Số lần đọc/download: 4260 / 112
Cập nhật: 2015-05-07 08:47:14 +0700
Chương 14 - Phục Kích
N
hững bông hoa tuyết ngoài cửa sổ lại bay vào, trông thì mềm mại, nhưng có lúc bị gió quất mạnh vào thì lại bất thình lình táp lên mặt, lạnh cóng và vô tình.
Tư Dao đứng trước cửa nhìn cảnh tuyết rơi một hồi, cảm thấy có phần chán ngán, không biết phải làm thế nào. Cô tự trách mình - thực ra có ra có rất nhiều việc phải làm, trạng thái không tập trung này chỉ có thể quy cho nguyên nhân Lâm Nhuận vắng bóng.
"Học sinh Chung Lâm Nhuận, em lại bỏ học rồi... Cô giáo rất nhớ em.. rất muốn phạt em chép sách." Tư Dao cầm điện thoại, nhìn quyển từ điển luật học dày cộp của Lâm Nhuận trên giá sách, cười ngớ ngẩn.
Đầu dây bên kia Lâm Nhuận cười vang, nói: "Cô đừng quên hôm nay là thứ bảy, trường được nghỉ học"
"Nhưng cô giáo muốn mở lớp phụ đạo cho một học sinh chậm tiến như em... Anh đã khá hơn chưa?"
"Vẫn phải khen vị bác sỹ đông y mà cha mẹ mời đến, ông ấy thực tài giỏi, anh cảm thấy tiến triển cực nhanh, đại khái là không lâu nữa có thể quay lại lớp học!"
Tư Dao cười "Tốt quá! Ở Giang Kinh đang có tuyết, anh sớm quay về được là tốt nhất, chúng ta có thể đi chơi tuyết... Em chủ yếu muốn bắt nạt anh vì chân cẳng còn yếu, đã thấy xấu chơi chưa?"
Lâm Nhuận lại cười: "Hình như tâm trạng của em rất tốt, xem ra gần đây không có tin xấu nào?"
"Anh muốn biết chuyện của chị Lịch Thu không? Và, em phát hiện ra rằng việc em đến ở căn nhà này hình như không phải tình cờ"
"Đương nhiên không phải tình cờ, đó là do ông trời tác hợp, nếu không thì trong biển người mênh mông này, anh biết đi đâu để tìm em?"
Tư Dao cười ngọt ngào, đúng, nên gọi đó là duyên phận.
Cô kể cho Lâm Nhuận nghe chuyện về Lịch Thu, Lâm Nhuận nghe xong một lúc lâu không thấy nói gì. Đến khi Tư Dao hỏi có phải anh đang nghe hay không, anh mới nói: "Chỉ vì anh đang rất xúc động, thì ra Lịch Thu là một người rất nặng tình nghĩa"
"Hãy tìm cho cô ấy một anh chàng ở chỗ anh, em cảm thấy cô ấy cần phải ra khỏi tình trạng này. Em, nếu không ngẫu nhiên gặp anh, bây giờ không biết em sẽ thế nào nữa!"
"Dao Dao nói ngớ ngẩn quá, em là người con gái cứng cỏi nhất mà anh từng gặp, không có anh, em vẫn có thể vượt qua mọi cửa ải khó khăn"
"Anh thử phân tích xem, sự suy đoán của em và chị Lịch Thu có phải rất có lý không: em đến ngôi nhà này, dường như là do một thế lực vô hình sắp xếp. Cả nhà Lý Bá Thụy – Tân Thường Cốc – Đau thương đến chết – ngôi nhà – em và Viên Thuyên – Tân Thường Cốc – Đau thương đến chết – ngôi nhà. Có lẽ đây không phải là tình cờ?"
