Cầu Chúa ban cho con sự thanh thản để chấp nhận những thứ con không thể thay đổi, sự caN đảm để thay đổi những thứ con có thể, và sự khôn khoan để phân biệt những cái có thể thay đổi và không thể.

Dr. Reinhold Niebuhr

 
 
 
 
 
Tác giả: Văn Mặc
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 112
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3305 / 26
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 64: Hắc Thủ
RUYỀN KIẾM
Tác giả: Văn Mặc
------ ~~ ------
Quyển 2: Thái Hồ kiếm hội
Chương 64: Hắc thủ
Dịch giả: Box đào tạo Bạch Ngọc sách
Biên tập: 123456vn
Cặp mắt của Nguyệt hiện lên sự kinh dị, con ngươi linh động lóe lên, khóe miệng nở một nụ cười thản nhiên. Thân hình khẽ động đã biến mất khỏi đại sảnh.
Các vị gia chủ còn chưa kịp thở ra thì đã vang lên một tiếng bùm.
Một cái đầu lâu từ ngoài đại sảnh bay vào, máu huyết bầy nhầy nhìn thấy mà giật mình lăn lóc lóc trên đất cho đến khi đụng vào một cái hòm tài bảo mới dừng lại. Ánh mắt trống rỗng đã chết nhìn chằm chằm vào mọi người trong đại sảnh. Nhiều gia chủ chỉ cảm thấy có một luồng khí lạnh xông thẳng lên đầu, toàn thân nổi da gà.
Sau đó một gã kiếm khách thiếu niên bước chân thong thả vào đại sảnh.
Nhìn thấy kiếm khách thiếu niên này, các vị nhất gia chi chủ có cảm giác vừa thoát khỏi hang cọp đã xông vào hang sói. Mấy tên gia chủ thậm chí muốn khóc.
Mạc Vấn lạnh lùng nhìn quanh để biết tình huống rồi hỏi: "Địa phế hỏa liên tử ở đâu?"
Chúng gia chủ đưa mắt nhìn nhau. Chẳng lẽ hai người không phải là bọn sao? Không đúng, Thái Hồ hai người liên thủ chém giết máu chảy thành sông.
"Các hạ, địa phế hỏa liên tử đã bị đồng bạn của ngài là Nguyệt tiên tử lấy đi rồi." Liệt Vân bảo bảo chủ nói năng hết sức cẩn thận.
" Nguyệt tiên tử à?" Mạc Vấn khẽ nhíu mày: "Ai là Nguyệt tiên tử?"
"Là yêu nữ mà cùng hành động với ngài đó ở Thái Hồ ... Không! Không! Là tiên tử Nguyệt!" Bảo chủ Liệt Vân bảo nuốt nước bọt, trong lòng thầm rét lạnh.
" "Nguyệt ảnh ư!?" Đôi lông mày của Mạc Vấn nhíu chặt lại. Không hiểu với thân phận Nguyệt Ảnh sao lại đi đoạt lấy địa phế hỏa liên tử.
"Hiện tại, cô ta đang ở đâu?"
" Mới vừa đi."
Mạc Vấn thở dài. Xem ra hiện tại phải quay về tay không rồi. Hắn quét mắt lướt nhìn những linh kiếm bảo giáp, kỳ trân dị bảo chồng chất như núi trong đại sảnh. Trong lòng khẽ động bèn vung tay lên, một cỗ ánh sáng nhạt lóe lên toàn bộ đại sảnh trống trơn cứ như mới bị cường đạo cướp sạch vậy.
Thu được nhiều tài bảo như vậy nên Mạc Vấn không ở lại nữa mà triển khai Thanh Vân bộ lướt đi luôn. Phần đông gia chủ ngẩn người ra nhìn đại sảnh trống trơn. Không biết đã qua bao lâu, tự nhiên có một kêu thảm thiết tê tâm liệt phế vang lên trong đại sảnh.
" Bảo bối! Bảo bối của chúng ta!"
...
