How many a man has dated a new era in his life from the reading of a book.

Henry David Thoreau, Walden

 
 
 
 
 
Tác giả: Cửu Nguyệt Hi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 73
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 978 / 33
Cập nhật: 2017-09-24 22:50:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 71: Ngoại Truyện (2)
(4)
Trang viên Cửu Khê buổi sáng sớm đắm mình trong sương mù vương vấn và gió nhẹ phất phơ. Tiếng suối róc rách, cánh hoa ngọc lan trắng muốt buông mình theo gió, chảy xuôi trong dòng nước long lanh trong vắt. Chân Ý cúi đầu, mờ mịt và thấp thỏm đi giữa màn sương mỏng như sa. Một cánh hoa ngọc lan bay qua trước mặt cô. Cô ngập ngừng ngẩng đầu theo gió, trông thấy nhánh cây đầy hoa như ngọc như tuyết. Nhành cây không một chiếc lá nở đầy những đóa hoa to, màu trắng tựa tuyết tôn lên nền trời xanh trong như làn nước. Đẹp biết bao! Cô dừng bước, ngẩn ngơ trông theo.
Ngôn Cách đi trước, nhận thấy sau lưng không có động tĩnh bèn ngoảnh đầu lại, chỉ thấy cô bần thần ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn cây hoa ngọc lan xinh đẹp. Lúc đầu, mặt cô có phần ngờ vực, dần dần buông lỏng nhường chỗ cho niềm vui vụn vặt. Ngôn Cách rất quen thuộc với vẻ mặt ấy. Trông thấy cầu vồng, chim đỗ quyên, đèn đường tinh xảo, chim sẻ nhảy nhót bên đường hay pháo hoa góc phố, cô đều mang biểu cảm hưng phấn và mừng vui, giơ tay đẩy người anh: "Ngôn Cách mau nhìn đi, đẹp quá đi mất!", "Ngôn Cách mau nhìn đi, thật đáng yêu!"
Giờ phút này, cô vẫn là cô, bất cứ lúc nào đều có đôi mắt phát hiện ra những thứ tuyệt đẹp, dù ở hoàn cảnh xa lạ và bất an, bản tính cô vẫn là Chân Ý kia. Có điều lần này, cô sẽ không nhảy cẫng bên người anh mà gọi: "Ngôn Cách mau nhìn đi."
Cô ngắm hoa ngọc lan trong chốc lát, dường như cảm nhận được ánh mắt của anh, đầu cô chậm rãi cúi xuống, liếc nhìn anh vẻ dè chừng. Anh mặc bộ đồ trắng, nghiêng người đứng bên cầu gỗ, vóc dáng cao gầy nổi bật giữa hai ba cây lưu tô xanh mướt phía sau. Anh đứng yên bình, không thân mật cũng không xa cách, vẫn duy trì khoảng cách nhất định, không mang chút áp lực.
Cô lại lẳng lặng cúi đầu, nhón bước theo anh, đi tới nơi cách anh một hai mét rồi dừng lại. Chờ anh nhấc chân, cô mới đuổi theo, vừa đi vừa không ngừng đưa mắt nhìn quanh. Cuối cùng, cô theo anh trở về căn viện. Anh bước đi không phát ra tiếng, nhưng không biết tại sao khi bước lên ban công, rõ ràng cô đã rất cẩn thận mà ván gỗ vẫn vang tiếng kẽo kẹt. Anh đi phía trước, khẽ nhếch khóe môi vì sự ồn ào quen thuộc của cô.
Vào phòng, Ngôn Cách quay lại hỏi: "Có khát nước không?"
Cô vốn có thói quen dậy sớm uống nước, hôm nay thức dậy cô đã hoảng loạn chạy trốn như say rượu có tình một đêm, bây giờ chắc đang khát nước. Nghe vậy, Chân Ý sững sờ, cổ họng khô ran, không biết sao anh lại chu đáo đến vậy. Cô không lên tiếng mà chỉ gật đầu.
Anh pha cốc nước ấm đưa cô. Lúc cô nhận lấy, anh cầm tay cô theo thói quen. Cô sửng sốt nhìn thẳng vào anh. Anh cũng nhận thấy có điều không phải, đành vội vã rút tay về. Chân Ý ngẩn ngơ, trên mu bàn tay còn đọng lại hơi ấm của anh. Cô cụp mắt, cầm cốc thủy tinh uống nước. Nhiệt độ vừa phải, không nóng cũng không lạnh, trôi vào cổ họng rồi lưu lại vị thanh ngọt dịu nhẹ. Có lẽ là nước suối trong núi.
Cô vừa uống nước vừa nhìn ngó xung quanh, ánh mắt bỗng dừng lại nơi bàn trà trước cửa sổ. Anh nắm bắt được ánh mắt của cô, nhẹ nhàng nói: "Muốn uống trà à?"
Cô ngờ nghệch lắc đầu.
"Ừ, bụng rỗng uống trà sẽ hại sức khỏe.” Mắt anh trong suốt, "Hơn nữa em cũng không thích uống trà.”