Ở đầu dây bên kia Lâm Nhuận lẩm bẩm: "Hình như đúng là không đơn giản như thế, có cảm giác tất cả đều đã được sắp xếp rồi"
"Quả là ý kiến của mọi người đều giống nhau! Bây giờ đáng buồn nhất là các đầu mối còn ít, mấy hôm trước lấy được tấm ảnh này coi như là hé mở thêm chút ít nhưng qua sự giải thích của Lịch Thu, em lại cảm nhận rằng dù ảnh do ai gửi tới, dường đang cố đánh lạc hướng để em nghi ngờ chị Lịch Thu. Nghĩ đến đây, em thấy tức anh ách. Kẻ nào đã rỗi hơi, bày ra trò đùa chết người như thế này? Hắn đang cản phá em tìm hiểu sự thật về Đau thương đến chết"
"Đương nhiên là có kẻ không muốn cho em biết sự thật!"
"Em luôn nghĩ đó là ông già mặc áo mưa"
"Nhưng ông ta xuất quỷ nhập thần như vậy, dường như em ở ngoài sáng còn ông ta ở trong bóng tối, muốn tìm ra ông ta chỉ uổng công thôi"
"Anh nhắc nhở rất đúng, em cũng đang muốn nghiên cứu về thôn quái dị trong núi Vũ Di, em tin rằng thôn quái dị và người mặc áo mưa có quan hệ với nhau"
"Em thực sự tin vào lời nói của cậu nhóc đó à? Có vẻ không đáng tin lắm"
"Về sự nhạy cảm của dân thông đối với Đau thương đến chết và hang quan tài thì đúng là rất cực đoan. Em gần như có thể khẳng định, nếu cậu thanh niên Trần Kỳ Lân đó không cứu em thì chắc chắn xác em đã bị bỏ hoang trên núi, trở thành bộ xương trong đám xương phơi ngoài trời kia rồi. Bây giờ nhớ lại càng thây sợ"
Những bộ xương kia và bia đá không tên đó đã đủ bí hiểm và đáng sợ rồi, huống hồ là một cái thôn không có tên, em định nghiên cứu thế nào? Đã hỏi Tử Phóng chưa?"
"Hỏi rồi, anh ấy bảo sẽ lưu ý, nhưng đây rõ ràng là chẳng có nổi một manh mối nào. Em muốn tìm một người bạn cùng đại học, cô ấy học cao học chuyên ngành Địa chí học, vừa tốt nghiệp, làm ở thư viện thành phố. Em và cô ấy vốn cũng không thân, chỉ ở cùng một ký túc xá, gặp nhau nói vài câu mà thôi. Mấy hôm trước em cố tìm tòi, nhớ ra chuyên ngành này ở đại học Giang Kinh, mới gọi điện cho cô ấy. Đồng thời, em còn định tự nghiên cứu về vụ án xảy ra đối với gia đình bà dì Lịch Thu, để loại trừ bớt bất kỳ nguyên nhân chết lạ lùng nào"
"Hôm nay sẽ đến tìm cô ấy à?"
"Vâng, đã hẹn gặp vào giờ làm buổi chiều của cô ấy"
"Được... em phải cẩn thận... Anh nói là, em đừng về nhà muộn"
"Anh yên tâm đi, hôm nay là thứ bảy, sáu giờ thư viện đã đóng cửa rồi."
Bởi lẽ, công việc suốt ngày phải làm bạn với các thư tịch cổ, nên Tố Vân thích trang điểm đậm, viền mắt kẻ đậm và tô son môi đỏ tươi; hoàn toàn không khớp với cái thư viện rất đậm không khí học thuật này, nhưng cũng không đến mức quá lẳng lơ. Nhìn thấy Tư Dao ôm một cặp tài liệu đến, Tố Vân trầm trồ: "Dao Dao ngày càng xinh hơn!" Sau đó cô quan tâm hỏi: "Hình như cậu có vẻ hơi mệt, có phải vì công việc bận quá không? Cậu phải chú ý giữ gìn sức khỏe. Công tác của mình dù hơi buồn tẻ nhưng lại không vất vả"
Tư Dao cảm ơn Tố Vân đã quan tâm, rồi kể tóm tắt về những điều mắt thấy tai nghe trên núi Vũ Di, chỉ không nhắc đến việc bị dân thôn truy sát.