Hạ xuống ngọn chủ phong Hỏa Diệm sơn, Mạc Vấn tìm được tọa kỵ của mình. Hắn nhảy lên tọa kỵ, đang muốn giục nó bay đi thì một thân ảnh màu trắng đột ngột xuất hiện ở trên cành một cây đại thụ ngay trước mặt.
Mạc Vấn lấy làm kinh hãi. Hắn vội vàng kéo dây cương. Con Yến vân bảo mã hí lên một tiếng dài, chân trước chồm lên cao, vốn định phi đi như bay bỗng khựng lại.
Thấy Mạc Vấn vất vả dừng cương, Nguyệt Ảnh đang đứng trên cành cây buột miệng cười khẽ.
Mạc Vấn hơi giận bèn trừng mắt nhìn thị một cái: "Sao mỗi lần ngươi xuất hiện đều như quỷ hiện thế? Không như người thường được sao?"
Nụ cười của Nguyệt Ảnh biến mất, thị hừ một tiếng: "Ta thích thế? Ngươi sao nào?"
Mạc Vấn không muốn đấu võ mồm với thị bèn hỏi: "Ngươi đến đây làm gì? Địa phế hỏa liên tử của Hỏa diễm trại có phải ngươi cướp đi không?"
Nguyệt Ảnh vênh mặt lên: "Đúng là ta lấy thì sao? Ngươi cần nó à?"
" Ta ..." Mạc Vấn có vẻ ngứa lợi, nhưng nhớ đến mẫu thân bèn nén giận mà nói một cách ngắc ngứ:"Nó cực kỳ quan trọng đối với ta, kính xin ngươi để lại cho ta."
Nhìn Mạc Vấn đầy kinh ngạc, trong lòng Nguyệt Ảnh cảm thấy cực kỳ hài lòng. Thị nguýt hắn một cái thật sắc: "Nó cũng quan trọng với ta, Huyền Thiên thủy diễm kiếm quyết của ta đang đột phá đến mấu chốt nên cần đại lượng linh vật thủy hỏa phụ trợ."
Mạc Vấn há miệng thở dốc, sau rồi cúi đầu: "Thôi, ngươi dùng đi."
Hắn ra chân thúc vào con ngựa, bảo mã liền vọt lên phía trước.
Nguyệt Ảnh ngẩn ngơ, sau đó một luồng tức giận vô cớ dâng lên, lại dám không đếm xỉa gì đến mình!
Thị thả mình từ trên cây, rơi xuống vừa vặn trước con ngựa của Mạc Vấn. Hắn hoảng sợ gò cương thêm lần nữa. Còn ngựa dựng cả thân mình lên, chân trước cơ hồ suýt chạm vào mũi của Nguyệt Ảnh rồi dậm mạnh xuống đất.
" Ngươi điên rồi!" Mạc Vấn lớn tiếng gầm lên với Nguyệt Ảnh.
Nguyệt Ảnh cũng đang tức giận nên chỉ vào Mạc Vấn mắng rằng: "Họ Văn kia! Ta trong mắt ngươi không có lực hấp dẫn nào sao? Nói đi là đi, ngươi có coi ta ra gì không? Tịch vân là cái ả lãnh huyết vậy có chỗ nào hay ho hơn hả?"
Mạc Vấn ngơ ngác vì bị mắng mỏ. Cái gì với cái gì á? Sao lại còn lôi cả Tịch Vân vào đây? Thế nhưng bây giờ hắn chẳng còn lòng dạ nào mà lôi thôi với ả nha đầu này.
" Ngươi đừng ở đó mà lôi thôi vớ vẩn, mau tránh ra, ta có việc gấp!"
"Ta lôi thôi vớ vẩn sao?!" Giờ đây Nguyệt Ảnh chẳng khác con mèo hoang bị chọc giận, thần sắc kích động mà rằng: "Rốt cuộc, ả Tịch Vân có chỗ nào mạnh hơn ta hả? Ngươi gặp nó một lần liền nhớ mãi không quên, mà gặp ta lại muốn tránh là sao? Ta đáng ghét vậy ư?"