Chân Ý không đáp mà xoay người, thơ thẩn bước đi trong phòng. Chồi hải đường bên cửa sổ duỗi mình vào trong, ánh mặt trời nhảy múa trên từng phiến lá. Cô đi tới đi lui, ánh mắt vẫn hướng về phía anh, thi thoảng nhìn lén vài lần rồi lại mím môi uống nước. Mím môi một hồi, khóe miệng cô nở nụ cười khẽ, là vui vẻ. Thấy vậy, anh hỏi: "Sao thế?"
Cô mím môi đầy khắc chế, nhưng vẫn không kìm được cuối cùng nhoẻn môi cười, vẻ hân hoan pha lẫn ngại ngùng, nói: "Anh đẹp trai quá."
Ngôn Cách sửng sốt. Lần đầu gặp nhau mười hai năm trước câu đầu tiên cô nói với anh cũng tương tự như vậy. Lần đầu trong đời, anh ý thức được có khuôn mặt đẹp cũng là chuyện tốt. Nếu trông anh chẳng ra sao, cô hẳn sẽ kinh hãi khi thức dậy trên giường anh, e rằng đã một đi không trở lại. Anh buồn cười trước ý nghĩ nông cạn của mình, tròng mắt nhuốm nét cười thản nhiên, nói: "Cảm ơn."
Nụ cười này nhạt như đóa hoa sen, nhưng lại khiến cô thất thần. Không biết tại sao, anh vừa mỉm cười là trái tim cô đã đập thình thịch. Cô nhìn đi chỗ khác, cắn cốc khẽ hỏi: "Anh đẹp trai như vậy, đã có bạn gái chưa?"
Thời gian như trở về quá khứ, từng chút từng chút bắt đầu lặp lại. Anh thôi cười, đáp: "Không có."
Nghe vậy cô không tỏ vẻ gì, chờ anh nói tiếp.
"Nhưng đã có vợ chưa cưới rồi."
"Ồ." Ngón cái cô vuốt cốc thủy tinh, hỏi: "Vợ chưa cưới của anh... là em à?"
"Ừ."
Chân Ý lại "ồ" một tiếng, mặt ửng hồng, khẽ cất lời: "Em nghe cô gái tên An Dao kia nói rằng em bị bệnh nặng, đã mất toàn bộ trí nhớ, quên đi bản thân và cả tên của mình. Có điều, em nghe cô ấy nói, em từng rất yêu anh.”
Gió nhẹ thổi qua cây lưu tô làm lá cây xào xạc, giữa vùng trời tĩnh lặng chỉ còn tiếng gió, Chân Ý ngồi xuống, đặt cốc thủy tinh lên bàn trà rồi lấy hai xấp ảnh Hàn Quốc từ trong túi áo ra, lát sau đỏ mặt nói: "Điện thoại em có nhiều ảnh của anh lắm."
Ngôn Cách nhận lấy xem, tất cả đều là ảnh của anh. Anh không biết Chân Ý chụp nhiều như vậy từ khi nào. Anh mặc áo blouse, cúi đầu cho khỉ ăn ở phòng thí nghiệm; anh đút tay túi quần, đi trên thảm cỏ của bệnh viện tâm thần; anh xắn tay áo, nấu ăn cho cô... Đa số là ảnh lúc anh nhắm mắt ngủ yên.
Ngôn Cách chưa từng thấy dáng vẻ khi ngủ của mình, cũng không ngờ lúc mình ngủ say lại trông yên bình đến thế. Thật ra là bởi vì có cô ở bên. Anh lướt xem những tấm ảnh trong di động, đôi môi mỏng nhếch lên: “Anh không biết em chụp nhiều vậy đấy."
Cô lẳng lặng nhìn anh cúi đầu mỉm cười, nhịp tim như ngưng trệ, ngập ngừng hồi lâu mới nói: "Anh cười đẹp quá." Nói xong lại ngượng ngùng khẽ hỏi, "Trước kia... Tại sao em lại yêu anh vậy? Bởi vì anh hay cười với em sao?"
Ngôn Cách sững sờ. Thật ra anh rất áy náy vì bao năm qua anh đã không mấy khi cười với cô. Dứt lời, Chân Ý lại cúi đầu: "Xin lỗi, là vợ chưa cưới của anh, nhưng em không nhớ gì cả.”
“Không sao, anh nhớ." Ngôn Cách trả điện thoại, ôn hòa nói, " Anh có thể kể em nghe, cũng có thể dẫn em đến những nơi chúng ta đã đi qua, đi thêm lần nữa... Có điều..." Giọng anh thấp xuống.
"Có điều gì cơ?"
"Có điều, sợ em không tin." Anh cong nhẹ bờ môi, trái tim lại đau âm ỉ.
"Không tin gì cơ?"
"Không tin em từng yêu anh nhiệt thành đến thế… Bởi vì… Chính anh cũng thấy rất khó tin."
Căn phòng yên ắng.
Chân Ý nhìn người đàn ông ung dung và thanh nhã trước mặt, bất giác cảm thấy cô sẽ tin tưởng mọi lời anh nói. Cô không biết tại sao mình rất muốn biết những chuyện cùng anh trải qua trong quá khứ, rất mong mình có thể tìm lại ký ức. Nhưng nếu không nhớ được, cô cũng hy vọng cùng anh có khởi đầu mới. Giữa thế giới hoàn toàn mới mẻ, với cô chỉ có anh mới có thể cho cô cảm giác an toàn và quen thuộc khó tả này. Cô thoáng cảm thấy anh là một người đàn ông rất tốt, tốt mọi mặt.