"Hình như cái thôn này từ cổ xưa đã không có tên, cậu rất thạo về lĩnh vực này, liệu có khả năng đó không? Đó là vì nguyên nhân gì?"
"Nghe có vẻ rất kỳ lạ, mình có thể xem thôn này thuộc huyện nào, từ đó sẽ tra ra một số tư liệu lịch sử, xem có ghi chép gì đặc biệt không. Những thôn không tên trong lịch sử, thì không phải là tuyệt nhiên không có; có thể vì cách biệt với thế giới bên ngoài, mà cũng có thể vì dân địa phương đó có một phong tục đặc thù nào đó, trong thời gian dài hình thành một điểm văn hóa phát triển chậm, khép kín, không muốn hòa nhập với thế giới bên ngoài, sẽ trở thành "thôn vô danh". Ở nhiều vùng đất xa xôi, nhất là khu dân tộc thiểu số, thường có những thôn và làng bản vô danh kiểu như vậy; gọi là "vô danh" chỉ có nghĩa là thế giới bên ngoài không biết đến, còn cư dân sống trong làng trong thôn đó lại xem nơi ấy rất thiêng liêng. Những điều này chỉ là suy đoán, mình rất sẵn lòng tiến hành vài nghiên cứu". Tố Vân tỏ ra rất hứng thú với chuyên môn của mình
"Cậu thật tài ba, cậu nói như vậy khá phù hợp đấy. Thôn này có rất nhiều điểm quái dị, hết sức bí ẩn, nhưng có một điểm rất rõ nét, đó là tuyệt đối không hoan nghênh người ngoài. Mình suýt nữa... à thôi, dù sao, cậu miêu tả đã rất sát. Nếu có thể giúp mình tìm hiểu sâu thì tốt quá. Cậu xem cả cái này nữa, biết đâu sẽ giúp được gì đó". Tư Dao đưa tập bản đồ vẽ tay mà Trần Kỳ Lân cho mình.
Tố Vân mới nhìn qua đã kêu lên vừa ngạc nhiên vừa vui sướng, rồi giở xem từng trang một. Khi ngẩng lên, đôi mắt lộ rõ vẻ mừng rỡ khiến người ta không chú ý đến viền mi tô đậm.
"Đây... đây là một báu vật vô giá... ý mình là, đối với những người vùi đầu trong thư tịch cổ như bọn mình. Đương nhiên mình tin rằng nhìn từ góc độ khảo cổ học, đây xứng đáng là một tài liệu cực kỳ quý giá vì chính những tờ bản đồ lịch sử vẽ tay nguyên bản đã là rất quý, huống hồ lại được vẽ xuất sắc như thế này, dù độ chính xác vẫn còn là vấn đề nhưng chỉ nhìn từ việc đánh dấu địa danh đã có thể thấy tác giả là một người rất cẩn thận". Tố Vân lại xem lại từ đầu, tỏ ra rất thích thú.
Tư Dao lấy trong cặp ra một tờ giấy trắng, sau khi cô về nhà đã vẽ lại lịch sử thay đổi địa điểm của thôn quái dị - đưa cho Tố Vân,nói: "Cậu xem cái này nữa, chuỗi các chấm đen này là vị trí tương đối của thôn quái dị vừa nói; đối chiếu với thị trấn Hoa Tây vẫn ở nguyên chỗ cũ, thì hình như Thôn quái dị di chuyển vào sâu trong núi theo một tuyến nhất định, hình như cứ mười năm thôn này lại di chuyển một lần. Hiện tượng này có thường gặp không?"
