Never lend books, for no one ever returns them; the only books I have in my library are books that other folks have lent me.

Anatole France

 
 
 
 
 
Tác giả: Robert Dugoni
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 75
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 469 / 19
Cập nhật: 2020-04-26 15:09:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 69
hững tiếng hét kinh hoàng vọng xuống tận dưới khu hầm mỏ. Âm thanh đó giống như tiếng tru của một con vật, nhưng Tracy biết rằng đó là tiếng người. House đã quay trở lại, và hắn không quay lại một mình.
Sợi dây tóc bóng đèn đã gần tắt hẳn. Căn phòng giờ chỉ còn lại bóng tối. Tracy nhanh chóng vạch nốt những nét cuối cùng trên bức tường, quyết tâm hoàn thành thông điệp mà Sarah đã viết.
Tôi không
Tôi không sợ
Tôi không sợ bóng tối
Tiêng hét càng lúc càng lớn, đầy đau đớn và căm phẫn. Rồi đột nhiên chúng nín bặt một cách đáng sợ.
Tracy phủi những mẩu bê tông vụn mà cô đã đục xung quanh hai con ốc vít đằng sau tấm kim loại xuống cái hố rồi lấp đất lên và san lại cho phẳng. Cô vừa kịp xếp lại những tấm thảm thì nghe thấy tiếng lách cách, loảng xoảng phía bên kia bức tường.
Cánh cửa mở toang.
House đi lùi vào trong hầm, quay lưng lại phía cô. Hắn khịt mũi, đang cố gắng kéo lê một thứ gì đó rất nặng. Trong ánh sáng lờ mờ từ khung cửa, Tracy thấy hắn thả con mồi của mình bên cạnh một trong những chiếc cột. Bóng tối làm cho cô không thể nhận ra đó là ai. Cô cho rằng đó là Parker.
Sau đó, House ném một sợi dây xích vắt ngang qua thanh rầm gần nhất, túm lấy một đầu rồi lùi lại. Hắn kéo sợi xích bằng cả hai tay, như thể đang giương buồm trên một con thuyền. Thân hình kia từ từ được nâng lên, tay cao hơn đầu. House tiếp tục kéo cho tới khi thân hình ấy treo lủng lẳng như một tảng thịt trong lò mổ. Hắn khịt mũi lần nữa trước khi cài một mắt xích vào cái móc nhô ra từ cây cột. Sau khi xong việc, hắn tựa vào một cây cột khác, hai tay chống lên đầu gối và thở hồng hộc. Sau khoảng một phút, hắn giơ tay đấm vào không khí, bước đi loạng choạng rồi lại ngã quỵ. Tracy có thể nghe thấy tiếng thở dốc của hắn khi hắn quay tay cầm của chiếc máy phát điện. Sợi dây tóc chập chờn rồi sáng lên, tiếng ro ro lớn dần. Ánh sáng dần dần trở lại căn phòng, làm cho khuôn mặt của thân hình kia từ từ hiện ra.
Roy Calloway bị treo bởi sợi xích quấn vào hai cổ tay, đầu gục xuống bên cạnh cây cột. Thanh rầm ngang không đủ cao để có thể nhấc bổng ông lên khỏi mặt đất. Khi ánh sáng rọi lên khuôn mặt của Calloway, Tracy nghĩ rằng ông đã chết. Tuyết vẫn còn bám đầy mặt và quần áo của ông. Phía bên dưới, Tracy có thể nhìn thấy khẩu súng lục 357 vẫn đang nằm trong bao súng đeo bên hông của Calloway. Chân phải của ông bị bẻ gập theo một góc kì dị ngay bên dưới đầu gối, chỗ hai hàm răng của cái bẫy gấu đang ngoạm chặt. Quần ông bị rách và bê bết máu.
Tracy đứng dậy, đi về phía Calloway, nhưng sợi dây xích không đủ dài để cô với đến ông.
House ngừng quay tay cầm của cỗ máy rồi ngồi lên bàn, ngực vẫn đang phập phồng. Mồ hôi và tuyết tan dính bết trên mái tóc của hắn, nhỏ thành từng giọt xuống mặt. Hắn tháo găng tay, cởi áo khoác, giũ sạch tuyết rồi ném tất cả lên giường. Chiếc áo sơ-mi dài tay của hắn cũng đã dính chặt vào ngực. Hắn đứng nhìn Calloway chằm chằm như thể đang thưởng ngoạn một con nai vừa săn được. Một con nai mà hắn chuẩn bị moi ruột.
Calloway rên lên. House với tay túm lấy mặt ông.
“Phải rồi! Mày không được chết, đồ chó đẻ! Chết thì may cho mày quá! Cái chết là quá tốt đối với tất cả chúng mày. Chúng mày sẽ phải nếm trải những điều mà hai mươi năm ở trong tù của tao vẫn còn chưa là gì.” House xoay đầu Calloway về hướng Tracy. “Nhìn đi, Cảnh sát trưởng. Tất cả công sức và những lời dối trá của mày cuối cùng vẫn khiến mày thất bại.”
“Mày là một thằng ngu!” Tracy nói.
