Số lần đọc/download: 5182 / 184
Cập nhật: 2015-09-28 15:14:46 +0700
Chương 68
C
ùng Bạc Cận Ngôn phá án luôn có cảm giác như thế này. Lúc bạn vẫn còn lạc trong sương mù ở dưới chân núi, anh đã chạy lên đỉnh núi, nơi có ánh mặt trời chói lọi, nhàn nhã ngắm cảnh vật xung quanh.
Ảo tưởng của hắn, nạn nhân tiếp theo, tên tuổi, thân phận và tướng mạo của hắn... Làm thế nào Bạc Cận Ngôn có đáp án không thể tưởng tượng đó?
"Rất đơn giản." Anh gác tay lên cửa kính ô tô, gõ nhẹ. "Bởi vì ba nạn nhân đều có một mối liên hệ với Dương Vũ Triết. Tìm ra mối liên hệ này là có thể thấy rõ thế giới hoang tưởng của đối tượng tình nghi."
Bây giờ là ba giờ chiều, ánh nắng gắt chiếu xuống mặt đường nhựa. Âu Dương Lâm lái xe rất nhanh, sắc mặt có vẻ nặng nề. Còn An Nham vì câu nói của Bạc Cận Ngôn cũng rơi vào trạng thái nghi hoặc.
Giản Dao hơi ngẩn người nhưng cô đã lờ mờ lần ra đầu mối. Đúng vậy, mối liên hệ ẩn giấu trong chi tiết dễ bị mọi người bỏ qua.
Bắt gặp ánh mắt lấp lánh của cô, Bạc Cận Ngôn mỉm cười, bắt đầu đưa ra lập luận đơn giản nhất: "Nạn nhân nữ Hoa Du làm nghề môi giới nhà đất, thời gian tới sẽ được điều đến đảo Lamma. Còn Dương Vũ Triết sống ở đảo Lamma, có ý định mua nhà riêng. Như vậy, nếu hai người này không chết, có khả năng họ sẽ gặp nhau trong tương lai. Một cô gái xinh đẹp, hoạt bát còn độc thân và một nhà văn đẹp trai có tài nhưng không giỏi giao tiếp, gặp gỡ... giữa họ có thể diễn ra một câu chuyện tình lãng mạn."
An Nham lập tức đưa ra nghi vấn: "Lẽ nào chỉ vì bọn họ có khả năng gặp nhau, Số 1 liền giết bọn họ?"
Bạc Cận Ngôn phì cười. "No, không phải là có khả năng mà Số 1 đã sắp xếp để họ gặp nhau."
Câu trả lời của anh rất bình thản nhưng người nghe toát mồ hôi lạnh.
"Quá biến thái." Âu Dương Lâm nói nhỏ.
Bạc Cận Ngôn tiếp tục: "Từ năm 2002 đến năm 2005, Châu Lâm Phủ làm giáo viên. Dựa vào tuổi tác của Dương Vũ Triết, khoảng thời gian đó anh ta cũng đang đi học. "Hắn" khao khát được Châu Lâm Phủ dạy dỗ, khao khát người đàn ông như người cha cũng giống người thầy đáng kính trọng này. Lý Khải Hiên là một cậu bé cô độc, xuất sắc, không nơi nương tựa. Cậu bé cũng yêu thích văn chương giống Dương Vũ Triết, thể hiện ở bằng khen liên quan đến môn văn mà cậu bé giành được và đống truyện tranh về người anh hùng ở nhà cậu bé. Nếu Lý Khải Hiên là con trai của Dương Vũ Triết, cậu bé sẽ rất ngưỡng mộ và nương tựa vào người bố của mình, đồng thời sau này cậu bé có thể đi theo con đường văn chương. Đây là hình tượng một cậu con trai hoàn hảo. Tất cả là toàn bộ ảo tưởng của hắn. Hắn tưởng tượng mình là Dương Vũ Triết, một nhà văn tài hoa xuất chúng. Hắn vì Dương Vũ Triết, cũng vì bản thân mình mà tìm kiếm người yêu, người cha và con trai. Nhưng do tuổi thơ và cuộc đời hắn, ảo tưởng và hiện thực trộn lẫn vào nhau nên gia đình do hắn tạo ra đầy sự phản bội và lừa dối. Vì vậy mới có các hành vi đánh bằng roi, hành hạ và giết hại. Hắn dùng phương thức này để chiếm giữ bọn họ vĩnh viễn."