Tố Vân xem kỹ lại, tặc lưỡi ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Đương nhiên không phải là không có, các dân tộc thiểu số du mục, dù đã hình thành thôn định cư nhưng có lúc vẫn di chuyển, vì khí hậu và môi trường thay đổi; hoặc vì lý do đặc biệt, vùng nào cũng có, ví dụ xảy ra chiến loạn hay dịch bệnh, có lúc cả một thôn trấn đều bị xóa sổ. Những cư dân may mắn sống sót khi gây dựng lại sẽ chọn một nơi hơi xa thôn cũ; thậm chí lánh đi rất xa để tránh phong thủy xấu và oan hồn người chết. Nhưng cứ mười năm dịch chuyển một lần, mà lại chuyển đi không xa lắm, dần dần tiến sâu vào trong núi như trường hợp này – mình có thể giải thích rằng, đại khái người trong thôn ngày càng khép kín, không muốn tiếp xúc với thế giới bên ngoài kia"
Tư Dao cảm thấy sự phân tích của Tố Vân rất hợp tình hợp lý. Người mặc áo mưa kia nhất định có quan hệ sâu xa gì đó với Thôn quái dị, luôn dùng mũ áo mưa che khuất mặt, liệu có phải cũng là một biểu hiện khép kín của bản thân không? Lại còn anh chàng Trần Kỳ Lân "phản nghịch" với tính cách luôn muốn hướng ra thế giới bên ngoài, vì thế mà không hòa nhập với thôn.
Tại sao Thôn quái dị lại khép kín như vậy?
Kỳ Lân giải thích là: thế giới bên ngoài khiến người ta Đau thương đến chết!
Ai có thể cho mình biết, cái "Đau thương đến chết" này và "Đau thương đến chết" ở hang quan tài treo có quan hệ gì không?
Khi Tư Dao đang nghĩ ngợi, Tố Vân đã xem lại tập bản đồ một lần nữa, hỏi "Nếu có thể... cậu có thể để tập bản đồ lại đây cho mình không? Mình muốn đưa cho mấy chuyên gia xem, chỉ cần một tuần; ngày này tuần sau nếu cậu đến mình sẽ trả lại"
Tư Dao nói: "Không vấn đề gì" và cảm ơn Tố Vân. Vì sẽ còn đến nữa nên cô đi quanh thư viện, mượn mấy cuốn tiểu thuyết, tiện thể tuần sau quay lại trả luôn. Thấy trời đã về chiều, nhớ lời Lâm Nhuận dặn dò cô bèn ra về.
Lâm Nhuận đã quá lo xa, dù người mặc áo mưa kỳ dị kia rất có thể đang bí mật quan sát nhất cử nhất động của mình thật, nhưng cô tin ông ta sẽ không trực tiếp làm hại mình. Cô là một nhân vật trong trò chơi được thiết kế cẩn thận của người mặc áo mưa, ông ta chỉ muốn thấy Đau thương đến chết, chỉ muốn cô nếm trải sự hành hạ về tâm lý đã, sau đó mới chết trong một tai nạn bất ngờ. Nếu không phải thế thì hôm đó trong hang quan tài ông ta đã ra tay dễ như chơi.
Đương nhiên sự quan tâm của Lâm Nhuận đối với cô bắt nguồn từ một tình yêu trong sáng. Về điểm này, dù đầu óc giản đơn cũng có thể nhận ra.
Tuyết lớn phủ kín Giang Kinh thì tàu điện ngầm là một phương tiện giao thông tốt nhất. Qua lại thư viện, cô luôn ngồi tàu điện ngầm thay cho đi bộ, đương nhiên, việc thay thế cũng không hoàn toàn, vì sau khi xuống ga Lục Ô, ít nhất cô phải đi bộ mất 15 phút mới về đến nhà.
Toa tàu chật ních người. Ngay từ phút đầu bước vào trong toa, Tư Dao đã thấy mình sai lầm. Cô mượn vài cuốn tiểu thuyết – ôm sách lên tàu cô thấy cồng kềnh, đi chỗ nào cũng va đập, lại còn rất khó để đưa tay ra nắm lấy tay nắm treo trên đầu hoặc vịn vào lan can.
Vậy mà, dù là trong khoang tàu chật ních thế này,cô vẫn cảm thấy hình như có một đôi mắt đang chăm chú nhìn mình. Giác quan thứ sáu đáng ghét, mi đã trở lại rồi à?