Mạc Vấn đổ mồ hôi. Cuối cùng hắn cũng hiểu hóa ra là ghen tị với Tịch Vân. Hai người đều là thiên chi kiêu nữ, thái độ đối đãi của mình với hai người khiến cho Nguyệt Ảnh cảm thấy không công bằng, nhưng phản ứng vậy không phải là quá kịch liệt sao? Huống chi chính mình đúng là vừa nhìn Tịch Vân đã thấy yêu, thị đứng đó ghen tuông gì vậy? Chẳng lẽ là ...
Mạc Vấn rùng mình một cái, hắn không dám nghĩ tiếp. Hắn nói giọng cộc cằn: "Ngươi rất hấp dẫn, chẳng qua ngươi không phải hình mẫu ta mong, cho nên xin ngươi đừng quấy rầy ta nữa."
Gương mặt Nguyệt Ảnh tái nhợt, thị trừng mắt nhìn thẳng Mạc Vấn. Ánh mắt lạnh như băng làm cả người hắn cứng đờ.
"Hà hà, chuyện này ..." Mạc Vấn cười cười cứng ngắc. Hắn lắp bắp những tiếng không rõ ràng, lảng tránh cái nhìn sang phía khác. Hắn không dám nhìn thẳng vào ánh mắt Nguyệt Ảnh.
" Ngươi đi đi."
Nguyệt Ảnh thốt ra ba từ lạnh như băng, thân hình nhích sang một bên nhường đường.
Mạc Vấn làm sao còn dám ở lại. Hắn giục ngựa vọt đi, chẳng mấy chốc đã biến mất ở cuối con đường.
Nguyệt Ảnh nhìn chăm chú vào bóng lưng Mạc Vấn đã đi xa, thị cười lên một tiếng lạnh lùng: " Cự tuyệt ta ư? Lần đầu tiên ta bị người cự tuyệt! Tịch Vân, ngươi chờ xem. Sẽ không thua ngươi đâu!"
Thị đưa ngón tay vào miệng huýt một tiếng to rõ. Một con tuấn mã toàn thân trắng như tuyết phia ra nhẹ nhàng như đám mây. Nó dừng phía trước Nguyệt Ảnh, thò mõm cọ vào người thị ra chiều nịnh nọt.
Nguyệt Ảnh vuốt vuốt đầu ngựa rồi nhảy lên lưng. Hai chân thị kẹp chặt, con ngựa lao đi như mũi tên rời cung. Tốc độ của nó còn nhanh hơn Yến vân bảo mã mà Mạc Vấn cưỡi.
...
Ở Phong hỏa liên thành, Lôi châu
Thành chủ đương nhiệm Phong hỏa liên thành Liên Văn Thành nhìn người thanh niên đeo mặt nạ màu bạc phia trước không biết là đối phương ngu ngốc hay cuồng vọng, đúng thật là nghé con mới đẻ không sợ cọp.
Y chỉnh lại ý nghĩ rồi mới nói: "Tiểu hữu, không phải là Liên Văn Thành ta không tin ngươi nhưng giá trị Thiên Sơn tuyết liên ngươi cần biết nó là bảo vật vô giá đương thời. Ngươi có thể lấy ra vật gì để trao đổi hả? Ta cứ nói trước, chỉ cần ngươi có thể xuất ra thứ gì đó làm cho lão phu động tâm thì Thiên Sơn tuyết liên này đổi lại cho ngươi được không?"
Mạc Vấn gật đầu. Hắn đứng dậy: "Hi vọng thành chủ đại nhân thủ tín."
Đại sảnh vốn trống rỗng, hắn vung tay lên thì linh quang lóe lên. Trong đại sảnh phút chốc có cả trăm thanh trường kiếm có cả vỏ chồng chất.
Hai con ngươi Liên Văn Thành co rụt lại. Đột nhiên nhìn thấy một đống linh kiếm làm cho hơi thở như ngừng lại. Lão khiếp sợ liếc nhìn Mạc Vấn. Đống linh kiếm kia không khiến lão chú ý bằng thủ đoạn nạp vật kỳ dị.