Bạc Cận Ngôn phân tích xong, mọi người im lặng rất lâu. Âu Dương Lâm lên tiếng trước tiên: "Chỉ vì những điều không tồn tại, chỉ vì mối liên hệ do hắn tự tưởng tượng nên hắn giết chết bốn người không liên quan?"
Khóe miệng Bạc Cận Ngôn nhếch lên: "Đối với những tên tội phạm có tâm lý méo mó, mối "liên hệ" và "ám chỉ" này đã đủ tạo ra một ảo tưởng phong phú." Anh chuyển đề tài: "Điều này cũng giải thích tất cả mối nghi hoặc của chúng ta trước đó."
Ba người đều im lặng, nghe anh nói tiếp: "Thứ nhất, tại sao sau vụ án phóng hỏa, hắn lại rời khỏi Đại lục, trốn sang Hồng Kông? Việc di chuyển đường dài sẽ khiến hắn để lại nhiều dấu vết cho chúng ta. Lẽ nào hắn muốn tới một nơi đất chật, người đông để càng trói buộc bản thân? Hay là hắn thích đối mặt với lực lượng cảnh sát hàng đầu thế giới, nguy cơ bị bắt cao hơn? Bất kể từ góc độ nào, hành động này của hắn đều là thừa thãi. Liệu có phải vì buổi lễ trao giải Ngân Hà năm 2013 được tổ chức ngay ngày hôm sau khi hắn trở về Hồng Kông? Tôi từng nói, hắn mắc chứng rối loạn nhân cách chống xã hội, tự phụ cực đoan, thích làm gì thì làm. Rất có khả năng hắn bỏ trốn sang Hồng Kông để tham dự buổi lễ trao giải này."
Giản Dao tập trung lắng nghe. Đúng vậy, đối tượng tình nghi ngông cuồng, tự phụ, thêm vào đó là khao khát trở thành nhà văn nổi tiếng, hắn có khả năng làm chuyện đó.
Bạc Cận Ngôn nói tiếp: "Thứ hai, tại sao hắn bịt miệng Dương Vũ Triết trong quá trình ngược đãi anh ta? Nếu hắn có mặt tại buổi lễ trao giải, vậy thì nhiều khả năng hắn cũng tham gia cuộc thi nhưng bị loại. Có lẽ hắn và Dương Vũ Triết quen biết nhau, vì vậy hắn buộc phải dán miệng Dương Vũ Triết. Nếu không, thân phận của hắn sẽ bị lộ."
Suy đoán này khiến ba người giật mình. Trước đó, bọn họ đều bị các hành vi của hắn dẫn dắt đi theo hướng khác nên cho rằng việc hắn bắt các nạn nhân đều là tùy cơ. Nếu suy đoán của Bạc Cận Ngôn là chính xác, vậy thì đây không chỉ là vụ án giết người hàng loạt, mà còn là vụ án giết người có mục tiêu và âm mưu từ trước. Bọn họ có nhiều khả năng "thuận nước dong buồm", tìm ra mọi thông tin liên quan đến đối tượng.
Cuối cùng, Bạc Cận Ngôn nói: "Biết được ảo tưởng của hắn, mọi điểm đáng ngờ khác cũng trở nên rõ ràng. Tại sao hắn cướp đoạt nhân cách của nạn nhân nam? Tại sao hắn lấy đi sợi tóc bạc của ông già, hai bàn tay của đứa trẻ? Tại sao hắn ném xác bốn nạn nhân đi rất xa? Bởi vì cuối cùng, hắn được giải thoát từ trong ảo tưởng, quay về mối thù hận. Hắn bỏ rơi bọn họ một cách tàn nhẫn, sau đó bắt đầu sự hoang tưởng mới, tìm kiếm nạn nhân mới để xây dựng gia đình mới."