Cô chủ động hỏi: "Trước kia em làm gì?"
"Luật sư."
"Luật sư á?"
"Anh dẫn em đi xem video."
Ngôn Cách đứng dậy, định kéo tay cô nhưng thấy vẻ mặt chưa hoàn toàn sẵn sàng của cô, bèn rút bàn tay đang lơ lửng giữa không trung lại, chậm rãi đút vào túi quần, lẳng lặng đi qua cánh cửa vòm vào phòng sách. Chân Ý đi theo anh vào phòng rồi ngồi trước bàn sách. Anh đứng cạnh, cúi xuống mở chiếc laptop
màu đen, tìm video phiên tòa của cô trên mạng. Cô nhìn thần thái uy phong của mình trong video mà kinh ngạc, bất ngờ và mừng rỡ. Xem một hồi, mặt cô tràn đầy nét cười, lớn dần lớn dần, cuối cùng trở nên hết sức vui vẻ.
"Cười gì thế?" Anh cúi đầu hỏi.
"Giỏi quá, he he." Cô rất phấn khích, cười hớn hở, "Ngôn Cách mau nhìn đi, em giỏi không này.”
Câu gọi quen thuộc này khiến lòng anh tê tái, như bị thứ gì đó ấm áp chạm vào.
"Ừ, em rất giỏi."
Cô xem đến mê mẩn, chống cằm nói: "Em rất muốn biết em là con người thế nào."
Anh mỉm cười nói: "Em là người rất đặc biệt, người quen em đều biết, em xứng đáng có được mọi thứ tốt đẹp trên thế gian này."
(5)
Mùa hè đã đến. Trong núi, không khí vẫn tinh khiết đến mát lạnh. Trang viên rợp bóng cây xanh, khoảnh sân phía sau một góc trang viên là con đường đá trắng rẽ về phía Tây. Hai bên đường, từng cánh hoa màu đỏ rơi xuống thềm đá. Ngoài cửa vòm, giàn nho đã phủ kín căn viện. Đây là căn chòi hóng mát ở sau nhà.
Căn phòng sáng sủa, bàn sập sạch sẽ. Nhành hoa chuông vươn mình vào phòng, nụ hoa chúm chim trong lớp cánh mau vàng tươi sáng len lén trộm nhìn cặp đôi trong phòng.
"Tội mưu sát là chỉ những hành vi có dự tính và ý đồ xấu muốn tước đoạt tính mạng con người trái pháp luật. " Chân Ý vuốt lọn tóc rủ xuống bên tai, giở quyển Luật hình sự, vừa chăm chú ghi chép vừa lơ đãng đọc thành tiếng, "Hành vi giết người cần có dự tính hay ý đồ xấu (công khai hoặc ngấm ngầm) mới đủ để tạo thành tội mưu sát. "
Trên bàn mây đặt mấy chồng sách dày, chẳng hạn như Điều lệ và trình tự tố tụng hình sự, Điều lệ cấu thành hành vi giết người.
"Sau khi bãi bỏ hình phạt tử hình, giết người hợp pháp chia làm ba loại..."
Cô đọc khẽ, vừa cúi đầu, mái tóc sau tai lại rơi xuống che kín tầm mắt. Suy nghĩ rối loạn một giây, cô dừng bút liếc mắt tới, cong miệng thổi "phù" làm sợi tóc tung bay.
Đối diện bàn mây, Ngôn Cách nghe thấy tiếng động liền ngước mắt lên, thấy cô hớn hở thổi tóc, quả nhiên không phụ danh hiệu tự mua vui mẫu mực của mình. Anh nhìn một lát rồi cúi đầu tiếp tục viết lách. Cô thổi một hồi thì chán, vuốt mái tóc định đọc sách tiếp, nhưng ánh mắt lại lơ đãng rơi trên người anh.
Xuyên qua tấm rèm lụa, ánh dương ban sáng ấm áp mà mông lung, tư thế cụp mắt khép mi của anh đẹp như tranh vẽ. Chân Ý phát hiện, lông mi của anh rất dài, vì cụp xuống nên càng đen nhánh, khiến cô rung động muốn hôn lên mắt anh mà không cần lý do. Tim cô không khỏi đập rộn lên, ánh mắt chậm rãi dời xuống, ngón tay anh trắng nõn thon dài, đang cầm bút lông tập trung viết ký ức giữa họ lên cuốn sổ màu đen. Cô rất khâm phục anh. Suốt mười ba năm quen nhau, anh luôn nhớ từng câu cô nói, thậm chí nhớ cả giọng điệu và tâm trạng sau mỗi câu nói.
Anh nói trận sấm sét cuối năm ngoái đã thiêu hủy hơn nửa số sổ của anh, nhưng không sao vì nó không thiêu cháy được trí nhớ của anh. Anh có thể chép lại, lần này có cô kề bên.
