Số lần đọc/download: 1223 / 5
Cập nhật: 2020-03-05 11:06:37 +0700
Chương 70: Chương 1: Trở Về Ly Phong Quốc (Q3)
editor: aries mai.
Kinh đô Ly Phong quốc ngựa xe như nước, nhộn nhịp hưng thịnh, bên đường ngẫu nhiên có tiếng bán hàng rong truyền tới, thanh âm người đi đường nói chuyện với nhau không ngớt, quán rượu trà tứ bên trong nghị luận nhao nhao, thời gian lật đổ bạo vương đã qua rất lâu rồi, năm năm sau khi tân hoàng đăng vị dường như thay đổi thành một nơi khác, dần dần hưng thịnh hơn.
Mà trong lúc này ở Ly Phong quốc truyền ra một tin tức lan truyền khắp cả nước…
“Này, các ngươi có nghe chưa? Nam Vương thần bí kia chuẩn bị trở về rồi.”
“Cái gì? Nam Vương muốn về rồi sao?”
“Là thật đấy, ta nghe biểu ca trong Nam Vương phủ nói, nghe nói đoạn thời gian này toàn bộ Nam Vương phủ đều tu bổ lại, hơn nữa Nam Vương còn truyền tin về nói tất cả người trong Nam Vương phủ chuẩn bị nghênh đón Nam Vương phi.”
“Nam Vương phi? Ngươi không phải đang kể chuyện cười đấy chứ? Ta nghe nói Nam Vương rất thích sạch sẽ, đã từng có nữ tử ái mộ hắn không cẩn thận đụng phải góc áo của hắn, kết quả bị Nam Vương chặt bỏ cả đầu cánh tay, hung ác thô bạo như thế lại chán ghét nữ nhân như thế sao có thể có Nam Vương phi được?”
“Ai, Nam Vương đã có Vương phi, không biết làm tan nát biết bao con tim thiếu nữ đây, phải biết Nam Vương kia không chỉ làm mỹ nam đệ nhất Ly Phong quốc mà còn vì hoàng đế cũng phải kính hắn ba phần, toàn bộ thiếu nữ Ly Phong quốc này đều muốn làm thiếp của Nam Vương, nhưng Nam Vương cũng chẳng thèm ngó ngàng đến, hôm nay lại có Vương phi, ngươi nói có phải là…bệnh sạch sẽ đã chữa được rồi? Kể từ đó nữ nhân trong thiên hạ có hy vọng rồi?”
“Điều này cũng đúng, tiến vào Nam Vương phủ cho dù có làm thiếp cũng tốt hơn gả cho Vương gia khác.”
Mọi người ở Ly Phong quốc nghị luận không ngừng, trong Nam Vương phủ lại là một mảnh rối ren, Hàn Phong chau mày, chỉ huy mọi người bố trí lại sân nhỏ: “Đem bồn hoa kia đặt trong các nhã, hương dược thư thần gì đó bỏ vào, đây chính là Vương gia tự mình nhắn nhủ đấy, Vương phi cả ngày đều bận rộn, nên để tâm tình thư giãn một chút, còn có cái kia nữa…”
Đúng lúc này, quản gia Lâm Thanh vội vàng hấp tấp chạy tới, không kịp thở nói: “Hàn Phong đại nhân, Vương gia trở về rồi.”
“Cái gì?” Sắc mặt Hàn Phong đại biến, khuôn mặt tuấn tú hiện lên tia hoảng sợ, hắn còn chưa học bay xong, chủ nhân sao lại nhanh trở về như thế? Bất quá hắn cũng không kịp nghĩ nhiều, vội vàng phất tay áo: “Tốt rồi, cứ như vậy đi, tất cả mọi người trong vương phủ mau nghênh đón Vương gia và Vương phi tương lai nào.”
Đã một năm trôi qua, cũng không biết chủ nhân đã theo đuổi được chủ mẫu chưa, cho dù thế nào chủ mẫu nhất định trốn không thoát lòng bàn tay của chủ nhân rồi.