Ánh mắt Bạc Cận Ngôn dừng lại ở con đường phía trước. "Mục tiêu tiếp theo của hắn là người đoạt giải thưởng Ngân Hà còn lại."
Nửa tiếng sau.
Xe ô tô dừng lại trước một ngôi biệt thự nhỏ rất đẹp. Xung quanh đã xuất hiện mấy chiếc xe cảnh sát, hàng xóm ở hai bên thò đầu quan sát, bầu không khí rất nghiêm trọng. Đây là nhà của người đoạt giải thưởng thứ hai.
Bạc Cận Ngôn, Giản Dao và An Nham xuống xe. Âu Dương Lâm đi đằng trước, một điều tra viên nghênh đón: "Sếp, cả gia đình không ở nhà. Một người hàng xóm nói bọn họ đi chơi cùng bạn bè nhưng không rõ là đi đâu."
Âu Dương Lâm liếc nhìn Bạc Cận Ngôn. Anh im lặng, Giản Dao hiểu ý của Âu Dương Lâm. Bạn bè liệu có phải là hắn? Hắn đã bắt đầu vòng phạm tội thứ hai?
Âu Dương Lâm hỏi: "Bên ban tổ chức lễ trao giải thế nào rồi?"
Điều tra viên trả lời: "Chúng tôi đang bảo bọn họ gửi hết ảnh, tài liệu và đoạn video cho chúng ta."
Mặt trời từ từ chếch về phía tây, trước cửa ngôi biệt thự, cảnh sát ra ra vào vào. Phía cảnh sát cũng đã triển khai cuộc tìm kiếm tung tích của gia đình này trên phạm vi toàn Hồng Kông.
Bạc Cận Ngôn tựa vào lan can hành lang tầng một. Trong tay anh là khung ảnh chụp gia đình năm người: vợ chồng chủ nhà, hai đứa con và bố của anh chủ hộ.
Giản Dao đi đến bên Bạc Cận Ngôn, hỏi nhỏ: "Hắn lại bắt đầu hành động phạm tội, hắn sẽ đối xử với bọn họ như mấy nạn nhân trước?"
Gương mặt nhìn nghiêng của Bạc Cận Ngôn phản chiếu ánh sáng nhạt, đôi mắt anh trầm tĩnh. "Không, đây vốn là một gia đình hoàn chỉnh nên càng có sức hút với hắn. Anh nghĩ, hắn sẽ không thỏa mãn với việc bàng quan khống chế, mà sẽ thật sự thay thế vị trí của chủ nhà..."
Giản Dao cảm thấy tức ngực. "Ý anh là, hắn sẽ yêu cầu bọn họ sống cùng hắn như những người thân thật sự? Còn hắn đóng vai ông chủ nhà?"
Bạc Cận Ngôn gật đầu.
Giản Dao trầm ngâm. Chỉ nghĩ đến cảnh tượng này cũng đủ rùng mình. Nhưng cô cảm thấy nhất định hắn sẽ làm vậy. Bạc Cận Ngôn gần như nắm bắt chuẩn xác mọi tâm tư của tên có tâm lý biến thái nghiêm trọng này.
Giản Dao ngước nhìn gương mặt anh. Trong đầu cô vụt qua câu nói của Nietzsche[1]: "Bạn cứ nhìn chằm chằm vào vực thẳm, vực thẳm sẽ nhìn lại bạn."
[1] Friedrich Nietzsche (1844 – 1900): nhà triết học nổi tiếng người Phổ.
Dù anh có thông minh tuyệt đỉnh không ai bì kịp, nhưng chứng kiến anh vì việc phá án, mỗi ngày phải tư duy và tưởng tượng như tên biến thái, cô cảm thấy xót xa khó diễn tả thành lời.