Hai tháng trước, anh đã đưa cô đến bến xe buýt nơi họ gặp gỡ lần đầu. Ngày đó, cô như một vầng thái dương từ trên trời rơi xuống, ngoảnh đầu mỉm cười, từ đó thắp sáng cõi đời anh. Anh đưa cô tới trường của họ, nói với cô phòng học của họ cách bảy tầng lầu và một khoảnh sân. Những ngày đi học, mỗi ngày họ gặp nhau chín lần. Anh đưa cô tản bộ trên sân thể thao, kể cô nghe rằng cô cưỡi chổi lao như bay trên bãi cỏ, còn lúc nhảy cao cô vươn người như chú chim. Anh đưa cô tới thư viện, nói với cô rằng cô rất ghét thư viện, bởi vì cô quá hiếu động nên không thể ngồi yên. Vậy là thời gian anh đọc sách, cô xoay tới xoay lui, luôn phát ra tiếng sột soạt như con chuột mài răng.
Anh còn nói thầy cô và bạn học trong trường đều cho rằng họ là cặp đũa lệch, nhưng anh cảm thấy họ ở bên nhau rất tốt. Chỉ khi cô chạy qua chạy lại quanh anh, anh mới có thể cảm thấy vui vẻ.
Anh đưa cô đi ngắm sao ở sân thượng khu giảng dạy. Anh nói với cô, đêm đó cô nhớ nhầm thời gian nên không thể thấy mưa sao băng, nhưng anh dạy cô nhận biết chòm sao Kinh Ngư. Về sau, cô lén tìm sách xem chòm sao, anh đều biết cả. Anh dẫn cô nằm trên đường cái nhìn trời, nói với cô mắt cô luôn có thể nhìn thấy tất cả vẻ đẹp của thành thị cũng như thiên nhiên, anh thích cô hét lên vui sướng và chia sẻ với anh những điều tuyệt vời trong mắt cô. Anh đưa cô đi Nam Xung ngắm đom đóm, nói với cô rằng họ bắt đầu yêu nhau từ đó. Trên chuyến xe trở về từ Nam Xung, cô chiếm lấy chỗ ngồi cạnh anh. Lúc xuống xe, anh đút tay trong túi quần lẳng lặng rời đi, cô đi theo anh, nắm tay áo anh rồi mím môi cười như tên trộm. Cặp đôi kỳ la Ngôn Cách và Chân Ý đã khiến các bạn học rớt hết cằm. (Câu sau cũng là lời Chân Ý miêu tả với anh).
Anh đưa cô đến chung cư bỏ hoang ở khu nhà xưởng, bảo rằng cô chuẩn bị một đĩa hoa quả kim cương cho anh ăn và sau đó là nụ hôn đầu, bảo rằng họ cùng trốn vào tủ quần áo và sau đó...
Anh đưa cô đến ngọn núi sau trường, kể cô nghe có lần tổ chức leo núi đêm, hai người họ tụt lại phía sau, hôn nhau dưới cây hoa tây phủ màu hồng phấn, bị nhìn thấy rồi lan truyền khắp trường, từ đó phá vỡ lời đồn rằng anh không tình nguyện ở bên cô. Anh không nghe thấy mấy lời đồn đại nhảm nhí đó, nhưng cô thì tự hào cực kỳ, từ đó đi trên sân trường luôn ngẩng đầu ưỡn ngực.
Anh nhớ rõ từng chuyện xảy ra giữa hai người họ.
Chân Ý cảm thán rằng mình từng yêu anh nồng nhiệt như thế quả là việc khó tin. Nhưng cô tin tưởng mỗi câu anh viết trong quyển nhật ký màu đen, cùng anh đi từng ngõ ngách của Thâm Thành, mê mẩn trước mỗi động tác ôn hòa khi lơ đãng hay vẻ mặt dịu dàng lúc vô tình của anh. Yêu người đàn ông như anh một lần nữa là chuyện không mấy khó khăn. Còn có một sự ràng buộc khó hiểu nào đó, trừ sự sắp đặt của số phận thì không điều gì có thể giải thích.
Cô cũng cảm thán rằng mười ba năm của anh như một ngày, vẫn luôn thủy chung hồi đáp chân thành. Cảm thán rằng trái tim kia đơn thuần biết bao, đã chạm khắc lại từng tia "hào quang rực rỡ" của cô mà anh trông thấy…
Đúng là chặng đường kỳ diệu. Chân Ý cắn bút, bần thần nhìn anh. Ngôn Cách cảm nhận được, chậm rãi ngước mắt lên: "Sao thế?"
"Thật kỳ lạ."
Cô cau mày, thở dài, “Chỉ nhìn anh thôi em đã thấy hạnh phúc rồi."
Anh cười nhạt và nói: "Thật trùng hợp, anh cũng cảm thấy vậy." Vẫn luôn cảm thấy thế. Nói rồi, anh cúi đầu tiếp tục viết.
Chân Ý tiếp tục ôn luật. Đang là đầu hè, ngoài cửa gỗ, cây lưu tô nở đầy hoa trắng như sương tuyết bao phủ, thanh nhã dễ chịu. Trong phòng, cơn gió nhẹ đưa, mùi hoa thoang thoảng, hai người ngồi đối diện làm việc cùa mình, không nói một lời. Như vậy cũng rất tốt.
Một giờ chiều là thời gian ngủ trưa. Hai tháng trước, hai người ngủ riêng, cô ngủ trên giường, anh ngủ trên sập. Hôm nay, cô lại kéo anh lên giường, vẫn là tư thế cô thích nhất: Tay chân ôm rịt lấy anh, cứ như ôm con gấu bông vậy. Anh đã sớm quen với tư thế ngủ "giương nanh múa vuốt" của cô nên không vì thế mà mất ngủ. Có điều, anh biết cô sợ nóng, nghĩ cho sự thoải mái khi ngủ trưa của cô, hỏi: "Ôm vậy không nóng à?"