Lập tức, mọi người dừng động tác lại, đều hướng về phía đại môn (cửa lớn, chính) của vương phủ.
Lúc này ngoài cửa vương phủ là hai cỗ kiệu hào hoa dừng lại, hai kiệu phu đều là người có tướng mạo xuất chúng. Chỉ thấy trong đó mỹ nam tử dung mạo mảnh mai, thân hình đơn bạc, cho dù là nam hay nữ nhìn thấy hắn cũng muốn bổ nhào tới, nam tử còn lại cũng là một loại tuấn mỹ, một bộ trường bào màu nâu sẫm, trong miệng còn ngậm cọng rơi, khóe môi nở nụ cười tà mị du côn, bộ dạng dường như rất giống du côn nhưng vẫn không ảnh hưởng đến khí chất của hắn.
“Cung nghênh Vương gia cùng Vương phi hồi phủ.”
Âm thanh chỉnh tề vang vọng, chỉ thấy mọi người trong vương phủ đều đứng đông đủ tại cửa lớn, thần sắc cung kính nhìn về hai cỗ kiệu xa hoa.
Cỗ kiệu bên trái chậm rãi xốc lên, áo đỏ kinh diễm xuất hiện, nam tử trên kiệu nhảy xuống, hắn cũng không vội tiến tới mà lại hướng vào trong kiệu đưa tay ra, dung nhan tuấn mỹ yêu nghiệt tươi cười, thấp giọng nói: “Tiểu Dạ, nhiều người nhìn xem như vậy, nàng sẽ không hi vọng ta bị mất mặt như thế này chứ?”
Mọi người trong vương phủ đưa hai mắt nhìn nhau, không cần nghĩ cũng biết người trong kiệu nhất định là Vương phi tương lai rồi, không thể nghi ngờ, xem ra Vương gia rất sủng ái Vương phi đây.
Một đôi tay ngọc từ trong kiệu duỗi ra, đặt vào trong lòng bàn tay Cung Vô Y, sau đó mọi người nhìn thấy thiếu nữ áo trắng từ trong kiệu bước ra, nhưng khi thấy nữ tử ấy tất cả mọi người đều ngừng hô hấp, nhìn chăm chú vào nàng,
Bọn hắn sống đến từng tuổi này cũng chưa từng gặp qua nữ tử nào có dung mạo xinh đẹp như thế cùng Vương gia đứng một chỗ thật sự rất xứng đôi, khó trách từ trước đến nay bọn hắn thấy Vương gia gần nữ sắc cũng không động tâm.
“Yêu nghiệt, ngươi giải thích cho ta một chút, Vương phi từ đâu ra?” Dạ Nhược Ly hung hăng nhéo lòng bàn tay hắn, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Nàng như thế nào còn không biết chính mình trở thành vương phi của hắn?
“Ha ha,” mỗ yêu nghiệt nào đó cười nhẹ hai tiếng, mắt phượng chứa âm mưu đã được thực hiện cười thật vui vẻ: “Tiểu Dạ, vì để nàng có thể danh chính ngôn thuận bước vào vương phủ ta chỉ có thể tuyên bố như vậy, chuyện ta làm đều là vì danh dự của nàng mà cân nhắc.”
Vì danh dự của nàng, cho nên hắn mới tuyên bố nàng là vương phi của hắn?
Trán bắt đầu nổi gân xanh, Dạ Nhược Ly rút tay về, nắm thành quyền, đấm thật mạnh vào lồng ngực Cung Vô Y, nàng cố ý đánh vào đó dùng thực lực của Cung Vô Y hoàn toàn có thể tránh được nhưng điều làm nàng khiếp sợ chính là Cung Vô Y không hề né tránh ngược lại còn nghênh đón quả đấm của nàng.
Vốn Dạ Nhược Ly có thể kịp thời thu tay về nhưng một cử động kia của Cung Vô Y lại làm nàng không thể thu hồi công kích, nắm đấm rơi vào lồng ngực Cung Vô Y phát ra tiếng trầm đục.