" Đây là ba trăm thanh linh kiếm trung phẩm, thành chủ đại nhân nghĩ như thế nào?" Mạc Vấn nhìn về phía Liên Văn Thành.
Linh kiếm trung phẩm, kém nhất là linh kiếm trung phẩm hạ đẳng cũng phải trăm lượng hoàng kim mỗi thanh. Mà thanh linh kiếm trung phẩm thượng đẳng phải ngàn vàng mới có thể mua được. Hiện tại ở đây có ba trăm thanh linh kiếm trung phẩm bao gồm hai mươi thanh trung phẩm trung phẩm thượng đẳng, một trăm thanh linh kiếm trung phẩm trung đẳng và một trăm hai mươi thanh linh kiếm trung phẩm hạ đẳng. Tổng giá trị phải hơn mười vạn lượng hoàng kim! Như thế đủ có thể sánh với thu chi tài chính của một thành trì hạng trung một năm.
Liên Văn Thành lắc đầu: "Linh kiếm có giá chứ Tuyết Liên vô giá. Nếu đổi thành thủ đoạn nạp vật mới rồi của tiểu hữu thì có lẽ lão phu sẽ đổi."
Trong lòng Mạc Vấn khẽ hừ lạnh, hóa ra là chú ý tới kiếm nang của mình. Cho dù lão bán toàn bộ cơ nghiệp Phong hỏa liên thành cũng không đáng giá bằng kiếm nang của hắn. Tay hắn lại vung lên, những ánh sáng nhạt hiện lên. Hơn trăm bình sứ và ngọc nằm trên nền.
" Đây là một trăm bình đan dược đỉnh cấp."
Mí mắt Liên Văn Thành nhảy lên nhưng vẫn tiếp tục lắc đầu.
Cánh tay Mạc Vấn lại vung lên, mười tám rương sắt nặng nề hiện ra trong đại sảnh.
" Đây là một triệu tám trăm ngàn lượng bạc trắng."
Hơi thở Liên Văn Thành có chút ngưng trọng: "Tiểu hữu, đây không phải là chuyện tiền ..."
Mạc Vấn phất tay lần nữa. Lại là năm rương sắt nặng rơi ầm xuống sàn nhà.
" Đây là năm mươi vạn lượng hoàng kim."
Liên Văn Thành mím môi lại. Lão cố gắng thở cho thông suốt.
" Nếu như mấy thứ này vẫn không thể làm thành chủ đại nhân thỏa mãn thì ý tốt của tại hạ đến đây là kết thúc." Mắt Mạc Vấn híp lại. Một luồng sát khí nổi lên. Người này thức sự quá tham lam. Những thứ hắn xuất ra đã có giá trị hơn một triệu lượng hoàng kim. Tài sản một thế gia nhất lưu ở nước Triệu gom góp lại cũng chỉ cùng lắm là hơn mười lần trăm vạn lượng hoàng kim. Từng này thứ ở trước mặt thành chủ phong hỏa liên thành mà vẫn chưa biết dừng ư.
"Chậm đã!"
Liên Văn Thành hít sâu một hơi làm cho lòng bình tĩnh trở lại. Lão cười bảo: "Tiểu hữu, à không, các hạ. Ta có thể cảm nhận được thành ý của ngài. Ngài Thiên Sơn tuyết liên như vậy thì bỉ thành sẽ tặng Thiên Sơn tuyết liên cho các hạ,"
Sát khí của Mạc Vấn thu lại: "Vậy thì mời thành chủ đại nhân đưa đồ vật nọ ra để hoàn thành giao dịch."
" Ha hả, chuyện này là đương nhiên. Thế nhưng Thiên Sơn tuyết liên chính là vật tượng trưng cho số mệnh của phong hỏa liên thành nên phải bảo vệ sâm nghiêm. Kính xin tiểu hữu đi theo tại hạ." Liên Văn Thành mỉm cười nói.