Tư Dao lại nhìn khắp lượt, vẫn không thấy cặp mắt nào khả nghi.
Tại sao mỗi lần tàu bắt đầu chạy lại xuất hiện cảm giác này? Có phải vì đoàn tàu đang chạy là một không gian khép kín, chắc là chứng sợ hãi không gian khép kín của mình đang tác quái. Trong lần điều trị trước, bác sỹ Thư Lượng cố gắng làm mình nhớ lại nguyên nhân của nỗi sợ hãi này, tại sao mình bắt đầu trở nên lo lắng bất an ? Nếu chỉ vì cảm thấy hướng điều trị của Thư Lượng không đúng, mình hoàn toàn có thể khống chế tình cảm của mình,nên lịch sự và khéo léo hơn.
Có lẽ, đây chính là sự thành công của Thư Luyện trong điều trị, khiến mình bộc lộ ra tình cảm chân thực nhất. Sự nôn nóng bất an của mình có phải là một dạng né tránh và thiếu tự tin - lẩn tránh hồi ức về chuyện đã qua không.
Phải, rốt cuộc là cái gì khiến mình sinh ra nỗi sợ hãi bị khép kín này?
Trong toa xe chật ních người, sao mình còn phải sợ?
Những gì trải qua trong mấy tháng vừa rồi cho thấy bất kỳ người nào xung quanh cũng đều không hoàn toàn đáng tin, huống chi là những người xa lạ!
Cô mong những suy nghĩ lan man này sẽ đẩy lùi giác quan thứ sáu đang quấy rầy mình, gạt bỏ ánh mắt vô hình đang theo dõi mình, nhưng càng nghĩ, cô càng cảm thấy mình bất lực, càng cảm thấy cô sẽ lập tức "Đau thương đến chết", hoặc ít ra cũng bị nỗi sợ hãi nào đó áp chế. Cô thậm chí muốn hét lên "Dừng lại", muốn xông ra khỏi toa xe ngột ngạt như cái hộp này.
Bất kể kẻ nào đang theo dõi, đang bày ra trò chơi "Đau thương đến chết", các người đã thành công! Ta dù có vẻ như đang kiên gan đọ sức với số phận chưa biết đó, kỳ thực chỉ trong chớp mắt ta sẽ sụp đổ!
Lâm Nhuận, nhất định anh sẽ cười em quá kém cỏi!
Viên Thuyên, chắc cậu sẽ nói mình yếu đuối!
Cô nhắm mắt lại, cảm thấy không còn chút sức lực nào, chỉ để đứng thẳng cũng cần bám vào tay vịn, hít thở dường như cũng không thể tự chủ, phải rất tốn sức. Đôi mắt theo dõi kia, ngươi đã nhìn đủ chưa, ta chấp nhận thua còn không được ư?
"Cô ơi, cô bị mệt à?" Một cô bé đứng cạnh nhìn thấy biểu hiện khác thường của Tư Dao. Mẹ cô bé vội nhắc ngay: "Không được nói linh tinh"
Cô bé đã không sai, cảm giác bất lực này là triệu chứng do nỗi sợ hãi bị khép kín mang lại. Nhưng mình không yếu đuối, mình không buông xuôi, mình là một người cần được cứu giúp; Lâm Nhuận, Thư Luyện, Trương Sinh, và cả Kỳ Lân, Tố Vân đều là những vị cứu tinh.
Tàu điện ngầm dừng lại rồi đi, Tư Dao cũng dần dần bình tĩnh lại. Khuôn mặt những người xung quanh đều rạng vẻ vui mừng hớn hở trước thềm vào năm mới, họ xách những chiếc túi đựng đầy các vật dụng vừa mua sắm, tinh thần và vật chất đều đầy đủ.
Xem ra để thật sự chiến thắng tâm lý sợ hãi này chỉ còn cách nhìn thẳng vào bệnh trạng của mình.