"Không đâu." Cô không hề để tâm, "Hơn nữa, dù nóng em vẫn chịu được."
Anh không nói gì nữa, khép mắt lại.
Gió núi mát rượi lùa vào ban công, vén tấm rèm màu xanh nhạt. "Ưm..." Chân Ý lẩm bẩm, "Có phải em sắp chen anh ngã rồi không?"
"Không có." Anh điềm đạm nói, "Em ngủ luôn thích chiếm phần lớn giường.”
Cô dẩu môi: "Đương nhiên rồi, em phải trở mình, còn phải duỗi người nữa."
"Anh biết mà." Anh đáp, giọng điệu thấp thoáng nét cười.
Cơn gió mát buổi chiều khiến ngưòi ta biếng nhác, là thời gian nghỉ ngơi thích hợp. Cô ôm anh, lúc lim dim muốn ngủ, cô mở mắt ra nhìn, trông thấy vài cây hoa phượng tím cao cao lấp ló ở góc ban công phất phơ tấm rèm.
Cuối tháng Tư là lúc hoa nở rộ nhất. Không một phiến lá, nhành cây đầy hoa, sắc tím từ nhạt đến đậm bao phủ cả thế giới, nổi bật cùng màu trời nhu hòa, đẹp như tiên cảnh chốn nhân gian.
"Đó là hoa phượng tím à?” Cô ghé vào tai anh hỏi, lần trước anh đã nói với cô.
"Ừ." Anh nhắm mắt, bình yên và thanh thản, hơi buồn ngủ rồi.
Cô ngẩn ngơ trông ra, thầm thì: "Hoa phượng tím có ý nghĩa gì không?"
"Có."
“Là gì thế?”
“…” Anh tỉnh táo hơn, chậm rãi mở mắt, "... Chờ đợi tình yêu trong tuyệt vọng."
"Thảo nào đẹp vậy." Cô nói khẽ.
Cô mơ màng nhìn anh, nhớ lại có lần vô tình nghe anh nói chuyện với Ngôn Hủ. Anh nói rằng tình yêu đích thực cần phải chờ đợi, ai cũng có thể nói lời yêu, nhưng không phải ai cũng có thể chờ đợi. Dù mất đi trí nhớ, Chân Ý vẫn biết tình yêu giữa họ là sự chờ đợi và kiên trì trong tuyệt vọng.
Cô còn nhớ hai tháng trước nghe mẹ Ngôn Cách nói với anh: "Phải bao dung cô ta mãi sao? Ngôn Cách, cô ta bị thương, cần được bao dung, nhưng bao dung rất mệt mỏi, không ai chịu đựng được lâu dài."
Lần ấy, Ngôn Cách không nói một câu. Trước bao lời chất vấn, anh không bao giờ đáp lại, cũng không tranh cãi mà chỉ hành động.
Cõi lòng Chân Ý ấm áp như nước xuân tan chảy, lơ đãng nhích gần vào cổ anh, cảm nhận nhịp đập đều đặn và mạnh mẽ trên cổ anh, trái tim trào dâng sự rung động thân mật. Rõ ràng là đầu hè, tiết trời mát mẻ, nhưng cô lại cảm thấy hơi nóng. "Ngôn Cách?"
"Hả?" Anh nhắm mắt, giọng nói tản mạn.
Tay cô luồn vào chiếc áo phông mỏng của anh, mơn trớn làn da căng đầy trên bụng anh, biếng nhác hỏi: "Không phải trước kia chúng ta đã từng làm chuyện chế tạo bạn nhỏ Ngôn Anh Ninh sao?"
"... Ừ."
Khóe môi cô cong lên, nói: "Bạn nhỏ Ngôn Anh Ninh nói rằng bạn ấy muốn đến thế giới này rồi."
(6)
Lại đến tháng Năm của một năm nữa. Trong vườn, hoa đồ mi đua nở khoe sắc trắng tinh như tuyết, cây chuông gió cũng tươi tốt vào mùa đơm hoa, khoác lên từng khóm vàng rực rỡ dễ chịu. Vàng sáng, trắng muốt... Cánh hoa ánh vàng sắc bạc phủ kín con đường rải đá cuội.
Chân Ý đi chân không trên con đường rải hoa mềm mại mà lòng đầy khấp khởi, vừa đi vừa tươi cười đếm: "... Sáu trăm chín mươi bảy, sáu trăm chín mươi tám, sáu trăm chín mươi chín, bảy trăm... Được rồi!"
Ngôn Cách tay xách chiếc giày đế bằng của cô, dừng bước rồi dắt cô đến một băng ghế, anh ngồi xuống đi giày cho cô, nhặt cánh hoa vương trên lòng bàn chân cô. Cô bị nhột rụt chân về, cười khanh khách.