House buông tay khỏi Calloway. “Mày vừa gọi tao là cái gì cơ?”
Tracy lắc đầu một cách chế giễu. “Tao nói, mày là một thằng ngu!”
Hắn tiến lại gần cô, nhưng cô vẫn chưa thể với tới hắn.
Cô nói tiếp: “Mày đã suy nghĩ kĩ về chuyện này chưa?”
Calloway cử động chân, cố gắng đứng dậy rồi hét lên trong đau đớn. House lại hướng sự chú ý của hắn về phía ông. Hắn chống một tay lên cây cột, mũi hắn và mũi Calloway gần như chạm vào nhau.
“Mày có biết rằng bị giam biệt lập là thế nào không hả Roy? Điều đó giống như có đứa nhét mày vào trong một cái lỗ và bịt tất cả các giác quan của mày lại. Như thể mày không tồn tại và thế giới xung quanh cũng không tồn tại. Đó chính là những điều tao sẽ làm với mày. Tao sẽ nhốt mày trong cái hố này để làm cho mày thấy rằng mày không tồn tại. Tao sẽ làm cho mày ước rằng mày đã chết.”
“Mày là thằng thất bại số một ở đây.” Tracy nói.
House đứng thẳng dậy. “Mày chẳng biết cái quái gì cả. Nếu như mày biết chuyện thì mày đã không ở đây.”
“Tao biết rằng mày đã làm hỏng mọi thứ, tận hai lần. Mày đã bị bắt, hai lần. Và tao biết mày đã bị tống vào tù, hai lần. Có bao giờ mày nghĩ rằng đó là vì mày không thông minh như mày tưởng không?”
“Im mồm! Mày chẳng biết cái gì cả.”
“Một người thông minh biết rút kinh nghiệm từ sai lầm.” Cô nhại lại lời hắn. “Chẳng phải đó là những gì mày tự nói ra đây sao? Tao thấy mày chẳng rút ra được cái quái gì cả.”
“Tao bảo im mồm!”
“Mày đã mang Cảnh sát trưởng của Cedar Grove đến đây. Tại sao mày có thể ngu như vậy? Parker vẫn còn sống, Edmund ạ! Mày nghĩ rằng Calloway đi tới đây một mình ư? Họ biết mày đang ở đâu. Mày sẽ quay trở lại nhà tù. Lần thứ ba. Lần thứ ba và mày sẽ xong đời, Edmund ạ!”
“Tao sẽ không đi đâu cho tới khi giải quyết xong chuyện với lão già này. Sau đó, tao sẽ giải quyết mày.” House nâng cái máy phát điện lên bàn rồi xoay ngược lại. Đằng sau nó có những sợi dây nối ra từ một bình ắc quy lớn, đúng như những gì Tracy dự đoán.
Hắn vặn vít rồi buộc hai sợi dây đồng vào hai đầu con ốc nhô lên phía trên bình ắc quy. Khi hắn quay lại để nói với Tracy, đầu hai sợi dây bất ngờ chạm vào nhau và tóe lửa. Hắn giật mình, mặt nhăn lại. “Chết tiệt!”
“Chúa ơi, mày thật ngu ngốc!”
Hắn bước thêm một bước về phía cô, tay vẫn đang cầm hai sợi dây. “Đừng có bảo tao ngu!”
“Mày có nghĩ tại sao ông ấy lại đến đây không? Mày có bao giờ ngồi lại để suy nghĩ không? Họ đang đến bắt mày, Edmund. Mày sẽ thua cuộc lần nữa.”
“Im mồm!”
“Mày chẳng học được bài học nào cả. Mày đã chuẩn bị thoát tội. Họ còn chẳng buồn bắt mày trở lại đó lần nữa. Mày sắp được tự do, nhưng mày lại để cho cái sĩ diện của mày làm hỏng bét mọi chuyện.”
“Tao không hể muốn chạy thoát. Tao muốn trả thù, và tao sắp trả được mối thù này rồi. Tao đã có hai mươi năm để suy nghĩ xem tao sẽ làm gì với bọn chúng và với mày.”
“Đó chính là lý do tại sao mày lại là thằng thất bại tới hai lần. Bởi vì mày là thằng ngu.”
“Đừng có gọi tao là thằng ngu nữa!”
“Mày đã có được một cơ hội mà bất kỳ tên tội phạm nào cũng phải mơ ước. Và mày đã vứt nó đi chỉ vì mày quá ngu ngốc. Mày không chiến thắng bất kỳ cuộc chơi nào cả. Mày lại thua lần nữa. Mày quá ngu để có thể hiểu điều đó. Mày là một thằng ngu!”
Hắn buông sợi dây và lao vào cô, đôi mắt long sòng sọc. Tracy chờ cho hắn xông tới. Tay cô đã cầm sẵn đầu tù của thanh sắt đang giấu trong ủng. Cô đạp chân bằng tất cả sức lực của mình để bật dậy, tay cô vung lên từ bên dưới. Đầu nhọn của thanh kim loại đâm vào ngay sát xương sườn của House. Đà xông tới của hắn cộng với sức bật của cô làm cho thanh sắt ngập sâu vào da thịt hắn.