Giản Dao nhẹ nhàng cầm tay anh. "Cận Ngôn, đợi vụ án này kết thúc, chúng ta sẽ nghỉ ngơi, có được không? Chẳng phải anh nói muốn đưa em đi Mỹ chơi sao? Đến lúc đó anh không được nhận vụ án đâu đấy, chỉ chuyên tâm ở bên cạnh em thôi."
Giọng nói của cô mềm mại và dịu dàng, mang ý quở trách.
Bạc Cận Ngôn chau mày nhìn Giản Dao, khóe mắt dần để lộ ý cười.
"Ok, anh đồng ý." Anh đáp một cách sảng khoái khiến Giản Dao hơi bất ngờ. Nhưng cô cũng rất vui, nắm chặt tay anh, không lên tiếng.
Vào thời khắc này, tâm trạng của Bạc Cận Ngôn hết sức vui vẻ. Lòng chiếm hữu của cô với anh quả là mãnh liệt. Tất nhiên, anh sẽ thỏa mãn ý muốn của cô.
Một tiếng sau, cảnh sát Hồng Kông tìm thấy tung tích của gia đình đó. Nhóm của Bạc Cận Ngôn quay về xe ô tô, xem xét hình ảnh mà An Nham vừa nhận được.
Đó là khu rừng núi hẻo lánh nằm ở khu vực Tây Cống. Nơi này xem ra không có người sinh sống. Trên bãi đất trống xuất hiện hai lều bạt và một số hành lý. Mặt đất đầy dấu chân lộn xộn, chứng tỏ có người đột nhiên rời khỏi nơi đó.
"Chúng tôi phát hiện ra ô tô của gia đình nhà văn tại bãi đỗ xe gần đấy. Những đồ vật ở hiện trường được người nhà xác nhận là của bọn họ." Âu Dương Lâm giải thích. "Nhân viên hiện trường phán đoán, gia đình đó mất tích ít nhất là ba tiếng."
Đây không phải là tin tức tốt lành. Thời gian lâu như vậy, đủ để hắn đưa cả gia đình đến bất cứ nơi nào của Hồng Kông.
Bạc Cận Ngôn mỉm cười. "Các anh có thể phong toả giao thông ở Tây Cống, hắn đang ở gần đó."
An Nham ngẩng đầu. "Tại sao?"
Âu Dương Lâm nhấn ga, lái xe phóng vọt đi. Bạc Cận Ngôn thoải mái tựa người vào ghế. "Bởi vì hắn suy đoán, đến bây giờ tôi vẫn chưa giải nổi câu đố của hắn. Hắn nghĩ mình vẫn an toàn. Cho đến khi số nạn nhân thứ hai bị phát hiện, tôi mới chợt tỉnh ngộ, nhận ra đây là "án trong án". Đến lúc đó, hắn đã từ bỏ nơi ở hiện tại, công cụ và phương tiện gây án, dùng thân phận mới ẩn nấp ở một nơi chúng ta không tìm thấy. Vì vậy lần này, hắn không cần phải đưa nạn nhân đi xa để gây án. Chọn địa điểm ở gần đó còn có thể rút ngắn lộ trình và thời gian gây án."
Ánh chiều tà dần bao phủ con đường, rừng núi và nhà cửa. Cảnh sát ở khu vực phụ cận đều được điều hết về Tây Cống, tiến hành tìm kiếm một ngôi nhà nằm trong khu vực phù hợp với những điều kiện sau. Thứ nhất, ngôi nhà độc lập, có khoảng cách nhất định với láng giềng. Thứ hai, ngôi nhà nằm trên mảnh đất tương đối rộng, có tầng ngầm hoặc diện tích lớn, hơn hai ngàn thước. Thứ ba, một chiếc Toyota màu đen bảy chỗ thời gian gần đây thường xuyên ra vào. Thứ tư, chủ nhà sống một mình.
Sắc trời tối dần, nhà cửa hai bên đường cũng trở nên lờ mờ. Âu Dương Lâm dừng xe bên đường, mua mấy cái bánh sandwich, đưa cho mọi người. Không ai nói một lời, cầm bánh ăn tạm, sau đó tiếp tục truy lùng tội phạm.