Mang thai năm tháng, chân cô bắt đầu hơi sưng. Anh cầm bàn chân cô, nhẹ nhàng chầm chậm xoa bóp cho cô. Chân Ý thoải mái "ư" một tiếng, lười biếng rụt cổ lại. Cô thỏa mãn cong khóe môi, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Trời tháng Năm xanh thăm thẳm, bỗng có một cánh hoa màu tím nhạt phất phơ rơi xuống, buông lên tóc Ngôn Cách. Là hoa phượng tím, xinh đẹp trong sắc tím dịu dàng mong manh.
Chân Ý mông lung nhớ lại, năm ngoái lúc hoa phượng tím nở, cô muốn sinh cho Ngôn Cách một em bé. Cây sơn thù du kết trái đỏ au trĩu nặng, rồi đến cây sơn trà vàng óng cùng quả lựu tròn căng. Chờ đến khi mùa thu qua, mùa đông tới, trong bụng cô mới xuất hiện một em bé.
Ngôn Cách đi giày cho cô, ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt: "Hôm nay bước đi khá nhỏ." Trước đó, bảy trăm bước sẽ đi hết khu vườn. Hôm nay vẫn còn một đoạn nữa.
Chân Ý vuốt cái bụng mập mạp, đôi mắt cong cong: "Bởi vì em bé nặng lên rồi, he he."
"Chắc vậy." Tay anh đặt lên bụng cô, ôn hòa nói: "Vất vả rồi."
"Anh tốt với em như vậy, em nào có vất vả chứ?"
Thật ra sau khi mang thai, tâm trạng cô rất thất thường. Lúc thì vô duyên vô cớ buồn bực, lúc thì khó chịu mà không hiểu lý do, lại có lúc nổi giận đùng đùng. Nhưng dù tâm trạng cô thất thường thế nào đi nữa, Ngôn Cách vẫn điềm đạm và bao dung.
Khi em bé lớn dần, giấc ngủ của cô cũng trở nên khó khăn. Cô không dám ngủ bừa bãi như trước nữa, trong bụng có bạn nhỏ nên ngủ thế nào cũng khó chịu. Có lần, cô vác bụng lăn qua lăn lại không ngủ được, mệt mỏi cùng cực nhưng không thể yên giấc, cô hoảng đến độ suýt khóc. Hai giờ sáng, Ngôn Cách rời giường hâm sữa tươi cho cô. Cô mím môi, uể oải và đáng thương dựa trên giường. Đến khi anh đặt cốc thủy tinh vào tay cô, cảm giác ấm áp truyền tới trái tim, không hiểu tại sao cảm xúc cứ thế ùa tới, nước mắt rơi xuống lã chã.
"Có phải khó chịu lắm không?" Anh đưa ngón cái lau nước mắt cho cô, khuôn mặt thanh nhã đầy vẻ thương xót. Miệng cô cong lên, nhưng nước mắt lại rơi nhiều thêm. Thật ra, nỗi vất vả của cô luôn có anh chia sớt, cô mất ngủ anh cũng không ngủ, không thì dưới mắt anh sao có quầng thâm nhạt màu như vậy. Anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô: "Không ngờ vất vả đến thế. Bao giờ nó ra đời, sau này không cần em bé nữa."
"Không." Cô đạp nhẹ anh, "Em muốn sinh thật nhiều em bé cho anh."
"Vậy uống sữa trước đi."
"Ừ."
Cô nâng cốc, ngoan ngoãn uống sữa. Anh cúi đầu, thấy bàn chân vừa đá vào chân anh hình như lại sưng thêm một chút, bèn chậm rãi xoa bóp cho cô. Bóp hết bàn chân, anh tiếp tục xoa bóp bắp chân cô. Hơi ấm và sức mạnh của tay anh xuyên qua lòng bàn chân cô, thấm dần vào đáy lòng. Ấm quá đi mất! Cô rên hừ hừ, cuối cùng thân thể dễ chịu rồi mới hài lòng nằm xuống.
Khoảng thời gian mang thai, Chân Ý không hề giống phụ nữ có thai truyền thống.
Mùa hè mặc chiếc áo hai dây tuyệt đẹp cùng chiếc váy bohemian sặc sỡ, vẽ khuôn mặt động vật đáng yêu trên cái bụng lộ rõ. Có khi đi qua vườn còn có chú bướm hồ đồ đậu lên bụng cô. Cô liền vênh váo: "Có thấy không, con bướm cũng cho rằng em là bông hoa đấy."
Ngôn Cách đáp: "Anh lấy làm mừng vì ong mật không nghĩ thế."
Chân Ý: “…”
Mùa thu cô mặc đồ thể thao thoải mái tập yoga và nhảy múa ngoài ban công, vịn eo quay tới quay lui. Có lúc, Ngôn Cách ngồi trên ghế mây đọc sách ngước mắt lẳng lặng nhìn cô. Cô phất tay: "Đừng xem đừng xem, coi chừng hoa mắt."
Ngôn Cách: "Anh vẫn ổn, nhưng khá lo lắng bạn nhỏ bên trong sẽ say sóng."
Chân Ý: "..."
Đầu tháng Mười một, ngày "dỡ hàng" không còn xa, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh. Cuối thu dễ chịu, hoa sơn trà ngoài cửa sổ đua chen, mùi hương tươi mát ùa vào. Ngôn Cách ngồi viết trước bàn, Chân Ý xoa bụng ngồi đối điện anh, chuyên tâm lặng lẽ học thuộc điều luật. Ánh mắt nhác thấy anh cầm bút lông nhỏ viết chữ "Ngôn Anh Ninh" lên tờ thiếp bằng gỗ bách.