" Dẫn đường." Trực giác của Mạc Vấn cảm thấy không ổn nhưng hắn là kẻ tài cao gan lớn nên không ngại xem đối phương giở trò gian trá gì.
"Mời các hạ."
Liên Văn Thành đi trước dẫn đường. Lão dẫn Mạc Vấn bước vào khu trọng địa của gia tộc ở hậu sơn. Sau khi tiến vào một sơn động sâu thẳm, lại đi dọc một hành lang quanh co uốn lượn. Mạc Vấn cảm giác đã vào trong lòng núi. Đột nhiên phía trước xuất hiện một gian thạch thất rộng rãi.
Trong thạch thất trống rỗng, ở cuối cùng có một bức vách, có một bệ đá. Trên bệ dã có một cái hộp bằng bạch ngọc, hàn khí trên hộp tỏa ra nhè nhẹ.
Bước vào thạch thất, Liên Văn Thành cười nhẹ: "Kính xin tiểu hữu đợi chút."
Nói xong lão bước tới bệ đá sờ tới lui. Những tiếng ken két của cơ quan truyền tới. Mạc Vấn đứng ở ngay giữa thạch thất, hắn cảm giác dưới chân chấn động một cái. Sau đó đột nhiên sàn nhà chợt hé ra. Thân hình của hắn lơ lửng giữa không trung!
Mặc dù Mạc Vấn kinh hoàng nhưng không loạn. Tại lúc mặt đất hé ra, hắn đã toàn tâm đề phòng. Khi nó hạ xuống, hắn bèn đạp một cái mượn lực đủ để bay lên.
Mạc Vấn dùng tay thay kiếm chém về phía trên một đạo Vân vũ kiếm khí. Viên cự thạch dài rộng đến hai trượng dày hai thước bị tách làm đôi rơi xuống dưới thạch thất.
Mạc Vấn sau khi chém ra một kiếm cũng rơi vào bẫy giăng sẵn. Cái bẫy là một hố sâu hình vuông rộng hai trượng. Mạc Vấn ở giữa, bốn phía không có nơi mượn lực nên chỉ đành mặc cho thân thể rơi xuống.
Dưới đáy cái bẫy sáng choang, là những lưỡi dao sắc bén chĩa lên như rừng. Thân hình Mạc Vấn rơi thật mạnh vào đó. Thân thể hắn không bị sao mà hơn mười lưỡi dao bị oằn cong.
Đứng dưới bẫy, Mạc Vấn liếc mắt một cái nhìn xung quanh đánh giá. Cái bẫy sâu chừng mười trượng, bốn vách tường đều được đúc bằng kim loại, nhẵn bóng như gương. Mạc Vấn rút trường kiếm phổ thông mang theo bên mình, đâm mạnh vào vách tường.
Một tiếng cạch khô khốc, trường kiếm bị gãy lìa. Trên vách tường không có một vết gì lưu lại. Cứng rắn đến mức thế này thì có thể so với linh kiếm thượng phẩm thượng đẳng!
Trên đỉnh đầu có một tiếng cười đắc ý vọng xuống: "Không ngờ ngươi mạng lớn vậy, rơi xuống dưới mà không chết. Thế nhưng ngươi đừng phí sức vô ích. Bốn vách tường đều được đúc bằng Kim Anh Thiết mẫu thượng phẩm. Hơn nữa còn có khảm thêm huyền thiết. Chỉ có linh kiếm sư cửu giai mới có thể miễn cưỡng phá vỡ. Nhưng ngầm ở dưới đất thế này thì cho dù linh kiếm sư cửu giai cũng chỉ có chờ chết mà thôi!"
Khuôn mặt Mạc Vấn không đổi sắc. Hắn ngẩng đầu nhìn lên miệng hố, mắt lóe lên tia giễu cợt.
" Ha ha, đương nhiên, nếu như ngươi không muốn chết thì ngươi phải nói cho ta biết bí mật thu vật phẩm. Có vậy ta sẽ cho ngươi một con đường sống." Liên Văn Thành đứng ở bên cạnh miệng hố nói vọng xuống. Lão nhìn xuống phía dưới tối đen, khuôn mặt tràn đầy vẻ tham lam.
