp Dương Thành, nhưng không nghĩ tới hắn lại không đồng hành cũng quân lính, mà lại đi theo kỵ binh tiên phong tới đây.
Phong Quân Dương vẫn còn đang nói chuyện với Hạ Trạch trong phòng, Thần Niên nghĩ giờ không tiện để mình đi vào, bèn chỉ chỉ vào gian phòng nhỏ bên cạnh cho Thuận Bình thấy, rồi thấp giọng nói: “Ta sẽ vào đó đợi một lát.”
Thuận Bình vội vàng gật gật đầu, định tiễn nàng qua đó, nhưng Thần Niên đã xua tay ngăn hắn lại, một mình nhẹ chân nhẹ tay đi tới gian phòng bên đó.
Ở trong phòng chính, Hạ Trạch lười biếng ngồi dựa vào chiếc ghế thái sư, nói với Phong Quân Dương: “Không ngờ huynh thậm chí còn sử dụng Phi Long lệnh. Tuy nói ‘Phi Long hét dài, nguy hiểm đến sống chết’ chỉ là mật ngữ của vương tộc Vân Tây huynh, nhưng đừng nói là Vân Tây, những kẻ ở nơi khác biết đến ám hiệu này cũng không ít, huynh không sợ bị kẻ khác nắm được chỗ yếu à! Cũng may là bọn Thuận Bình tìm được huynh trước, nếu không hai người chúng ta thật sự không còn màn gặp mặt này nữa đâu.”