Có lẽ, nên xin gặp bác sỹ Thư Luyện một lần nữa.
Sau khi bình tĩnh lại,hít thở không còn khó khăn nữa, đầu óc Tư Dao mỗi lúc một tỉnh táo hơn.
Nhưng cô vẫn cảm thấy đôi mắt đó.
Lẽ nào những diễn biến tâm trạng vừa nãy hoàn toàn không có tác dụng gì?
Hay đôi mắt đang theo dõi mình là có thật?
Cuối cùng tàu cũng đến ga Lục Ô.
Tư Dao vội xuống tàu, cố ý đứng trên thềm ga đợi tàu chạy. Khi xác định xung quanh không có người nào khả nghi, cô mới bước nhanh lên cầu thang.
Ở cửa ra khỏi ga, cô lại nhìn xung quanh, thấy gần đó có vài người ra khỏi ga, người đợi xe buýt, người mở khóa xe đạp, người đi bộ, chẳng một ai dạo chơi, càng chứng tỏ không có kẻ khả nghi nào bám theo.
Có lẽ đúng là do cô quá nhạy cảm.
Bây giờ điều cần nhất là lập tức về nhà, gọi điện cho Lâm Nhuận, nói với anh, em càng tin hơn những gì trước đây anh nói, em có vấn đề nghiêm trọng về tâm lý, nhất định phải cố gắng phối hợp tốt với bác sỹ Lượng, tìm ra căn nguyên của bệnh.
Đôi giày da cao cổ giẫm trên vỉa hè đầy tuyết chưa được quét dọn, kêu lép nhép. Đi mất 15 phút, nếu chạy thì khoảng 10 phút là có thể chui tọt vào căn phòng ấm áp. Đáng ghét là đôi giày lại có đế hơi dày, cố nhiên là đẹp, là ấm, nhưng lại không thích hợp để chạy
Trời đã tối hẳn, càng nhắc nhở Tư Dao mau chóng về nhà.
Tiếng lép nhép mỗi lúc một mau.
Tiếng lép nhép mỗi lúc một vang.
Sao lại thế? Lẽ nào không chỉ có một mình cô đi trên tuyết.
Ánh mắt theo dõi như đang chích vào lưng cô.
Tư Dao dừng bước, xung quanh thật vắng lặng. Dần dần, bên tai cô vọng đến một loạt tiếng "xình xịch" nhỏ, giống tiếng động cơ xe.
Cô quay đầu lại, thấy trên con đường màu trắng đục lờ mờ hiện ra một bóng đen đang chầm chậm di chuyển đến. Mỗi lúc một gần, có thể nhìn thấy rõ là một chiếc mô-tô.
Chiếc xe mô-tô đó chạy rất chậm, dường như sợ bị trượt trên mặt đường đã dọn sạch tuyết.
Có lẽ chỉ là người qua đường, nhiều người sống quanh đây có xe máy.
Nhưng Tư Dao biết, chiếc xe máy đang xông đến phía cô. Chiếc xe màu đen, người lái xe màu đen, tốc độ chậm một cách đáng sợ, nó đang đi chậm từng bước một ngang với mình.
Kẻ lái xe muốn gì?
Tư Dao vẫn đứng yên bất động, đợi chiếc xe đó đến.
Gần đây tình hình trị an ở Giang Kinh luôn là một vấn đề lớn, mấy vụ trọng án giết người cướp của đang nhức nhối, trong đó các vụ cướp giật đều do bọn đi xe máy gây án.
Có lẽ đây là một tên cướp.
Nó đã chạy đến gần, Tư Dao có thể nhìn thấy kẻ đó mặc quần áo da và đôi mắt hắn phía sau mũ bảo hiểm
Đôi mắt trông quen quen, có lẽ cô chỉ mới quen được một tiếng nhưng không bao giờ quên.
Đó là đôi mắt theo dõi cô trên tàu điện. Xưa nay giác quan thứ sáu của cô chưa bao giờ nhầm.