“Tiểu Dạ, nàng cũng thật độc ác, muốn mưu sát phu quân.” Cung Vô Y lui về sau hai bước ôm lấy ngực, cả gương mặt tuấn tú đau đến run rẩy.
Hắn không giống như đang làm bộ, Dạ Nhược Ly sững sờ nhìn nắm đấm của mình, nàng sẽ không cẩn thận dùng nhiều lực hơn chứ? Nếu không phải tên yêu nghiệt này tự mình quyết định như vậy nàng làm sao có thể động thủ với hắn chứ?
“Yêu nghiệt, ngươi không sao chứ? Vừa rồi sao lại không tránh chứ?”
“Nếu nàng có thể nguôi giận thì đừng nói đến một quyền cho dù có mười quyền ta cũng sẽ đỡ.” Nói xong ánh mắt Cung Vô Y xoẹt qua tia trêu chọc, cười khẽ nói: “Bất quá nếu như Tiểu Dạ nhi nguyện ý hôn ta một cái, nói không chừng thương thế của ta sẽ nhanh hồi phục.”
Lông mày khẽ nhướng lên, Dạ Nhược Ly cất bước tiến tới, cầm vạt áo của hắn: “Cung Vô Y! Ngươi lại trêu ta? Đừng quên thân phận của ta, ngươi có bị thương hay không ta chỉ cần kiểm tra một chút có thể biết được, ngươi cho rằng ngươi có thể giấu giếm ta sao?”
Nghe vậy, Cung Vô Y cười đến ma mị, hắn tiến tới lỗ tai Dạ Nhược Ly, thổi khí rồi nói lời mờ ám: “Tiểu Dạ, nếu như nàng muốn kiểm tra toàn thân ta thì hãy đợi lúc không có người, ta sẽ để nàng tùy ý xử lý, nhưng bây giờ… Chẳng lẽ Tiểu Dạ nhi muốn trước mặt mọi người…”
“Cung Vô Y!” Dạ Nhược Ly nắm chặt vạt áo của hắn, cắn hàm răng, hung hăng trừng mắt nhìn hắn: “Ta chỉ nói muốn kiểm tra ngươi có bị thương hay không, cũng không nói sẽ kiểm tra toàn thân ngươi, ngươi đến cùng là nghĩ đến chuyện gì vậy?”
Mọi người sau lưng đều bị một màn trước mắt làm cho sợ choáng váng.
Vương gia cao quý của bọn họ lại bị một nữ nhân đánh, còn bị nàng ta đối xử như vậy, nhưng lại chẳng có chút bất mãn ngược lại còn vui vẻ như vậy, tựa hồ như bị ngược đãi thật sự rất vui…
Đây mới là tính cách của Vương gia tà ác của bọn họ sao? Không phải bị người ta giả mạo chứ? Hơn nữa lá gan của nàng kia thật quá lớn, ngay cả Vương gia cũng dám đánh, chẳng lẽ nàng ta không biết địa vị của Nam Vương ở Ly Phong quốc? Phải biết toàn bộ khuê nữ Ly Phong quốc không ai không ái mộ Vương gia của bọn họ, nhưng Vương gia chẳng thèm ngó ngàng gì tới.
Mà trong kiệu chính là Vương gia và Vương phi, thế kiệu còn lại sẽ là người phương nào đây?
Không để mọi người nghi hoặc lâu, cửa kiệu bị gió thổi tung bay, một tướng mạo khí khái hào hùng tuấn lãng, nam nhân khí chất trác tuyệt bước xuống, rồi sau đó hướng bàn tay vào trong kiệu, theo sát sau đó là một nữ tử tuyệt sắc và một vị tiểu oa nhi phấn điêu ngọc mài đi xuống.
Bước sau cùng cỗ kiệu là một người tiểu nha hoàn tướng mạo vô cùng dễ thương.