Trên đường đi, nhóm của Bạc Cận Ngôn đã gặp ba chủ hộ có xe ô tô phù hợp với điều kiện. Nhưng bọn họ đều sống cùng gia đình, không phải là đối tượng tình nghi mà họ đang tìm kiếm.
Lúc này, phía trước xuất hiện mấy ngôi nhà xây dựng khá xa nhau, nhưng trong sân không có chiếc xe Toyota màu đen nào. Ánh mắt của Bạc Cận Ngôn dừng lại ở một ngôi nhà trong số đó. Đó là một ngôi biệt thự có kiến trúc đơn giản, đẹp đẽ, trước cổng trồng rất nhiều hoa cỏ, trong nhà buông rèm cửa sổ, che chắn mọi tầm nhìn nhưng ánh sáng từ bên trong vẫn lọt ra ngoài.
"Ngôi nhà này có vẻ giống với sở thích của hắn." Bạc Cận Ngôn cất giọng lãnh đạm. Âu Dương Lâm gật đầu, người cảnh sát đi theo lập tức rút súng.
Xe ô tô lặng lẽ dừng lại ở bên ngoài, cách ngôi biệt thự vài mét. Âu Dương Lâm và người cảnh sát xuống xe trước, Bạc Cận Ngôn đi sau bọn họ. Mọi người vẫn chưa đi đến trước ngôi biệt thự, cánh cổng của ngôi nhà bên cạnh đột nhiên mở ra, một người phụ nữ luống tuổi có gương mặt phúc hậu cầm túi rác đi ra ngoài. Nhìn thấy bọn họ, người phụ nữ giật minh kinh ngạc. Âu Dương Lâm lập tức làm động tác "suỵt" với bà ta. Bạc Cận Ngôn đưa mắt ra hiệu Giản Dao, Giản Dao rón rén đi đến bên người phụ nữ, hỏi nhỏ: "Chào cô, chúng cháu đang điều tra vụ án. Cô cho hỏi chủ nhân của ngôi nhà kia là ai?"
Người phụ nữ rất ngạc nhiên, nhưng cũng hạ thấp giọng nói: "Chủ nhân là Mai Quân Viễn tiên sinh."
Bạc Cận Ngôn ở bên cạnh đưa một loạt câu hỏi như tên bắn: "Có phải anh ta sống một mình? Anh ta có chiếc Toyota màu đen bảy chỗ đúng không? Anh ta nói với mọi người nghề nghiệp của anh ta là nhà văn?"
Người phụ nữ trợn mắt.
Bạc Cận Ngôn nói: "Bà chỉ cần đáp phải hay không."
Người phụ nữ đáp: "Đúng rồi... Rốt cuộc các cậu..."
Tim Giản Dao đập thình thịch, nơi đáy mắt Bạc Cận Ngôn để lộ ý cười đắc ý. Chính là hắn.
"Bà hãy vào nhà, đóng chặt cửa, đừng ra ngoài." Bạc Cận Ngôn nói với người phụ nữ. Khi anh và Giản Dao ngoảnh đầu, Âu Dương Lâm đã tiến sát đến vườn hoa bên ngoài ngôi biệt thự.
Bạc Cận Ngôn lập tức quay về xe ô tô, ra hiệu cho An Nham. An Nham hiểu ý, bấm điện thoại, liên hệ với tổng bộ cảnh sát xin chi viện.
Đúng lúc này, tiếng bánh xe ma sát với mặt đường đột nhiên vang lên trong đêm tối yên tĩnh. Mọi người đều dõi mắt về nơi phát ra tiếng động, chỉ thấy từ nhà xe, một chiếc Porsche thể thao màu đen phóng như bay ra khỏi cổng sau của ngôi biệt thự.
"Dừng xe!" Âu Dương Lâm hét lên một tiếng, bắn phát súng thị uy lên không trung. Nhưng chiếc Porsche không hề dừng lại, loáng một cái đã quành qua ngã rẽ, biến mất ở đầu đường phía trước.
"Đuổi theo!" Tất cả đều quay người, chạy về phía ô tô.