Lúc này đôi mắt ấy cũng cảm thấy cực kỳ lạ lùng vì Tư Dao không mảy may nhúc nhích. Đôi mắt ấy cũng nhìn vào mắt cô, thấy ở trong đó sự tức giận và khinh miệt.
Đôi mắt tên lái xe đỏ lên, không vì đau xót khóc than mà là vằn đỏ những tia máu lạnh lùng tàn khốc khi cuồng nộ hoặc muốn giết người.
Đột nhiên, chiếc xe rồ ga hết cỡ, tiếng xình xịch nho nhỏ lúc này biến thanh tiếng gầm lớn.
Chiếc xe lao vào Tư Dao như một mũi tên.
Cuối cùng, rất nhanh, Tư Dao đã hiểu ra, hắn không phải là một tên cướp, càng không phải một người qua đường, thậm chí không phải một sát thủ bình thường.
Hắn là một sát thủ làm đâu gọn đó.
Lúc này cô mới hiểu tất cả những cái gọi là dũng cảm của cô thực chất là cố chấp ngu xuẩn. Đáng tiếc lúc này cô muốn chạy cũng đã quá muộn rồi. Chiếc xe sẽ đâm vào cô không chút nể nang, có lẽ sẽ còn day qua day lại mấy lần để đảm bảo cô đã chết hẳn. Hắn có thể ung dung hoàn tất mọi chuyện, trên con đường này vốn chẳng có bóng người, huống hồ là vào một buổi tối mùa đông lạnh giá.
Ánh mắt của gã lái xe còn giá lạnh hơn.
Tư Dao nhớ đến Lâm Nhuận cũng bị xe đâm trọng thương trên con đường này. Lịch sử mới xảy ra không lâu lại tái diễn?
Không có chỗ nào để trốn, không đủ sức chống lại số trời.
Đúng khoảng khắc chiếc xe sắp đâm vào Tư Dao, nó đột nhiên khựng lại, bánh xe phát ra một tiếng "xì" sắc gọn.
Có lẽ vừa rồi căng thẳng tột cùng nên Tư Dao chỉ cảm thấy sức lực toàn thân dần dần mất hết, cô mềm nhũn người ngã vật ra
*
* *
Tên cưỡi mô-tô mặc đồ đen vác Tư Dao đang ngất xỉu đi sâu vào rừng cây rậm rạp. Đây là một khoảng rừng rậm ở ngoại vi khu "Ốc đảo quý tộc" Lục Ô, một khoảng rừng nguyên sinh hiếm có bên cạnh hồ Chiêu Dương; rừng cây mọc tự nhiên, không có dấu hiệu của bàn tay con người tạo dựng. Nơi đây cách xa đường lớn và khu bơi lội hồ Chiêu Dương một khoảng khá xa, rất ít người tìm đến.
Kẻ này vẫn rất hưng phấn sau quá trình đeo bám, hù dọa, rồi cuối cùng xịt thuốc mê quật ngã Tư Dao. Tiếp theo là một hoạt động thể lực khá nhạt nhẽo.
Ở vị trí được lựa chọn từ trước hắn giấu một cái xẻng trong đám cỏ.
Hắn cởi áo da màu đen ra, vắt lên một cái cây nhỏ, cầm lấy xẻng. Bùn vẫn chưa bị đông cứng, sau vài ngày mưa tuyết dầm dề, đất rất ẩm, mềm xốp. Chẳng phải bỏ quá nhiều sức, một cái hố sâu hai mét, dài bằng thân người đã được đào xong.
Đây là cách tốt nhất để xử lý xác chết, nói chính xác hơn là giết người tốt nhất.
Tư Dao vẫn hôn mê. Dưới ánh sáng lờ mờ cực yếu ở cánh rừng, kẻ đào hố ngầm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô một hồi, khe khẽ huýt sáo, xem như là một tiếng thở dài, rồi ném Tư Dao xuống hố.
Chỉ cần lấp đất lên, coi như đã thành công.
Món tiền đó đủ cho hắn ta vi vu một thời gian dài.