Hắn gào lên đau đớn và ngã ra đằng sau.
Tracy xoay mình, đạp một chân lên tường, cuộn sợi dây xích quanh bàn tay rồi giật mạnh tấm kim loại. Vụn xi măng và bụi vữa văng tung tóe trên sàn khi hai con ốc vít gỉ sét bật khỏi bức tường. Với cổ tay vẫn bị cùm bởi một sợi xích dài ba mươi phân, cô lao đến chỗ khẩu súng vẫn đang đeo bên hông Calloway. Trong khi cô lóng ngóng mở nắp bao súng, Edmund House đã túm được sợi dây xích và giật mạnh về phía sau. Cô ngã ngửa rồi vội vàng đứng dậy và lao về phía khẩu súng một lần nữa. House tròng sợi dây xích quanh cổ cô. Cô đạp mạnh một chân lên cây cột rồi đẩy hắn ngã về phía sau.
Cả hai người ngã lên cái bàn, làm cho chiếc máy phát điện văng xuống sàn. Tracy đè lưng lên House. Hắn tiếp tục siết cổ cô bằng sợi dây xích. Cô đập đầu vào mặt hắn rồi đá và thúc cùi chỏ ra đằng sau. Nhưng sợi xích vẫn siết chặt. Cô tìm cách luồn ngón tay bên dưới sợi dây. Ngón tay cô không vừa, trong khi House thì quá khỏe. Cô hạ thấp tay xuống, tìm thấy đầu tù của thanh sắt. Tracy ấn mạnh vào nó. House hét lên rồi chửi rủa, nhưng tay hắn càng siết chặt sợi xích hơn.
Lần này, cô giật mạnh thanh sắt lên. House gào thét to hơn. Sợi xích bắt đầu lỏng dần. Cô đập đầu về phía sau lần nữa, đụng phải vật gì đó cưng cứng và nghe thấy tiếng sống mũi hắn gãy gọn. Sợi xích tuột ra đủ để cô chui đầu qua. Cô lăn khỏi người hắn, thở hổn hển, họng cô như thể đang có lửa đốt. Cô bò trên sàn, hướng về phía khẩu súng với hy vọng rằng phần còn lại của sợi xích vẫn đủ dài vì một phần của nó đang quấn quanh tay House. Cô đến bên Calloway, mở nắp bao súng. Khi cô vừa nắm được vào tay cầm khẩu súng lục, sợi xích lại bất thình lình giật mạnh. Khẩu súng văng khỏi tay cô, rơi vào trong bóng tối phía bên kia căn phòng.
House đã loạng choạng đứng dậy được, sợi xích vẫn đang quấn quanh cánh tay to bự của hắn. Máu của hắn đang thấm qua lớp áo chỗ đầu thanh sắt xuyên qua và nhỏ thành giọt từ mũi xuống cằm. Tracy cố đứng dậy, hắn lại giật mạnh sợi dây xích thêm lần nửa làm cô ngã lăn xuống sàn. Hắn tiến về phía cô. Cô chợt nhìn thấy chiếc máy phát điện đang ở ngay bên cạnh mình. Cô nắm lấy hai sợi dây và cố đứng dậy lần nữa. Hắn lại kéo xích. Lần này, cô không kháng cự.
Cô lao người về phía hắn, ủn hắn ngã ra đằng sau. Cô ấn hai đầu dây điện vào thanh sắt đang cắm trên người hắn, làm nó tóe lửa. Một tiếng ‘tách’ vang lên, kèm theo đó là mùi thịt cháy sém. House co quắp, quằn quại khi dòng điện đi qua người hắn. Dường như cô nghe thấy trong đầu tiếng cậu học trò cũ Enrique đang hét lên từ ‘Vật dẫn’. Hai sợi dây tuột khỏi thanh sắt rồi lại chạm vào nó lần nữa. Cả cơ thể House nảy lên. Hắn ngã vật ra đất, toàn thân rũ xuống.
Tracy lăn sang một bên. Lần này, cô kéo sợi xích khỏi tay hắn trước khi bò về phía bên kia phòng để tìm khẩu súng. House vẫn rên rỉ đằng sau lưng cô. Cô ngoái đầu lại, nhìn thấy hắn bằng cách nào đó đã lồm cồm bò dậy được, như một con gấu đang cố đứng lên. Cô quờ quạng trong bóng tối phía chân tường.
House đã đứng dậy.
Tay của Tracy vẫn tiếp tục quờ quạng trên sàn.
House loạng choạng bước lên phía trước.
Cô lần tay bên mép tường và chạm được vào khẩu súng.
House lao qua căn phòng, nhanh tới mức hầu như chẳng ai có thể kịp nổ súng.
Nhưng chỉ là hầu như mà thôi.
Tracy lăn người lại, tay cô đã lên cò sẵn. Cô bắn, lên cò, bắn, rồi lại lên cò, và bắn phát thứ ba.
Căn Hầm Tối Căn Hầm Tối - Robert Dugoni Căn Hầm Tối