Cô nghển cổ nhìn: "Viết cái này làm gì?”
"Mấy ngày nữa đến ngày dự sinh rồi, phải đặt tên cho bạn nhỏ."
"Không phải là Anh Ninh sao?"
"Ừ, nhưng phải đưa tên của bạn nhỏ cho ông nội xem." Ngôn Cách cất bút lông.
"Tên của anh và Ngôn Hủ cũng được ông nội của bố đặt à?" Chân Ý tò mò.
"Tên anh không đổi, nhưng lúc đầu bố định đặt tên cho Ngôn Hủ là Ngôn Tư, nhưng rồi bị ông cố sửa thành Hủ."
"Vậy ông nội có sửa tên Anh Ninh của con chúng ta không?" Chân Ý hỏi, nói tiếp, "Không sao, tên thân mật là Anh Ninh cũng được, tránh cho em bé trưởng thành bị bạn bè lấy tên ra trêu." Cô chu môi, "Giống em đây này, hồi bé bị người ta gọi là chân tình giả ý." Cô lại cười, "Chắc không thảm bằng anh, có phải từ nhỏ đến lớn bị gọi là nghiêm khắc không? He he."
Ngôn Cách cong môi không đáp. Trước khi quen cô, anh không đi học, không ai lấy tên anh ra trêu cả. Đến khi đi học, ngoài cô ra, anh trong trạng thái mắt mù tai điếc, không tiếp xúc với bạn học. Sau khi Chân Ý mất trí, quá khứ anh kể cho cô đã có chọn lọc, anh tránh không đề cập tới rất nhiều chuyện không vui. Anh không cho cô biết chuyện xảy ra với anh tám năm trước, cũng không nói việc bố mẹ coi thường và lơ là cô, càng không kể cô biết mặt trái của Biện Khiêm. Anh hy vọng lần này, ký ức của cô chỉ có hơi ấm và niềm hạnh phúc.
Khoảng nửa tiếng sau, Ngôn Cách trở lại.
"Kết quả thế nào?" Chân Ý hỏi.
Ngôn Cách đưa thiếp gỗ đến trước mặt cô, Chân Ý nhìn, "Ngôn Anh Ninh" có thêm hộ thủ cứng cáp bên cạnh, chuyển thành "Ngôn Anh Ninh(1)”.
(1) Chữ Anh thứ nhất là 婴 tức trẻ sơ sinh, chữ Anh thứ hai là 攖 tức hỗn loạn. Hai chữ có cùng âm Hán Việt.
"Ngôn Anh Ninh?" Chân Ý khẽ đọc rồi xoa bụng, "Nhìn như có bàn tay bố mẹ bảo vệ em bé vậy.”
"Rất giống." Ngôn Cách cười.
"Nhưng chắc chắn không chỉ là ý nghĩa này." Chân Ý le lưỡi. Sau khi mất đi trí nhớ, cô còn rất nhiều thứ phải học, rất nhiều thứ không hiểu.
"Anh Ninh lấy từ thiên thứ sáu Đại tôn sư thuộc phần Nội thiên của Trang Tử: Là sự vật, nó không lúc nào là không đưa, không lúc nào là không đón, không lúc nào là không hủy, không lúc nào là không thành. Nó gọi là anh ninh(2). Người anh ninh, nghĩa là phải va vấp rồi mới thành." Ngôn Cách ôm bờ eo tròn của cô, nói chậm rãi, "Anh ninh là cảnh giới tu dưỡng mà Đạo gia theo đuổi, tâm thái tĩnh tại, không bị sự vật bên ngoài quấy nhiễu. Ông nội hy vọng bạn nhỏ nhà họ Ngôn có thể tu dưỡng được như thế. Con gái càng phải như thế, bên ngoài có thể hoạt bát, có thể dịu dàng, nhưng tâm thái phải bình thản và thanh cao, không bị ảnh hưởng bởi thế tục, không sống trong sự ganh đua và ánh mắt của người đời."
(2) Anh ninh có nghĩa là va chạm với thế giới bên ngoài mà không bị dao động, giữ được tâm thái bình thản và điềm tĩnh.
"Thật tốt." Chân Ý thán phục từ tận đáy lòng, "Em thích."
"Ông nội nói con gái lấy tên là Anh Ninh, âm khí hơi nặng, nếu muốn lấy ý nghĩa đứa trẻ hòa nhã thì dùng làm tên thân mật cũng không tệ. Về phần Ngôn Anh Ninh…” Đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch, "Anh nghĩa là hỗn loạn, Ninh là tĩnh lặng."
"Vừa hay là hai chúng ta." Chán Ý giành lời, "Anh là em, Ninh là anh. Ông nội giỏi quá. Hay thật đấy. Em rất thích.”
Bạn nhỏ Ngôn Anh Ninh, mẹ rất thích con.