" Ta cho ngươi thời gian mười nhịp thở, nếu ngươi không ngoan ngoãn khai ra thì ta sẽ rót độc thủy xuống. Cho dù ngươi có là linh kiếm sư cửu giai đỉnh cũng chỉ còn đường chết!"
Liên Văn Thành chắp hai tay sau lưng. Lão làm ra vẻ thận trọng đợi ước chừng mười nhịp thở bèn nói xuống bên dưới: "Mười nhịp thở đã xong, nghĩ sao hả?"
Một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng từ phía dưới vọng lên: "Thực xin lỗi, ta ghét nhất bị người khác đứng nói chuyện ở phía trên ta."
Liên Văn Thành ngẩn ngơ. Sao đó sự hoảng sợ hiện lên trong cặp mắt của lão. Chỉ thấy một bàn tay từ trong bóng tối vươn lên thành hố, sau đó hắn dùng sức vận một cái. Một thân ảnh từ phía dưới nhẹ nhàng bay lên trước mặt lão.
" Không thể nào! Ngươi không thể lên được!"
Liên Văn Thành sợ tới mức ngã nhào trên đất, bởi vì sợ hãi quá độ nên thanh cũng bị méo mó.
Mạc Vấn nhìn lão thương hại. Bàn tay lóe lên, Băng Vân kiếm trở lại kiếm nang.
Thấy kiếm biến mất trong tay Mạc Vấn, với sự thông minh của mình, Liên Văn Thành tự nhiên đoán được chuyện gì nên hoảng sợ thốt lên: "Đây là loại kiếm gì? Làm sao lại thế được? Một thành phế kiếm ư!"
" Ngươi không cần biết." Mạc Vấn lạnh lùng nhìn lão: "Thiên Sơn tuyết liên ở đâu? Mười nhịp thở sau ta còn chưa nhìn thấy thì ta sẽ ném ngươi xuống."
Liên Văn Thành giống như bị đốt vào mông. Lão liền vọt tới, lăn lông lốc một vòng đến bệ đá, tóm hộp bằng bạch ngọc đưa đến trước mặt Mạc Vấn.
Mạc Vấn cầm lấy cái hộp, một luồng thanh lương thấm thẳng vào tim phổi. Trong lòng dâng lên một tia vui sướng. Rốt cục Thiên Sơn tuyết liên đã ở trong tay.
Hắn nhẹ nhàng mở hộp ngọc ra, hàn khí màu sương trắng từ từ tản ra nhưng ngay sau đó khuôn mặt Mạc Vấn trở nên cực kỳ tái nhợt. Hắn tóm Liên Văn Thành kéo đến trước mặt hỏi: "Thiên Sơn tuyết liên đâu?"
" Không, không phải ở trong này sao?" Liên Văn Thành nói lắp bắp, ánh mắt nhìn vào trong hộp ngọc thì hoàn toàn ngây dại.
" Không thể nào, rõ ràng là ở trong này..."
Mạc Vấn chỉ cảm thấy lồng ngực như sắp nổ tung. Hắn nắm lấy cổ Liên Văn Thành hỏi: "Còn dám gạt ta hả?"
Sắc mặt Liên Văn Thành biến thành màu gan heo, gắng gượng thốt lên: "Các hạ, thật không lừa ngươi, quả thật là ở hộp băng ngọc này. Ba ngày trước ta, ta còn cầm xem, các hạ tha mạng..."
Thoáng cái Mạc Vấn khôi phục lý trí. Hắn buông Liên Văn Thành đang bị bóp gần như chết khiếp trong lòng bàn tay. Thế nhưng sắc mặt vẫn âm trầm đáng sợ như cũ. Rồi đột nhiên, hắn giơ cánh tay vẽ một đạo vân vũ kiếm khí bổ thật mạnh vào bức tường đối diện. Dưới một kích này vách tường hoàn toàn nát bấy, lộ ra một lỗ thủng rộng tới vài thước trông thật kinh khủng!