Mắt to đánh giá chung quanh, khuôn mặt Gia Nhi che kín sự vui vẻ, đang định bước tới chỗ Dạ Nhược Ly lại bị Cung Vô Y quăng ánh mắt cảnh cáo, nàng chỉ có thể dừng bước chân, ủy khuất nói: “Tiểu thư, người nhìn hắn xem, hắn không cho ta đến gần tiểu thư.”
Nàng nhớ rõ lần trước còn chưa kịp chạy tới ôm tiểu thư đã bị nam nhân này chưởng một chưởng bay đi làm nàng không dám ôm tiểu thư thêm một lần nào nữa.
“Nhạc phụ, nhạc mẫu, đoạn đường này mọi người mệt nhọc rồi, ta sẽ sai người đưa mọi người về phòng nghỉ ngơi.” Cung Vô Y nở nụ cười, quay đầu nhìn Hàn Phong, bất mãn cau mày: “Hàn Phong, ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau đi an bài?”
Ngu ngơ phục hồi tinh thần, Hàn Phong vội vàng ôm quyền: “Vâng, vương gia.”
Dứt lời, hắn không khỏi lau mồ hôi lạnh, trong lòng nhẹ nhàng thở ra một hơi, may mắn là Vương gia không có hỏi hắn đã học bay xong chưa, nếu không hắn xong đời rồi…
Đáng thương cho Hàn Phong, đến nay còn không biết Cung Vô Y bắt cóc được Long Vương sau đó uy hiếp dụ dỗ nó kí khế ước, đã có Long Vương tự nhiên sẽ không cần phải bắt Hàn Phong học bay nữa, nếu rắn cũng có thể bay thì heo mẹ cũng biết leo cây rồi.
Trong lúc ba người Bắc Ảnh Thần tiến vào trong phủ, Cung Vô Y cũng không để ý đến ánh mắt khiếp sợ của mọi người, nắm tay Dạ Nhược Ly, mị hoặc cười: “Tiểu Dạ, ta phải tiến cung một chuyến, không bằng nàng theo ta tiến cung luôn, thế nào?”
Trầm mặc một lát, Dạ Nhược Ly gật đầu, nàng cũng nên tiến cung một chuyến, mười năm không thấy mặt cũng đến lúc nên gặp mặt biểu huynh rồi.
“Dạ Phong, Dạ Minh Hi, hai người các ngươi đến Ám Dạ các ở Ly Phong quốc đi, sau đó lại nói mấy người ấy đến đây gặp ta.”
Bởi vì nàng dùng ý niệm trao đổi nên ngoài Dạ Phong và Dạ Minh Hi ra không ai có thể nghe được, dù sao nàng cũng không muốn cho người khác biết Ám Dạ các là của nàng, về phần Cung Vô y, ba năm qua đã tường tận mọi hành tung của nàng, không thể không biết Ám Dạ các là của nàng chứ?
Lúc này trong ngự thư phòng hoàng cung, Cung Vô Hải thả tấu chương trong tay xuống, xoa xoa thái dương, nâng mắt, ngóng lên trời xanh, lầu bầu nói: “Thời gian biểu muội Vân Vãn Ca và Hinh di mất cũng đã mười năm rồi, không nghĩ tới nhanh như vậy đã qua mười năm, nếu như biểu muội vẫn còn, có lẽ đã lớn thành một thiếu nữ tuyệt sắc rồi, đáng tiếc…”
Suy nghĩ trong chốc lát, trong đầu hiện ra một gương mặt vô cùng đáng yêu, dung nhan anh tuấn không khỏi hiện lên một niềm hoài niệm cùng yêu thương.
Thu hoài lại tâm tư, Cung Vô Hải đứng dậy, phủi phủi long bào sáng bóng, thần sắc nghiêm túc phân phó” “Người đâu, trẫm muốn đi xem người trong cung hoàng hậu, về sau sẽ để hoàng hậu đi thỉnh an mẫu hậu trẫm.”