Như lời người lớn, sau khi ra đời, bé cưng nhà họ Ngôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn yên lặng, không khóc cũng không làm ồn, rất dễ nuôi. Ngoài lúc đói bụng hơi nôn nóng, còn lại thì đều rất ngoan, nằm sấp trong nôi, đôi mắt như trái nho đen quay vòng nhìn quanh. Khi ấy, Ngôn Cách và Chân Ý đã rời khỏi trang viên nhà họ Ngôn, sống ở biệt thự ven biển thành phố K. Ngôn Cách có công việc của anh, Chân Ý cũng bắt đầu sắp xếp văn phòng luật của mình. Ban ngày có người giúp việc chăm sóc em bé, cô nhóc luôn biết điều. Đến chiều Chân Ý về nhà, mới vào đến cửa, bé cưng trên giường nghe thấy tiếng động đã lập tức hân hoan ngẩng cái đầu nhỏ, con ngươi lóng lánh nhìn bố mẹ xuất hiện, bàn tay nhỏ bé vỗ lộp bộp.
Mỗi lần thấy bé cưng vui vẻ chờ mẹ trở về, lòng Chân Ý đều mềm nhũn. Trông thấy bé cưng hớn hở bi bô nhưng không biết nói, Ngôn Cách sẽ bình thản giải thích giùm: "Đồ ăn đã về rồi."
Chân Ý "hứ" một tiếng, lùi lại thay giày. Bé cưng nằm sấp trên giường, bỗng thấy mẹ biến mất, nghi ngờ nhăn hàng mày nhỏ. "Ô?" Bé cưng rối rắm nghển cổ nhìn quanh, mẹ đi đâu rồi, đồ ăn lại biến mất rồi. Nó bĩu môi kháng nghị: "A ô...”
Chân Ý nghe thấy tiếng bi bô tủi hờn của bé cưng, vừa đá giày, vừa thò người tới xem: "Bé cưng, mẹ ở đây này."
"Oa ô…” Trông thấy mẹ, em bé lại vui mừng khua khoắng bàn tay nhỏ.
Ngôn Cách ngồi xuống thay dép cho Chân Ý. Cô vội chạy đến bên chiếc giường nhỏ ôm em bé, cô nhóc chui vào ngực mẹ, bập bẹ đòi ăn.
Chân Ý thầm nghĩ, ừ, quả nhiên là "đồ ăn đã về”…
Bé cưng luôn rất ngoan, không khóc cũng không làm ồn, luôn tự đùa tự vui, thân hình mũm mĩm lăn tới lăn lui, lăn xong sẽ ngủ khì, ngủ dậy lại lăn. Ngôn Cách hơi lo cô nhóc mắc hội chứng Asperger, có khuynh hướng tự kỷ. Vì lo lắng nên Ngôn Cách chịu trách nhiệm dạy em bé học nói và tập đi.
Chân Ý bận việc, nhiều khi tan làm rồi còn phải mang công việc về nhà. Lúc nghỉ ngơi, quan sát từ cửa sổ sát đất của phòng sách, chỉ thấy biển biếc trời xanh, người đàn ông cao cao và cô nhóc nhỏ xinh. Ngôn Cách ngồi dưới đất, dang tay che chở bé cưng bước đi loạng choạng. Bé cưng thừa kế tinh thần vận động của mẹ, không hề lười biếng, có khi không nhớ nổi cất bước thế nào bèn nghiêng đầu suy nghĩ, nghĩ một hồi, nhớ ra liền lảo đảo bổ nhào vào lồng ngực của bố. Đôi khi, Chân Ý cầm cốc nước dựa bên cửa sổ sát đất nhìn bé cưng ngây thơ hồn nhiên và Ngôn Cách dịu dàng nhẫn nại, cõi lòng trào dâng niềm hạnh phúc không sao tả xiết.
Hôm thôi nôi trở về nhà họ Ngôn, cả nhà chờ bé cưng chọn đồ vật đoán tương lai, nhưng bé cưng đã chạy đâu mất. Tìm quanh, phát hiện cô nhóc đã lẻn vào bếp. Bé con còn chưa nói sõi, mặc chiếc váy kiểu Hán màu vàng nhạt pha xanh lá, hớn hở kêu la, chạy đuổi theo đàn ngỗng. Người lớn giật mình vì sợ ngỗng lớn mạnh bạo có thể làm tổn thương đứa trẻ. Nhưng cô nhóc nào có sợ ngỗng? Tay chân nhỏ bé của cô nhóc vung vẩy, đàn ngỗng chạy tán loạn, lông ngỗng bồng bềnh như tuyết, nhóc con biến thành người tuyết. Ngôn Cách đi tới bế cô nhóc lên, bàn tay nhỏ bé vẫn vung vẩy, chân ngắn còn đạp đá giữa không trung, mũi dính lông ngỗng, hắt xì một cái thật to. Cô nhóc khịt mũi, ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh nhìn bố chằm chằm, lập tức vui vẻ kêu: "Bố..." Giọng to rõ như đang gào thét khiến đám chim sẻ bay khỏi rừng trúc.
Cô nhóc vươn bàn tay nhỏ bé về phía bố, còn quờ quạng: "Ôm, ôm..."
Ngôn Cách ôm cô bé vào lòng, bé cưng gục trên vai bố, nghiêng đầu lớn tiếng hát, bắp chân còn vui vẻ đạp đá trên áo anh. Ngôn Cách sờ mũi, thầm nghĩ: Hình như nghĩ sai rồi, hẳn nên lo lắng con bé bị tăng động giống mẹ.
Freud Thân Yêu Freud Thân Yêu - Cửu Nguyệt Hi