Liên Văn Thành đã hoàn toàn hoảng sợ, lão nhìn thạch bích đã hoàn toàn thay đổi mà cả người phát run.
Phát tiết một chiêu, Mạc Vấn đã bình tĩnh trở lại. Hắn nhìn Liên Văn Thành nhưng nhìn con lợn chết rồi xoay người bỏ đi.
Rời phong hỏa liên thành, Mạc Vấn thẳng tiến Bá châu.
Ở Phách kiếm sơn trang Bá châu, Mạc Vấn bỏ ngân diện trên mặt mà lấy thân phận quỷ kiếm Văn Mặc xông thẳng vào trong dùng lực ép Ân Thiên Hoa. Bên trong nội đường còn có ba tên linh kiếm sư cửu giai, sáu tên linh kiếm sư bát giai, hơn mười tên linh kiếm sư thất giai. Ở nghị sự đường Phách kiếm sơn trang bức bách Ân Thiên Hoa giao ra ôn ngọc vạn năm. Mấy ngàn đệ tử Phách kiếm sơn trang không một người dám tiến lên!
" Cái gì? Ôn ngọc vạn năm biến mất hả?"
Ân Thiên Hoa nhìn thấy chân gã đệ tử Ân gia run lên bần bật, sắc mặt như tro tàn.
" Đệ tử phụng mệnh đi lấy ôn ngọc vạn năm. Trên đường trở về thì gặp phải tập kích không rõ ràng. Ôn ngọc vạn năm bị, bị cướp đi rồi." Tên đệ tử kia phủ phục dưới đất không dám ngẩng đầu lên.
" Đồ vật nọ bị cướp rồi, vậy tại sao ngươi không đi chết đi hả?"
Một chưởng của Ân Thiên Hoa đặt lên đầu tên đệ tử này. Cái đầu nổ tung. Thi thể không đầu té trên mặt đất run rẩy vài cái.
Sắc mặt Mạc Vấn âm trầm. Hắn đứng ở đại sảnh quét mắt nhìn xuống từng tên đệ tử Phách kiếm sơn trang. Hắn đang phán đoán xem có phải Phách kiếm sơn trang sử dụng khổ nhục kế hay không. Nhưng cuối cùng hắn cũng phải thất vọng mà kết luận chuyện đó là thật!
Rời Phách kiếm sơn trang, Mạc Vấn ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng. Nếu lúc này hắn còn không có phát hiện ra vấn đề thì đã ngu ngốc quá rồi. Có người đến trước hắn cướp đoạt đồ hắn cần rồi. Thiên Sơn tuyết liên ở phong hỏa liên thành cũng như thế. Ôn ngọc vạn năm ở Phách kiếm sơn trang cũng vậy.
"Là ai? Bước ra cho ta!"
Tiếng gầm vang lên, cây rừng xung quanh bị chấn cho lắc lư xào xạc. Nhưng sau đó lại nhẹ nhàng lay động. Bốn phía vắng lặng không tiếng động, không có tiếng người đáp lại.
Thở mạnh vài nhịp, Mạc Vấn thúc vào bụng ngựa chạy về hướng Du Châu.
Cửu độc trại ở Du châu. Mạc Vấn cũng lấy thân phận quỷ kiếm Văn Mặc đơn độc lên núi. ngay cả linh kiếm sư cao giai trong trại so với cái thể chất biến thái không sợ gì độc vật, chẳng sợ gì độc phấn, chướng khí ở cửu độc trại cũng chẳng là gì. Cuối cùng hắn dùng kiếm găm trại chủ Cửu độc trại ở trên ghế ngồi.
" Các hạ, Miêu gia ta rốt cuộc có đắc tội gì? Cần phải xông vào miêu gia trại chúng ta, giết đệ tử miêu gia chúng ta hả?" Trại chủ Cửu độc trại bịt vết thương cụt tay trái đang nhỏ máu như suối. Y không cam lòng quát hỏi Mạc Vấn.
Truyền Kiếm Truyền Kiếm - Văn Mặc